• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy thêm đồ cần thiết, Kiều Kiến Bang chuẩn bị đưa Hạ Du ra ngoài đi dạo, trên lưng vác theo ba lô, bàn tay nửa giây cũng không rời khỏi eo Hạ Du. Trong khi Kiều Kiến Bang ăn vận thoải mái với quần lửng áo sơ mi ngắn tay, Hạ Du phải mặc kín đáo với váy dài vải mềm nhẹ, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác cardigan bằng len màu trắng, trên đầu còn đội thêm nón cối.

Thời tiết vào cuối thu ở Nhật không quá lạnh, nhưng do đang ở khu vực trên cao, xung quanh bao phủ bởi cây cối nên nhiệt độ tương đối thấp hơn so với trung tâm thành phố. Với tính lo lắng một cách thái quá của Kiều Kiến Bang, một hạt nắng hay một giọt mưa anh đều không cho phép chạm vào Hạ Du.

Trên hành lang ra sảnh chính của resort, không gian yên ắng hơn thường ngày, chính xác hơn ngoài nhân viên và người của Kiều Kiến Bang không còn bất kỳ ai khác.

Hạ Du lấy làm lạ, nghi hoặc hỏi: “Sao hôm nay lại vắng như vậy?”

“Ồn ào, tôi đuổi đi hết rồi” Kiều Kiến Bang thong thả trả lời.

Người có tiền có quyền phong thái liền khác người, không thích liền đuổi đi, đúng là phải ở bên cạnh Kiều Kiến Bang nhiều mới có thể từ từ nhận ra con người thật bên trong của anh.

Nhưng điều đáng nói ở đây là việc ai cũng bị đuổi, duy nhất Ngọc Ân ngoại lệ, phòng trống nhiều như vậy Kiều Kiến Bang lại để cô ta chung phòng, Hạ Du không phải nghi ngờ Kiều Kiến Bang lén lút ngoại tình, ngược lại có cảm giác người chịu trận trong chuyện này lại chính là Ngọc Ân.

So với những ngày đầu, Hạ Du đã có thể thích nghi nơi đây, một vài món truyền thống hay địa phương ăn rất hợp khẩu vị.

Trong khu trung tâm, một cô gái tóc dài tết đuôi sam đứng trước cửa hàng nghiêm túc lựa chọn bánh, một chàng trai cao ráo khí chất hơn người bên cạnh phiên dịch lại lời chủ cửa hàng nói.

Mua xong vài loại yêu thích, những túi bánh đặt chung vào túi lớn do Kiều Kiến Bang cầm, Hạ Du chỉ cầm một túi nhỏ nhâm nhi. Vừa ăn vừa đi dạo qua các cửa hàng, Hạ Du thi thoảng đút bánh cho Kiều Kiến Bang, anh không từ chối mà cúi người xuống ăn.

Đứng trước một cửa hàng rượu sake, Hạ Du yên lặng nghĩ ngợi một lúc lâu rồi quay sang Kiều Kiến Bang: “Anh thích rượu không?”

Kiều Kiến Bang mở cờ trong bụng, không lưỡng lự liền nhanh chóng đáp: “Em muốn tặng tôi?”

Hạ Du vô tư lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ hỏi thế thôi”

Nói xong Hạ Du thư thả cất bước, để lại gương mặt khó hiểu của Kiều Kiến Bang theo sau.

Buổi trưa về đến resort, phía xa xa loáng thoáng tiếng xì xầm, Hạ Du thử đưa mắt nhìn kiểm tra nhưng chỉ thấy toàn cây xanh với cây xanh.

Ăn trưa xong, Kiều Kiến Bang đưa Hạ Du ra xe trực tiếp đến sân bay, hành lý đã được chuyển ra xe từ trước, Kiều Kiến Bang tuy không nhắc đến lý do trở về sớm như vậy nhưng Hạ Du đã đoán được một phần nào đó.

Lên máy bay, Hạ Du vào phòng nằm lên giường liền ngủ ngay, mặc kệ mọi thứ xung quanh đang diễn ra, còn Kiều Kiến Bang bận rộn chăm sóc cho cô đến quá trưa mới được rảnh tay.

Ngọc Ân sau buổi chụp hình trở về phát hiện căn phòng của Kiều Kiến Bang được dọn sạch sẽ, một vật dụng liên quan cũng không còn. Ngọc Ân rơi vào hoảng loạn, trong cả khu resort này chỉ còn một mình cô ta ở, Kiều Kiến Bang biết cô ta không dám ở một mình trong một căn phòng lớn, bây giờ lại khiến cô ta một mình tồn tại trong cả khu resort rộng lớn này.

Ngủ một giấc tỉnh táo trở lại, Hạ Du nằm yên trong vòng tay Kiều Kiến Bang, một chút cũng không thể động đậy, thậm chí đôi tay cũng bị anh nắm lấy không buông.

Hạ Du vừa cử động, Kiều Kiến Bang liền xoay cơ thể cô đối diện, từ tốn hôn lên trán cô, sau đó lại nằm im ngủ. Hạ Du ngơ ngác ngước mặt nhìn Kiều Kiến Bang, thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh lại không nỡ quấy phá, cô đành vùi mặt vào cổ anh nằm yên.

Hai cá thể phát ra hơi ấm hòa làm một, nhiệt độ trên không trung có lạnh đến thế nào cũng không thể làm hạ nhiệt tình cảm của Kiều Kiến Bang và Hạ Du.

Bàn tay nhỏ của Hạ Du trong lúc nghĩ ngợi mơ màng vô thức vỗ nhè nhẹ trên lưng Kiều Kiến Bang. Hạ Du không hề hay biết hành động vô ý của của cô lại khiến Kiều Kiến Bang giật mình mở mắt, anh cảm giác như nhận được sự che chở dịu dàng đã rất lâu không cảm nhận được.

Những ngón tay nam tính len lỏi trong tóc Hạ Du khẽ xoa xoa đầy ôn nhu, Kiều Kiến Bang chỉ ước thời gian dừng lại để anh chìm đắm trong sự ngọt ngào này, giờ thì anh đã hiểu, anh chưa từng hối hận về cuộc hôn nhân này.

Về phía Ngọc Ân chắc chắn biết rõ Kiều Kiến Bang đã không còn cảm tình, thứ Ngọc Ân cố bám lấy là những nuối tiếc chưa kịp thuộc về cô ta. Một cô gái chấp nhận dâng cả chính bản thân mình vì một người đàn ông yêu mình không đáng trách, nhưng ngu ngốc bám theo một người đàn ông không yêu mình mới thật sự đáng trách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK