• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay vội vàng tiếp nhận phần cơm chiên, hương thơm mê người phiêu tán tới khoảng mũi, bụng nàng bắt đầu “Ọc ọc ọc” phát ra âm thanh kháng nghị.

Đồng Thiên Ái hé ra khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay bất an nắm chặt gói to, e lệ cúi đầu, không dám nhìn lại anh.

Nàng muốn chết quá!

Cư nhiên tại thời khắc mấu chốt như vậy, lại làm trò cười cho thiên hạ!

Nàng thật muốn đào một cái hố, sau đó đem chính mình ném vào!

Tiêu Bạch Minh nghe tiếng “Ọc… Ọc… Ọc…”, trong ánh mắt hiện lên một tia thương cảm.

Chậm rãi vươn tay, giống như một ông anh cả, vuốt vuốt tóc nàng, thản nhiên nói:

“Em chắc đã đói bụng, nhanh đi ăn đi! Ngoài này có chút lạnh, vào nhà đi!”

Đồng Thiên Ái cảm động, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy đáy mắt thâm thúy của anh.

Lời nói săn sóc của anh , ánh mắt ôn nhu, cả người không thể tự kềm chế.

“Cám ơn anh, Bạch Minh ca……” – Tuy rằng những lời này, đêm nay nói nhiều lắm rồi, nhưng là, nàng thật sự thật sự muốn cảm ơn anh……

Tiêu Bạch Minh gật gật đầu, hướng nàng mỉm cười:

“Đi mở cửa đi! Nhìn em đi vào, anh mới xuống lầu!”

Đồng Thiên Ái với ba lô tiếp tục tìm kiếm chìa khóa, lần này cư nhiên một phát tìm được ngay!

Đi đến cửa phòng mình, mở cửa ra, nàng xoay người nhìn Tiêu Bạch Minh, chỉ chỉ phần cơm chiên trong tay, giơ lên nét cười rạng rỡ.

“Bạch Minh ca, lần sau đến lượt em mời anh xem phim nhé!” Đồng Thiên Ái cố lấy hết dũng khí nói.

Tiêu Bạch Minh trầm tĩnh, như cũ thản nhiên tươi cười. Nhưng giấu sau nụ cười thản nhiên, lại là một tia nhảy nhót cùng với sung sướng.

Kính đen hạ hai tròng mắt, lóe hào quang.

“Không…… Không cần……”

Ách? Không cần?

Đồng Thiên Ái lập tức hé ra nét mặt khóc tang, Bạch Minh ca cự tuyệt nàng!

“……” – Cúi đầu, nàng khó nén mất mát – “Kia……Em đi vào đây…… Bạch Minh ca……Gặp lại sau nha……”

Tiêu Bạch Minh nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng kêu tên nàng:

“Thiên Ái!”

Nhìn nàng hồ nghi quay đầu nhìn về phía mình, lại nhẹ nhàng mà nói,“Ý anh là em không cần mời ta, vẫn là anh mời em xem phim! Như vậy đi, ngày mai em có rảnh không?”

Nguyên bản nàng đang hạ tâm tình, nghe xong lời nói nói, đột nhiên trở nên tinh không vạn lí.

Đôi mắt to trong suốt mửo to như mảnh trăng rằm, tán đi vẻ lo lắng, giống như chú mèo con đáng yêu.

Dường như sợ không kịp, nàng không chút nghĩ ngợi, vội vàng nói:

“Có có ! Ngày mai đi! Ngày mai em rảnh!”

Tiêu Bạch Minh nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng, lại là ngạc nhiên cười:

“Ừ! Tốt lắm! Ngày mai em còn phải làm thêm ở quán ăn nhanh đúng không? Vậy buổi tối đi? Chúng ta xem phim vào tám giờ tối nhé! Thế nào?”

“Được ạ……” – Đồng Thiên Ái không có gì dị nghị.

Nhìn Tiêu Bạch Minh đi xuống thang bộ, Đồng Thiên Ái mới đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, hé ra khuôn mặt tươi cười đến vặn vẹo.

Thật tốt quá! Quá tuyệt vời! Ông trời đúng là có mắt!

***************

 

Tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ quần áo ngủ, dép lê cũng không thèm xỏ, nàng cứ như vậy chân đất đi trên sàn nhà.

Đồng Thiên Ái bưng thức ăn nhanh, mùi hương ngon lành của món cơm chiên xực vào mũi.

Ừm! Đúng là vị cơm chiên của quán cơm kia rồi!

Quả nhiên thật là ngon!

Hơn nữa, vẫn là Bạch Minh ca mua cho nàng ăn!

Thật sự là hạnh phúc a –

Vừa ăn vừa bưng tới trước bức ảnh chụp, hai mắt nhìn mama trong ảnh, ánh mắt cũng trở nên ngây ngốc.

Mama lúc nào cũng cuốn hút, khiến cho tâm tình nàng thật tốt ,mạt tươi cười phát ra nét ôn nhu mê người.

“Mama…… Mama có thích nam nhân như vậy không?”

“…… Hỏi con?…… Con cảm thấy anh ta…… Thành thực tốt lắm…… Hơn nữa săn sóc lại khoan hồng độ lượng…… Là quan trọng nhất…… Anh ấy làm cho con cảm giác thật chắc chắn……”

Mama như cũ cười hiền dịu nhìn nàng, vẫn duy trì cảm giác trầm mặc nhất quán.

Đồng Thiên Ái miệng nhai cơm chiên đều đều, mơ hồ nói không rõ:

“Mama không nói lời nào? Không nói lời nào thì tức là không phản đối! Không phản đối thì phải là thích , đúng không ạ? Đúng đúng!”

Phòng khách vang lên tiếng điện thoại “Reng reng – reng reng –” , Đồng Thiên Ái xoay người chạy tới.

Một bàn tay đang cầm xuất cơm chiên, tay kia thì cầm lấy microphone, kẹp giữa bả vai với cổ, đem microphone cố định ở bên tai.

Miệng còn ngậm chiếc đũa:

“Alô — tôi là Thiên Ái –”

“Di động như thế nào không gọi được?” Đầu kia điện thoại có giọng nam từ tính vang lên.

Thanh âm này…… Hả?…… Ực!……

Đồng Thiên Ái trên trán nhỏ mồ hôi hột, như thế nào lại là hắn?

Hắn cư nhiên gọi điện thoại thảng tới nhà nàng!

“Sao không nói lời nào? Chẳng lẽ là bởi vì nghe được thanh âm của ra liền kích động sao?”

Giọng nam trêu tức tiếp tục vang lên.

Nàng nói để trấn tĩnh bản thân, đè thấp thanh âm hỏi:

“Ngươi vì sao biếtáố điện thoại nhà ta!”

Điện thoại bên kia bật ra tiếng cười nặng nề, tiếp theo nói ra:

“Chỉ cần là ta muốn biết chuyện gì, không có gì không có khả năng !”

Đồng Thiên Ái “À” một tiếng, trong lòng đem hắn ra rủa mạ một chút.

Đáng giận a!

Tên nam nhân biến thái này, ỷ thế mình có mấy cái đồng tiền dơ bẩn, không có tiền xem ngươi còn không tự tin được vậy không!

“Từ ngày mai nếu không có chuyện gì, không được tắt máy! Nghe không ?”

Hít sâu một hơi, nàng nói rành rọt từng chữ,“Nghe — rõ — rồi –” -Nói xong, không chờ đối phương mở miệng thêm lần nữa, nàng trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.

Tại phòng khách sạn xa hoa.

Tần Tấn Dương đứng ở trước cửa sổ kính nhìn xuống màn đêm thâm trầm Đài Bắc.

Nghe tiếng điện thoại bị cắt đứt, phát ra thanh âm“Tút tút–”, đem điện thoại di động tuỳ ý quăng sang một bên.

Cư nhiên dám ngắt điện thoại của hắn, nàng là kẻ đầu tiên!

Bắt nhím con phải phục tùng, xem ra so với tưởng tượng còn thú vị hơn……

Một đôi tay trắng noãn, ôm từ sau lưng hắn.

Mềm mại thân thể của nữ nhân dán trên người hắn.

Xinh đẹp hương khí, mang theo hương thơm vừa mới tắm rửa.

“Tấn Dương…… Em rất nhớ anh……” Nữ nhân làm nũng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK