• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thần giật mình, nhìn trước mặt mình, một khuôn mặt này Dương Thần chết cũng không quên, phía trước không phải một trong hai đệ tử hắn chính là ai.

"Tiêu nhi???"

Dương Thần không dám tin vào mắt mình, chẳng phải đã chết rồi sao, tại sao lại xuất hiện ở đây.

Dương Tiêu cười nhẹ.

"Đã lâu không gặp, người chắc bất ngờ lắm."

Tại sao lại không bất ngờ cho được, người đã chết rất lâu từ trước bỗng dưng xuất hiện.

"Ngươi có thể giải thích sao."

Dương Tiêu từng chút kể lại toàn bộ,

Lần đó kì thật Dương Tiêu bị cường giả vây quanh đã chết, nhưng không hiểu lí do gì lại tỉnh lại, khi tỉnh lại thì xuất hiện ở đây, cùng kí ức cũ Dương Tiêu tu luyện rồi thành lập thần dương cung, mọi thứ tất cả đều nói hết.

Dương Thần cũng ẩn ẩn suy đoán được một hai, trọng sinh trường hợp này cũng không hiếm gặp phải, Mạc Lâm cũng là một ví dụ.

"Tại sao ngươi không về tìm Linh nhi."

Dương Tiêu bất đắc dĩ cười.

" Sư phụ người nghĩ Linh nhi còn đợi con không, chuyện đã rất lâu rồi, bây giờ trở về liệu con còn xứng với nàng sao, nàng chỉ sợ sớm đã lên thượng giới rồi con bây giờ tu vi chỉ vẻn vẹn Nguyên Anh đỉnh phong thậm chí quay về linh giới còn khó, huống chi đi lên Thượng giới tìm nàng."

Dương Thần sắc mặt không phải tốt cho lắm.

"Ta không biết thời gian qua ngươi nghĩ gì, ta cũng tự hỏi bản thân ngươi bây giờ không tin vào Linh nhi hay chính bản thân ngươi đây, ta chưa từng kì vọng vào các ngươi, ta cũng không hề có lòng tin vào các ngươi, nhưng các ngươi là một tay ta nuôi lớn, là các ngươi tự tìm đến ta, bản thân ngươi từng nói gì ngươi còn nhớ không."

"Không làm sư phụ thất vọng, muốn cho thế nhân thấy rằng không ai là phế vật, phế vật chân chính là mất lòng tin vào bản thân."

"Ừ, vậy là ngươi còn nhớ, vậy ta hỏi bây giờ ngươi cùng phế vật có gì khác nhau."

Dương Tiêu nức nở quỳ rạp xuống, xin lỗi sư phụ làm người thất vọng rồi.

Dương Thần than nhẹ thở dài một hơi.

"Ta từng nói, ta chưa bao giờ kì vọng vào các ngươi cho nên ta không có thất vọng, bản thân ngươi tự thất vọng mà thôi, bây giờ ngươi chọn đi,theo ta đi tìm Linh nhi, hoặc tiếp tục ở lại đây làm bá chủ."

"Con theo người."

"Ừ, đi đón tiểu Tuyết về tiện diệt luôn thế lực đó, tiểu Tuyết là sư muội ngươi ngươi chỉ điểm một hai đi."

"Vâng."

Dương Tiêu đã suy đoán lấy, nhưng vẫn không thể tin được, sư phụ trước nay vẫn luôn lạnh lùng vậy, hoàn toàn không có gần qua nữ sắc, bây giờ cũng đã lập gia còn có con, xem ra thời gian tất cả thay đổi ngay cả bản thân mình cũng đã thay đổi, không biết giờ Linh nhi thế nào.

Dương Tiêu đi về sau, Dương Thần mới biến mất, không biết từ lúc nào hốc mắt Dương Thần đã chảy lệ.

Không kì vọng là giả,không tin tưởng cũng là giả, làm sao có chuyện nhìn đứa con mình mất đi lòng tin vào bản thân mà không buồn cơ chứ, Dương Tiêu, Dương Linh là Dương Thần thu đệ tử, Dương Tiêu chết một khắc kia Dương Thần trong cơn tức giận đã hủy diệt luôn vi diện kia, Linh nhi từ đó cũng đã trở nên lành lùng chỉ cắm đầu vào tu luyện đến giờ Dương Thần vẫn chưa có gặp lại qua, nói cách khác Dương Thần không dám gặp.

Lần đó hai người bị người vây công, một phần là do hai người phát triển quá nhanh, nhưng phần lớn là do những người từng có thù với Dương Thần, chỉ là một công đôi việc mà thôi, Dương Thần lên thượng giới một khắc cũng chính là hai người bị nhắm đến ngay.

Dương Thần thu hồi lại tâm tình trở về nhà, có Hỗn Thiên ở tiểu Tuyết sẽ không có chuyện gì, vừa vặn cho trải nghiệm một phen,Dương Tiêu cũng đi đón, rất nhanh chắc cũng trở lại.

Dương Liên cùng Dương Hối một bộ như không hề hay biết thản nhiên ngồi chơi game, Thanh Ly cùng Liễu Sương chuồn về phòng trực tiếp ngủ.

Dương Thần cũng không thèm để ý đến, vào trong bí cảnh, Mạn Thiên Âm ngồi một bên trên giường đã ngủ gật, nằm trên giường là Đường Lâm vẫn còn đang hôn mê.

Dương Thần điểm nhẹ, một luồng khí lưu bàng bạc chui vào mi tâm Đường Lâm rồi lui ra, Đường Lâm con mắt nháy nháy rồi thanh tỉnh lại,

Tỉnh lại nhìn mọi thứ xung quanh,phát hiện ra đây không phải Đường gia, Đường Lâm giật mình đây là đâu? Lại nhìn thấy Mạn Thiên Âm đang ngủ phía dưới, Đường Lâm cười nhạt. "Cảm ơn các ngươi."

Dương Thần lại xuất hiện trên tay là hai bình ngọc tiến về phía trước ngồi xuống.

Mạn Thiên Âm cũng tỉnh lại nhìn không khỏi hỏi.

"Đây là gì."

"Một bình là Đan Dược giúp nâng cao tu vi,

Một bình là Đan Dược giúp giảm xuống tu vi.

Chia ra Đường Lâm cầm lọ thứ nhất, Nàng dùng lọ thứ hai."

Mạn Thiên Âm có chút nghi hoặc, "tại sao lại muốn giảm tu vi, tu luyện nhưng rất vất vả nha."

"Nàng trời sinh lôi thể, vốn dĩ nên ứng lôi phạt còn sống mới có thể nhận được toàn bộ truyền thừa, mà lần đó ta ngăn chặn trời giáng xuống lôi kiếp, bởi nàng hoàn toàn không hay biết gì cả, bây giờ rõ rồi uống viên đan dược này vào, yên tâm đi hạ xuống luyện khí tầng 9 về sau thực lực vẫn giữ nguyên Trúc cơ, nên tu luyện về sau rất nhanh liền trở lại."

Thực sự cũng không cần thiết như thế, Dương Thần cũng không thiếu lôi công pháp, lôi võ kĩ, nhưng chung quy tự thân nhận truyền thừa lôi thể vẫn hơn, bởi nhận được truyền thừa về sau sẽ hoàn toàn nắm giữ lôi ưu và nhược, các loại thông tin về lôi thể.

Như Dương Thần đã nói từ trước, Lôi thể rất hiếm người còn sống càng hiếm hơn, chủ yếu sống sót cũng là nhớ trưởng bối ngăn chặn lôi phạt, bởi vậy cũng không hề nhận được truyền thừa.

Trong kí ức Dương Thần từng gặp qua đếm cũng không có nổi một bàn tay người nhận được truyền thừa, những người nhận được không có ai là nhân vật tầm thường cả, ở Tiên giới ngoài Thần Võ đại lục, còn có khác vi diện, một người trong đó Dương Thần từng gặp qua, là người nắm giữ lôi thể hoàn chỉnh truyền thừa người, một thân lôi lực vấn đỉnh tiên đế.

-------Thần Dương Cung------

Một đám lão giả xếp hàng ở đó trước mặt Dương Tiêu.

"Cung chủ, người tỉnh giấc."

"Ừ, cũng không lâu tập hợp tinh anh cùng chư vị trưởng lão, khởi hành đến Lý gia."

"Cung chủ ý tứ là."

Dương Tiêu cần trên tay chén trà nhẹ nhàng nhấp.

"Diệt Lý gia."

Vài tên trưởng lão giật mình, cung chủ ngủ say nhiều năm lần nảy tỉnh dậy liền muốn diệt Lý gia, rốt cục Lý gia làm gì chọc giận đến cung chủ đây.

Thấy vài ánh mắt nghi hoặc, Dương Tiêu nhẹ nhàng nói.

"Cũng không chọc đến ta, nhưng bọn ngu kia chọc phải người không thể chọc, người kia cho ta nhiệm vụ diệt lý gia, đơn giản vậy thôi."

Mấy vị trưởng lão giật mình sửng sốt, mạnh mẽ như cung chủ cũng chỉ nghe lệnh phần, vậy đối phương rốt cục mạnh bao nhiêu, nhân vật như vậy hẳn là mình chưa đủ tư cách biết đi.

Rất nhanh Thần Dương cung quảng trường xuất hiện hơn trăm người, trưởng lão cấp bậc cũng có hơn 20 người, ở đây rất ít người nhìn thấy cung chủ Dương Tiêu khi nhìn thấy ai cũng lộ vẻ hưng phấn,sống hơn 500 năm mà vẫn giữ được trẻ tuổi vậy nói lên tu vi cực kì cao, ở đây ai cũng là thiên kiêu, thiên tài cấp bậc cũng ngước lên vẻ ao ước.

Phải nói lớp trẻ ở đây được nắn rất kĩ lưỡng, tuy hưng phấn nhưng vẫn giữ vẻ trầm ổn không kiêu ngạo đặc biệt đoàn kết giúp đỡ người khác, so sánh với sâu mọt những thế lực kia hoàn toàn một trời một vực.

Phía trên là bốn người quần áo khác nhau, hẳn là lớp đứng đầu thế hệ này đặc biệt bồi dưỡng, bốn người đứng phía sau xếp hàng chúng đệ tử khác, đội hình này so với quân đội còn muốn nghiêm chỉnh.

Dương Tiêu lộ vẻ hài lòng, xuất phát thôi diệt đi Lý gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK