Hôm nay Thường Hi xuất viện, trước khi về nhà cô sang thăm bố, ngồi sụt sùi nức nở với ông một lúc thì lại tới trước phòng hồi sức nơi Thường Linh đang nằm nhưng hôm nay không còn nằm trong phòng kính vô trùng nữa. Thường Hi đã nhờ Phương Thần Duật tìm thận thích hợp để ghép cho Thường Linh, dù sao thì cũng là em gái chảy chung dòng máu cô không thể thấy nó bị như bị mà ngó lơ. Ngày kia là ngày tiến hành phẫu thuật ghép thận của Thường Linh, thời gian sắp tới chắc chắn Phương Thần Duật sẽ không cho cô đi ra ngoài nên tranh thủ hôm nay đi thăm một lượt.
A Vũ và Phương Thần Duật từ sáng sớm đã đến công ty, trưa sẽ đến đón cô về nhà. Vì là phòng hồi sức nên mỗi lần chỉ được một người vào thăm, lúc đến trước cửa thì bác sĩ không cho vào vì bên trong đã có người. Thường Hi thấy lạ, ngoài gia đình cô ra thì đâu còn ai biết chuyện. Bỗng chốc trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
Trong phòng bệnh.
Một bóng người mảnh khảnh mặc đồ vô trùng đang chống hai tay bên cạnh giường bệnh. Cô ta chính là tình nhân của Lý Hàn Ân, người đã bị Thường Linh vô tình đẩy ngã sảy thai.
"Hừm! Thường Linh, cuối cùng cô cũng có ngày hôm nay, cô biết gì không đây chính là quả báo đó. Cô giết chết con của tôi thì ngày hôm nay cô sẽ phải đền mạng lại cho nó. "
Cách một lớp khẩu trang, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, cô ta gằn giọng:
"Dù sao thì cũng sắp chết, chi bằng… tôi tiễn cô đi trước để đỡ phải chịu đau đớn. "
Dứt lời, cô ta chậm rãi đưa tay lên đặt lên ống thở oxy, lúc sắp rút máy ra đột nhiên cánh cửa mở toang, sau đó cô ta chỉ cảm thấy có một lực đẩy về phía mình làm cô ta ngã ra đất.
"A…" - Cô ta hét lên một tiếng, sau đó sợ hãi loạng choạng đứng lên chạy ra ngoài.
Cũng may mà Thường Hi vào kịp, cô thừa lúc bác sĩ không chú ý đến mà chạy thẳng vào trong.
"Hhhh. " - Thường Hi khẽ rên một hơi, lúc nãy chạy vào đây sơ ý trật chân xém chút nữa bị ngã cũng may có bức tường chắn lại, nhưng bụng cô bị đập nhẹ vào tường nên bây giờ có chút đau, cô ôm bụng dưới.
"Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại tự ý xông vào đây, còn người vừa chạy ra là ai? " - Người bác sĩ trẻ tuổi kia hơi lớn giọng một chút. Thật ra anh ta cũng chỉ là một bác sĩ thực tập, sợ xảy ra sơ suất gì thì lại bị mắng.
Thường Hi điều chỉnh lại hơi thở của mình ngước lên nhìn anh ta, cô khẽ nhíu mày nói:
"Này anh! Anh là bác sĩ an nguy của bệnh nhân anh là người chịu trách nhiệm đấy, hơn nữa đây là bệnh viện anh lớn tiếng như vậy làm gì? Tự ý xông vào khi chưa có sự đồng ý của bác sĩ là sai, tôi xin lỗi. Nhưng người lúc nãy vào đây là một người chúng tôi không hề quen biết, nếu lỡ bệnh nhân xảy ra chuyện gì anh có gánh nổi không? "
Anh bác sĩ nghe Thường Hi trách một lúc thì cảm thấy lúng túng, anh ta tiến lại kiểm tra cho Thường Linh một lúc rồi rời đi.
...****************...
Lúc Phương Thần Duật đang lái xe đưa Thường Hi về nhà, cô có kể hết lại mọi chuyện hôm nay cho anh nghe.
"Anh à, hay là anh cho người canh ở trước cửa phòng bệnh. Nếu để như vậy, em sợ rằng chuyện cũ tiếp diễn. "
"Không sao đâu em đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ lo liệu. Từ sau khi xảy ra chuyện lùm xùm thì cổ phiếu ngày càng xuống giá, các cổ đông cũng dần rút khỏi tập đoàn, khỏi cần nói cũng biết là Lâm Hy Vương làm. Lần này Lý thị e là sẽ không trụ lại được bao lâu nữa đâu."
Thường Hi cảm thấy trong lòng hơi nặng nề. Thôi vậy, dù sao thì đầu óc cô cũng không có chỗ để đặt quá nhiều vấn đề vào nữa. Điều quan trọng nhất của cô bây giờ đó là sức khỏe của bố, của Thường Linh và cả giọt máu đang tượng hình trong bụng cô. Nghĩ đến con mình, Thường Hi bất giác quay sang nhìn Phương Thần Duật, khóe mắt cô tràn đầy hạnh phúc, khẽ tựa đầu vào vai anh.
...****************...
Mấy ngày tiếp theo, thành phố mất đi một chân trụ là tập đoàn Lý thị nên các cổ đông vốn đã rút cổ phần ở đó liền quay sang đầu tư vào Phương thị, thế là Phương Thần Duật Liền trở nên bận bịu, Trần Huy cũng bị công việc quay như chong chóng. Anh nhờ mẹ sang chăm sóc cho Thường Hi và cũng có thuê thêm một hộ lý nữa.
Ca phẫu thuật ghép thận của Thường Linh đã thành công, chiều nay Thường Hi và mẹ chồng đến bệnh viện thăm em gái và bố, cũng tranh thủ ghé qua khám thai một chút, mấy ngày nay Phương Thần Duật không cho cô ra khỏi nhà nên cô cũng chẳng đến bệnh viện được.
...****************...
Thường Hi vừa đến bệnh viện thì vừa lúc bác sĩ đang kiểm tra phản ứng của Thường Linh, cô vừa tỉnh dậy nửa tiếng trước.
"Thường Linh, em tỉnh rồi! "
Thường Hi mỉm cười, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang còn kim truyền nước của Thường Linh.
Thường Linh ngước mắt lên nhìn xung quanh, rồi đôi mắt bắt đầu phiếm hồng.
"Ch… chị. " - Giọng nói Thường Linh khản đặc, cổ họng khô khốc. Tuy là nói hôn mê nhưng cũng không đến mức đấy, trước lúc phẫu thuật có lần cô đã tỉnh lại, nhưng lại mơ mơ màng màng. Trong lúc đấy Thường Hi đến thăm cô, Thường Hi đã tâm sự những gì cô đều nghe hết, kể cả việc quả thận đang nằm trong cơ thể mình.
Bà Phương thấy thế liền rót một cốc nước đưa đến: "Nào, uống một chút nước đi, cổ họng cháu khô cả rồi. "
Thường Linh chỉ nhấp một ngụm liền nhíu mày, nằm mấy ngày ở đây không uống nước, cổ học khô khốc đến mức đau rát.
"Khi hết thuốc tê có lẽ vết mổ sẽ rất đau nhưng không sao đâu, vài ngày là vết thương sẽ đỡ ngay. "
"Chị… em xin lỗi. " - Vừa dứt lời nước mắt Thường Linh liền chực trào.
"Nếu không phải vì em, bệnh của bố cũng sẽ không bị tái phát. "
Thường Linh bắt đầu khóc nấc lên. Thường Hi cũng không kìm được nước mắt, cô nắm chặt bàn tay em gái nỉ non:
"Không sao, không sao đâu mà. Mọi chuyện qua rồi, chị không trách em, bố cũng không trách em. Em nên nghỉ ngơi thật tốt, chờ khi vết thương lành lại chị sẽ đưa em qua thăm bố nhé. "
Bà Phương ngồi bên cạnh cũng xúc động không kém. Con trai của bà lấy được cô gái lương thiện như Thường Hi chính là phước của nhà họ Phương.
A Vũ và Phương Thần Duật từ sáng sớm đã đến công ty, trưa sẽ đến đón cô về nhà. Vì là phòng hồi sức nên mỗi lần chỉ được một người vào thăm, lúc đến trước cửa thì bác sĩ không cho vào vì bên trong đã có người. Thường Hi thấy lạ, ngoài gia đình cô ra thì đâu còn ai biết chuyện. Bỗng chốc trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
Trong phòng bệnh.
Một bóng người mảnh khảnh mặc đồ vô trùng đang chống hai tay bên cạnh giường bệnh. Cô ta chính là tình nhân của Lý Hàn Ân, người đã bị Thường Linh vô tình đẩy ngã sảy thai.
"Hừm! Thường Linh, cuối cùng cô cũng có ngày hôm nay, cô biết gì không đây chính là quả báo đó. Cô giết chết con của tôi thì ngày hôm nay cô sẽ phải đền mạng lại cho nó. "
Cách một lớp khẩu trang, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, cô ta gằn giọng:
"Dù sao thì cũng sắp chết, chi bằng… tôi tiễn cô đi trước để đỡ phải chịu đau đớn. "
Dứt lời, cô ta chậm rãi đưa tay lên đặt lên ống thở oxy, lúc sắp rút máy ra đột nhiên cánh cửa mở toang, sau đó cô ta chỉ cảm thấy có một lực đẩy về phía mình làm cô ta ngã ra đất.
"A…" - Cô ta hét lên một tiếng, sau đó sợ hãi loạng choạng đứng lên chạy ra ngoài.
Cũng may mà Thường Hi vào kịp, cô thừa lúc bác sĩ không chú ý đến mà chạy thẳng vào trong.
"Hhhh. " - Thường Hi khẽ rên một hơi, lúc nãy chạy vào đây sơ ý trật chân xém chút nữa bị ngã cũng may có bức tường chắn lại, nhưng bụng cô bị đập nhẹ vào tường nên bây giờ có chút đau, cô ôm bụng dưới.
"Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại tự ý xông vào đây, còn người vừa chạy ra là ai? " - Người bác sĩ trẻ tuổi kia hơi lớn giọng một chút. Thật ra anh ta cũng chỉ là một bác sĩ thực tập, sợ xảy ra sơ suất gì thì lại bị mắng.
Thường Hi điều chỉnh lại hơi thở của mình ngước lên nhìn anh ta, cô khẽ nhíu mày nói:
"Này anh! Anh là bác sĩ an nguy của bệnh nhân anh là người chịu trách nhiệm đấy, hơn nữa đây là bệnh viện anh lớn tiếng như vậy làm gì? Tự ý xông vào khi chưa có sự đồng ý của bác sĩ là sai, tôi xin lỗi. Nhưng người lúc nãy vào đây là một người chúng tôi không hề quen biết, nếu lỡ bệnh nhân xảy ra chuyện gì anh có gánh nổi không? "
Anh bác sĩ nghe Thường Hi trách một lúc thì cảm thấy lúng túng, anh ta tiến lại kiểm tra cho Thường Linh một lúc rồi rời đi.
...****************...
Lúc Phương Thần Duật đang lái xe đưa Thường Hi về nhà, cô có kể hết lại mọi chuyện hôm nay cho anh nghe.
"Anh à, hay là anh cho người canh ở trước cửa phòng bệnh. Nếu để như vậy, em sợ rằng chuyện cũ tiếp diễn. "
"Không sao đâu em đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ lo liệu. Từ sau khi xảy ra chuyện lùm xùm thì cổ phiếu ngày càng xuống giá, các cổ đông cũng dần rút khỏi tập đoàn, khỏi cần nói cũng biết là Lâm Hy Vương làm. Lần này Lý thị e là sẽ không trụ lại được bao lâu nữa đâu."
Thường Hi cảm thấy trong lòng hơi nặng nề. Thôi vậy, dù sao thì đầu óc cô cũng không có chỗ để đặt quá nhiều vấn đề vào nữa. Điều quan trọng nhất của cô bây giờ đó là sức khỏe của bố, của Thường Linh và cả giọt máu đang tượng hình trong bụng cô. Nghĩ đến con mình, Thường Hi bất giác quay sang nhìn Phương Thần Duật, khóe mắt cô tràn đầy hạnh phúc, khẽ tựa đầu vào vai anh.
...****************...
Mấy ngày tiếp theo, thành phố mất đi một chân trụ là tập đoàn Lý thị nên các cổ đông vốn đã rút cổ phần ở đó liền quay sang đầu tư vào Phương thị, thế là Phương Thần Duật Liền trở nên bận bịu, Trần Huy cũng bị công việc quay như chong chóng. Anh nhờ mẹ sang chăm sóc cho Thường Hi và cũng có thuê thêm một hộ lý nữa.
Ca phẫu thuật ghép thận của Thường Linh đã thành công, chiều nay Thường Hi và mẹ chồng đến bệnh viện thăm em gái và bố, cũng tranh thủ ghé qua khám thai một chút, mấy ngày nay Phương Thần Duật không cho cô ra khỏi nhà nên cô cũng chẳng đến bệnh viện được.
...****************...
Thường Hi vừa đến bệnh viện thì vừa lúc bác sĩ đang kiểm tra phản ứng của Thường Linh, cô vừa tỉnh dậy nửa tiếng trước.
"Thường Linh, em tỉnh rồi! "
Thường Hi mỉm cười, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang còn kim truyền nước của Thường Linh.
Thường Linh ngước mắt lên nhìn xung quanh, rồi đôi mắt bắt đầu phiếm hồng.
"Ch… chị. " - Giọng nói Thường Linh khản đặc, cổ họng khô khốc. Tuy là nói hôn mê nhưng cũng không đến mức đấy, trước lúc phẫu thuật có lần cô đã tỉnh lại, nhưng lại mơ mơ màng màng. Trong lúc đấy Thường Hi đến thăm cô, Thường Hi đã tâm sự những gì cô đều nghe hết, kể cả việc quả thận đang nằm trong cơ thể mình.
Bà Phương thấy thế liền rót một cốc nước đưa đến: "Nào, uống một chút nước đi, cổ họng cháu khô cả rồi. "
Thường Linh chỉ nhấp một ngụm liền nhíu mày, nằm mấy ngày ở đây không uống nước, cổ học khô khốc đến mức đau rát.
"Khi hết thuốc tê có lẽ vết mổ sẽ rất đau nhưng không sao đâu, vài ngày là vết thương sẽ đỡ ngay. "
"Chị… em xin lỗi. " - Vừa dứt lời nước mắt Thường Linh liền chực trào.
"Nếu không phải vì em, bệnh của bố cũng sẽ không bị tái phát. "
Thường Linh bắt đầu khóc nấc lên. Thường Hi cũng không kìm được nước mắt, cô nắm chặt bàn tay em gái nỉ non:
"Không sao, không sao đâu mà. Mọi chuyện qua rồi, chị không trách em, bố cũng không trách em. Em nên nghỉ ngơi thật tốt, chờ khi vết thương lành lại chị sẽ đưa em qua thăm bố nhé. "
Bà Phương ngồi bên cạnh cũng xúc động không kém. Con trai của bà lấy được cô gái lương thiện như Thường Hi chính là phước của nhà họ Phương.