• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, sau khi tỉnh giấc, Ái Nhược Lam nhìn ngó xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng người mình cần tìm kiếm đâu cả. Nàng có chút hụt hẫng, rõ ràng nàng nhớ đêm hôm qua nàng đã ôm Dương Lục cùng ngủ mà, sao giờ lại không thấy chàng đâu rồi.

Chỉnh lại mái tóc cùng bộ y phục, Ái Nhược Lam bước ra bên ngoài. Vừa thấy nàng tỉnh dậy, Lộ Cảnh Vũ đã vội vàng đi đến:

- Vương phi, người tỉnh rồi. Để tại hạ dẫn người đi ăn.

- Được! Mà Vương gia đâu rồi?

- Vương gia đang huấn luyện binh sĩ chuẩn bị lên đường ạ.

Ái Nhược Lam khẽ gật đầu rồi đi ăn sáng. Xong xuôi nàng thấy binh sĩ đã dọn dẹp hết các trại. Từ xa, đập vào mắt nàng là bóng lưng của Dương Lục, nàng chạy thật nhanh đến. Vốn muốn định ôm lấy chàng nhưng chợt nhận ra ở đây có quá nhiều người không thể lộng hành được.

Đứng bên cạnh Dương Lục, Ái Nhược Lam vỗ nhẹ lên vai chàng. Dương Lục quay sang nhìn phu nhân của mình liền đưa tay xoa mái tóc của nàng rồi mỉm cười:

- Tỉnh rồi! Nàng đã ăn uống gì chưa?

- Ta ăn rồi. Chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi sao?



Dù rất muốn biết tại sao Ái Nhược Lam lại tìm được doanh trại của mình nhưng Dương Lục phải kìm nén sự tò mò lại, điều chàng muốn bây giờ là nàng trở về phủ và thoát khỏi nơi đầy rẫy những hiểm nguy này. Chàng nhẹ giọng lên tiếng:

- Không phải chúng ta mà chỉ có ta và các binh sĩ thôi. Muội cùng Hạ Hạ quay trở về phủ đi.

- Hạ Hạ?

Ái Nhược Lam khá là kinh ngạc khi Dương Lục nhắc đến Hạ Hạ. Hôm qua không phải nàng đã nói nàng tự mình đi đến đây rồi sao? Bây giờ Hạ Hạ lại theo nàng đến thế này.

Từ đằng sau, Hạ Hạ cùng Lộ Cảnh Vũ bước đến. Tay Lộ Cảnh Vũ còn dắt theo con ngựa mà hôm qua Ái Nhược Lam nàng cưỡi. Dương Lục dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:

- Ngoan mau trở về phủ đi. Ta nhất định sẽ thắng trận trở về mà.

Ái Nhược Lam nghe không hề lọt tai được một lời nào, nàng tức giận nói:

- Không, ta nhất định không quay về. Chàng phải biết rằng một khi ta quyết định đến đây thì dù chàng có xua đuổi ta đến đâu ta cũng quyết không rời đi. Hơn nữa ta cũng đường đường là một người có võ nghệ cao cường, tại sao ta lại không thể đi ra chiến trường bảo vệ đất nước chứ?

Thấy Ái Nhược Lam hùng hổ như vậy, Hạ Hạ cũng cứng rắn lên tiếng:

- Đúng vậy. Người ta hay nói thêm người thêm sức. Vương gia, mong người có thể cho tiểu nữ và Vương phi ở lại đây chiến đấu cùng mọi người.

Nhìn hai người cứng đầu ở trước mặt này, Dương Lục thật sự "lực bất tòng tâm." Nhưng chàng vẫn cố gắng khuyên nhủ hai người:

- Ở vùng biên giới rất nguy hiểm. Kẻ địch không chỉ mạnh mà còn đông nữa. Ta không thể để nàng đối mặt với nguy hiểm như vậy được. Nàng nghe lời ta đi có được không?



Ái Nhược Lam nhất quyết không chịu nghe. Nàng bịt chặt hai tai lại. Kiếp trước toàn là Dương Lục hy sinh vì nàng, nàng không muốn như vậy. Nàng không muốn Dương Lục phải chịu đau đớn và khổ sở, vì vậy nàng nhất định phải ở lại đây bằng mọi cách.

- Ta không nghe. Dương Lục chàng không yêu ta. Chàng không thương ta.

Dương Lục lần này không thể chống lại được nữa rồi đành phải kéo tay nàng ra:

- Thôi được rồi, ta sẽ để nàng đi cùng nhưng nàng tuyệt đối không được rời tầm mắt của ta. Nhất định phải luôn ở bên cạnh ta có biết chưa.

Ái Nhược Lam nghe vậy liền vui mừng ôm chặt lấy Dương Lục:

- Thiếp biết rồi. Chàng không phải lo đâu!

Cách xưng hô bất ngờ thay đổi khiến Dương Lục vui mừng khôn xiết. Chàng càng ôm chặt Ái Nhược Lam trong lòng hơn.

Thấy bản thân được ở lại, Hạ Hạ liền quay sang nở nụ cười chế giễu Lộ Cảnh Vũ.

- -----------

Ở một diễn biến khác,

Trong căn phòng xa hoa và sang trọng, Lương Ly đang tức giận ném nguyên tách trà xuống đất. Một thứ âm thanh chói tai vang lên. Nhìn Vương Bá đang ở trước mặt, nàng ta hét lớn:

- Ngươi đúng là cái đồ vô dụng. Không phải ngươi mạnh miệng nói với ta Ái Nhược Lam rất yêu ngươi sao? Chỉ cần ngươi đến gọi thể nào ả ta sẽ đi theo ngươi ngay lập tức à? Vậy bây giờ người đâu? Ả Ái Nhược Lam đang ở đâu?

Vương Bá dù tức giận không kém nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên đáp:

- Lương tiểu thư, người phải thật bình tĩnh thì mới giải quyết được vấn đề chứ. Bây giờ không lôi kéo được ả ta thì chúng ta dùng cách khác để giết ả.


Lúc này Lương Ly mới bớt tức giận đi một chút, hỏi hắn:


- Cách gì?


- Theo ta điều tra được, Ái Nhược Lam đang trên đường đến biên giới cùng Dương Lục. Chúng ta chỉ cần nhờ Hoàng thượng đến đó nhân cơ hội không ai để ý giết ả ta là được.


Lương Ly nghe vậy liền cau mày:


- Ngươi nghĩ Hoàng thượng là ai mà ngươi có thể tuỳ tiện điều khiển được chứ?


- Tại sao không? Trong khi Hoàng thượng đang tỏ ra vô cùng không thích Ái Nhược Lam thì chuyện này quá là đơn giản. Lần trước ả ta thất lễ với Hoàng hậu, Hoàng thượng chưa thể xử tội. Đây chính là một cơ hội tốt đó.


- Được rồi. Nếu lần này không thành công ngươi cứ chuẩn bị cái đầu của ngươi rơi khỏi cổ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK