Lâm Việt Thịnh dùng một tay đẩy Quách Hoàng Ngân ra, hắn cướp lấy chiếc điện thoại trong tay cô, rồi gầm nhẹ vào trong điện thoại: “Quách Thanh Tú, cô nghe cho rõ đây. Nếu hôm nay tôi không nhìn thấy cô ở tập đoàn ST, thì chị cô sẽ nhập viện ngay tối nay…”
Quách Hoàng Ngân trợn trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Việt Thịnh. Cô biết Lâm Việt Thịnh không yêu mình, nhưng xưa nay cô chưa từng nghĩ hắn lại không có một chút nhu tình nào với cô như vậy.
Sự buồn bã khiến trái tim cô dần dần đóng băng.
Quách Thanh Tú nghe thấy lời nói ngang ngược mà tàn nhẫn của Lâm Việt Thịnh liền ngây ra.
“Tôi không cho phép anh động vào chị tôi! Tôi sẽ về, tôi về là được chứ gì…”
“Hừ, coi như cô thức thời…” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh đầy ý mỉa mai.
Ngắt điện thoại, Lâm Việt Thịnh nhìn Quách Hoàng Ngân, trong mắt hắn không có một chút ấm áp nào.
“Trò chơi giữa chúng ta kết thúc ở đây…”
“Cái gì?” Quách Hoàng Ngân có hơi không hiểu ý hắn.
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói: “Trước lúc tôi thay đổi chủ ý, tôi cho cô một sự lựa chọn. Cô suy nghĩ cho kỹ vào, bảo vệ mình hay là bảo vệ Thanh Tú?”
Sắc mặt Quách Hoàng Ngân trở nên trắng bệch, đến hô hấp cũng khó khăn.
“Ba em…”
“Hừ, bây giờ cô còn muốn bảo vệ ba mình à?” Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn cô, nói tiếp: “Nếu tôi mà bỏ qua cho ông ta, thì tôi đâu còn là con người nữa?”
“Tuấn Khanh, mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh vẫn còn ghi hận hay sao?” Toàn thân Quách Hoàng Ngân run rẩy.
“Qua lâu như vậy rồi?” Lâm Việt Thịnh cười lạnh: “Tại sao tôi lại thấy là nó chưa từng trôi qua, nó luôn ở đây, mỗi ngày đều diễn lại một lần. Nếu cô là tôi, thì cô có buông tha cho ông ta không?”
Lâm Việt Thịnh chỉ vào đầu mình, đôi mắt hắn thâm trầm, tràn ngập nỗi đau đớn sâu đậm như con sư tử vừa bị thương.
“Tuấn Khanh, xin lỗi. Nếu em có thể đổi lấy mạng sống của ba em, thì anh trừng phạt em là được rồi!”
“Hừ, toàn bộ nhà họ Quách các người có chết hết cũng không thể khiến con bé sống lại, cô có hiểu không?”
Giọng nói hắn băng lạnh, như thể tiếng nguyền rủa từ địa ngục.
Quách Hoàng Ngân lảo đảo, hai mắt cô nhòe đi. Đột nhiên cô cảm thấy khắp mình mẩy tê dại, không thể thở nổi, trước mắt tối đen, thoáng chốc cô liền ngất đi.
Dì Nguyễn liền hoảng hốt nói: “Cậu chủ, bệnh tim của cô ấy tái phát rồi.”
Lâm Việt Thịnh thờ ơ nhìn Quách Hoàng Ngân, sau đó bước bước lớn rời đi thẳng.
Lúc ra đến cửa, hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền dừng bước, nói: “Đưa cô ta đến bệnh viện.”
Khóe môi hắn cong lên một nụ cười chết chóc tàn nhẫn, người nhà họ Quách chết nhanh gọn như vậy chẳng phải quá dễ dàng sao?
Lời nói của Quách Hoàng Ngân như màn sương mờ tối đen bao trùm lên người Lâm Việt Thịnh, khiến hắn không thể thoát ra được.
Đã qua rồi sao?
Vẫn chưa, vĩnh viễn cũng không thể qua đi được. Trừ khi Thanh có thể sống lại thì mối hận của hắn với nhà họ Quách mới có thể biến mất.
Sắc trời tối dần, Quách Thanh Tú đứng ở cửa lớn của cung điện Versailles.
Xuyên qua bóng đêm, cô nhìn ánh đèn nguy nga lộng lẫy, tỏa ra ánh hào quang xa hoa như hoàng thất, vô cùng chói mắt.
Quách Thanh Tú chà xát hai bàn tay, đi qua đi lại ở trước cổng. Cô rất hồi hộp, vì cô biết lần này Lâm Việt Thịnh nhất định rất giận dữ.
Làm sao đây? Làm sao đây?
“Cậu chủ, cô Quách về rồi ạ…” Dì Nguyễn bước vào báo lại.
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng cong môi lên, hắn thờ ơ ngồi trên sofa rồi chuyển động ly rượu thủy tinh trong tay. Rượu có màu đỏ trầm giống như máu đang chảy.
“Bảo cô ta đến đây…”
Quách Thanh Tú ôm lấy cánh tay, cẩn thận đi theo sau Dì Nguyễn, chầm chậm từng chút tiến vào.
Đối diện với đôi mắt của Lâm Việt Thịnh, cô liền quên sạch những câu chữ mà mình đã chuẩn bị trước đó.
Người đàn ông này vừa mưu mô vừa tàn bạo lại cặn bã. Cô thật sự không muốn ở cùng với hắn thêm một giây phút nào cả.
Lâm Việt Thịnh dùng mắt ra hiệu cho Dì Nguyễn đi ra ngoài.
Dì Nguyễn liền gật đầu rồi lui ra đóng cửa lại.
“Quách Thanh Tú, cô giỏi quá nhỉ! Tôi đã đánh giá cô quá thấp rồi…” Lâm Việt Thịnh chế nhạo nói.
“Ồ, cảm ơn anh đã quá khen. Thật ra so với anh, tôi vẫn còn kém xa.”
Quách Thanh Tú cố nặn ra một nụ cười khan, chẳng phải có câu nói không ra tay đánh người cười với mình đó sao. Dù hắn có tức giận hơn nữa thì cô cười như vậy, có lẽ hắn sẽ không xuống tay đâu nhỉ!
“Tôi thật sự thấy kỳ quái, cô đã bán mất điện thoại, xe và cả quần áo rồi, tiếp theo cô lại định bán thứ gì nữa đây?” Lâm Việt Thịnh châm biếm nói.
“À, tôi muốn bán gì thì còn phụ thuộc vào việc anh định tặng cho tôi thứ gì tiếp nữa đã…”
“Quách Thanh Tú…”
Hắn quát lớn một tiếng, rồi đặt mạnh ly rượu xuống bàn, khiến cho rượu sánh ra trên tay hắn.
Cô gái này, đã đến nước này rồi vẫn còn không biết điều.
Hắn thật đau đầu.
“Anh đừng giận, dù sao thì mấy thứ đồ đó tôi cũng không dùng đến. Hay là sau này tôi cũng tặng một thứ gì đó cho anh, để bồi thường lại một chút được không? Vả lại anh có nhiều tiền như thế, cũng đâu có để tâm đến chút tiền lẻ này…” Quách Thanh Tú nói như đó là điều hay lắm, như là lẽ hiển nhiên.
“Quách Thanh Tú…” Lâm Việt Thịnh sôi máu rồi.
“Có‼” Quách Thanh Tú vẫn tiếp tục giả bộ cười, nhưng trái tim nhỏ bé của cô lúc này thì đang đập loạn xạ.
Tên đàn ông chết tiệt, làm gì mà hét to thế? Cô phải nhẹ nhàng xoa xoa tai mình.
“Qua đây…”
Lâm Việt Thịnh quát lên, Quách Thanh Tú xoa tai mình rồi cẩn thận đi tới.
Bàn tay lớn của hắn đưa lên liền trực tiếp kéo lấy tay Quách Thanh Tú.
Trên mặt hắn vẫn là nụ cười ác ma thương hiệu: “Quách Thanh Tú, tôi đã nói rồi. Cô đừng mong đấu với tôi, cô không có cái tư cách đấy đâu…”
“Tôi, tôi không có…”
Quách Thanh Tú còn chưa nói hết câu, thì Lâm Việt Thịnh đã khóa lấy môi cô. Bờ môi nóng rực của hắn mang theo mùi vị trừng phạt, thô bạo hôn lên môi cô.
“Buông ra…” Giọng nói của Quách Thanh Tú bị ngăn lại trong cổ họng.
Biết mà, biết mà, tên đàn ông này thực sự là một tên cầm thú. Bất cứ khi nào và ở đâu, hắn cũng có thể động dục.
Quách Thanh Tú vùng vẫy, nhưng đổi lại là động tác của Lâm Việt Thịnh càng thô bạo hơn.
Cơ hồ không chút dạo đầu, hắn liền tiến sâu vào cơ thể cô.
“Đau quá, anh là đồ khốn…”
Nếu cô sớm biết hắn sẽ trừng phạt mình như thế này, thì cô sẽ không quay lại. Nhưng chị họ cô…
Quách Thanh Tú yếu ớt bị hắn đặt lên trên sofa, thô bạo mà…
Nước mắt lại tràn lên khóe mi Quách Thanh Tú, hắn cúi đầu xuống dùng hàm răng cắn sâu vào đầu vai mềm mại của cô. Đau quá, tên cầm thú này thế mà lại cắn cô.
Lâm Việt Thịnh hung ác gầm nhẹ bên tai cô: “Quách Thanh Tú, đây là hình phạt cho cô, biết chưa hả? Trên đời này không có một người phụ nữ nào dám cãi lại lệnh của tôi cả…”
Quách Thanh Tú cắn môi dưới, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cô không còn có thể giả bộ cười cợt được nữa, cô chợt mở lớn mắt phẫn nộ trừng Lâm Việt Thịnh.
“Đồ khốn, tôi vĩnh viễn sẽ không tha cho anh.”
Lâm Việt Thịnh cười lạnh rồi lại càng tăng thêm tốc độ trên người cô.
“Quách Thanh Tú, tốt nhất cô hãy nhìn rõ tình hình bây giờ đi…”
Lâm Việt Thịnh nói xong lại cúi đầu xuống cắn lên đầu vai bên phải của cô, mãi đến khi trong miệng hắn tràn vị tanh của máu, hắn mới nhả ra.
Phụ nữ, không thể đối xử quá tốt với họ, phải dùng bạo lực mới có thể thuần phục được.
Đặc biệt là kiểu con gái mới lớn không thức thời như Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú đau tới mức ngất đi.
Sáng ngày hôm sau, Quách Thanh Tú mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô Trươngẩn bị ngồi dậy thì bỗng nhiên cảm thấy trên tay có hơi lành lạnh. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy có một chiếc vòng tay khóa trên cổ tay mình.
Đó là một sợi xích bằng bạch kim vô cùng xinh xắn, dày khoảng bằng ngón trỏ, trên mặt khảm nạm các viên đá lớn nhỏ phát ra những tia sáng xa xỉ mà chói mắt. Một đầu sợi xích khóa trên cổ tay cô, đầu còn lại thì khóa ở bên mép giường.
Khốn kiếp, hắn lại dám xích cô lại.
Cô dùng sức rút tay ra, sợi xích liền phát lên tiếng leng keng, không thể rút ra được.
Hình ảnh cao lớn của Lâm Việt Thịnh từ nhà tắm đi ra.
Nửa thân trên để trần của hắn lộ ra những bắp thịt rắn chắc đầy sức mạnh. Hắn ung dung đi đến trước phòng thay đồ để mặc quần áo.
“Thả tôi ra, Lâm Việt Thịnh, tên khốn kiếp nhà anh…”
“Quách Thanh Tú, có phải cô thấy tôi đối tốt với cô quá rồi không?”
Lâm Việt Thịnh nhìn Quách Thanh Tú qua gương, toàn thân hắn đầy sự tàn bạo.
“Đồ khốn, anh làm gì chị tôi rồi?”
Cô gái đáng chết này, mở miệng là chị họ, trong mắt cô vẫn chưa có vị trí cho hắn.
Hắn đối xử tốt với cô như vậy, nhưng cô lại không chút nhớ đến.
“Chị cô đi rồi. Từ nay trở đi, cô không cần phải lén lút lên giường với tôi nữa. Tôi đã hủy bỏ hôn ước với cô ấy rồi, bây giờ cô sẽ là tình nhân danh chính ngôn thuận của tôi, hiểu chưa hả?”
Lâm Việt Thịnh cười ác ý nói.
Quách Thanh Tú sợ ngây người, cô không ngờ Lâm Việt Thịnh lại công khai mối quan hệ của cô và hắn với chị họ của cô.
“Lâm Việt Thịnh, anh là cái đồ cặn bã, đồ khốn kiếp. Sao anh có thể làm ra chuyện như vậy hả?”
Lâm Việt Thịnh bị Quách Thanh Tú chọc giận, hắn quẳng luôn bộ âu phục trong tay đi, rồi bổ nhào tới ấn Quách Thanh Tú lên giường.
Hắn áp lên người cô rồi giơ tay bóp lấy cổ cô.
Lâm Việt Thịnh hung hăng nói: “Không được phép mắng chửi tôi, nếu không thì tôi sẽ cho chị cô chết ngay lập tức.”
Quách Thanh Tú nổi giận nhìn hắn: “Lâm Việt Thịnh, ngoài đe dọa ra anh còn làm gì được nữa không?”
“Những thứ mà tôi có thể làm còn nhiều lắm, cô cứ từ từ mà hiểu dần…”
“Được, bây giờ tôi nói cho anh biết. Giao dịch giữa chúng ta hủy bỏ, hủy bỏ rồi, thả tôi ra…”
Nếu hắn đã công khai mối quan hệ của cô và hắn rồi, vậy thì chị cô nhất định sẽ buồn chết mất.
Dẫu sao cũng đã mất cả chì lẫn chài, cô không nhất thiết phải chịu đựng hắn thêm nữa, và cũng không cần phải tiếp tục với hắn.
“Hủy bỏ? Quách Thanh Tú, cô bị đần à?! Cô nói hủy là hủy sao? Cô coi Lâm Việt Thịnh tôi là cái gì?”
Lâm Việt Thịnh cáu giận, hoàn toàn mất đi nhân tính, lộ ra bộ mặt hung ác.
“Lâm Việt Thịnh, anh là đồ cặn bã, tâm lý anh bị biến thái phải không? Tôi nào có gây sự với anh, nào có đắc tội với anh? Tại sao lại làm thế này với tôi…”
Hai tay của Quách Thanh Tú liên tục đánh lên ngực Lâm Việt Thịnh.
Đúng thế, tại sao lại như vậy?
Lâm Việt Thịnh hơi ngẩn ra, trước giờ chỉ có phụ nữ gào khóc đòi bám dính lấy Lâm Việt Thịnh hắn…
Hắn từng chơi đùa với nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chưa từng ép buộc bất kỳ ai.
Trò cười gì đây? Lâm Việt Thịnh hắn cần phải yêu cầu một người phụ nữ khác ở lại bên cạnh hắn sao?
Nhưng tại sao người phụ nữ trước mặt này lại làm hắn động lòng như vậy?
Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh càng thêm âm u, sau đó hắn lạnh lùng nói: “Vì cô họ Quách, và là người nhà họ Quách.”
Ngữ khí của hắn vô cùng u ám, như khiến Quách Thanh Tú nhìn thấy một sinh vật đáng sợ nào đó.
Cô ngơ ra một lúc: “Người nhà họ Quách thì sao? Chúng tôi có thù gì với anh? Anh nói rõ ràng ra cho tôi…”
Trái tim của hắn như bị thứ gì đó bóp nghẹt đau đớn…
Hắn buông lỏng tay thả Quách Thanh Tú ra.
Lâm Việt Thịnh quay người bỏ đi.
Quách Thanh Tú nhìn bóng lưng của hắn, cô muốn mắng hắn tiếp nhưng lại không cất nên lời.
Khắp người cô đều bị thương, thật đau…
Lâm Việt Thịnh, anh là đồ rác rưởi.
Quách Thanh Tú nằm trên chiếc giường mềm mại, bỗng nhiên đầu cô rất đau, rất đau.
Nhớ lại những chuyện xảy ra ngày trước, cô bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Nhớ lần đầu tiên Lâm Việt Thịnh từng nói với cô là, người nhà họ Quách đều đáng chết‼!
Lẽ nào nhà cô thật sự có thù hận sâu đậm gì đó với hắn sao?