Duy Minh lấy máy tính ra, cậu cắm sạc vào rồi mở lên. Cậu soạn chủ đề để chuẩn bị cho cuộc họp cổ đông
-Cái gì vậy
Duy Minh nhìn hình nền trên máy tính, cậu nhìn kĩ lại
-Đây là máy tính của Lâm Ngọc mà
Do 2 chiếc máy tính đều có màu xám giống nhau nên Hana đã bỏ nhầm vào túi xách của 2 người
-Hana ơi, con báo ba rồi
Trúc My gõ cửa phòng Duy Minh, cô đem cà phê vào cho cậu
-Mời vào
-Anh Duy Minh
-Trúc My
-Em có pha cà phê cho anh nè
-Ừm, cảm ơn em, để đó giùm anh nhé
-Chuyện hôm trước, cảm ơn anh nhé. Khi nào anh rảnh chúng ta có thể đi ăn không, coi như đó là lời cảm ơn của em
-Ừm
-Anh sao vậy, anh cư xử không còn như lúc trước nữa
-Khi mọi thứ đột ngột thay đổi thì chúng ta cũng phải thay đổi để thích nghi với nó
-Anh Duy Minh
-Anh vào họp đây
Duy Minh rời khỏi phòng bỏ lại Trúc My một mình trong phòng làm việc, Trúc My tiến lại phía tủ, cô lật tấm hình đang được úp xuống mặt tủ lên
-Hoá ra, anh vẫn con giữ nó sao
Trúc My nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng, tất cả những kỉ niệm đẹp giữa cô và Duy Minh chợt ùa về
-Trúc My à, em lâu thích nó sao
-Ừm
-Anh mua cho em nhé
-Mua 2 cái cho cả 2 chúng ta nhé
-Được thôi
-Lát em sẽ mua kem cho anh, anh thích kem socola bạc hà, em sẽ mua cho anh 2 cây.....
Trúc My nắm chặt sợi dây chuyền trong tay rồi khóc không thành tiếng
-Đến cuối cùng, thứ giết chết chúng ta vẫn là kỉ niệm
Duy Minh và Trúc My đã từng có khoản thời gian yêu nhau rất mặn nồng, họ là tình đầu của nhau, yêu nhau thời còn ngồi trên ghế nhà trường, cùng đậu đại học vào ngôi trường mình yêu thích, cùng nhau đi đến những nơi mà cả hai mong ước, ăn những món ăn ngon và cùng nhau trải qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Họ đã có khoảng thời gian 7 năm bên nhau, khoảng thời gian ấy cũng đủ để lưu luyến một cuộc tình, mọi thứ đối với họ tưởng trừng như đã hạnh phúc nhưng rồi Trúc My đã rời đi không một lời tạm biệt. Để lại cho Duy Minh sự day dứt khó tả và những kỉ niệm còn đong đầy nơi họ đã từng đi qua
Duy Minh trở lại phòng làm việc để lấy thêm tài liệu
-Sao em đụng vào đồ của anh
-Em...Duy Minh, chúng ta nói chuyện một chút được không
-Em muốn nói gì
Trúc My nhìn tấm hình trên tủ và những món đồ trên bàn làm việc của Duy Minh
-Anh vẫn còn giữ nó sao
-Ừm
-Vậy là anh còn lưu luyến chuyện giữa chúng ta, anh vẫm chưa quên được nó, vậy tại sao anh lại không cho em thêm cơ hội để ở bên anh 1 lần nữa
-....
-Em thật sự còn tình cảm với anh, chỉ là....
-Anh không thể chấp nhận bao dung cho sự tổn thương mà em đã gây ra cho anh đâu
-Anh có thể hiểu cho em mà bỏ qua cho em lần này không, em thật sự không thể bỏ lỡ anh thêm bất kì 1 lần nào nữa
-Hiểu và bỏ qua sao, anh hiểu cho em vậy ai hiểu cho anh, em có biết là ngày em bỏ đi anh đã chạy đi khắp nơi để tìm em không, anh luôn ôm suy nghĩ là mình không tốt nên em mới rời đi và không muốn ở cạnh anh nữa. Anh đã ôm suy nghĩ đó và dằn vặt bản thân suốt những năm qua, vậy em nói đi, ai là người thông cảm, ai là người hiểu cho anh hả
Duy Minh rời đi, Trúc My tiến lại ôm eo Duy Minh từ đằng sau
-Em sai rồi, điều sai lầm nhất em từng làm là rời bỏ anh, nhưng em hối hận lắm. Em....
Cùng lúc, Lâm Ngọc cũng đến trước của phòng của Duy Minh, cô đã vô tình chứng kiến khoảnh khắc ấy
-Lâm...Lâm Ngọc
-Xin lỗi vì đã làm phiền, em để đồ trên bàn nhé
Lâm Ngọc quay người dứt khoát chạy đi, Duy Minh đẩy Trúc My ra rồi chạy theo Lâm Ngọc
-Lâm Ngọc em nghe anh nói đã
-Em...em đến giờ quay rồi, mọi người đang đợi em. Chúng ta nói chuyện sau nhé
-Nhưng mà....
-Em có mua ít thuốc cho anh, ăn cơm xong nhớ uống thuốc nhé
Sự bình thản của Lâm Ngọc khiến Duy Minh lo lắng
-Lâm Ngọc nhìn anh đi, em chửi anh đi, em đánh anh cũng được, đừng im lặng như vậy có được không
Lâm Ngọc cố gắng né tránh việc nhìn thẳng vào mắt của Duy Minh
-Mọi người đang chờ em, em....em phải đi quay....
Giọng Lâm Ngọc nghẹn dần đi, Duy Minh kéo Lâm Ngọc lại rồi xoay người cô lại. Cậu nhìn thẳng vào mắt Lâm Ngọc, mắt Lâm Ngọc đã đỏ lên và đọng lại vài giọt nước mắt đang trực chờ rơi xuống
-Đi với anh
Vào trong làm việc Duy Minh khoá cửa bên trong rồi ngồi xuống ghế
-Thật sự thì mọi chuyện không như em nghĩ đâu, anh và Lâm Ngọc chỉ là bạn cũ lâu ngày gặp lại thôi, nên là....
-Bạn cũ, sao em biết là anh với cô ta đã làm gì với nhau chứ, em chỉ tin vào những điều mà em nhìn thấy thôi. Tại sao vậy, rõ ràng là anh chưa quên được cô ta, trong hộc xe anh vẫn để hình của cô ấy, cả trong phòng làm việc và cả máy tính nữa
-Em...
-Không phải em không biết đâu, chỉ là em không muốn nói thôi. Anh còn lưu luyến cô ấy thì tại sao lại đến với em hả, em không muốn phải làm người thay thế đâu. Nếu như thật sự còn yêu cô ấy thì em sẽ sẵn sàng rời đi để anh được hạnh phúc, đừng cố chấp cho những điều vô nghĩa nữa
-Nghe anh nói, bây giờ anh với Trúc My chẳng còn là gì của nhau cả
-Vậy tại sao hai người lại ôm nhau
-Vì cô ta muốn niu kéo anh quay lại, muốn anh tha thứ cho những tổn thương trong quá khứ mà cô ấy đã gây ra cho anh. Nhưng anh không đủ bao dung để tha thứ cho cô ấy...thật sự anh và Trúc My đã kết thúc rồi, anh và cô ấy chẳng còn gì với nhau cả....
Lâm Ngọc rưng rưng
-Duy Minh à, anh định làm tổn thương em thêm bao nhiêu lần nữa đây
Nước mắt Lâm Ngọc trào ra cô khóc nấc lên trong ấm ức
Lâm Ngọc đã từng
-Em ghét anh...hic...hic
Rõ ràng là Lâm Ngọc đã biết hết mọi chuyện mà Duy Minh làm, kể cả việc lỡ hẹn với cô để đi ăn và gặp bạn cùng Thanh Yên, cô cũng nghĩ đó đơn thuần chỉ là công việc của Duy Minh mà bỏ qua cho cậu. Nhưng có lẽ Duy Minh đã vô tình Lâm Ngọc tổn thương nhiều lần
Duy Minh ôm chặt lấy Lâm Ngọc
-Đúng thật là anh chưa quên được Trúc My, vì ấn tượng của mối tình đó quá sâu sắc, nhưng Trúc My là quá khứ của anh và bây giờ anh không còn tình cảm gì với cô ta hết. Bây giờ anh yêu em, em là hiện tại và sẽ là tương lai của anh. Bây giờ điều quan trọng nhất trong cuộc sống của anh là em và cả Hana, anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương
-Cái gì vậy
Duy Minh nhìn hình nền trên máy tính, cậu nhìn kĩ lại
-Đây là máy tính của Lâm Ngọc mà
Do 2 chiếc máy tính đều có màu xám giống nhau nên Hana đã bỏ nhầm vào túi xách của 2 người
-Hana ơi, con báo ba rồi
Trúc My gõ cửa phòng Duy Minh, cô đem cà phê vào cho cậu
-Mời vào
-Anh Duy Minh
-Trúc My
-Em có pha cà phê cho anh nè
-Ừm, cảm ơn em, để đó giùm anh nhé
-Chuyện hôm trước, cảm ơn anh nhé. Khi nào anh rảnh chúng ta có thể đi ăn không, coi như đó là lời cảm ơn của em
-Ừm
-Anh sao vậy, anh cư xử không còn như lúc trước nữa
-Khi mọi thứ đột ngột thay đổi thì chúng ta cũng phải thay đổi để thích nghi với nó
-Anh Duy Minh
-Anh vào họp đây
Duy Minh rời khỏi phòng bỏ lại Trúc My một mình trong phòng làm việc, Trúc My tiến lại phía tủ, cô lật tấm hình đang được úp xuống mặt tủ lên
-Hoá ra, anh vẫn con giữ nó sao
Trúc My nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng, tất cả những kỉ niệm đẹp giữa cô và Duy Minh chợt ùa về
-Trúc My à, em lâu thích nó sao
-Ừm
-Anh mua cho em nhé
-Mua 2 cái cho cả 2 chúng ta nhé
-Được thôi
-Lát em sẽ mua kem cho anh, anh thích kem socola bạc hà, em sẽ mua cho anh 2 cây.....
Trúc My nắm chặt sợi dây chuyền trong tay rồi khóc không thành tiếng
-Đến cuối cùng, thứ giết chết chúng ta vẫn là kỉ niệm
Duy Minh và Trúc My đã từng có khoản thời gian yêu nhau rất mặn nồng, họ là tình đầu của nhau, yêu nhau thời còn ngồi trên ghế nhà trường, cùng đậu đại học vào ngôi trường mình yêu thích, cùng nhau đi đến những nơi mà cả hai mong ước, ăn những món ăn ngon và cùng nhau trải qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Họ đã có khoảng thời gian 7 năm bên nhau, khoảng thời gian ấy cũng đủ để lưu luyến một cuộc tình, mọi thứ đối với họ tưởng trừng như đã hạnh phúc nhưng rồi Trúc My đã rời đi không một lời tạm biệt. Để lại cho Duy Minh sự day dứt khó tả và những kỉ niệm còn đong đầy nơi họ đã từng đi qua
Duy Minh trở lại phòng làm việc để lấy thêm tài liệu
-Sao em đụng vào đồ của anh
-Em...Duy Minh, chúng ta nói chuyện một chút được không
-Em muốn nói gì
Trúc My nhìn tấm hình trên tủ và những món đồ trên bàn làm việc của Duy Minh
-Anh vẫn còn giữ nó sao
-Ừm
-Vậy là anh còn lưu luyến chuyện giữa chúng ta, anh vẫm chưa quên được nó, vậy tại sao anh lại không cho em thêm cơ hội để ở bên anh 1 lần nữa
-....
-Em thật sự còn tình cảm với anh, chỉ là....
-Anh không thể chấp nhận bao dung cho sự tổn thương mà em đã gây ra cho anh đâu
-Anh có thể hiểu cho em mà bỏ qua cho em lần này không, em thật sự không thể bỏ lỡ anh thêm bất kì 1 lần nào nữa
-Hiểu và bỏ qua sao, anh hiểu cho em vậy ai hiểu cho anh, em có biết là ngày em bỏ đi anh đã chạy đi khắp nơi để tìm em không, anh luôn ôm suy nghĩ là mình không tốt nên em mới rời đi và không muốn ở cạnh anh nữa. Anh đã ôm suy nghĩ đó và dằn vặt bản thân suốt những năm qua, vậy em nói đi, ai là người thông cảm, ai là người hiểu cho anh hả
Duy Minh rời đi, Trúc My tiến lại ôm eo Duy Minh từ đằng sau
-Em sai rồi, điều sai lầm nhất em từng làm là rời bỏ anh, nhưng em hối hận lắm. Em....
Cùng lúc, Lâm Ngọc cũng đến trước của phòng của Duy Minh, cô đã vô tình chứng kiến khoảnh khắc ấy
-Lâm...Lâm Ngọc
-Xin lỗi vì đã làm phiền, em để đồ trên bàn nhé
Lâm Ngọc quay người dứt khoát chạy đi, Duy Minh đẩy Trúc My ra rồi chạy theo Lâm Ngọc
-Lâm Ngọc em nghe anh nói đã
-Em...em đến giờ quay rồi, mọi người đang đợi em. Chúng ta nói chuyện sau nhé
-Nhưng mà....
-Em có mua ít thuốc cho anh, ăn cơm xong nhớ uống thuốc nhé
Sự bình thản của Lâm Ngọc khiến Duy Minh lo lắng
-Lâm Ngọc nhìn anh đi, em chửi anh đi, em đánh anh cũng được, đừng im lặng như vậy có được không
Lâm Ngọc cố gắng né tránh việc nhìn thẳng vào mắt của Duy Minh
-Mọi người đang chờ em, em....em phải đi quay....
Giọng Lâm Ngọc nghẹn dần đi, Duy Minh kéo Lâm Ngọc lại rồi xoay người cô lại. Cậu nhìn thẳng vào mắt Lâm Ngọc, mắt Lâm Ngọc đã đỏ lên và đọng lại vài giọt nước mắt đang trực chờ rơi xuống
-Đi với anh
Vào trong làm việc Duy Minh khoá cửa bên trong rồi ngồi xuống ghế
-Thật sự thì mọi chuyện không như em nghĩ đâu, anh và Lâm Ngọc chỉ là bạn cũ lâu ngày gặp lại thôi, nên là....
-Bạn cũ, sao em biết là anh với cô ta đã làm gì với nhau chứ, em chỉ tin vào những điều mà em nhìn thấy thôi. Tại sao vậy, rõ ràng là anh chưa quên được cô ta, trong hộc xe anh vẫn để hình của cô ấy, cả trong phòng làm việc và cả máy tính nữa
-Em...
-Không phải em không biết đâu, chỉ là em không muốn nói thôi. Anh còn lưu luyến cô ấy thì tại sao lại đến với em hả, em không muốn phải làm người thay thế đâu. Nếu như thật sự còn yêu cô ấy thì em sẽ sẵn sàng rời đi để anh được hạnh phúc, đừng cố chấp cho những điều vô nghĩa nữa
-Nghe anh nói, bây giờ anh với Trúc My chẳng còn là gì của nhau cả
-Vậy tại sao hai người lại ôm nhau
-Vì cô ta muốn niu kéo anh quay lại, muốn anh tha thứ cho những tổn thương trong quá khứ mà cô ấy đã gây ra cho anh. Nhưng anh không đủ bao dung để tha thứ cho cô ấy...thật sự anh và Trúc My đã kết thúc rồi, anh và cô ấy chẳng còn gì với nhau cả....
Lâm Ngọc rưng rưng
-Duy Minh à, anh định làm tổn thương em thêm bao nhiêu lần nữa đây
Nước mắt Lâm Ngọc trào ra cô khóc nấc lên trong ấm ức
Lâm Ngọc đã từng
-Em ghét anh...hic...hic
Rõ ràng là Lâm Ngọc đã biết hết mọi chuyện mà Duy Minh làm, kể cả việc lỡ hẹn với cô để đi ăn và gặp bạn cùng Thanh Yên, cô cũng nghĩ đó đơn thuần chỉ là công việc của Duy Minh mà bỏ qua cho cậu. Nhưng có lẽ Duy Minh đã vô tình Lâm Ngọc tổn thương nhiều lần
Duy Minh ôm chặt lấy Lâm Ngọc
-Đúng thật là anh chưa quên được Trúc My, vì ấn tượng của mối tình đó quá sâu sắc, nhưng Trúc My là quá khứ của anh và bây giờ anh không còn tình cảm gì với cô ta hết. Bây giờ anh yêu em, em là hiện tại và sẽ là tương lai của anh. Bây giờ điều quan trọng nhất trong cuộc sống của anh là em và cả Hana, anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương