• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải vì lý do khác mà chỉ đơn giản là để chăm sóc đứa trẻ thôi sao?”

Lúc này, nhìn nụ cười trên mặt Khải Thần, ý nghĩ này xẹt qua trong đầu rất nhiều người.

Bọn họ nhìn Khải Thần đang ngồi thẳng trước mặt cậu, khuân mặt hiền lành, dung mạo tuấn tú, lúc này không khỏi khâm phục cậu ta.

Thành thật mà nói, thân là một quý tộc, những cám dỗ mà họ nhận được vào ngày thường là điều người bình thường không thể tưởng tượng được.

Trong trường hợp này, những người có thể tuân theo nguyên tắc của mình và chống lại sự cám dỗ từ thế giới bên ngoài chắc chắn rất đáng được ngưỡng mộ.

Đối phương có thể chống lại cám dỗ, thậm chí còn đối xử dịu dàng với một cô bé xa lạ, xứng đáng được mệnh danh là hiệp sĩ Kelin.

Bọn họ ai nấy cũng thở dài, cảm xúc đó đã nảy sinh từ lúc nào không hay.

Suy cho cùng, thành thật mà nói, trong số các quý cô có mặt, có rất nhiều người có vóc dáng và ngoại hình đẹp hơn đối phương phương, địa vị cũng đủ cao quý.

Hơn nữa, rất nhiều người trong số này có ấm tượng tốt với Khải Thần, nhưng đều bị từ chối một cách lịch sự.

Bây giờ đối phương nhận lời mời của cô bé, hiển nhiên chỉ là để lo lắng tâm tình của cô ấy chứ không phải vì lý do khác.

Lúc này, mọi người xung quanh đều nghĩ như vậy.

Ngay cả Khải Thần cũng không nghĩ nhiều về điều đó.

Tuy biết thân phận của Cosima không phải tầm thường, nhưng thứ nhất quả thực cậu cũng không rõ về thân phận thực sự của cô ấy, thứ hai trước kia Khải Thần đã tạo dựng một nhân vật của mình rất tốt nên căn bản không để ý tới.

Về phần Cosima, lúc này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, sắc mặt trở nên hồng hào.

Cô nhìn Khải Thần đang đứng trước mặt mình, lấy hết can đảm nói:

“Anh Kelin, anh có vẻ ít tới những nơi như thế này trước đây?”

“Đúng là như vậy, tôi là người sống khá khép kín, vốn không hay tới những nơi quá đông người.”

Khải Thần cười nói.

“Chỉ là những thứ quá ồn ào hay quá đông người vốn chỉ vui trong chốc lát, sẽ khó có thể tìm được người bạn chân thành tại đây.”

“Đương nhiên đấy chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi, còn không ai có đủ tư cách để đưa ra quyết định cho bạn.”

Nhìn Khải Thần, nghe những lời này, Cosima tỏ vẻ gật đầu đồng ý.

Những lời nói đó khiến cô thấy khá buồn cười, bởi những buổi tiệc như này trong các gia tộc lớn bọn họ được tham dự từ nhỏ, như vậy cô chợt nghĩ có thể xuất thân của Khải Thần chỉ trong một gia tộc bình thường, nên anh mới ít có mặt tại những nơi như này.

Nhưng cô không biết tại sao, sau khi nghe những lời đó từ Khải Thần, cô lại có cảm tình với anh hơn là sự chán ghét hay xem thường địa vị xuất thân của anh.

Trên thế giới này phải luôn tồn tại sự khác biệt, không thể ai cũng như ai, điều đó thật sự cản đường cho sự phát triển.

Cô nghiêng đầu, không nghĩ tới điều đó.

Một bàn tay từ từ đưa xuống và nắm lấy tay cô, những ngón tay thon nhỏ, mềm mại.

Dưới ánh mắt trầm trồ của nhiều người khác, trước mặt anh, Khải Thần đứng dậy chậm rãi nắm tay và bước đi chậm rãi cùng Cosima.

Họ bước về phía trước, đến một góc và bắt đầu khiêu vũ.

Vũ điệu khiêu vũ quý tộc của Vương quốc Kutu rất độc đáo, là một quý tộc, Khải Thần cũng học tập trong lãnh thổ của cha mình, Nam tước Kaisen, nhưng thú thực trước kia cậu nhảy rất ít, nên nhảy chưa được giỏi.

Đa phần cậu nhảy theo Cosima và tránh để giẫm lên chân cô.

Cho nên động tác của cậu tựa hồ có chút thiếu uyển chuyển, anh khá lúng túng.

Thế nhưng nhìn vào ánh mắt của Cosima, như cô đang muốn nói với anh “Không sao mà, có tôi đây rồi, hãy làm theo tôi.”



Cosima với ánh mắt trìu mến đã tạo cho Khải Thần cảm giác bình tĩnh trở lại, chỉ cần làm theo cô ấy, bởi cô khiêu vũ rất giỏi.

Cosima đã cứu Khải Thần một bàn thua trông thấy trong mắt những khán giả giới quý tộc đang dõi theo họ.

Lập tức động tác của cậu đã thanh thoát hơn, Cosima nhảy dẫn dắt anh khiến cả hai cảm thấy thoải mái hơn.

Cái gọi là khiêu vũ, xét cho cùng chỉ là thứ được thể hiện bằng chuyển động của cơ thể.

Với thể lực và cơ thể linh hoạt của Khải Thần hiện tại, việc nhảy tốt chỉ cần anh ấy sẵn lòng là không khó.

Ở trước mặt cậu, Cosima theo sát động tác của Khải Thần.

Trước mặt Khải Thần, Cosima di chuyển thanh thoát như thể vô thức bởi hiện giờ hai người bọn họ như hòa vào một, chuyển động khá nhịp nhàng, không còn lúng túng như trước.

Vừa nhảy ánh mắt cô vừa dán chặt vào anh ta, anh cũng nhìn cô với ánh mắt có phần hơi ngại ngùng, thấy vậy Cosima cười mỉm với vẻ mặt thích thú, xa xa Henry cũng đang dõi theo bọn họ.

Kết thúc màn khiêu vũ.

Khải Thần ôn nhu mỉm cười, không lập tức buông tay cô mà vẫn còn nắm nhẹ bàn tay mịn màng đó, chậm rãi dẫn cô về phía mình, ghé vào nói nhỏ vào tai cô.

“Đã muộn rồi!”

Nhìn Cosima, cô mỉm cười:

“Trở về cậu nhớ nghỉ ngơi sớm.”

Dứt lời cả hai khẽ buông tay đối phương, lịch sự chào nhau rồi quay về vị trí của mình.

Cosima có chút chưa muốn về bởi cô vẫn muốn trò truyện thêm với Khải Thần, thế nhưng lúc này đã muộn, cô miễn cưỡng đi về chỗ ngồi.

Cảm giác nắm tay vừa rồi, và cả màn khiêu vũ giữa hai người, vẫn như dư âm còn sót lại, tuy chỉ xuất hiện trong thoáng chốc nhưng hình bóng của đối phương khắc sâu vào tâm trí của cả hai người bọn họ, không thể nào quên được.

Cả hai người bọn họ đều muốn khoảnh khắc đó được diễn ra lâu hơn một chút nữa.

Cosima nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, cô vẫn chưa tỉnh táo lại.

Cô chỉ vô thức bước về chỗ vì thời gian buổi tiệc không cho phép.

Ồ...

Một âm thanh phát ra, đám đông có chút hoảng loạn, xen lẽ tiếng hét vang lên.

“Keng!”

Âm thanh giống như có ai đó dùng kiếm tại đây.

“Cẩn thận.”

Có tiếng la hét, kèm theo tiếng la hét của phụ nữ và sự hoàng loạn của đám đông.

Nghe những âm thanh đó, Cosima vô thức quay người lại.

Một thanh kiếm bạc hiện ra trong tầm mắt, nhanh chóng tiếp cận cô, lao tới với tốc độ chóng mặt.

“Ai?”

Mối đe dọa nguy hiểm đang rình rập.

Lúc này, nhịp tim của Cosima đang cảm thấy bất an, chân tay bủn rủn, cô cảm nhận như có một luồng khí lạnh buốt ở sau lưng mình.

Trong đầu cô hiện lên mối đe dọa về cái chết, nỗi sợ hãi theo sau cứ liên tục xuất hiện khiên cô lúc này gần như nghẹt thở.

Phía trước mặt cô, không biết từ lúc nào, một cô hầu gái mặc áo choàng màu xám đột nhiên rút ra một con dao găm lao nhanh về phía Cosima.

Và xung quanh, ngày càng có nhiều người tiến lại gần đây, nhìn chằm chằm vào Cosima với ánh mắt sắc bén đầy sát khí.



“Cô ta muốn giết mình?”

“Tại sao lại vậy?”

Toàn thân Cosima lạnh ngắt, lúc này trong đầu cô hiện lên ý nghĩ này, đầu óc cô trở nên rối loạn.

Phản ứng của đám sát thủ đi cùng với ả hầu gái kia nhanh đến mức Cosima căn bản không kịp phản ứng, lúc này cô chưa kịp có động thái nào trước mối đe dọa bất ngờ đó.

Đây có thể là đám loạn thần tặc tử, muốn tham gia vào nổi loại để sát hại những học viên của Học viện Kutu, họ muốn tiêu diệt giới quý tộc.

Ả hầu gái đó nhanh chóng cầm con dao sắc bén trên tay, lao thẳng về phía cô như thể muốn lấy mạng Cosima lập tức.

“Vù.” “Vù.” “Vù.”

May mắn thay, vào lúc này cuối cùng cũng có người ra tay cản ả hầu gái lại.

Ồ...

Những âm thanh nhẹ nhàng truyền qua xung quanh và vang lên vào lúc này.

Vào thời khắc quan trọng, một bàn tay đột nhiên đưa ra và đánh bay con dao găm trong giây lát.

Sau đó, một bóng người cao lớn đứng trước mặt Cosima.

“Bùm!”

Một bóng người nhanh chóng bay ra.

Chỉ trong tích tắc, thân thể ả sát thủ bị hất văng ra và đập mạnh về phía tường.

Khải Thần im lặng đứng ở giữa đám người.

Anh ta đứng đó, một tay ôm Cosima, tay phải cầm một thanh kiếm bạc, phản chiếu ánh sáng chói lóa trong ánh nến yếu ớt.

Xung quanh, vài bóng người đồng thời lao ra, âm thanh kiếm phát ra từ cơ thể họ không ngừng vang lên.

“Cẩn thận!”

Nhìn thấy cảnh này, xung quanh có người không khỏi kêu lên, lúc này bọn họ vô cùng khẩn trương.

Nhưng sau một khắc, Khải Thần cũng bắt đầu ra tay.

Đứng lặng yên, cảm nhận được chuyển động chung quanh, sắc mặt Khải Thần bình tĩnh, lúc này sắc mặt cậu trông đặc biệt bình tĩnh.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta dùng lực trên tay, một luồng lực đột ngột bộc phát, tạo ra một cơn gió mạnh, sau đó anh ta bắn ra nhiều thanh kiếm cùng một lúc, trực tiếp đánh bại mọi đòn tấn công sắp tới.

“Bùm!”

Màu đỏ thẫm lan ra phía trước và lan ra xung quanh.

Một số nhân vật đồng thời tiếp đất, trực tiếp chạm đất.

Âm thầm, sức mạnh của hiệp sĩ được thể hiện một cách sống động.

Trong suốt quá trình, anh thậm chí không thực hiện bất kì động tác thừa thãi nào, với một tay vẫn giữ Cosima, anh dễ dàng đối phó với đám sát thủ.

Những người xung quanh kinh ngạc nhìn Khải Thần, ngay cả người thờ ơ và xa cách nhất cũng không khỏi phát sáng khi nhìn vào bóng người trước mặt.

“Kelin, bạn của tôi, bạn ổn chứ?”

Từ phía trước, giọng nói của Henry vang lên.

Anh ta từ phía trước sải bước đi tới, nhìn Cosima đang được Khải Thần ôm trong lòng, hắn không khỏi có chút nào đó ghen tuông, sắc mặt không mấy vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK