300
Tôi vừa đứng chờ kiểm phiếu ngoài khu vui chơi vừa luôn tự hỏi một chuyện.
Có nên để Cố Văn Tranh thay quần áo rồi mới ra ngoài không nhỉ?
Tuy đi Comic Fes mặc gì cũng được, nhưng mặc tây trang đeo cà vạt thì có phải lạc quẻ quá rồi không?
Vốn dĩ tôi muốn đi cùng Từ Tỷ, ai ngờ mới thay quần áo xong thì đụng phải Cố Văn Tranh tan làm về sớm.
Sau khi biết kế hoạch tối nay của tôi, anh tỏ vẻ lâu rồi không cùng nhau ra ngoài.
Tuy thấy mối quan hệ giữa Cố Văn Tranh và Comic fes có bắn đại bác cũng không tới, nhưng tôi không biết từ chối bằng cách nào, bèn nhắn cho Từ Tỷ biết.
Tên Từ Tỷ này vừa nghe Cố Văn Tranh muốn đi chung, lập tức quịt hẹn với tôi ngay.
Vì thế, tối nay biến thành buổi hẹn hò riêng của tôi và Cố Văn Tranh.
301
Kiểm phiếu xong, chúng tôi vào khu công viên, tôi dẫn Cố Văn Tranh đi tới chủ đề hôm nay--Buổi ký tặng của Ray sensei.
Tôi không hứng thú lắm với Comic Fes, chủ yếu là muốn xin chữ ký của sensei thôi.
Ray sensei rất nổi tiếng, lúc này mới mở cổng, còn một tiếng nữa mới chính thức ký tặng mà đã có người xếp hàng chờ trước.
Xếp hàng xong, tôi lấy một quyển truyện tranh trong túi ra.
Phát hiện ánh mắt dò hỏi của Cố Văn Tranh, tôi hồ hởi huơ quyển truyện trong tay.
"Ray sensei vẽ đẹp lắm, em muốn đến xin chữ ký."
Anh gật gật đầu, nhìn chăm chăm quyển truyện tranh trên tay tôi, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp.
Tôi đang luyện tập quá trình xin chữ ký thì đột nhiên nghe thấy Cố Văn Tranh nhỏ giọng hỏi: "Thích nó đến vậy ư?"
Tôi không nghĩ nhiều, gật đầu đáp: "Thích sao không."
Ban đầu tôi không cảm thấy có gì lạ, mãi đến khi buổi ký tặng bắt đầu, mấy người xếp hàng phía trước rôm rả lên.
" Các bạn đọc tác phẩm mới của sensei chưa, lại có trò mới!"
"Xem lâu rồi, ướt át lắm, đang chờ cập nhật nè."
...
Nghe những lời bàn tán của họ, kết hợp với vẻ mặt suy tư lúc nãy của Cố Văn Tranh, tay cầm quyển truyện của tôi cứng đờ.
Trong lòng tôi chỉ nghĩ đến việc xin chữ ký, hoàn toàn quên mất đây là một quyển truyện tranh 18+!
Không chỉ thế mà nó còn được Cố Văn Tranh xem qua, hơn nữa còn áp dụng không ít tình tiết!
Câu hỏi của Cố Văn Tranh không ngừng vọng trong đầu tôi.
"Thích đến vậy ư?"
"Thích sao không."
Tôi đỏ bừng mặt, thân thể di chuyển một cách máy móc.
Ha ha ha, tôi không muốn sống nữa, chắc chắn Cố Văn Tranh cảm thấy đầu óc tôi toàn là những thứ vàng khè.
Giờ tôi giải thích rằng mình chỉ thích nét vẽ này còn kịp không nhỉ?
302
Tôi trình sách, sau đó nói yêu cầu, nhận lại sách, cảm ơn... và bị Cố Văn Tranh nắm tay ra khỏi chỗ ký tặng trong hoảng hốt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm dịu bớt cái nóng trên mặt tôi.
Nhận ra ban nãy mình chết não quên tương tác đã vạch sẵn trong đầu, tôi vô cùng hối hận.
Đều do Cố Văn Tranh!
Nếu không phải anh, tôi sẽ không căng thẳng như vậy!
Đợi hai tiếng mà tôi chỉ có một chữ ký, không hề có tương tác dư thừa nào với Ray sensei.
Tôi dừng bước, mím môi, ấm ức nhét quyển truyện vào balo.
"Sao vậy? Đói bụng?"
Nghe vậy tôi càng bực hơn, ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, rốt cuộc hình tượng của tôi trong mắt anh là gì vậy!?
Thoáng thấy một gian hàng băng đô cách đó không xa, tôi loé lên một ý tưởng, kéo anh đi về phía đó.
303
Mang theo ý xấu, tôi chọn băng đô thỏ, đeo lên đầu Cố Văn Tranh.
Nhìn tai thỏ không phù hợp với tây trang trên người anh, tôi bật cười.
Cố Văn Tranh giơ tay sờ tai thỏ, vẻ mặt không có biến hoá, chỉ dịu dàng nhìn tôi, tựa như dù tôi có làm bất cứ điều gì anh cũng sẽ dung túng.
Hệt như đấm vào bông, chả có tí lực nào.
Mà tôi lại bị anh nhìn đến không tự nhiên, cảm giác kỳ quái cứ quanh quẩn bên tôi.
Cũng may Cố Văn Tranh nhanh chóng dời mắt, anh đi tới trước gian hàng băng đô.
Đương lúc tôi đang tò mò anh đang nhìn gì thì một cái tai mèo bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng lại đã bị Cố Văn Tranh đeo một cái tai mèo lục lạc lên đầu.
Tôi không quen mà lắc đầu, giơ tay định gỡ xuống
Tay tôi đụng tới băng đô thì thấy mặt Cố Văn Tranh đỏ lên.
Đôi khi tôi không hiểu sao anh lại đỏ mặt, cơ mà cuối cùng tôi cũng lấy lại được chút mặt mũi.
Tôi thả tay xuống, bước đến trước mặt anh, cười gian: "Anh thích kiểu này?"
Mặt Cố Văn Tranh càng lúc càng đỏ, có hướng lan xuống cổ.
Anh nhìn chằm chằm tôi, gật đầu, sau đó ừ một tiếng.
Tôi:?
Tôi lui về sau nửa bước, hai tai bắt đầu nóng lên.
Sao Cố Văn Tranh có thể trắng trợn như vậy!?
304
Đến khi tôi và Cố Văn Tranh mua băng đô rồi quay lại quảng trường thì trời đã tối, vừa đúng thời khắc náo nhiệt nhất.
Hai bên đường dãn ra, có lẽ là chừa không gian để xe hoa diễu hành.
Cùng với tiếng nhạc vang lên, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Đằng trước tôi và Cố Văn Tranh còn có mấy người, nhưng nhờ chiều cao, chúng tôi dễ dàng thấy rõ màn vũ đạo.
"Mẹ ơi, con muốn xem, con muốn xem!"
Tiếng trẻ con ầm ĩ phía sau thu hút sự chú ý của tôi, tôi quay đầu nhìn thoáng qua.
Có một người mẹ dẫn theo hai đứa bé, đứa ầm ĩ là bé trai, bé gái chỉ lặng lẽ đứng một bên, dõi mắt theo chuyển động của xe hoa.
Người mẹ dịu dàng giải thích cho con hiểu, song do quá đông người nên chẳng có ích gì, cô bất lực, dường như không biết làm sao với đứa bé cáu kỉnh.
Thấy thế tôi suy nghĩ một chút rồi đi về phía bên kia, mở miệng đề nghị: "Hay để em bế đứa nhỏ lên xem nhé ạ?"
Bé trai nghe vậy ngưng ầm ĩ, trông ngóng nhìn tôi rồi nhìn mẹ mình.
Chào thua ánh mắt của đứa bé, người mẹ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn, phiền em quá."
"Không có gì ạ."
Tôi cười cười, khom lưng nó lên.
Phát hiện ánh mắt khát khao của bé gái, tôi kéo tay Cố Văn Tranh, ngầm bảo anh ôm con bé.
Có lẽ do gương mặt lạnh lùng khó gần của anh, bé gái trốn sau lưng mẹ, sau đó ló đầu, sợ sệt nhìn anh.
Cố Văn Tranh sửng sốt, vẻ mặt dần trở nên dịu dàng, ngồi xổm đưa tay ôm bé.
Bé gái nhìn anh một hồi mới chịu đặt bàn tay nhỏ nhắn mình lên tay anh, ngoan ngoãn để anh bế lên.
Cố Văn Tranh bế bé lên, sửa váy cho bé, rồi xoay người trở lại vị trí.
Chứng kiến mọi quá trình, tôi đột nhiên thấy xúc động.
Tôi cảm thấy con người Cố Văn Tranh hai loại khí chất mâu thuẫn với nhau, vừa lạnh nhạt lại vừa dịu dàng.
305
Khi biểu diễn kết thúc cũng gần tám giờ, còn mười lăm phút nữa là tới màn bắn pháo hoa.
Tới cũng tới rồi, tôi và Cố Văn Tranh quyết định đợi xem xong pháo hoa rồi về.
Sau khi tìm thấy vị trí thích hợp, chúng tôi nhìn màn trình diễn ánh sáng trên tháp đèn để giết thời gian.
306
Khi đồ hoạ trên tháp đèn biến thành mười giây đếm ngược, tôi nghe thấy Cố Văn Tranh hô: "An An..."
Tôi quay mặt nhìn về phía anh theo bản năng, tức thì chạm phải ánh mắt dịu dàng đong đầy ý cười.
Nhân lúc tôi mất tập trung, Cố Văn Tranh giơ tay xoa mặt tôi, in một nụ hôn lạnh lên môi tôi.
"Đùng ——!"
Pháo hoa nở rộ trong trời đêm, tia lửa toé khắp nơi, chúng lướt qua rồi biến mất, sau đó lập tức sáng bừng lên.
Khoảng khắc này, tôi không rõ là mình nghe thấy tiếng pháo hoa nổ hay là tiếng tim đập của mình nữa.
*
【 Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 33】
Hết chương 37