Dạo gần đây Nhan Ngọc Viên vẫn rất hay đến Cung gia trò chuyện cùng mẹ chồn Dĩ Ái, cô ta không những không bỏ cuộc mà còn ra sức lấy lòng bà ấy hơn nữa, vì mẹ chồng cô rất thích cô ta nên Cung Trạch có không thích cũng không làm gì được.
Điều này khiến cô ta rất đắc ý, bởi vì phần thắng đã được cô ta nắm chắc trong tay, cô ta nhất định phải có được thứ mình muốn.
Dĩ Ái thật ra cũng không quan tâm lắm đến chuyện này, cho dù mẹ chồng cô có muốn tác hợp Nhan Ngọc Viên với Cung Trạch cô cũng không mảy may lo sợ, nhưng cô thật sự rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh cô ta bế Điềm Điềm, chơi cùng Điềm Điềm, trông khi cô mới là mẹ của con bé mà chỉ có thể lén lén lút lút.
Cô đứng từ xa nhìn bọn họ, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa, chợt, cô ta quay sang nhìn cô, nở một nụ cười đắc thắng.
"Dì à, Điềm Điềm giống anh Cung Trạch thật đấy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp." Cô ta quay sang nói với mẹ chồng cô.
Mẹ chồng cô đáp: "Đúng vậy, cũng may là giống Cung Trạch."
Dĩ Ái thở dài, cô không muốn tiếp tục ở đây rồi tự làm mình không vui nữa, vì vậy cô đã bỏ ra ngoài sân vườn.
Bên ngoài vườn, những khóm hoa đua nhau toả hương sắc dưới ánh nắng vàng ươm, vô cùng rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Dĩ Ái muốn đưa tay hái một đoá hoa hồng, không ngờ lại bị gai đâm phải, bị chảy máu, máu đỏ tươi vừa đẹp đẽ lại vừa thê lương, làm cho tâm trạng của cô lại thêm chùn xuống, khoé miệng giương lên tự cười bản thân mình ngu ngốc.
Một lát sau, tiếng bước chân lộc cộc vang lên, Nhan Ngọc Viên bước đến đứng kế bên cô, đưa tay ngắt một đoá hoa dại trong một khóm hoa xinh đẹp, lộng lẫy.
"Người ta thường bao biện rằng, hoa dại cũng có một nét đẹp riêng của nó, nhưng tôi lại cảm thấy, hoa dại cũng chỉ là hoa dại mà thôi, chỉ xứng mọc ở ven đường bị người ta giẫm đạp." Cô ta buông ta để đoá hoa dạo bị rơi xuống đất, sau đó giẫm đạp bằng mũi giày cao gót, khiến cho đoá hoa bị bầm dập, một chút hương sắc cũng không còn.
"Cô có ý gì?" Dĩ Ái siết chặt tay, ánh mắt vẫn đặt trên đoá hoa một giẫm nát, hơi thở dần nặng nề.
Cô ta bước đến một bước: "Cô đừng giả vờ nữa, cũng đừng tiếp tục cố chấp để làm gì. Người thắng cuộc, định sẵn đã là tôi rồi, không muốn bản thân trở thành một trò cười thì hãy tự biết khó mà lui. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Điềm Điềm giúp cô, thay cô làm mẹ của nó."
"Tôi không phải muốn tranh giành với cô, tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ thắng hay níu kéo bất kì điều gì. Cô yêu Cung Trạch, cô muốn trở thành vợ của anh ấy, tôi không hề có ý kiến, tôi chỉ muốn ở bên cạnh con của tôi thêm một thời gian mà thôi." Cô mím chặt môi, từng lời mà cô nói ra đều là lời thật lòng, đối với cô, đã không còn gì quan trọng bằng Điềm Điềm.
Cô ta cười lạnh, rõ ràng là không tin: "Chậc! Cô không cần phải tỏ ra là một người mẹ tốt trước mặt tôi, tôi với cô đều là phụ nữ, không lẽ tôi không hiểu cô sao? Có phải cô đang muốn dùng đứa con để ép Cung Trạch ở bên cô không? Cô muốn dùng thời gian để khiến anh ấy yêu cô? Đừng làm những điều ngu xuẩn như vậy nữa, chỉ khiến bản thân cô thêm hèn hạ mà thôi."
"Tôi..." Dĩ Ái không biết phải nói gì, cô hít vào một hơi thật sâu, chầm chầm lên tiếng: "Nếu cô tin chắc anh ấy yêu cô thì cô còn sợ gì nữa? Không lẽ cô đang sợ anh ấy sẽ yêu tôi sao?"
Nhan Ngọc Viên cau mày, cứ như cô đã chọc phải vảy ngược của cô ta, khiến cô ta phận nộ: "Ý cô là gì hả? Cô nghĩ mình là ai? Sao Cung Trạch anh ấy có thể yêu cô chứ? Bớt ảo tưởng lại đi."
"Tôi không nói anh ấy sẽ yêu tôi, tôi chỉ cảm thấy cô đang sợ hãi. Cô nói mình là người thắng cuộc nhưng trong lòng lại lo sợ, cô sợ người anh ấy yêu không phải là cô, cô sợ tôi sẽ lấy được trái tim của anh ấy. Là vậy sao?" Dĩ Ái cười tự giễu, cô cảm thấy cô ta đã đánh giá cao cô quá rồi, nếu không phải là cô ta thì càng không thể là cô, anh sẽ không bao giờ dành bất kì tình cảm đặc biệt gì cho cô đâu. Đối với việc khá cô có thể không chắc chắn nhưng đối với việc Cung Trạch không bao giờ yêu cô, cô có thể nắm chắc đến 100%.
"Nhan Ngọc Viên tôi mà lại sợ cô? Cố Dĩ Ái, cô đúng là mặt dày không biết xấu hổ, cô không có cáu tư cách đó đâu." Cô ta trợn mắt, vẻ dịu dàng của một vị thiên kim tiểu thư của thường ngày đã không còn, trông cứ như là đang phát điên.
Đột nhiên, có tiếng xe vang lên, là Cung Trạch trở về.
Nhan Ngọc Viên cười khẽ, miệng mấp máy: "Cố Dĩ Ái, cô tiêu đời rồi."
Cô ta tự làm rối tóc của mình, sau đó tát mạnh vào mặt mình một cái rồi giả vờ ngã xuống đất, dáng vẻ đáng thương.
"Á! Dĩ Ái, đừng mà!"
Dĩ Ái ngơ ra, cô lùi về sau vài bước, không hiểu là cô ta đang làm gì, nhưng khi thấy Cung Trạch từ đằng xa bước đến cô mới phát giác là chuyện gì đang xảy ra.
Khi anh bước đến gần, cô ta càng khóc to hơn: "Dĩ Ái, tôi biết là cô ghét tôi, nhưng cô cũng đâu cần làm như vậy."
"Hai người đang làm gì vậy?" Anh trầm giọng lên tiếng, mày nhíu chặt, anh nhìn thẳng vào mắt của cô.
Dĩ Ái không sợ hãi, chỉ có chút bất đắc dĩ mà nở nụ cười, một lời cũng không nói, cô không muốn giải thích, nói cũng vậy, không nói cũng vậy, anh có bao giờ tin lời mà cô nói đâu chứ.
"Cung Trạch, Dĩ Ái cô ấy... hức... hức... Là em không tốt, em đã khiến cho cô ấy tức giận, anh đừng trách cô ấy." Cô ta giả vờ tốt bụng, nước mắt chảy thành hai hàng, phải nói là diễn vô cùng đạt.
Anh đứng bất động nhìn cô, cũng không định đỡ cô ta dậy, vì anh biết rõ, cô nhất định sẽ không làm những chuyện này, anh vẫn đang chờ cô giải thích, nhưng... cô lại chẳng nói một lời, mi mắt cụp xuống.
Khi anh định mở miệng nói gì đó thì mẹ ai đã nghe thấy tiếng ồn ào và bước ra.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bà ấy cau mày, gắt gao lên tiếng.
Nhan Ngọc Viên nhìn thấy bà ấy thì càng tỏ ra đáng thương và yếu đuối: "Dì à, con không sao đâu, dì đừng trách Dĩ Ái."
Bà ấy liếc mắt sang trừng cô, đồng thời quan lên: "Cô đang làm gì vậy hả? Còn dám đánh Ngọc Viên? Có phải cô tưởng mình mới là chủ của căn nhà này không?"
Dĩ Ái không nói, cô mím chặt môi, sau đó quay gót bỏ đi.
Bà ấy tức giận: "Cô có đang nghe tôi nói không vậy? Cô mau đứng lại đó cho tôi!!!"
Cung Trạch thấy vậy, vội vàng đuổi theo cô, mặc kệ Nhan Ngọc Viên và cả mẹ mình.
"Cung Trạch! Con đi đâu vậy hả?"
Nhan Ngọc Viên nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt đầy phẫn nộ, cô ta không ngờ anh lại bỏ mặc cô ta, chỉ quan tâm đến Dĩ Ái. Rốt cuộc anh xem cô ta là cái gì? Không khí sao?
Điều này khiến cô ta rất đắc ý, bởi vì phần thắng đã được cô ta nắm chắc trong tay, cô ta nhất định phải có được thứ mình muốn.
Dĩ Ái thật ra cũng không quan tâm lắm đến chuyện này, cho dù mẹ chồng cô có muốn tác hợp Nhan Ngọc Viên với Cung Trạch cô cũng không mảy may lo sợ, nhưng cô thật sự rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh cô ta bế Điềm Điềm, chơi cùng Điềm Điềm, trông khi cô mới là mẹ của con bé mà chỉ có thể lén lén lút lút.
Cô đứng từ xa nhìn bọn họ, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa, chợt, cô ta quay sang nhìn cô, nở một nụ cười đắc thắng.
"Dì à, Điềm Điềm giống anh Cung Trạch thật đấy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp." Cô ta quay sang nói với mẹ chồng cô.
Mẹ chồng cô đáp: "Đúng vậy, cũng may là giống Cung Trạch."
Dĩ Ái thở dài, cô không muốn tiếp tục ở đây rồi tự làm mình không vui nữa, vì vậy cô đã bỏ ra ngoài sân vườn.
Bên ngoài vườn, những khóm hoa đua nhau toả hương sắc dưới ánh nắng vàng ươm, vô cùng rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Dĩ Ái muốn đưa tay hái một đoá hoa hồng, không ngờ lại bị gai đâm phải, bị chảy máu, máu đỏ tươi vừa đẹp đẽ lại vừa thê lương, làm cho tâm trạng của cô lại thêm chùn xuống, khoé miệng giương lên tự cười bản thân mình ngu ngốc.
Một lát sau, tiếng bước chân lộc cộc vang lên, Nhan Ngọc Viên bước đến đứng kế bên cô, đưa tay ngắt một đoá hoa dại trong một khóm hoa xinh đẹp, lộng lẫy.
"Người ta thường bao biện rằng, hoa dại cũng có một nét đẹp riêng của nó, nhưng tôi lại cảm thấy, hoa dại cũng chỉ là hoa dại mà thôi, chỉ xứng mọc ở ven đường bị người ta giẫm đạp." Cô ta buông ta để đoá hoa dạo bị rơi xuống đất, sau đó giẫm đạp bằng mũi giày cao gót, khiến cho đoá hoa bị bầm dập, một chút hương sắc cũng không còn.
"Cô có ý gì?" Dĩ Ái siết chặt tay, ánh mắt vẫn đặt trên đoá hoa một giẫm nát, hơi thở dần nặng nề.
Cô ta bước đến một bước: "Cô đừng giả vờ nữa, cũng đừng tiếp tục cố chấp để làm gì. Người thắng cuộc, định sẵn đã là tôi rồi, không muốn bản thân trở thành một trò cười thì hãy tự biết khó mà lui. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Điềm Điềm giúp cô, thay cô làm mẹ của nó."
"Tôi không phải muốn tranh giành với cô, tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ thắng hay níu kéo bất kì điều gì. Cô yêu Cung Trạch, cô muốn trở thành vợ của anh ấy, tôi không hề có ý kiến, tôi chỉ muốn ở bên cạnh con của tôi thêm một thời gian mà thôi." Cô mím chặt môi, từng lời mà cô nói ra đều là lời thật lòng, đối với cô, đã không còn gì quan trọng bằng Điềm Điềm.
Cô ta cười lạnh, rõ ràng là không tin: "Chậc! Cô không cần phải tỏ ra là một người mẹ tốt trước mặt tôi, tôi với cô đều là phụ nữ, không lẽ tôi không hiểu cô sao? Có phải cô đang muốn dùng đứa con để ép Cung Trạch ở bên cô không? Cô muốn dùng thời gian để khiến anh ấy yêu cô? Đừng làm những điều ngu xuẩn như vậy nữa, chỉ khiến bản thân cô thêm hèn hạ mà thôi."
"Tôi..." Dĩ Ái không biết phải nói gì, cô hít vào một hơi thật sâu, chầm chầm lên tiếng: "Nếu cô tin chắc anh ấy yêu cô thì cô còn sợ gì nữa? Không lẽ cô đang sợ anh ấy sẽ yêu tôi sao?"
Nhan Ngọc Viên cau mày, cứ như cô đã chọc phải vảy ngược của cô ta, khiến cô ta phận nộ: "Ý cô là gì hả? Cô nghĩ mình là ai? Sao Cung Trạch anh ấy có thể yêu cô chứ? Bớt ảo tưởng lại đi."
"Tôi không nói anh ấy sẽ yêu tôi, tôi chỉ cảm thấy cô đang sợ hãi. Cô nói mình là người thắng cuộc nhưng trong lòng lại lo sợ, cô sợ người anh ấy yêu không phải là cô, cô sợ tôi sẽ lấy được trái tim của anh ấy. Là vậy sao?" Dĩ Ái cười tự giễu, cô cảm thấy cô ta đã đánh giá cao cô quá rồi, nếu không phải là cô ta thì càng không thể là cô, anh sẽ không bao giờ dành bất kì tình cảm đặc biệt gì cho cô đâu. Đối với việc khá cô có thể không chắc chắn nhưng đối với việc Cung Trạch không bao giờ yêu cô, cô có thể nắm chắc đến 100%.
"Nhan Ngọc Viên tôi mà lại sợ cô? Cố Dĩ Ái, cô đúng là mặt dày không biết xấu hổ, cô không có cáu tư cách đó đâu." Cô ta trợn mắt, vẻ dịu dàng của một vị thiên kim tiểu thư của thường ngày đã không còn, trông cứ như là đang phát điên.
Đột nhiên, có tiếng xe vang lên, là Cung Trạch trở về.
Nhan Ngọc Viên cười khẽ, miệng mấp máy: "Cố Dĩ Ái, cô tiêu đời rồi."
Cô ta tự làm rối tóc của mình, sau đó tát mạnh vào mặt mình một cái rồi giả vờ ngã xuống đất, dáng vẻ đáng thương.
"Á! Dĩ Ái, đừng mà!"
Dĩ Ái ngơ ra, cô lùi về sau vài bước, không hiểu là cô ta đang làm gì, nhưng khi thấy Cung Trạch từ đằng xa bước đến cô mới phát giác là chuyện gì đang xảy ra.
Khi anh bước đến gần, cô ta càng khóc to hơn: "Dĩ Ái, tôi biết là cô ghét tôi, nhưng cô cũng đâu cần làm như vậy."
"Hai người đang làm gì vậy?" Anh trầm giọng lên tiếng, mày nhíu chặt, anh nhìn thẳng vào mắt của cô.
Dĩ Ái không sợ hãi, chỉ có chút bất đắc dĩ mà nở nụ cười, một lời cũng không nói, cô không muốn giải thích, nói cũng vậy, không nói cũng vậy, anh có bao giờ tin lời mà cô nói đâu chứ.
"Cung Trạch, Dĩ Ái cô ấy... hức... hức... Là em không tốt, em đã khiến cho cô ấy tức giận, anh đừng trách cô ấy." Cô ta giả vờ tốt bụng, nước mắt chảy thành hai hàng, phải nói là diễn vô cùng đạt.
Anh đứng bất động nhìn cô, cũng không định đỡ cô ta dậy, vì anh biết rõ, cô nhất định sẽ không làm những chuyện này, anh vẫn đang chờ cô giải thích, nhưng... cô lại chẳng nói một lời, mi mắt cụp xuống.
Khi anh định mở miệng nói gì đó thì mẹ ai đã nghe thấy tiếng ồn ào và bước ra.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bà ấy cau mày, gắt gao lên tiếng.
Nhan Ngọc Viên nhìn thấy bà ấy thì càng tỏ ra đáng thương và yếu đuối: "Dì à, con không sao đâu, dì đừng trách Dĩ Ái."
Bà ấy liếc mắt sang trừng cô, đồng thời quan lên: "Cô đang làm gì vậy hả? Còn dám đánh Ngọc Viên? Có phải cô tưởng mình mới là chủ của căn nhà này không?"
Dĩ Ái không nói, cô mím chặt môi, sau đó quay gót bỏ đi.
Bà ấy tức giận: "Cô có đang nghe tôi nói không vậy? Cô mau đứng lại đó cho tôi!!!"
Cung Trạch thấy vậy, vội vàng đuổi theo cô, mặc kệ Nhan Ngọc Viên và cả mẹ mình.
"Cung Trạch! Con đi đâu vậy hả?"
Nhan Ngọc Viên nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt đầy phẫn nộ, cô ta không ngờ anh lại bỏ mặc cô ta, chỉ quan tâm đến Dĩ Ái. Rốt cuộc anh xem cô ta là cái gì? Không khí sao?