Ngươi dám....
Ngũ Thiên Kiều cầm lưỡi dao kề sát cổ nam nhân vừa buông lời chế giễu mình. Âu Dương Phong Ngạn ngồi trên ghế không ngừng thưởng thức dáng vẻ kiêu ngạo băng lãnh nhưng không kém phần kiêu sa ấy. Nàng khẽ giọng:
- Sát thủ là người đoạt mạng người khác trong bóng tối. Sát thủ là kẻ giết người, không phải là kẻ nhiều lời. Sát thủ là kẻ mạnh nhất khi không có sát khí. Sát thủ càng không phải kẻ vô dụng như ngươi. Bản vương phi càng không muốn làm bẩn tay mình vì một kẻ không biết trên dưới như ngươi. Âu Dương Phong Ngạn, bản vương phi muốn gọi cái tên ấy bao nhiêu lần thì là bấy nhiêu lần - Nàng ghé sát tai nam nhân thì thầm - Còn nữa, quản cái miệng ngươi cho tốt, đừng để nha đầu kia phải lo cho ngươi. Trông nàng ta kìa, nếu không có nàng, bản vương phi thật sự sẽ cắt cổ ngươi xuống.
Ngũ Thiên Kiều nhẹ nhàng buông tay. Những tưởng con dao găm sẽ theo quỹ đạo mà rơi tự do theo đường nằm ngang của nó như lúc ban đầu nhưng chỉ với một cái dậm chân nhẹ nhàng của ai kia mà quỹ đạo ấy bị thay đổi,lập tức cắm phập trên sàn. Nàng từng bước đi lên vị trí cao nhất, tùy tiện ngồi lên đùi của Âu Dương Phong Ngạn, một cánh tay vô cùng tự nhiên quàng ra phía sau cổ hắn, vui vẻ cười với hắn một cái. Cái miệng nhỏ xinh không ngừng phun ra gai độc:
- Người của ngươi, đặc biệt rất thích coi thường ta?
- Ta coi trọng nàng.
- Ta không hỏi ý của ngươi. Người của ngươi - Ngũ Thiên Kiều nâng cằm hắn lên, ngữ điệu trầm thấp đầy chế giễu - Quá...yếu.
- Vậy phiền nàng dạy dỗ bọn chúng một phen đi.
Âu Dương Phong Ngạn phẩy tay. Nam nhân trong Thích Sát hỗn láo ban nãy ngay lập tức quỳ trên đất. Sáu người còn lại bao gồm của Mặc Nhiên không rét mà run, ngay lập tức quỳ theo, tay đặt lên ngực trái không ngừng sợ hãi trong lòng. A Tâm len lén nhìn lên trên rồi lại nhìn qua nam nhân kia. Chọc ai không chọc, chọc đúng người nguy hiểm nhất. Trong khi đó Mặc Nhiên không ngừng tự vả mặt. Vương phi này....đáng sợ quá đi!!!!!
- Ta chỉ cứu ngươi một lần thì thuộc hạ của ngươi, ta cũng chỉ cứu một người. Người của ngươi, ngươi quản không xong, phải trách ngươi vô dụng. Âu Dương Phong Ngạn, ngươi thật vô dụng.
A Tâm dựng hết cả tóc gáy trước những lời Ngũ Thiên Kiều độc mồm độc miệng nói ra. Giờ thì hay rồi. Giờ thì nha đầu đã hiểu lí do tại sao, Mặc Thừa Ân cứ nghe thấy tên nàng là lại sợ hãi, mặt mũi xám ngắt. Bây giờ y không ở đây. Y bận đi thám thính tình hình, làm đội tiên phong mở đường. Giá như khi ấy, nha đầu cũng xung phong đi thì hay biết mấy.
Âu Dương Phong Ngạn chỉ cười. Hắn nằm lấy ngón tay nhỏ xinh đang chỉ chỉ vào ngực của mình, gật đầu thừa nhận:
- Bản vương vô dụng nên mới cần đến nàng, không phải sao?
Ngũ Thiên Kiều sững người trong giây lát rồi mỉm cười như hoa. Giọng nàng đầy trong trẻo:
- Phải. Bao giờ thì cứu người?
- Ngày mai chúng ta xuất phát. Là độc của Tích Kị Lan. Nàng nắm chắc bao phần giải dược?
- Chỉ cần người chưa chết, ta đều có thể vớt về cho ngươi dùng. Còn bây giờ... - Ngũ Thiên Kiều trầm đang nói thì bụng reo lên - Ngươi thấy đấy, ta đói rồi.
- Được được. Bản vương đưa nàng đi ăn - Âu Dương Phong Ngạn bế bổng Ngũ Thiên Kiều lên - Mặc Nhiên, đi chuẩn bị thức ăn. Những kẻ khác đưa Mặc Hàn đi chữa trị. Canh ba xuất kích.
- Tạ ơn vương gia. Cung gia vương gia, cung giá vương phi.
Sáu con người như được giải thoát khỏi gông cùm mà thở xuống một hơi. Hai người cứ vậy mà lặng lẽ rời đi. Bóng đen đã biến mất, lúc này A Tâm mới trút hết gánh nặng mà nằm lăn ra đại điện rộng lớn gào lên:
- Ta đã bảo không được mà. Vương phi đáng sợ lắm. Đáng lẽ ta phải cùng Mặc Thừa Ân đi mở đường mới đúng. Mặc Thừa Ânnnnn, ngươi đi chết điiiii
( Ở một nơi nào đó, Mặc Thừa Ân đang làm nhiệm vụ, đang chuẩn bị tiếp đất mà vô tình bị ngã sõng trên sàn nhà)
Nghe A Tâm than thở một hồi, Mặc Nhiên vẫn không cách nào hồi tâm được, đôi chân cứ mãi run rẩy. Nha đầu vẫn không tin, nữ nhân vừa cười với nàng, vừa cho nàng vòng tay lại là kẻ thiếu chút nữa lấy mạng ca ca ruột của nàng. Mặc Hàn dù có là kẻ lỗ mãng thì cũng vì quá dùng bái vương gia, không cho phép ai xúc phạm ngài ấy. Mà gọi thẳng tên của vương gia còn là cấm kị duy nhất của Linh Cương. Có lẽ nữ nhân ấy đã nương tay khi nhìn thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng của nha đầu...chỉ có điều...con người đó quá đáng sợ đi.. Thật khó tin mà...Người con gái đó mới đây còn quá đỗi dịu dàng nhưng chỉ trong phút chốc đã biến thành như vậy...
Sau khi bốn người kia rời đi dưới sự chỉ huy của A Tâm. Nhìn thấy Mặc Nhiên vẫn thẫn thờ như vậy, nha đầu ngồi xuống bên cạnh bắt chuyện:
- Mặc Nhiên a, ngươi cũng được vương phi tặng vòng sao?
- Hả...?
Mặc Nhiên hồi thần rồi khẽ gật đầu. A Tâm cười tươi khoe:
- Ta cũng có nhưng là màu xanh xám đó. Dưới ánh sáng khác nhau nó có thể đổi màu đó. Thấy đẹp không?
Mặc Nhiên giơ tay của mình lên nhìn. Giờ nha đầu mới để ý. Chiếc vòng đơn điệu mày xanh nhạt bây giờ lại tỏa hào quang rực rỡ màu bích thủy vô cùng hút hồn.
- Ta nói ngươi nghe. Ban đầu ta cứ nghĩ vương phi là kẻ máu lạnh vô tình, còn máu lạnh vô tình hơn cả vương gia. Nhưng mà thật ra người rất tốt, chỉ cần không động đến nàng hay người của nàng thì nàng đều đặc biệt yên tĩnh, đều đặc biệt ngoan ngoãn. Đây là bằng chứng của việc ta thành người của vương phi đó - A Tâm đột nhiên than thở - Ta ganh tị với nha hoàn thân cận của người lắm. Nàng ta tên Khiểm Thúy, cũng chỉ là một người bình thường. Tính cách rụt rè y như ngươi vậy. Chiếc vòng của nha đầu đó tỏa ánh sáng như dung nham lại vừa êm dịu như dòng suối xanh vậy. Dù ta có muốn đổi thế nào, nha đầu đó cũng không chịu.
- Ừm... - Mặc Nhiên mỉm cười khe khẽ gật đầu - Cũng...không xấu. Nàng cười rất đẹp. Vương phi cũng chấp nhận một nha hoàn tầm thường làm người bên cạnh ư?
- Phải đó. Nha đầu đó hở chút là khóc,hở chút là co rúm lại. Ngươi không biết ấy chứ, chỉ cần nghe ở đâu có Mặc Thừa Ân, nàng ta đều co giò bỏ chạy. Tên ngốc đó, không biết bắt nạt gì nàng ta, bị vương phi chỉnh rất thảm. Ta nói ngươi nghe, vì sợ vương phi nên hắn mới đi tới Vu Khởi trước đấy.
Mặc Nhiên khe khẽ bật cười. A Tâm rất biết nắm bắt mà tiếp lời.
- Ta biết ngươi ở Nạp Lan các rất buồn chán. Chúng ta chỉ biết chém giết rồi làm theo mệnh lệnh. Vốn dĩ thông tin về chủ mẫu ban đầu có sai sót, nói nàng là người bình thường, ngươi cũng rất kì vọng có một người giống như ngươi, không thể tu luyện cùng chung sống. Ta biết ngươi rất cô đơn nhưng Mặc Nhiên à, tin ta, ngươi rất giỏi.
- Ừm. Ta biết rồi.
- Còn nữa, nghe nói vương phi có nuôi một con Thanh U Thanh Tuyền. Ngươi vô cùng thích chúng mà. Chuyến đi này, ngươi đóng vai trò rất quan trọng trong việc làm quân sư. Nhân dịp ấy thì hỏi vương phi đi.
- Thanh U Thanh Tuyền? Thật sự có chuyện đó ư?
- Phải đó. Ta từng được gặp rồi. Ta nhất định không lừa ngươi.
- Còn có người nuôi được chí tôn hung thú Thanh U Thanh Tuyền ư...? Vương phi thật mạnh. Ta...ta... - Mặc Nhiên đột ngột phấn chấm - Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho người trước. A Tâm,cảm ơn ngươi.
- Ừm. Đi cẩn thận đấy.
A Tâm trầm mặc nhìn theo rồi lại nằm lăn ở đại điện. Dù biết vương phi có Thanh U Thanh Tuyền có hung thú chí tôn nhưng mà.... nếu người không cho phép Mặc Nhiên tìm hiểu thì sao? Ta lại thành tội nhân ư? Biết làm sao bây giờ...A Tâm lại càng không muốn Mặc Nhiên buồn thêm. Chỉ có thể mong, Ngũ Thiên Kiều vui vẻ mà đồng ý với nha đầu ngốc đó.
Ngũ Thiên Kiều cầm lưỡi dao kề sát cổ nam nhân vừa buông lời chế giễu mình. Âu Dương Phong Ngạn ngồi trên ghế không ngừng thưởng thức dáng vẻ kiêu ngạo băng lãnh nhưng không kém phần kiêu sa ấy. Nàng khẽ giọng:
- Sát thủ là người đoạt mạng người khác trong bóng tối. Sát thủ là kẻ giết người, không phải là kẻ nhiều lời. Sát thủ là kẻ mạnh nhất khi không có sát khí. Sát thủ càng không phải kẻ vô dụng như ngươi. Bản vương phi càng không muốn làm bẩn tay mình vì một kẻ không biết trên dưới như ngươi. Âu Dương Phong Ngạn, bản vương phi muốn gọi cái tên ấy bao nhiêu lần thì là bấy nhiêu lần - Nàng ghé sát tai nam nhân thì thầm - Còn nữa, quản cái miệng ngươi cho tốt, đừng để nha đầu kia phải lo cho ngươi. Trông nàng ta kìa, nếu không có nàng, bản vương phi thật sự sẽ cắt cổ ngươi xuống.
Ngũ Thiên Kiều nhẹ nhàng buông tay. Những tưởng con dao găm sẽ theo quỹ đạo mà rơi tự do theo đường nằm ngang của nó như lúc ban đầu nhưng chỉ với một cái dậm chân nhẹ nhàng của ai kia mà quỹ đạo ấy bị thay đổi,lập tức cắm phập trên sàn. Nàng từng bước đi lên vị trí cao nhất, tùy tiện ngồi lên đùi của Âu Dương Phong Ngạn, một cánh tay vô cùng tự nhiên quàng ra phía sau cổ hắn, vui vẻ cười với hắn một cái. Cái miệng nhỏ xinh không ngừng phun ra gai độc:
- Người của ngươi, đặc biệt rất thích coi thường ta?
- Ta coi trọng nàng.
- Ta không hỏi ý của ngươi. Người của ngươi - Ngũ Thiên Kiều nâng cằm hắn lên, ngữ điệu trầm thấp đầy chế giễu - Quá...yếu.
- Vậy phiền nàng dạy dỗ bọn chúng một phen đi.
Âu Dương Phong Ngạn phẩy tay. Nam nhân trong Thích Sát hỗn láo ban nãy ngay lập tức quỳ trên đất. Sáu người còn lại bao gồm của Mặc Nhiên không rét mà run, ngay lập tức quỳ theo, tay đặt lên ngực trái không ngừng sợ hãi trong lòng. A Tâm len lén nhìn lên trên rồi lại nhìn qua nam nhân kia. Chọc ai không chọc, chọc đúng người nguy hiểm nhất. Trong khi đó Mặc Nhiên không ngừng tự vả mặt. Vương phi này....đáng sợ quá đi!!!!!
- Ta chỉ cứu ngươi một lần thì thuộc hạ của ngươi, ta cũng chỉ cứu một người. Người của ngươi, ngươi quản không xong, phải trách ngươi vô dụng. Âu Dương Phong Ngạn, ngươi thật vô dụng.
A Tâm dựng hết cả tóc gáy trước những lời Ngũ Thiên Kiều độc mồm độc miệng nói ra. Giờ thì hay rồi. Giờ thì nha đầu đã hiểu lí do tại sao, Mặc Thừa Ân cứ nghe thấy tên nàng là lại sợ hãi, mặt mũi xám ngắt. Bây giờ y không ở đây. Y bận đi thám thính tình hình, làm đội tiên phong mở đường. Giá như khi ấy, nha đầu cũng xung phong đi thì hay biết mấy.
Âu Dương Phong Ngạn chỉ cười. Hắn nằm lấy ngón tay nhỏ xinh đang chỉ chỉ vào ngực của mình, gật đầu thừa nhận:
- Bản vương vô dụng nên mới cần đến nàng, không phải sao?
Ngũ Thiên Kiều sững người trong giây lát rồi mỉm cười như hoa. Giọng nàng đầy trong trẻo:
- Phải. Bao giờ thì cứu người?
- Ngày mai chúng ta xuất phát. Là độc của Tích Kị Lan. Nàng nắm chắc bao phần giải dược?
- Chỉ cần người chưa chết, ta đều có thể vớt về cho ngươi dùng. Còn bây giờ... - Ngũ Thiên Kiều trầm đang nói thì bụng reo lên - Ngươi thấy đấy, ta đói rồi.
- Được được. Bản vương đưa nàng đi ăn - Âu Dương Phong Ngạn bế bổng Ngũ Thiên Kiều lên - Mặc Nhiên, đi chuẩn bị thức ăn. Những kẻ khác đưa Mặc Hàn đi chữa trị. Canh ba xuất kích.
- Tạ ơn vương gia. Cung gia vương gia, cung giá vương phi.
Sáu con người như được giải thoát khỏi gông cùm mà thở xuống một hơi. Hai người cứ vậy mà lặng lẽ rời đi. Bóng đen đã biến mất, lúc này A Tâm mới trút hết gánh nặng mà nằm lăn ra đại điện rộng lớn gào lên:
- Ta đã bảo không được mà. Vương phi đáng sợ lắm. Đáng lẽ ta phải cùng Mặc Thừa Ân đi mở đường mới đúng. Mặc Thừa Ânnnnn, ngươi đi chết điiiii
( Ở một nơi nào đó, Mặc Thừa Ân đang làm nhiệm vụ, đang chuẩn bị tiếp đất mà vô tình bị ngã sõng trên sàn nhà)
Nghe A Tâm than thở một hồi, Mặc Nhiên vẫn không cách nào hồi tâm được, đôi chân cứ mãi run rẩy. Nha đầu vẫn không tin, nữ nhân vừa cười với nàng, vừa cho nàng vòng tay lại là kẻ thiếu chút nữa lấy mạng ca ca ruột của nàng. Mặc Hàn dù có là kẻ lỗ mãng thì cũng vì quá dùng bái vương gia, không cho phép ai xúc phạm ngài ấy. Mà gọi thẳng tên của vương gia còn là cấm kị duy nhất của Linh Cương. Có lẽ nữ nhân ấy đã nương tay khi nhìn thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng của nha đầu...chỉ có điều...con người đó quá đáng sợ đi.. Thật khó tin mà...Người con gái đó mới đây còn quá đỗi dịu dàng nhưng chỉ trong phút chốc đã biến thành như vậy...
Sau khi bốn người kia rời đi dưới sự chỉ huy của A Tâm. Nhìn thấy Mặc Nhiên vẫn thẫn thờ như vậy, nha đầu ngồi xuống bên cạnh bắt chuyện:
- Mặc Nhiên a, ngươi cũng được vương phi tặng vòng sao?
- Hả...?
Mặc Nhiên hồi thần rồi khẽ gật đầu. A Tâm cười tươi khoe:
- Ta cũng có nhưng là màu xanh xám đó. Dưới ánh sáng khác nhau nó có thể đổi màu đó. Thấy đẹp không?
Mặc Nhiên giơ tay của mình lên nhìn. Giờ nha đầu mới để ý. Chiếc vòng đơn điệu mày xanh nhạt bây giờ lại tỏa hào quang rực rỡ màu bích thủy vô cùng hút hồn.
- Ta nói ngươi nghe. Ban đầu ta cứ nghĩ vương phi là kẻ máu lạnh vô tình, còn máu lạnh vô tình hơn cả vương gia. Nhưng mà thật ra người rất tốt, chỉ cần không động đến nàng hay người của nàng thì nàng đều đặc biệt yên tĩnh, đều đặc biệt ngoan ngoãn. Đây là bằng chứng của việc ta thành người của vương phi đó - A Tâm đột nhiên than thở - Ta ganh tị với nha hoàn thân cận của người lắm. Nàng ta tên Khiểm Thúy, cũng chỉ là một người bình thường. Tính cách rụt rè y như ngươi vậy. Chiếc vòng của nha đầu đó tỏa ánh sáng như dung nham lại vừa êm dịu như dòng suối xanh vậy. Dù ta có muốn đổi thế nào, nha đầu đó cũng không chịu.
- Ừm... - Mặc Nhiên mỉm cười khe khẽ gật đầu - Cũng...không xấu. Nàng cười rất đẹp. Vương phi cũng chấp nhận một nha hoàn tầm thường làm người bên cạnh ư?
- Phải đó. Nha đầu đó hở chút là khóc,hở chút là co rúm lại. Ngươi không biết ấy chứ, chỉ cần nghe ở đâu có Mặc Thừa Ân, nàng ta đều co giò bỏ chạy. Tên ngốc đó, không biết bắt nạt gì nàng ta, bị vương phi chỉnh rất thảm. Ta nói ngươi nghe, vì sợ vương phi nên hắn mới đi tới Vu Khởi trước đấy.
Mặc Nhiên khe khẽ bật cười. A Tâm rất biết nắm bắt mà tiếp lời.
- Ta biết ngươi ở Nạp Lan các rất buồn chán. Chúng ta chỉ biết chém giết rồi làm theo mệnh lệnh. Vốn dĩ thông tin về chủ mẫu ban đầu có sai sót, nói nàng là người bình thường, ngươi cũng rất kì vọng có một người giống như ngươi, không thể tu luyện cùng chung sống. Ta biết ngươi rất cô đơn nhưng Mặc Nhiên à, tin ta, ngươi rất giỏi.
- Ừm. Ta biết rồi.
- Còn nữa, nghe nói vương phi có nuôi một con Thanh U Thanh Tuyền. Ngươi vô cùng thích chúng mà. Chuyến đi này, ngươi đóng vai trò rất quan trọng trong việc làm quân sư. Nhân dịp ấy thì hỏi vương phi đi.
- Thanh U Thanh Tuyền? Thật sự có chuyện đó ư?
- Phải đó. Ta từng được gặp rồi. Ta nhất định không lừa ngươi.
- Còn có người nuôi được chí tôn hung thú Thanh U Thanh Tuyền ư...? Vương phi thật mạnh. Ta...ta... - Mặc Nhiên đột ngột phấn chấm - Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho người trước. A Tâm,cảm ơn ngươi.
- Ừm. Đi cẩn thận đấy.
A Tâm trầm mặc nhìn theo rồi lại nằm lăn ở đại điện. Dù biết vương phi có Thanh U Thanh Tuyền có hung thú chí tôn nhưng mà.... nếu người không cho phép Mặc Nhiên tìm hiểu thì sao? Ta lại thành tội nhân ư? Biết làm sao bây giờ...A Tâm lại càng không muốn Mặc Nhiên buồn thêm. Chỉ có thể mong, Ngũ Thiên Kiều vui vẻ mà đồng ý với nha đầu ngốc đó.