Cả hai vừa về đến nhà thì thấy mẹ anh đang đứng ngay cửa chờ làm Thiên Thanh cảm thấy áy náy thì một phút nông nổi của mình
– ***Mẹ cho con xin lỗi, con không nên làm mọi người lo lắng***
– ***Không sao đâu, về là tốt rồi. Thôi đi vào ăn đi, mẹ đi về đây***
– ***Dạ vâng ạ, con cảm ơn mẹ***
Thiên Thanh và Hoàng Thiên đi vào bếp, nghe thấy mùi đồ ăn thơm phức làm bụng cô đột nhiên đánh trống tưng bừng, Hoàng Thiên cố nhịn cười vì sợ chọc quê cô mà cô giận nữa thì anh lại khổ.
Nhìn Thiên Thanh ăn ngon miệng anh cũng thấy vui
– ***Anh không ăn đi cứ nhìn em như vậy sao em ăn được***
– ***Em***….
– ***Em sao***??
Đang định nói
– ***Em ăn không được mà muốn hết cả cái bàn này rồi nè*** ***chứ có được gì nữa đâu***
Nhưng lí trí kéo anh về kịp chứ nếu không thì mang họa lớn
– ***Àh em cứ ăn đi, anh nhìn em ăn cũng đủ no rồi***
– ***Anh cũng ăn đi***
Thiên Thanh đưa một chén soup cho Hoàng Thiên, anh vui vẻ nhận lấy
– ***Mai đi đăng ký kết hôn nhé***
– ***Em tưởng đâu anh quên rồi***
– ***Những chuyện quan trọng như thế này sao mà quên được***
– ***Mà sáng nay em đi chọn váy cưới có vui không***
– ***Cũng ổn, Hạ Nhi chọn mãi được 3 cái, con bé kén chọn quá***
– ***Ừm***
Ăn xong thì Thiên Thanh và Hoàng Thiên ra so pha ngồi xem tivi nhưng chỉ có cô xem còn anh thì đang cố làm cho xong đống tài liệu hôm nay, cố gắng mở mắt ra xem nhưng dù cho bộ phim hay cày hằng ngày có hay đến cỡ nào cũng không thể quyến rũ nổi cô bởi giấc ngủ.
Đến khi anh làm xong thì nhìn đồng hồ đã chỉ gần 9h tối
– ***Em có đói không, muốn ăn gì không cục cưng***
– ……. Truyện Tiên Hiệp
Không thấy cô trả lời anh cúi xuống thì thấy cô ngủ ngon lành từ bao giờ rồi. Nhẹ nhàng bế cô lên phòng. Vô tình Thiên Thanh cựa quậy làm lộ ra cảnh xuân bên dưới áo, vì cô mặc áo sơ mi của anh mà chừa ra 2 cúc ở trên nên hiện tại nửa kín nửa hở rất bức người. Hoàng Thiên không cưỡng lại được mà anh đưa tay lên xoa nắn hai quả đào tiên rồi hạ miệng xuống mút
– ***Anh đừng nháo, để em ngủ***
Trong mơ màng cô thấy người mình hơi nhột nhột nhưng không thể mở mắt được. Hoàng Thiên nghe cô nói vậy thì quyến luyến buông ra rồi ôm cô thật chặt vào mới chịu đi ngủ.
Sáng sớm Thiên Thanh đã bị Hoàng Thiên đánh thức dậy nhưng mãi vẫn không được, anh dùng cách cuối cùng là từ từ mò mẫm vào cô bé nhạy cảm của cô và đúng như anh dự đoán là cô tỉnh dậy thật nhưng điều anh không ngờ đến là bị đạp ngay một phát vào mặt muốn gãy mũi nhưng may là người thật mũi thật nên không sao
Gần 9h cả hai đi đến cục dân chính, nhờ sự quyền lực của Hoàng Thiên mà trong tích tắc cả hai đã cầm trên tay cuốn sổ đỏ có ghi tên của cả hai. Họ đã được pháp luật công nhận là vợ chồng.
– ***Anh gọi điện thoại hẹn mọi người đến ăn mừng nhé bà xã***
– ***Cũng được***.
Hoàng Thiên chỉ gọi vợ chồng Đinh Lăng, Hàn Minh, Jame, và một vài người bạn thân khác chứ không mời quá nhiều. Họ làm một bữa tiệc nướng ngoài trời, lời nhất là Hàn Minh và Jame vì vừa ăn đồ nướng lại ăn được thêm cả 2 tô cơn tró siêu to khổng lồ.
– ***Các người đừng âu yếm như thế trước mặt tôi nữa, hỏng hết mắt rồi***
– ***Anh cũng kiếm bạn gái đi là vừa rồi ( Hạ Nhi***)
– ***Kiếm nhưng không có mới đau chứ***
– ***Anh chắc chỉ có duyên ăn cơm tró chứ không có duyên phát cơm rồi ( Thiên Thanh***)
– ***Không thông cảm thì thôi, đừng buông lời cay đắng ( Hàn Minh***)
– ***Jame, sao cậu không dẫn Lyly đến đây?? ( Hoàng Thiên***)
– ***Cô ấy về thăm gia đình rồi, ngày mốt mới lên được ( Lyly là bạn gái của Jame, cô ấy cũng là nhà thiết kế***)
– ***Dẫn thêm để tôi bị bội thực cơm tró à, sống có tình có nghĩa tí đi nào các bạn thân yêu***
– ***Tại mày xui thôi Minh à ( Đinh Lăng***)
– ***Kệ taooo***
Bảo bảo nãy giờ tung tăng đi chơi bỗng chạy lại chỗ của cô giơ tay đòi bế, thằng bé đang tập nói giọng hết sức dễ thương
– ***Bế….bế***
– ***Bảo bảo muốn cô bế sao, ok nè***
Thiên Thanh đưa tay định bế bảo bảo thì có bàn tay của ai đó chen lên trước không cho cô bế mà đem qua Đinh Lăng kèm câu nói
– ***Trả nó về nơi sản xuất***
– ***Tên này ghen với cả con nít à***
– ***Thì sao***??
– ***Anh cho em bế bảo bảo một tí thôi, lâu rồi em chưa được bế***
– ***Sao em không bế anh nè, bế bảo bảo làm gì***?
– ***Bỏ đi***
– ***Tên hâm này như vậy mà cũng nói được*** (***Đinh Lăng***)