• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Linh ném bùn đất trúng Diệp Thanh Ngọc và Vô Ưu, y phục sạch sẽ của bọn họ lập tức bị dính một mảng bùn lớn.

Hai người giận đến giơ chân, Thanh Linh xuất ra ngân châm tẩm dược nàng mang theo để tùy thân, nhắm chính xác, bắn về phía mọi người trên cầu. Tay không ngừng động tác ném bùn lên hai người kia, bùn nàng quăng đến nhắm rất chuẩn, hai người kia không ai tránh khỏi. Hương Thảo thấy thế, cũng nắm bùn ném lên trên.

Trên cầu, mấy người ấy ôm đầu trốn tây trốn đông, kêu to oa oa, khung cảnh trở thành một mảnh hỗn loạn. Vô Ưu và Diệp Thanh Ngọc hai tay ôm đầu, muốn né ra, nhưng các nàng đi chưa được hai bước, hai chân đã mềm nhũn, thân thể ngã quỵ về phía trước.

Diệp Thanh Ngọc đến bên cạnh cây cầu, thân thể bỗng mềm nhũn ra, người như muốn ngã quỵ về phía trước.

Diệp Thanh Ngọc đến bên cạnh cầu, thân thể bỗng mềm nhũn, sau đó cả thân thể liền trực tiếp ngã vào trong vũng bùn, khiến nước buồn văng khắp nơi. Nàng ta phát hiện mình ngã vào vũng bùn, cách Thanh Linh không xa, miệng bật ra tiếng thét chói tai, tiếp theo lại tức miệng chửi ầm lên: “A! Diệp Thanh Linh, ngươi là đồ tiểu bỉ ổi….. Ngô…”

Lời mắng người, Thanh Linh không để Diệp Thanh Ngọc nói xong, tay nắm một khối bùn nhét về phía miệng nàng ta, chận miệng Diệp Thanh Ngọc lại, khiến nàng ta nói không ra lời, tay không dấu vết thu về cây ngân châm trên bả vai Diệp Thanh Ngọc.

Diệp Thanh Ngọc tức giận tròng mắt trừng lớn như chuông đồng, lời nói cần nói ra miệng bị áp lại ở cổ họng, có chuyện lại nói không nên lời, ấp úng, nghẹn đỏ mặt tía tai.

Dược tẩm trên ngân châm sẽ khiến người mất đi khí lực tạm thời, sau nửa nén hương mới được khôi phục lại, dược trong người vừa phát huy tác dụng xong sẽ lập tức hóa thành nước, khiến cho các đại phu không chuẩn đoán ra được bệnh gì.

Sau khi Thanh Linh hoàn thành xong một loạt động tác, trong ánh mắt phẫn nộ xen lẫn không thể tin của Diệp Thanh Ngọc, Thanh Linh chống tay lên bả vai nàng ta, dùng lực một chút, chưa tới một phút sau nàng đã tung người ra khỏi được vũng bùn, phi thân đến trên cầu.

“Ngươi… Ngươi, ngươi đã gì làm bản cung? Vì sao thân thể bản cung đột nhiên lại không còn chút sức lực nào?” Vô Ưu vô lực quỳ rạp trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Thanh Linh cả người dính đầy nước bùn đang từng bước đến gần nàng ta, nàng ta bỗng cảm nhận được sự khủng hoảng, “Bản… Bản cung chính Công chúa mà phụ hoàng thương yêu nhất, đắc tội bản cung, bản cung chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Phải không, nói như vậy thì đắc tội Công chúa thật sự là rất đáng sợ a, ai, nhưng Thanh Linh đã đắc tội mất rồi, Thanh Linh nên làm cái gì bây giờ?” Nàng nhẹ nhàng cười, trên mặt lại không một chút sợ hãi.

Thanh Linh nhổ xuống ngân châm trên người các nàng xong, lại giật mảnh dải lụa trên tay Vô Ưu xuống, thả một đầu dải lụa tới gần Hương Thảo đang bên trong vũng bùn, cho Hương Thảo bắt lấy, để kéo nàng ấy lên.

Hôm nay nàng đã đắc tội với Vô Ưu, biết thế nào Vô Ưu cũng sẽ không bỏ qua cho mình, nên nàng dứt khoát liền chọn phương án đắc tội hoàn toàn với nàng ta, cũng phun ra một đống từ ngữ không mấy thiện ý. Từ trước đến nay, nàng luôn là người nếu người kính nàng một thước, nàng sẽ kính người một trượng, người nếu như dám hủy một đường của nàng, nàng nhất định sẽ hủy đi tận ba đường đi lên của tên đó.

Nàng giơ chân lên, không để ý đến ánh mắt uy hiếp lẫn bối rối của Vô Ưu, hung hăng đáp xuống một cước đạp Vô Ưu ngã vào trong vũng bùn. Nàng chắc chắn Vô Ưu làm tất cả các việc này đều là vì vị trí Phu nhân Thừa tướng kia. Và tạm thời sẽ không có ai ở gần đây, nàng không phải lo lắng bị người khác phát hiện hành động vừa rồi.

Hơnnữa lúc Vô Ưu đưa nàng đến đây, nàng ta luôn chọn những con đường có ít người, trên đường đi tới, hình như không thấy ai.

“Công chúa…” Nha hoàn bên cạnh Vô Ưu lo lắng hô lên, đáng tiếc thân thể các nàng ai cũng vô lực, không thể cứu Vô Ưu lên, các nàng hung dữ trừng mắt với Thanh Linh, nhưng khi bị ánh mắt rét lạnh của Thanh Linh lướt qua, các nàng lại nhịn không được co rúm người lại, không dám nhìn Thanh Linh nữa.

Thanh Linh đến gần đám nha hoàn của Vô Ưu, lột hết áo ngoài của các nàng xuống, các nàng ta sợ Thanh Linh sẽ rút hết quần áo mình, bị dọa đến sắc mặt đều chuyển thành trắng bệch, nếu bị Thanh Linh lấy hết quần áo, các nàng còn mặt mũi để gặp mặt người khác sao? Nhưng may mắn, Thanh Linh chỉ lấy đi áo ngoài của các nàng mà thôi.

“Kẻ điên, kẻ điên, đúng là kẻ điên! Dám làm thế với bản cung, kẻ đắc tội bản cung chắc chắn sẽ không có kết quả tốt!” Trong vũng bùn, cả người Vô Ưu bị nước bùn vấy bẩn bổ như muốn bổ nhào lên phía trước, nổi trận lôi đình quát, trong đôi mắt thường ngày chứa đựng vẻ ngây thơ bây giờ lại nổi lên tia ngoan độc trừng Thanh Linh.

“Ngươi là tên tiểu bỉ ổi, bổn tiểu thư chắc chắn sẽ khiến ngươi phải hối hận!” Diệp Thanh Ngọc ói ra được hết bùn trong miệng, đã không thể chờ được mở miệng tức giận mắng.

Thanh Linh hoàn toàn không quan tâm đến, bỏ lại tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ của Diệp Thanh Ngọc, Thanh Linh mang Hương Thảo nhanh chóng rời đi.

Các nàng tìm được một cái hồ gần đó, liền ngâm cơ thể xuống rửa sạch bùn trên y phục.

“Tiểu thư, ngươi đá Công chúa xuống vũng bùn, đây chính là tội bất kính rất lớn, nếu để Hoàng thượng biết được thì phải làm sao bây giờ?” Hương Thảo phủ xong nước bùn trên người xuống, nghiêng đầu hỏi Thanh Linh.

Thanh Linh ôm làn váy ra khỏi mặt nước, cười rất có ý tứ, trừng mắt một cái, nói: “Bổn tiểu thư có từng đi qua vũng bùn kia sao?”

Hương Thảo tất nhiên sẽ nhận ra chủ ý của câu nói kia, vội khoát tay nói: “Không có, không có!”

“Nhưng y phục trên người chúng ta đều ướt đẫm, điều này phải giải thích thế nào cho phải??” Hương Thảo nghi ngờ nói.

“Ừ, đây cũng là một vấn đề.” Nhưng nếu nàng đã có dũng cảm dám làm xuống chuyện này, thì chắc chắn sẽ không sợ các thứ sắp phải đối mặt.

Nàng sẽ không hối hận về hành động hôm nay, có một loại người, chẳng quan tâm ngươi đã nhẫn nhịn bao nhiêu, nếu ngươi lại bỏ qua cho họ, ngược lại, họ sẽ càng được voi đòi tiên.

“Trước nên tẩy sạch nước bùn trên người ngươi.” Thanh Linh nói.

Những nơi gần cung Thanh An đều rất ít người, Thanh Linh tìm được một nơi yên tĩnh, nhanh chóng thay y phục của Hương Lá vào, rũ tóc xuống, Thanh Linh vãn tóc mình lên hệt như búi tóc của Hương Lá.

Là do y phục của nàng đã ướt hết cả, không thrẻ mặc vào được nữa. Khi thiên kim nhà quan gia ra khỏi cửa, trên xe ngựa luôn luôn chuẩn bị sẵn một ít y phục, Diệp Thanh Ngọc tất nhiên cũng sẽ có những thứ này.

Để ngăn ngừa một ít phiền toái không cần thiết, Thanh Linh quyết định giả trang thành một nha hoàn của Diệp phủ, trở về xe ngựa Diệp Thanh Ngọc để thay y phục khác.

Hương Thảo cũng đổi y phục theo Thanh Linh.

Dựa theo trí nhớ lúc đến đây, Thanh Linh mang Hương Thảo trở ra ngoài.

Sắc trời đang dần tối, cảnh sắc chung quanh bị bao phủ bởi bóng đêm ngày càng trở nên mơ hồ.

Xe ngựa dừng ở gần điện Cẩm Thanh, dọc theo đường đi, Thanh Linh cúi đầu vô cùng thấp, tận lực tìm những nơi ít người nhất để đi. Bị người chặn lại hỏi, nàng lấy cớ Diệp Thanh Ngọc bỏ quên đồ ở xe ngựa nên gọi nàng về lấy, rồi vội vã rời đi.

Trên đường trở về lại gặp phải Băng Lãnh, Băng Lãnh kinh ngạc nhìn Thanh Linh giả dạng thành một nha đầu: “Thanh Linh, ngươi……”

Đối với Băng Lãnh, Thanh Linh cũng có cảm tình với nàng ta: “Quận chúa, bây giờ có thể đừng hỏi ta gì hay không?” Nàng không muốn gạt Băng Lãnh, nhưng bây giờ lại không thể giải thích tường tận.

Băng Lãnh khéo hiểu lòng người gật gật đầu, phân phó người bên cạnh mình biết quản tốt cái miệng.

“Trên xe ngươi có y phục mang theo phòng bị không?” Thanh Linh vội hỏi.

“Có, ngươi đi theo ta.” Băng Lãnh tự mình mang nàng đến xe ngựa, tìm một bộ y phục dự bị cho nàng thay.

Trong điện Cẩm Thanh, đèn đuốc sáng trưng, sàn lớn lót bạch ngọc lóe ra kim quang sáng chói. Long ỷ phía trên trống không, Hoàng thượng còn chưa đến, thì Yến hội vẫn chưa được bắt đầu.

Nghe nói, Hoàng thượng có ý tuyển phi cho Vinh vương và Tĩnh vương ngay trong Yến hội lần này. Vì vậy trong điện có không ít người đang giấu khát vọng muốn được gả cho Vương gia, người nào cũng ăn mặc lộng lẫy tỉ mỉ, diễm lệ rực rỡ, như các đóa kiều hoa nở rộ.

Trong các nàng, có nhiều ánh mắt liên tiếp liếc về phía Vinh vương và Tĩnh vương tuấn mỹ như thiên nhân. Đương nhiên, phần lớn ánh mắt vẫn lưu luyến quấn trên người vị Tần tướng như tiên như yêu kia.

Nhìn thấy Tần Liễm, hai mắt Thanh Linh đều tỏa ra ánh lửa. Tên hỗn đản này, trêu chọc lạn hoa đào Vô Ưu kia khiến nàng ta trăm phương ngàn kế muốn hại chết nàng còn chưa đủ hay sao, bây giờ lại còn trêu chọc thêm một đống hoa đào này nữa. Hắn đã cảm thấy phiền vì mạng của mình quá dài rồi sao?

Tần Liễm như cảm nhận được ánh mắt oán độc của nàng, hắn đưa mắt nhìn lại, khẽ mỉm cười với nàng, dáng tươi cười ôn nhu như nước, như có thể câu được cả những tâm hồn nhỏ bé mang đi mất.

Mấy nữ nhân bên người nàng thấy Tần Liễm kia cười một tiếng, như người điên ngây ngốc nhìn đến xuất thần. Có một khắc, nàng cũng bị dáng tươi cười ôn nhu kia mê hoặc thật sâu, như muốn bán mạng để đi vào đôi phượng mâu ôn nhu như nước kia.

Nhưng rất nhanh Thanh Linh đã lấy lại tinh thần, lòng thầm mắng một tiếng: *Họa thủy, họa thủy, chắc chắn là họa thủy.

— ——-

Chú thích:

*Các tai họa được sắp xếp từ cao xuống thấp: thủy, hỏa, đạo, tặc. Nghĩa là cái họa đến từ chiến tranh (tặc) chỉ được xếp sau cùng những cái họa trên. Còn họa thủy lại là cái họa lớn nhất. Ngoài ra họa thủy còn có 1 nghĩa ẩn, “thủy” bao giờ cũng mềm mại, thân cận, không có những biểu hiện đáng sợ như lửa, trộm cướp và chiến tranh, nhưng lực tàn phá thì cực kì khủng khiếp. Vì thế, họa thủy ở đây có nghĩa là cái họa lớn, Thanh Linh nói Tần Liễm là cái họa lớn, tựa như câu ‘hồng nhan họa thủy’ nhưng Tần Liễm là nam nhân nên không thể gọi là hồng nhan được, nên chỉ gọi y được bằng từ họa thủy.

Ngoài điện có tiếng lanh lảnh của Thái giám truyền vào: “Hoàng thượng giá lâm, Vân Quý phi nương nương đến!”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên thiên tuế.”

Nguyên Ung Đế vừa xuất hiện ở cửa điện, quần thần trong điện lập tức đứng dậy hành lễ. Chỉ có Tần Liễm một người ngồi yên tại vị trí, bạch y như tuyết, thanh nhã như nước, quyền lực ngập trời.

Thanh Linh thoáng nhìn qua Tần Liễm đang yên tọa giữa hàng người đang quỳ rạp xuống, thầm nghĩ người này có khí thế thật lớn, gặp mặt Thánh thượng cũng không cần hành lễ.

Nguyên Ung Đế bước thật mạnh vào trong điện, ý bảo mọi người đều bình thân. Hắn một thân long bào, phát ra một loại khí thế uy nghiêm. Hai bên tóc mai đã điểm màu hoa râm, đôi mắt lại sắc bén như mũi đao nhọn. Đi theo sau hắn là Vân Quý phi, Vân Quý phi vãn tóc mây lên cao, dáng vẻ xinh đẹp muôn phần, mỉm cười bước theo Nguyên Ung Đế hội nhập vào bữa tiệc.

Lục cung vô hậu, Vân Quý phi đã là phi vị cao nhất trong cung, nàng ta cũng chính là mẫu phi trên danh nghĩa của Vinh vương.

“Phụ hoàng, phụ hoàng, ngài phải làm chủ cho hài nhi.” Nguyên Ung Đế mới vừa ngồi xuống, Vô Ưu đã vọt vào đại điện, quỳ gối xuống trước mặt Nguyên Ung Đế: “Phụ hoàng, cầu xin ngài nhất định phải vì hài nhi làm chủ.” Vô Ưu khóc lóc than thở, trong giọng nói còn chứa đựng cả ủy khuất.

Lúc này, tiếng thái giám ngoài cửa điện lại vang lên: “Đại tiểu thư Diệp Thanh Ngọc của phủ Hộ quốc Tướng quân đến”

“Cầu xin Hoàng thượng hãy làm chủ cho thần nữ!” Diệp Thanh Ngọc cũng bước mạnh vào đại điện ủy khuất hô lên.

Y phục trên người Diệp Thanh Ngọc và Vô Ưu đã được đổi bộ khác, trang dung sạch sẽ, không một chút dơ bẩn.

Thanh Linh thấy hai người kia vừa vào điện đã khóc lóc đòi Hoàng thượng làm chủ, lòng lập tức liền tự hiểu các nàng ta muốn đem chuyện xảy ra ở vũng bùn tâu đến trước mặt Hoàng thượng. Chao ôi, hai người này thật là *đèn đã cạn dầu mất rồi.

*tạm dịch là đầu cạn chất xám.

Sắc mặt Nguyên Ung Đế trầm xuống, Yến tiệc Khánh Công đêm nay chính là thời khắc để các quần thần tận hứng, hai người này lại chạy đến khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì. Lòng hắn có chút không vui, nhưng tất nhiên cũng không thể hiện ra bên ngoài, bình tĩnh hỏi: “Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

“Phụ hoàng, Diệp Thanh Linh nàng ta to gan lớn mật, lại dám đẩy hài nhi và Diệp Đại tiểu thư vào trong vũng bùn gần Thanh An cung, có ý đồ hại chết hài nhi và tỷ tỷ của nàng. May mắn hài nhi và Diệp Đại tiểu thư phúc lớn mạng lớn, mới thoát thân ra nổi.” Vô Ưu nước mắt lưng tròng nói, nàng ta khóc lóc thảm thiết trong điện khiến lòng không ít người phải mềm nhũn ra, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thanh Linh hiển nhiên lại mang theo khinh bỉ và phẫn nộ.

Thanh Linh phảng phất như không nghe thấy, vẫn bình thản ngồi một chỗ, trên mặt không hờn không giận, cũng không hề có một chút áy náy nào.

Băng Lãnh nghe Vô Ưu nói, trong lòng thầm suy đoán, chẳng lẽ lí do Thanh Linh trong bộ dạng nha đầu vừa rồi có liên quan đến chuyện đẩy Công chúa xuống vũn bùn? Nếu đúng như vậy, nàng cảm thấy có chút bội phục nữ tử này.

Vô Ưu chỉ tay vào Thanh Linh, thống hận nói: “Phụ hoàng, Diệp Thanh Linh nàng đẩy Diệp Đại tiểu thư xuống vũng bùn chính là không đặt trưởng tỷ vào mắt, còn đẩy bổn Công chúa xuống vũng bùn chính là không thèm đếm xỉa đến uy nghiêm hoàng gia, hành vi thiên lý khó dung như thế, xin phụ hoàng hãy lập tức xử lý Diệp Thanh Linh!”

“Diệp Nhị tiểu thư, chuyện này là thật sao?” Nguyên Ung Đế tái mặt lại, ẩn nhẫn tức giận hỏi.

Thanh Linh rời khỏi vị trí của mình, thi lễ với Nguyên Ung Đế một cái, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần nữ vừa tiến vào cung đã bị Vô Ưu công chúa kéo đi dạo, nhưng Công chúa mới đi không bao lâu thì thân thể nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu, vì vậy Công chúa liền đi nghỉ ngơi, từ lúc đó thần nữ đã tách ra với Công chúa, không còn chung đường. Từ sau khi tách ra cho đến lúc Công chúa mới xuất hiện, thần nữ chưa từng gặp qua Công chúa, cũng chưa từng đi qua những nơi gần cung Thanh An, và càng chưa từng đẩy Công chúa và tỷ tỷ vào vũng bùn.”

Lúc trước Vô Ưu hao phí tâm tư, luôn chọn những con đường ít người đến để đi, cũng vì thế mà không ai thấy nàng và Vô Ưu đi đến phụ cận Thanh An cung. Bây giờ Vô Ưu lại muốn cáo trạng lên Nguyên Ung Đế, nàng không có gì phải sợ, đến chết cũng không nhận là được rồi.

“Ngươi nói dối!” Vô Ưu tức giận, lí do vì bị bệnh nên tách khỏi Thanh Linh là do nàng nói, nhưng bây giờ Diệp Thanh Linh lại nói ra nó, câu nói bị Diệp Thanh Linh lật lại làm chứng cho nàng ta chưa từng đi qua phụ cận Thanh An cung, chuyện thành như vậy nàng sao có thể không tức giận được! Vô Ưu ức giận như muốn hộc ra máu: “Thân thể bản cung khó chịu khi nào mà ngay chính bản cung cũng không nhớ rõ!”

“Thần nữ không biết vì sao Công chúa lại nói vậy, nhưng thần nữ xác thực chưa từng đẩy tỷ tỷ và Công chúa vào vũng bùn.”

“Nói dối, ngươi rõ ràng là nói dối. Ngươi nói ngươi tách ra khỏi Công chúa, có người nhìn thấy sao?” Diệp Thanh Ngọc mở miệng, khí thế người gây sự.

Nguyên Ung Đế sắc bén nhìn Thanh Linh, giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm: “Không sai, ngươi tách ra khỏi Vô Ưu, có người nào thấy?” Đẩy Công chúa vào vũng bùn, loại chuyện coi rẻ vương quyền này, Nguyên Ung Đế không dễ dàng tha thứ.

Nàng và Vô Ưu khi đi thì có người trông thấy, nhưng khi nào tách ra thì lại không có người nào biết rõ. Hương Thảo là người bên cạnh nàng, không thể xem là nhân chứng được. Nếu nàng không thể đưa ra một lí do hợp lí, dù nàng có chết cũng không nhận tội hay Vô Ưu không thể cần ra chứng cứ xác thực, thì mọi người vẫn sẽ hoài nghi nàng thật sự có đẩy Công chúa vào vũng bùn, khiến thanh nàng không tốt.

Đứng trong điện, Thanh Linh cảm nhận được có vô số ánh mắt rét lạnh bắn về phía mình, đứng trong đại điện ấm áp khiến nàng cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Khóe mắt thoáng nhìn vẻ mặt ảm đạm của Lãnh Ly, lòng nàng thầm gợi lên một chút ý tưởng.

“Bẩm Hoàng thượng, thần nữ muốn biết thời gian từ Cẩm Thanh điện đến phụ cận Thanh An cung ít nhất là bao lâu?”

Nguyên Ung Đế không lập tức trả lời, ngược lại, Vân Quý phi ngồi bên cạnh hắn lại mở miệng trước: “Đi đường nhanh nhất cũng cần một phút thời gian.”

“Nhưng thần nữ lại đi cùng Công chúa không tới một phút thời gian đã tách ra, sau đó thần nữ lại đi dọc theo đường trở về.” Nàng nghiêng thân thể, đối mặt với Lãnh Ly.

“Ban đầu, Thanh Linh đến cửa lớn Cẩm Thanh điện, Lãnh Ly Thế tử tận mắt nhìn thấy Công chúa kéo Thanh Linh đi, nhưng sau một phút đồng hồ, Lãnh thế tử lại thấy Thanh Linh đi dọc theo đường trở về, đúng không?” Đôi mắt Thanh Linh nhìn về phía Lãnh Ly mang theo cầu khẩn, mong hắn có thể trả lời trong một khắc kia có thấy nàng hai lần.

Tuy nàng cảm thấy quan hệ giữa mình và Lãnh Ly không có nhiều chiều sâu, nhưng trong ba người Tần Liễm, Hách Liên Dực, Lãnh Ly, người đầu tiên nàng muốn cầu giúp sẽ là Lãnh Ly.

Lâm thị ngồi trong Yến tiệc nghe Thanh Linh hỏi Lãnh Ly như thế, lòng thầm nói, nha đâu kia khi nào thì trở nên giảo hoạt như thế? Đưa ra câu hỏi như vậy, dù Lãnh Ly có trả lời nói không có, nha đầu kia cũng sẽ không có bao nhiêu tổn thất, nhiều lắm là sẽ nói Lãnh Ly không chú ý tới nàng mà thôi.

Tần Liễn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn thanh lệ đứng trong đại điện, trong mắt phượng hẹp dài chợt lóe qua một chút thất lạc không người nào bắt được. Từ lúc nàng khỏi Cẩm Thanh điện, hắn luôn cùng Lãnh Ly vừa đi vừa nói, sao hắn cũng không nhìn thấy nàng. Nhìn nàng đã thay đổi một thân y phục, hắn đã đoán được mười phần là nàng đẩy Vô Ưu vào vũng bùn.

Lòng hắn đột nhiên có chút khó chịu, quanh thân bắt đầu tỏa ra hơi thở rét lạnh. Hắn chính là vị hôn phu của nàng, chết tiệt, vậy mà người nàng cầu giúp đỡ thứ nhất lại không phải là hắn.

Bộ dáng bất mãn kia của hắn rõ ràng là có cả ghen tị, nhưng hắn lại không ý thức được.

Bây giờ Thanh Linh nhìn hắn sẽ lại tức giận, nên người nàng muốn nhờ vả đầu tiên đương nhiên sẽ không phải hắn, chẳng lẽ tự nhiên mà Vô Ưu lại xuống tay ác độc với nàng thế sao? Đều do hắn, không có chuyện gì thì lớn lên khuôn mặt yêu nghiệt như thế làm gì. Bây giờ nàng còn ác độc nghĩ muốn cầm một cây dao nhỏ, rạch một đường be bé lên khuôn mặt yêu nghiệt kia, xem hắn còn có thể lấy gì mê hoặc người như thế nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK