*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nơ
Năng lực làm việc của Cận Thời Dược cực kỳ mạnh, buổi chiều đã đưa Mạnh Ly đi xử lý việc chuyển đổi hộ khẩu. Chuyển hộ khẩu của Mạnh Ly sang hộ khẩu nhà họ Cận.
Cuối cùng, tên của cô đã không còn nằm trong cùng một cuốn sổ với nhà ba người Lưu Ngọc Cầm nữa.
Thực ra, cô đã muốn chuyển hộ khẩu từ lâu rồi. Cũng có lên mạng tìm hiểu qua, nếu muốn tự đăng ký hộ khẩu thì cần phải có nhà đứng tên mình.
Về chuyện mua nhà, tiền tiết kiệm của cô thậm chí còn không đủ để đặt cọc nữa là.
Nhưng bây giờ, cô không chỉ rời khỏi nhà họ Mạnh, mà còn thực sự cảm nhận được có một gia đình thuộc về mình.
Cũng thật sự cảm nhận được, một gia đình ấm áp và hạnh phúc là như thế nào.
Cô kết bạn WeChat với Tưởng Chiêu Anh, nhìn thấy bài viết trên vòng bạn bè của bà ấy.
Tấm ảnh chụp chung ba người, Tưởng Chiêu Anh đứng rất gần cô, thân thiết khoác tay cô.
Mạnh Ly nhìn chính mình trong ảnh.
Hóa ra, cô còn có thể cười như thế. Không giả vờ, không gánh nặng, nụ cười từ tận đáy lòng.
Nhớ trước kia cũng từng chụp ảnh gia đình với Lưu Ngọc Cầm, Mạnh Tinh và Mạnh Giang Quốc. Đó là sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Mạnh Tinh được trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng nên phải rời Nam Thanh để học đại học. Vì vậy Lưu Ngọc Cầm đã tổ chức tiệc mừng lên đại học cho Mạnh Tinh.
Ngày hôm đó, Mạnh Ly ngồi ở một góc giống như con hề. Không ai hỏi thăm thành tích của cô, họ chỉ quan tâm đến việc cô học ở trường đại học nào. Mạnh Ly biết, họ chỉ đang muốn cười cợt mà thôi.
Lưu Ngọc Cầm sẽ không bênh vực hay tự hào về cô, chỉ nói với người thân của mình: "Nó còn có thể đi đâu? Học ở Nam Thành. Được học tập tại Đại học Sư phạm Nam Thành là may mắn lắm rồi."
Những người đó ngoài mặt giả lả: "Học sư phạm cũng ổn, sau này trở thành giáo viên, phúc lợi rất tốt."
Trong ngày hôm đó, Lưu Ngọc Cầm thậm chí còn thuê một đội nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để chụp ảnh và quay phim Mạnh Tinh. Sau bữa tiệc, Lưu Ngọc Cầm đã yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp ảnh gia đình cho họ.
Mạnh Tinh ăn diện như công chúa, được mọi người vây quanh hâm mộ. Lưu Ngọc Cầm mặc sườn xám, Mạnh Giang Quốc thậm chí còn đặt làm riêng một bộ tóc giả cho cái đầu hói của mình. Ba người đứng trên sân khấu, đây mới là một gia đình thật sự. Còn cô, bị lãng quên ở một góc không ai quan tâm đến.
Cuối cùng, vẫn là nhiếp ảnh gia thuận miệng hỏi: "Còn một người nữa đâu? Sao không vào chụp luôn?"
Người ta đã hỏi câu này, Lưu Ngọc Cầm cũng không thể thoái thác, miễn cưỡng gọi Mạnh Ly.
Mạnh Ly từ chối, Lưu Ngọc Cầm thấp giọng mắng cô: Mày đừng có không biết điều.
Cô lầm lũi đứng cạnh họ, khoảng cách vài centimet chính là ranh giới phân chia rõ ràng.
Cô nhìn vào ống kính với vẻ mặt vô cảm, nhiếp ảnh gia không khỏi nhắc nhở: "Cô bé đứng bên ngoài là chị hay em gái thế? Thể hiện nét mặt một chút, mỉm cười lên xem nào."
Cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lưu Ngọc Cầm, cô cứng ngắc nhếch môi, cười như một con rối không tim không phổi.
Mà hiện tại, ở tuổi 26.
Cuối cùng cô cũng có được tấm ảnh gia đình đầu tiên trong đời.
Nghe có vẻ chua xót.
Nhưng Mạnh Ly thực sự rất vui.
Rất vui.
*
Sau khi hoàn tất việc chuyển đổi hộ khẩu, Cận Thời Dược đã chở Mạnh Ly đến ga xe lửa để cô lấy xe.
Chiếc xe cũ này cô đã mua từ hồi đi làm năm thứ hai, chắc cũng được mấy năm rồi.
Lúc chạy thì vẫn êm, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ "đổ bệnh" vài lần.
Chẳng hạn như, chỉ mới đỗ xe ở bãi giữ xe nhà ga hai-ba ngày, thế nhưng khởi động hoài vẫn không nổ máy.
Trong cơn tuyệt vọng, không còn cách nào khác là gọi xe cứu hộ kéo đến tiệm sửa chữa để kiểm tra.
Sau khi Mạnh Ly gọi xe cứu hộ, cô ngồi vào xe Cận Thời Dược.
Cô nói: "Có lẽ sẽ mất khoảng mười phút."
"Ừ."
Xe của Cận Thời Dược đỗ cạnh xe của Mạnh Ly. Anh liếc nhìn xe của cô, đó là một chiếc xe nhỏ rất cũ, màu trắng. Mới ngưng chạy hai-ba ngày mà trên xe đã tích tụ một lớp bụi dày, lốp xe cũng hơi xẹp xuống.
Mạnh Ly nhìn theo tầm mắt của anh.
Xe của họ đỗ cạnh nhau, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Quả thật là một trời một vực.
Nhưng lần này, Mạnh Ly không có tự ti, chỉ khẽ nói: "Đây là chiếc ô tô đầu tiên trong đời của em, em đã mua nó vào năm thứ hai sau khi bắt đầu công việc. Dù trẻ tuổi nhưng đã có xe rồi nhé!"
Cô tự hào nâng cằm: "Giá cả ban đầu là hai vặn năm mươi lăm nghìn. Em đi theo năn nỉ nửa tháng, cuối cùng được giảm năm trăm tệ. Coi như là không phí công vô ích."
Cô vừa nói vừa xòe rộng lòng bàn tay, làm động tác "số năm", sau đó lại cảm thấy mình quá ấu trĩ nên cười khanh khách: "Trông nó tồi tàn vậy thôi chứ lái êm lắm, chẳng qua là hơi lớn tuổi, khó ở đôi ba lần. Nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm của em dành cho nó. Em nghĩ, đợi một ngày nào đó nó hoàn toàn sứ mệnh của mình, em mới lại đổi một chiếc xe khác."
Mạnh Ly ngừng một chút rồi bổ sung: "Em tự đổi."
Quả thật vừa rồi Cận Thời Dược đang nghĩ đến việc đổi xe cho cô.
Nhưng vài lời này của cô khiến anh không biết mở miệng thế nào. Suy cho cùng, chiếc xe này có ý nghĩa rất lớn với cô.
Hơn nữa, cô là một cá thể độc lập, cô có suy nghĩ và ý chí của riêng mình. Anh không thể cứ cho cô tất cả những thứ anh cho là tốt nhất.
Chỉ cần yêu cầu của cô nằm trong phạm vi anh có thể chấp nhận, anh sẽ tôn trọng vô điều kiện.
Cận Thời Dược nghiêng người qua, ôm lấy eo cô, chậm rãi nói: "Ừ, trong nhà còn vài chiếc xe chưa ai lái. Nếu một ngày nào đó xe của em lại cáu kỉnh, em có thể chọn một chiếc mà em thích."
Mạnh Ly biết dụng ý của Cận Thời Dược.
Anh sẽ luôn tôn trọng cô, quan tâm đến cô, bao dung cô và giữ gìn lòng tự trọng của cô.
Hơn nữa, anh thực sự chú trọng đến từng chi tiết, quan tâm từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Mỗi một khoảnh khắc, cô đều có thể bị anh làm rung động.
Mạnh Ly cũng không từ chối, chắp hai tay trước ngực: "Vâng, cảm ơn anh nhiều lắm."
"Cảm ơn gì chứ." Cận Thời Dược cốc yêu trán cô, nhấn mạnh: "Anh là chồng em, của anh cũng là của em."
"Vậy của em thì sao?" Mạnh Ly cố ý hỏi.
"Vẫn là của em." Cận Thời Dược đáp.
"Cái này không công bằng lắm thì phải." Mạnh Ly tỏ vẻ nghiêm túc.
Cận Thời Dược hơi cúi đầu nhìn cô, thâm sâu nói: "Những cái khác anh không cần, chỉ cần tình yêu của em thôi."
Đôi mắt hoa đào đen nhánh sâu hun hút, đặc biệt quyến rũ khi cười rộ lên. Mạnh Ly đỏ mặt trước cái nhìn ẩn chứa dục vọng cùng vài lời nói thâm tình của anh. Chữ "yêu" khiến cô càng thêm xấu hổ không mở miệng được, chỉ biết ngượng ngùng vùi mặt vào ngực anh.
Cận Thời Dược quyết hỏi đến cùng, nhụi cằm lên mặt cô, thủ thỉ ở bên tai: "Thế nào?"
Mạnh Ly quay mặt sang hướng khác, anh cũng theo sát phía sau, hơi nóng hầm hập phả vào tai cô: "Hửm?"
Cô dường như không thể chịu nổi: "Anh phiền quá à."
Giây tiếp theo, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ôm mặt anh, dứt khoát chặn đứng cái miệng này.
Sau nhiều lần hôn môi, dường như cô đã được anh huấn luyện đến mức thành thạo, khéo léo quấn lấy chiếc lưỡi nóng ướt của anh. Trong lúc môi lưỡi dây dưa, cô còn tranh thủ ra lệnh: "Không cho nói nữa."
Cận Thời Dược rất nghe lời cô, thật sự không nói tiếp nữa.
Anh bế cô từ ghế phụ lên đùi mình, hôn sâu hơn.
Cô không đáp lại chữ "yêu" của anh, điều này quả thật có hơi mất mát.
Nhưng anh tự nhủ với bản thân rằng: Không nên gấp gáp.
Anh đã chờ đợi chín năm. Chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh anh.
Hơn nữa, họ đã kết hôn.
Còn rất nhiều thời gian, anh đợi được.
*
Chiếc xe được đưa đến tiệm sửa chữa để kiểm tra, còn Mạnh Ly và Cận Thời Dược về thẳng nhà.
Về đến nhà đã gần sáu giờ tối.
Dì Trương đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Mạnh Ly khát nước, vừa vào nhà đã chạy ngay vào phòng bếp tìm nước.
Nào ngờ, vừa bước qua cửa bếp đã trông thấy một chiếc tủ lạnh hai cửa siêu to bên cạnh tủ đựng bát.
Cô khó hiểu hỏi dì Trương: "Tủ lạnh nhà mình bị hỏng ạ?"
Đồ ăn đã chín, Dì Trương tắt bếp rồi nói: "Không có, Thời Dược bảo mua thêm. Vừa mới giao tới đó cháu."
Dì Trương bưng đồ ăn ra ngoài.
Cận Thời Dược bước vào.
Mạnh Ly nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Anh mua thêm tủ lạnh làm gì vậy?"
Cận Thời Dược nói: "Chẳng phải lần trước em bảo tủ lạnh trong nhà không dán được mấy miếng dán gì đó của em sao? Vậy đổi sang cái khác cho em dán."
Mạnh Ly sửng sốt.
Lục lại ký ức, chắc hẳn cái anh nhắc đến là nam châm dán tủ lạnh.
"Anh điên rồi!" Mạnh Ly kinh ngạc không nói nên lời trước hành động của anh, "Em chưa từng thấy ai mua tủ lạnh chỉ để dán nam châm lên đó."
Cận Thời Dược nhún vai, đi tới trước mặt Mạnh Ly, bẹo má cô, bá đạo cười hừ: "Mua cũng đã mua, vậy em có dán không?"
Mạnh Ly nghiến răng nghiến lợi: "Dán!"
Cô vội vàng lôi đống nam châm dán tủ lạnh của mình ra, đặt chúng lên bàn đảo.
Cận Thời Dược cong môi sóng vai đứng gần cô, anh cầm một cái lên nhìn, sau đó cố ý chơi xấu dán lên trán cô.
Mạnh Ly "Á" một tiếng rồi hất tay anh ra.
Cô rất thích sưu tầm những món đồ dễ thương này.
Trong lúc cô đang hí hoáy dán nam châm lên tủ lạnh mới, điện thoại của cô bỗng reo lên, là thông báo tin nhắn WeChat.
Âm thanh kêu hết lần này đến lần khác. Không hề nhục chí.
Chưa kể âm thanh này thật sự ám ảnh Mạnh Ly, luôn cảm thấy nó sẽ phát ra từ những người ảnh hưởng mạnh đến tâm trạng của mình.
Cận Thời Dược cũng vậy, mỗi khi điện thoại của cô reo lên, anh luôn vô thức nhìn vào nó.
Mạnh Ly lấy điện thoại ra khỏi túi quần, sau đó sực nhớ mình đã chặn Lưu Ngọc Cầm sau trận ầm ĩ sáng nay, cũng đã chặn tài khoản WeChat và số điện thoại của các thành viên trong gia đình, họ không thể liên lạc với cô.
"Là bạn đại học của em, cũng là người bạn thân thiết nhất." Cô đọc tin nhắn, nói với Cận Thời Dược.
Sợ Cận Thời Dược suy nghĩ nhiều.
Cô còn cố ý đưa điện thoại đến trước mắt anh: "Anh xem."
Cận Thời Dược bị hành động này của cô chọc cười.
"Anh biết." Anh uể oải tựa người vào đảo bếp, bàn tay kia duỗi ra ngoéo ngón tay cô.
Mạnh Ly mở khóa điện thoại.
Người gửi tin nhắn là Phương Thiến.
Có thể nói cô ấy là bạn thân nhất cũng như duy nhất của Mạnh Ly.
Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, cô ở lại Nam Thành, còn Phương Thiến thì đến Thượng Hải. Dù bận rộn với cuộc sống và ít liên lạc nhưng mối quan hệ của họ vẫn không phai nhạt.
Mạnh Ly khá bất ngờ khi Phương Thiến bất ngờ gửi một tràng tin nhắn thoại.
Mạnh Ly vừa mân mê miếng dán nam châm tủ lạnh vừa mở loa ngoài điện thoại.
Phương Thiến sinh ra đã có chất giọng hào sảng, cộng thêm cảm xúc bây giờ quá kích động nên giọng nói càng to hơn, có thể dùng hai chữ "gào rú" để hình dung.
"Mạnh Ly, tớ thông báo với cậu một chuyện. Hôm nay! Cuối cùng! Kẻ vô sản tớ đây đã đảo chính thành công!"
"Đá gã sếp độc tài ra khỏi cuộc đời! Tớ đã nộp đơn từ chức, vừa ra khỏi văn phòng đây!"
"Đáng nhẽ tớ phải học theo cậu sớm hơn. Công việc tăng ca xuyên suốt này ai thích làm cứ làm, chút tiền tăng ca đó chả thấm vào đâu."
"Người ta thường nói, lứa 2000 sẽ làm chủ cuộc chơi tại nơi làm việc. Thế hệ 9x của chúng ta cũng không thể bị tuột lại phía sau! Con mẹ nó! Sướng điên người!"
Khi nghe tin Phương Thiến từ chức, Mạnh Ly càng ngạc nhiên hơn. Cô nhanh chóng trả lời bằng tin nhắn thoại: "Vậy cậu đã tìm được công việc mới chưa? Cậu noi gương tớ thật đó à?"
Phương Thiến trực tiếp gọi điện thoại qua.
Mạnh Ly nghe máy.
Phương Thiến nói: "Tìm quái gì. Tớ hết chịu nổi mấy công việc tăng ca xuyên suốt này rồi. Tớ cũng không có ý định làm công cho người khác nữa. Tớ muốn bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình! Tự mình làm bà chủ!"
"Cậu định làm gì?" Mạnh Ly hỏi.
"Tự kinh doanh cái gì đó, mở quán cà phê chẳng hạn." Phương Thiến nói, "Tớ đã tìm hiểu qua, các quán cà phê trong hai năm qua có triển vọng khá tốt."
"Vẫn ở Thượng Hải?"
"Nếu tớ đã gây dựng sự nghiệp thì chắc chắn sẽ không rời xa quê hương, đương nhiên phải về Nam Thành." Phương Thiến thở dài, "Thượng Hải này tớ đã ở đủ rồi."
Lúc này, dì Trương đi vào bếp thúc giục: "Cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, sao hai đứa còn ở đây? Ăn xong hẵng làm tiếp."
"Không gấp, cứ để cô ấy nghịch thêm chút nữa."
Cận Thời Dược im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng, cố tình hạ giọng để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Tuy nhiên, Phương Thiến ở đầu dây bên kia vẫn nghe thấy, hoảng hốt giật mình: "Má ơi, bên cạnh cậu có đàn ông hả?"
Mạnh Ly xấu hổ, theo bản năng nhìn sang Cận Thời Dược.
Cận Thời Dược ung dung nhướng mày nhìn cô.
Mạnh Ly sờ mũi, không phủ nhận: "Ừ... Chồng tớ..."
Mạnh Ly vẫn chưa quen với cách xưng hô này, nói xong thì lỗ tai phiếm hồng một mảng.
Mà Cận Thời Dược lại vô cùng hài lòng, anh không nhịn được cong môi, vòng tay qua eo cô, hôn chụt vào môi cô mấy phát.
Mạnh Ly trừng mắt cảnh cáo trong im lặng.
Phương Thiến phản ứng rất mạnh: "Anh ấy có nghe thấy không?"
"... Có."
"Mẹ nó..." Phương Thiến sốc óc, giây sau liền nghiêm túc giới thiệu bản thân: "Em chào anh, em là bạn thân của Mạnh Ly. Anh cứ gọi em là Phương Thiến đi ạ."
"Chào em." Cận Thời Dược lịch sự đáp lại.
Sau đó anh cúi người, nói nhỏ vào tai Mạnh Ly: "Em nói chuyện với bạn em đi, anh ra ngoài trước, không quấy rầy hai em nữa."
Mạnh Ly gật đầu.
Cận Thời Dược thơm lên má cô rồi rời khỏi phòng bếp.
"Anh ấy đi rồi." Mạnh Ly nhắc nhở.
Giây tiếp theo, Phương Thiến gào thét chói tai như con chuột lang trên mạng [1]: "Trời ạ! Giọng anh ấy hay quá! Thật sự còn hay hơn cả kịch truyền thanh!"
Mạnh Ly kiêu ngạo trong lòng, nhưng ngoài mặt thì khiêm tốn: "Cũng tạm thôi."
"Cũng tạm á? Mạnh Ly, cậu đang thầm đắc chí có phải không!" Phương Thiến đi guốc trong bụng cô, oán giận trách móc, "Nói đến chuyện này, tớ vẫn chưa tính sổ với cậu đâu! Đã kết hôn còn giấu không cho tớ biết! Đáng giận! Là bạn thân nhưng tớ chỉ được hay tin khi thấy vòng bạn bè của cậu! Rốt cuộc tớ có phải là bạn thân cậu không đấy!"
"Phải mà, cậu vĩnh viễn là bạn thân tớ." Mạnh Ly đổi chủ đề, "Vậy khi nào cậu về Nam Thành?"
"Có lẽ tuần sau, tớ còn phải thu dọn đồ đạc."
Phương Thiến nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: "Từ chức lâu như vậy, cậu đã tìm được việc làm chưa?"
"Vẫn chưa." Nhắc đến chuyện này, Mạnh Ly ảo não phát sầu, "Không biết nên làm cái gì."
"Không tìm được thì thôi, cưới được một anh chồng giàu có và tài giỏi như thế này, cậu cần gì phải ra ngoài chịu khổ?" Phương Thiến trêu ghẹo.
Mạnh Ly nghiêm túc nói: "Đâu có được, tớ nhất định phải tìm việc làm."
Kết hôn thì sao? Cô không muốn trở thành kẻ ăn bám. Như vậy trông bản thân chẳng có chút giá trị nào cả.
"Rất đúng! Phụ nữ chúng ta phải tự lập tài chính!" Phương Thiến búng ngón tay, rất kiêu và mạnh mẽ, "Đàn ông chỉ là gia vị cuộc sống!"
Mạnh Ly phì cười, nghịch miếng nam châm dán tủ lạnh trên tay.
Rồi đột nhiên một nguồn sáng lóe lên trong đầu cô, cô phấn khích đến mức cao giọng: "Thiến Thiến, bằng không tớ khởi nghiệp cùng cậu, cùng nhau mở một quán cà phê?"
Kể từ ngày từ chức rồi kiếm việc làm, Mạnh Ly đã nhen nhóm ý định bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình.
Thời buổi này tìm việc làm quá khó khăn, cô không muốn tiếp tục làm giáo viên nữa chứ đừng nói đến việc sai ngành.
Mà hiện tại, Phương Thiến cũng muốn khởi nghiệp, vậy chi bằng làm cùng nhau. Vừa khéo, trước kia cô từng làm thêm ở quán cà phê nên có chút kinh nghiệm, khởi đầu sẽ nhanh hơn.
Sau khi hạ quyết tâm, Mạnh Ly bắt đầu tìm kiếm trên mạng những lời khuyên và kinh nghiệm bổ ích về việc mở quán cà phê.
Hai ngày qua, phòng sách của Cận Thời Dược gần như bị Mạnh Ly chiếm dụng.
Cô tìm kiếm thông tin cả ngày lẫn đêm, nắm bắt thị hiếu và ghi chép một cách cẩn thận.
Nói chuyện điện thoại với Phương Thiến mọi lúc mọi nơi, kể cả khi ngủ và ăn.
Cận Thời Dược khó lắm mới có được hai ngày phép, vậy mà Mạnh Ly chỉ bận thảo luận gây dựng sự nghiệp với bạn thân, hoàn toàn quên mất mình đã có chồng.
Cảm giác mất mát khi bị phớt lờ là khó tránh khỏi, nhưng Cận Thời Dược không trách cô, dù sao cô cũng đang làm điều mình thích.
Chỉ là chiều nay anh lại phải đi tiếp, hai ngày nghỉ vừa qua hai người chẳng gần gũi được bao nhiêu. Nội tâm cực kỳ tiếc nuối, vừa không phục vừa ấm ức.
Vì vậy, sáng sớm mở mắt, người nào đó đã không nhịn nổi mà đánh thức cô vợ đang ngủ say của mình dậy.
"Anh làm gì đó..."
Mạnh Ly mơ mơ màng màng, mí mắt díu hết vào nhau, đưa tay đẩy anh hai cái, giọng nói mềm mại như bông.
Cơ thể Cận Thời Dược giống như một ngọn núi lớn đè lên người cô, không cách nào đẩy nổi.
Mặc dù buồn ngủ kinh khủng nhưng phía dưới của cô lại rất thành thật, dễ dàng bị anh khơi dậy ham muốn nguyên thủy nhất.
Đôi chân cô quấn lấy eo anh, đưa đẩy một cách mất kiểm soát.
Đang lúc hừng hực khí thế, không biết là điện thoại của ai reo lên. Đổ chuông liên tục nhiều lần.
Mạnh Ly nhắc nhở, nhưng anh chẳng buồn để ý mà lật người cô lại. Nhạc chuông càng reo càng lớn, mà người bên này càng nhấp càng sâu.
"Em lại muốn cho người khác nghe phát sóng trực tiếp à?"
Anh bỏ ngoài tai tiếng nức nở của cô, nghiêng người gặm mút cánh môi mọng nước.
Nói xong, anh giả vờ lấy điện thoại: "Không phải là không thể."
Tế bào xấu xa trong con người anh lại bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Mạnh Ly kịp thời đè tay anh lại, kéo đến trước mặt mình, cắn vào cổ tay anh một cái.
Anh thở hổn hển, từng chữ thốt ra tục vô cùng.
"Cắn mạnh hơn chút nữa."
"Dưới này của em cũng sắp cắn đứt anh rồi."
"..."
*
Tắm rửa sạch sẽ, cơn buồn ngủ của Mạnh Ly đã hoàn toàn bay sạch, cô xuống lầu ăn sáng rồi đi vào phòng sách. Còn Cận Thời Dược lên lầu soạn đồ vào vali phi công.
Xong xuôi, Cận Thời Dược với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, tay còn lại kéo vali.
Người vừa gọi liên tục chính là Diệp Phàm.
Anh nhấn số gọi lại.
Diệp Phàm ngay lập tức nghe máy: "Sao mày không nghe điện thoại thế hả? Có người tự xưng là mẹ vợ của mày, ở trước công ty ăn vạ đòi gặp mày cho bằng được. Đến giờ vẫn chưa chịu đi nữa."
- --------
[1]: Chuột lang gào thét (chắc nhiều bạn tưởng con gấu lắm ha)
Editor: Nơ
Năng lực làm việc của Cận Thời Dược cực kỳ mạnh, buổi chiều đã đưa Mạnh Ly đi xử lý việc chuyển đổi hộ khẩu. Chuyển hộ khẩu của Mạnh Ly sang hộ khẩu nhà họ Cận.
Cuối cùng, tên của cô đã không còn nằm trong cùng một cuốn sổ với nhà ba người Lưu Ngọc Cầm nữa.
Thực ra, cô đã muốn chuyển hộ khẩu từ lâu rồi. Cũng có lên mạng tìm hiểu qua, nếu muốn tự đăng ký hộ khẩu thì cần phải có nhà đứng tên mình.
Về chuyện mua nhà, tiền tiết kiệm của cô thậm chí còn không đủ để đặt cọc nữa là.
Nhưng bây giờ, cô không chỉ rời khỏi nhà họ Mạnh, mà còn thực sự cảm nhận được có một gia đình thuộc về mình.
Cũng thật sự cảm nhận được, một gia đình ấm áp và hạnh phúc là như thế nào.
Cô kết bạn WeChat với Tưởng Chiêu Anh, nhìn thấy bài viết trên vòng bạn bè của bà ấy.
Tấm ảnh chụp chung ba người, Tưởng Chiêu Anh đứng rất gần cô, thân thiết khoác tay cô.
Mạnh Ly nhìn chính mình trong ảnh.
Hóa ra, cô còn có thể cười như thế. Không giả vờ, không gánh nặng, nụ cười từ tận đáy lòng.
Nhớ trước kia cũng từng chụp ảnh gia đình với Lưu Ngọc Cầm, Mạnh Tinh và Mạnh Giang Quốc. Đó là sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Mạnh Tinh được trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng nên phải rời Nam Thanh để học đại học. Vì vậy Lưu Ngọc Cầm đã tổ chức tiệc mừng lên đại học cho Mạnh Tinh.
Ngày hôm đó, Mạnh Ly ngồi ở một góc giống như con hề. Không ai hỏi thăm thành tích của cô, họ chỉ quan tâm đến việc cô học ở trường đại học nào. Mạnh Ly biết, họ chỉ đang muốn cười cợt mà thôi.
Lưu Ngọc Cầm sẽ không bênh vực hay tự hào về cô, chỉ nói với người thân của mình: "Nó còn có thể đi đâu? Học ở Nam Thành. Được học tập tại Đại học Sư phạm Nam Thành là may mắn lắm rồi."
Những người đó ngoài mặt giả lả: "Học sư phạm cũng ổn, sau này trở thành giáo viên, phúc lợi rất tốt."
Trong ngày hôm đó, Lưu Ngọc Cầm thậm chí còn thuê một đội nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để chụp ảnh và quay phim Mạnh Tinh. Sau bữa tiệc, Lưu Ngọc Cầm đã yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp ảnh gia đình cho họ.
Mạnh Tinh ăn diện như công chúa, được mọi người vây quanh hâm mộ. Lưu Ngọc Cầm mặc sườn xám, Mạnh Giang Quốc thậm chí còn đặt làm riêng một bộ tóc giả cho cái đầu hói của mình. Ba người đứng trên sân khấu, đây mới là một gia đình thật sự. Còn cô, bị lãng quên ở một góc không ai quan tâm đến.
Cuối cùng, vẫn là nhiếp ảnh gia thuận miệng hỏi: "Còn một người nữa đâu? Sao không vào chụp luôn?"
Người ta đã hỏi câu này, Lưu Ngọc Cầm cũng không thể thoái thác, miễn cưỡng gọi Mạnh Ly.
Mạnh Ly từ chối, Lưu Ngọc Cầm thấp giọng mắng cô: Mày đừng có không biết điều.
Cô lầm lũi đứng cạnh họ, khoảng cách vài centimet chính là ranh giới phân chia rõ ràng.
Cô nhìn vào ống kính với vẻ mặt vô cảm, nhiếp ảnh gia không khỏi nhắc nhở: "Cô bé đứng bên ngoài là chị hay em gái thế? Thể hiện nét mặt một chút, mỉm cười lên xem nào."
Cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lưu Ngọc Cầm, cô cứng ngắc nhếch môi, cười như một con rối không tim không phổi.
Mà hiện tại, ở tuổi 26.
Cuối cùng cô cũng có được tấm ảnh gia đình đầu tiên trong đời.
Nghe có vẻ chua xót.
Nhưng Mạnh Ly thực sự rất vui.
Rất vui.
*
Sau khi hoàn tất việc chuyển đổi hộ khẩu, Cận Thời Dược đã chở Mạnh Ly đến ga xe lửa để cô lấy xe.
Chiếc xe cũ này cô đã mua từ hồi đi làm năm thứ hai, chắc cũng được mấy năm rồi.
Lúc chạy thì vẫn êm, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ "đổ bệnh" vài lần.
Chẳng hạn như, chỉ mới đỗ xe ở bãi giữ xe nhà ga hai-ba ngày, thế nhưng khởi động hoài vẫn không nổ máy.
Trong cơn tuyệt vọng, không còn cách nào khác là gọi xe cứu hộ kéo đến tiệm sửa chữa để kiểm tra.
Sau khi Mạnh Ly gọi xe cứu hộ, cô ngồi vào xe Cận Thời Dược.
Cô nói: "Có lẽ sẽ mất khoảng mười phút."
"Ừ."
Xe của Cận Thời Dược đỗ cạnh xe của Mạnh Ly. Anh liếc nhìn xe của cô, đó là một chiếc xe nhỏ rất cũ, màu trắng. Mới ngưng chạy hai-ba ngày mà trên xe đã tích tụ một lớp bụi dày, lốp xe cũng hơi xẹp xuống.
Mạnh Ly nhìn theo tầm mắt của anh.
Xe của họ đỗ cạnh nhau, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Quả thật là một trời một vực.
Nhưng lần này, Mạnh Ly không có tự ti, chỉ khẽ nói: "Đây là chiếc ô tô đầu tiên trong đời của em, em đã mua nó vào năm thứ hai sau khi bắt đầu công việc. Dù trẻ tuổi nhưng đã có xe rồi nhé!"
Cô tự hào nâng cằm: "Giá cả ban đầu là hai vặn năm mươi lăm nghìn. Em đi theo năn nỉ nửa tháng, cuối cùng được giảm năm trăm tệ. Coi như là không phí công vô ích."
Cô vừa nói vừa xòe rộng lòng bàn tay, làm động tác "số năm", sau đó lại cảm thấy mình quá ấu trĩ nên cười khanh khách: "Trông nó tồi tàn vậy thôi chứ lái êm lắm, chẳng qua là hơi lớn tuổi, khó ở đôi ba lần. Nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm của em dành cho nó. Em nghĩ, đợi một ngày nào đó nó hoàn toàn sứ mệnh của mình, em mới lại đổi một chiếc xe khác."
Mạnh Ly ngừng một chút rồi bổ sung: "Em tự đổi."
Quả thật vừa rồi Cận Thời Dược đang nghĩ đến việc đổi xe cho cô.
Nhưng vài lời này của cô khiến anh không biết mở miệng thế nào. Suy cho cùng, chiếc xe này có ý nghĩa rất lớn với cô.
Hơn nữa, cô là một cá thể độc lập, cô có suy nghĩ và ý chí của riêng mình. Anh không thể cứ cho cô tất cả những thứ anh cho là tốt nhất.
Chỉ cần yêu cầu của cô nằm trong phạm vi anh có thể chấp nhận, anh sẽ tôn trọng vô điều kiện.
Cận Thời Dược nghiêng người qua, ôm lấy eo cô, chậm rãi nói: "Ừ, trong nhà còn vài chiếc xe chưa ai lái. Nếu một ngày nào đó xe của em lại cáu kỉnh, em có thể chọn một chiếc mà em thích."
Mạnh Ly biết dụng ý của Cận Thời Dược.
Anh sẽ luôn tôn trọng cô, quan tâm đến cô, bao dung cô và giữ gìn lòng tự trọng của cô.
Hơn nữa, anh thực sự chú trọng đến từng chi tiết, quan tâm từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Mỗi một khoảnh khắc, cô đều có thể bị anh làm rung động.
Mạnh Ly cũng không từ chối, chắp hai tay trước ngực: "Vâng, cảm ơn anh nhiều lắm."
"Cảm ơn gì chứ." Cận Thời Dược cốc yêu trán cô, nhấn mạnh: "Anh là chồng em, của anh cũng là của em."
"Vậy của em thì sao?" Mạnh Ly cố ý hỏi.
"Vẫn là của em." Cận Thời Dược đáp.
"Cái này không công bằng lắm thì phải." Mạnh Ly tỏ vẻ nghiêm túc.
Cận Thời Dược hơi cúi đầu nhìn cô, thâm sâu nói: "Những cái khác anh không cần, chỉ cần tình yêu của em thôi."
Đôi mắt hoa đào đen nhánh sâu hun hút, đặc biệt quyến rũ khi cười rộ lên. Mạnh Ly đỏ mặt trước cái nhìn ẩn chứa dục vọng cùng vài lời nói thâm tình của anh. Chữ "yêu" khiến cô càng thêm xấu hổ không mở miệng được, chỉ biết ngượng ngùng vùi mặt vào ngực anh.
Cận Thời Dược quyết hỏi đến cùng, nhụi cằm lên mặt cô, thủ thỉ ở bên tai: "Thế nào?"
Mạnh Ly quay mặt sang hướng khác, anh cũng theo sát phía sau, hơi nóng hầm hập phả vào tai cô: "Hửm?"
Cô dường như không thể chịu nổi: "Anh phiền quá à."
Giây tiếp theo, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ôm mặt anh, dứt khoát chặn đứng cái miệng này.
Sau nhiều lần hôn môi, dường như cô đã được anh huấn luyện đến mức thành thạo, khéo léo quấn lấy chiếc lưỡi nóng ướt của anh. Trong lúc môi lưỡi dây dưa, cô còn tranh thủ ra lệnh: "Không cho nói nữa."
Cận Thời Dược rất nghe lời cô, thật sự không nói tiếp nữa.
Anh bế cô từ ghế phụ lên đùi mình, hôn sâu hơn.
Cô không đáp lại chữ "yêu" của anh, điều này quả thật có hơi mất mát.
Nhưng anh tự nhủ với bản thân rằng: Không nên gấp gáp.
Anh đã chờ đợi chín năm. Chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh anh.
Hơn nữa, họ đã kết hôn.
Còn rất nhiều thời gian, anh đợi được.
*
Chiếc xe được đưa đến tiệm sửa chữa để kiểm tra, còn Mạnh Ly và Cận Thời Dược về thẳng nhà.
Về đến nhà đã gần sáu giờ tối.
Dì Trương đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Mạnh Ly khát nước, vừa vào nhà đã chạy ngay vào phòng bếp tìm nước.
Nào ngờ, vừa bước qua cửa bếp đã trông thấy một chiếc tủ lạnh hai cửa siêu to bên cạnh tủ đựng bát.
Cô khó hiểu hỏi dì Trương: "Tủ lạnh nhà mình bị hỏng ạ?"
Đồ ăn đã chín, Dì Trương tắt bếp rồi nói: "Không có, Thời Dược bảo mua thêm. Vừa mới giao tới đó cháu."
Dì Trương bưng đồ ăn ra ngoài.
Cận Thời Dược bước vào.
Mạnh Ly nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Anh mua thêm tủ lạnh làm gì vậy?"
Cận Thời Dược nói: "Chẳng phải lần trước em bảo tủ lạnh trong nhà không dán được mấy miếng dán gì đó của em sao? Vậy đổi sang cái khác cho em dán."
Mạnh Ly sửng sốt.
Lục lại ký ức, chắc hẳn cái anh nhắc đến là nam châm dán tủ lạnh.
"Anh điên rồi!" Mạnh Ly kinh ngạc không nói nên lời trước hành động của anh, "Em chưa từng thấy ai mua tủ lạnh chỉ để dán nam châm lên đó."
Cận Thời Dược nhún vai, đi tới trước mặt Mạnh Ly, bẹo má cô, bá đạo cười hừ: "Mua cũng đã mua, vậy em có dán không?"
Mạnh Ly nghiến răng nghiến lợi: "Dán!"
Cô vội vàng lôi đống nam châm dán tủ lạnh của mình ra, đặt chúng lên bàn đảo.
Cận Thời Dược cong môi sóng vai đứng gần cô, anh cầm một cái lên nhìn, sau đó cố ý chơi xấu dán lên trán cô.
Mạnh Ly "Á" một tiếng rồi hất tay anh ra.
Cô rất thích sưu tầm những món đồ dễ thương này.
Trong lúc cô đang hí hoáy dán nam châm lên tủ lạnh mới, điện thoại của cô bỗng reo lên, là thông báo tin nhắn WeChat.
Âm thanh kêu hết lần này đến lần khác. Không hề nhục chí.
Chưa kể âm thanh này thật sự ám ảnh Mạnh Ly, luôn cảm thấy nó sẽ phát ra từ những người ảnh hưởng mạnh đến tâm trạng của mình.
Cận Thời Dược cũng vậy, mỗi khi điện thoại của cô reo lên, anh luôn vô thức nhìn vào nó.
Mạnh Ly lấy điện thoại ra khỏi túi quần, sau đó sực nhớ mình đã chặn Lưu Ngọc Cầm sau trận ầm ĩ sáng nay, cũng đã chặn tài khoản WeChat và số điện thoại của các thành viên trong gia đình, họ không thể liên lạc với cô.
"Là bạn đại học của em, cũng là người bạn thân thiết nhất." Cô đọc tin nhắn, nói với Cận Thời Dược.
Sợ Cận Thời Dược suy nghĩ nhiều.
Cô còn cố ý đưa điện thoại đến trước mắt anh: "Anh xem."
Cận Thời Dược bị hành động này của cô chọc cười.
"Anh biết." Anh uể oải tựa người vào đảo bếp, bàn tay kia duỗi ra ngoéo ngón tay cô.
Mạnh Ly mở khóa điện thoại.
Người gửi tin nhắn là Phương Thiến.
Có thể nói cô ấy là bạn thân nhất cũng như duy nhất của Mạnh Ly.
Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, cô ở lại Nam Thành, còn Phương Thiến thì đến Thượng Hải. Dù bận rộn với cuộc sống và ít liên lạc nhưng mối quan hệ của họ vẫn không phai nhạt.
Mạnh Ly khá bất ngờ khi Phương Thiến bất ngờ gửi một tràng tin nhắn thoại.
Mạnh Ly vừa mân mê miếng dán nam châm tủ lạnh vừa mở loa ngoài điện thoại.
Phương Thiến sinh ra đã có chất giọng hào sảng, cộng thêm cảm xúc bây giờ quá kích động nên giọng nói càng to hơn, có thể dùng hai chữ "gào rú" để hình dung.
"Mạnh Ly, tớ thông báo với cậu một chuyện. Hôm nay! Cuối cùng! Kẻ vô sản tớ đây đã đảo chính thành công!"
"Đá gã sếp độc tài ra khỏi cuộc đời! Tớ đã nộp đơn từ chức, vừa ra khỏi văn phòng đây!"
"Đáng nhẽ tớ phải học theo cậu sớm hơn. Công việc tăng ca xuyên suốt này ai thích làm cứ làm, chút tiền tăng ca đó chả thấm vào đâu."
"Người ta thường nói, lứa 2000 sẽ làm chủ cuộc chơi tại nơi làm việc. Thế hệ 9x của chúng ta cũng không thể bị tuột lại phía sau! Con mẹ nó! Sướng điên người!"
Khi nghe tin Phương Thiến từ chức, Mạnh Ly càng ngạc nhiên hơn. Cô nhanh chóng trả lời bằng tin nhắn thoại: "Vậy cậu đã tìm được công việc mới chưa? Cậu noi gương tớ thật đó à?"
Phương Thiến trực tiếp gọi điện thoại qua.
Mạnh Ly nghe máy.
Phương Thiến nói: "Tìm quái gì. Tớ hết chịu nổi mấy công việc tăng ca xuyên suốt này rồi. Tớ cũng không có ý định làm công cho người khác nữa. Tớ muốn bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình! Tự mình làm bà chủ!"
"Cậu định làm gì?" Mạnh Ly hỏi.
"Tự kinh doanh cái gì đó, mở quán cà phê chẳng hạn." Phương Thiến nói, "Tớ đã tìm hiểu qua, các quán cà phê trong hai năm qua có triển vọng khá tốt."
"Vẫn ở Thượng Hải?"
"Nếu tớ đã gây dựng sự nghiệp thì chắc chắn sẽ không rời xa quê hương, đương nhiên phải về Nam Thành." Phương Thiến thở dài, "Thượng Hải này tớ đã ở đủ rồi."
Lúc này, dì Trương đi vào bếp thúc giục: "Cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, sao hai đứa còn ở đây? Ăn xong hẵng làm tiếp."
"Không gấp, cứ để cô ấy nghịch thêm chút nữa."
Cận Thời Dược im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng, cố tình hạ giọng để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Tuy nhiên, Phương Thiến ở đầu dây bên kia vẫn nghe thấy, hoảng hốt giật mình: "Má ơi, bên cạnh cậu có đàn ông hả?"
Mạnh Ly xấu hổ, theo bản năng nhìn sang Cận Thời Dược.
Cận Thời Dược ung dung nhướng mày nhìn cô.
Mạnh Ly sờ mũi, không phủ nhận: "Ừ... Chồng tớ..."
Mạnh Ly vẫn chưa quen với cách xưng hô này, nói xong thì lỗ tai phiếm hồng một mảng.
Mà Cận Thời Dược lại vô cùng hài lòng, anh không nhịn được cong môi, vòng tay qua eo cô, hôn chụt vào môi cô mấy phát.
Mạnh Ly trừng mắt cảnh cáo trong im lặng.
Phương Thiến phản ứng rất mạnh: "Anh ấy có nghe thấy không?"
"... Có."
"Mẹ nó..." Phương Thiến sốc óc, giây sau liền nghiêm túc giới thiệu bản thân: "Em chào anh, em là bạn thân của Mạnh Ly. Anh cứ gọi em là Phương Thiến đi ạ."
"Chào em." Cận Thời Dược lịch sự đáp lại.
Sau đó anh cúi người, nói nhỏ vào tai Mạnh Ly: "Em nói chuyện với bạn em đi, anh ra ngoài trước, không quấy rầy hai em nữa."
Mạnh Ly gật đầu.
Cận Thời Dược thơm lên má cô rồi rời khỏi phòng bếp.
"Anh ấy đi rồi." Mạnh Ly nhắc nhở.
Giây tiếp theo, Phương Thiến gào thét chói tai như con chuột lang trên mạng [1]: "Trời ạ! Giọng anh ấy hay quá! Thật sự còn hay hơn cả kịch truyền thanh!"
Mạnh Ly kiêu ngạo trong lòng, nhưng ngoài mặt thì khiêm tốn: "Cũng tạm thôi."
"Cũng tạm á? Mạnh Ly, cậu đang thầm đắc chí có phải không!" Phương Thiến đi guốc trong bụng cô, oán giận trách móc, "Nói đến chuyện này, tớ vẫn chưa tính sổ với cậu đâu! Đã kết hôn còn giấu không cho tớ biết! Đáng giận! Là bạn thân nhưng tớ chỉ được hay tin khi thấy vòng bạn bè của cậu! Rốt cuộc tớ có phải là bạn thân cậu không đấy!"
"Phải mà, cậu vĩnh viễn là bạn thân tớ." Mạnh Ly đổi chủ đề, "Vậy khi nào cậu về Nam Thành?"
"Có lẽ tuần sau, tớ còn phải thu dọn đồ đạc."
Phương Thiến nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: "Từ chức lâu như vậy, cậu đã tìm được việc làm chưa?"
"Vẫn chưa." Nhắc đến chuyện này, Mạnh Ly ảo não phát sầu, "Không biết nên làm cái gì."
"Không tìm được thì thôi, cưới được một anh chồng giàu có và tài giỏi như thế này, cậu cần gì phải ra ngoài chịu khổ?" Phương Thiến trêu ghẹo.
Mạnh Ly nghiêm túc nói: "Đâu có được, tớ nhất định phải tìm việc làm."
Kết hôn thì sao? Cô không muốn trở thành kẻ ăn bám. Như vậy trông bản thân chẳng có chút giá trị nào cả.
"Rất đúng! Phụ nữ chúng ta phải tự lập tài chính!" Phương Thiến búng ngón tay, rất kiêu và mạnh mẽ, "Đàn ông chỉ là gia vị cuộc sống!"
Mạnh Ly phì cười, nghịch miếng nam châm dán tủ lạnh trên tay.
Rồi đột nhiên một nguồn sáng lóe lên trong đầu cô, cô phấn khích đến mức cao giọng: "Thiến Thiến, bằng không tớ khởi nghiệp cùng cậu, cùng nhau mở một quán cà phê?"
Kể từ ngày từ chức rồi kiếm việc làm, Mạnh Ly đã nhen nhóm ý định bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình.
Thời buổi này tìm việc làm quá khó khăn, cô không muốn tiếp tục làm giáo viên nữa chứ đừng nói đến việc sai ngành.
Mà hiện tại, Phương Thiến cũng muốn khởi nghiệp, vậy chi bằng làm cùng nhau. Vừa khéo, trước kia cô từng làm thêm ở quán cà phê nên có chút kinh nghiệm, khởi đầu sẽ nhanh hơn.
Sau khi hạ quyết tâm, Mạnh Ly bắt đầu tìm kiếm trên mạng những lời khuyên và kinh nghiệm bổ ích về việc mở quán cà phê.
Hai ngày qua, phòng sách của Cận Thời Dược gần như bị Mạnh Ly chiếm dụng.
Cô tìm kiếm thông tin cả ngày lẫn đêm, nắm bắt thị hiếu và ghi chép một cách cẩn thận.
Nói chuyện điện thoại với Phương Thiến mọi lúc mọi nơi, kể cả khi ngủ và ăn.
Cận Thời Dược khó lắm mới có được hai ngày phép, vậy mà Mạnh Ly chỉ bận thảo luận gây dựng sự nghiệp với bạn thân, hoàn toàn quên mất mình đã có chồng.
Cảm giác mất mát khi bị phớt lờ là khó tránh khỏi, nhưng Cận Thời Dược không trách cô, dù sao cô cũng đang làm điều mình thích.
Chỉ là chiều nay anh lại phải đi tiếp, hai ngày nghỉ vừa qua hai người chẳng gần gũi được bao nhiêu. Nội tâm cực kỳ tiếc nuối, vừa không phục vừa ấm ức.
Vì vậy, sáng sớm mở mắt, người nào đó đã không nhịn nổi mà đánh thức cô vợ đang ngủ say của mình dậy.
"Anh làm gì đó..."
Mạnh Ly mơ mơ màng màng, mí mắt díu hết vào nhau, đưa tay đẩy anh hai cái, giọng nói mềm mại như bông.
Cơ thể Cận Thời Dược giống như một ngọn núi lớn đè lên người cô, không cách nào đẩy nổi.
Mặc dù buồn ngủ kinh khủng nhưng phía dưới của cô lại rất thành thật, dễ dàng bị anh khơi dậy ham muốn nguyên thủy nhất.
Đôi chân cô quấn lấy eo anh, đưa đẩy một cách mất kiểm soát.
Đang lúc hừng hực khí thế, không biết là điện thoại của ai reo lên. Đổ chuông liên tục nhiều lần.
Mạnh Ly nhắc nhở, nhưng anh chẳng buồn để ý mà lật người cô lại. Nhạc chuông càng reo càng lớn, mà người bên này càng nhấp càng sâu.
"Em lại muốn cho người khác nghe phát sóng trực tiếp à?"
Anh bỏ ngoài tai tiếng nức nở của cô, nghiêng người gặm mút cánh môi mọng nước.
Nói xong, anh giả vờ lấy điện thoại: "Không phải là không thể."
Tế bào xấu xa trong con người anh lại bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Mạnh Ly kịp thời đè tay anh lại, kéo đến trước mặt mình, cắn vào cổ tay anh một cái.
Anh thở hổn hển, từng chữ thốt ra tục vô cùng.
"Cắn mạnh hơn chút nữa."
"Dưới này của em cũng sắp cắn đứt anh rồi."
"..."
*
Tắm rửa sạch sẽ, cơn buồn ngủ của Mạnh Ly đã hoàn toàn bay sạch, cô xuống lầu ăn sáng rồi đi vào phòng sách. Còn Cận Thời Dược lên lầu soạn đồ vào vali phi công.
Xong xuôi, Cận Thời Dược với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, tay còn lại kéo vali.
Người vừa gọi liên tục chính là Diệp Phàm.
Anh nhấn số gọi lại.
Diệp Phàm ngay lập tức nghe máy: "Sao mày không nghe điện thoại thế hả? Có người tự xưng là mẹ vợ của mày, ở trước công ty ăn vạ đòi gặp mày cho bằng được. Đến giờ vẫn chưa chịu đi nữa."
- --------
[1]: Chuột lang gào thét (chắc nhiều bạn tưởng con gấu lắm ha)