"Ơ này, đặt cược ba mươi tỷ mua chính mình thắng, các cậu thật đúng là không sợ thua nhỉ!"
Đội trưởng của đội đua đứng thứ nhất nhìn thoáng qua mấy người trong đội Đường Vỹ Hạo , lộ ra vẻ mặt vui mừng trào phúng.
"Hừ, đồ Hoàng Cẩu , mày chớ đắc ý, còn một ván cuối cùng của trận thứ nhất vẫn chưa bắt đầu, sao mày biết chúng tao sẽ thất bại!''
Đường Vỹ Hạo hừ lạnh một tiếng, trẻ tuổi khí thịnh trong cơ thể luôn mang sự không chịu khuất phục.
"Tin tôi đi, các cậu nhất định sẽ thua rất thảm!'' Trên mặt đội trưởng bị gọi là Hoàng Cẩu kia tràn đầy sự trào phúng cười lạnh lùng rồi rời khỏi đó.
"Đáng ghét, tên này quả thực quá kiêu ngạo, Chuột, đợi lát nữa cậu phải dạy dỗ nó cho thật tốt đấy!''
Đường Vỹ Hạo lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Hoàng Cẩu đang rời khỏi, trong đôi mắt lạnh như băng hòa cùng với lửa giận.
"Yên tâm đi, giao cho tôi!" Chuột vỗ vỗ bộ ngực, ra mặt bảo đảm.
"Ván này, để tôi!"
Đột nhiên Mông Chỉ Nghi mở miệng, giọng nói lạnh lùng giống như băng tuyết không có độ ấm nào.
Lời vừa mới nói ra, ngay cả Đường Vỹ Hạo đều bị dọa cho nhảy cẫng lên.
Phi, vừa rồi cậu nghe nhầm sao. Cậu vừa mới nghe thấy điều gì, rõ ràng đã nghe thấy chị dâu nói ván này để cho chị xuất chiến.
Đây chính là thi đấu đấy, là đua xe, nơi để liều mạng, chỉ cần không cẩn thận một chút là chết mất xác luôn.
Cũng bởi vì quá nguy hiểm, vậy nên cậu mới không dám nói với anh mình, luôn che giấu, nếu để anh cậu biết chuyện nhất định sau đó sẽ không để cho cậu còn nhìn thấy chuyện đua xe này nữa.
Nhưng mà bây giờ lại nghe thấy chị dâu muốn chơi, Đường Vỹ Hạo là người đầu tiên không đồng ý.
Buồn cười, người khác không biết chứ người em ruột như cậu chẳng lẽ còn không hiểu anh mình à.
Chị dâu là bảo bối trong lòng anh trai, nếu lỡ như bị va chạm vào đâu, thì cậu biết ăn nói thế nào với anh mình.
Không khéo còn bị anh cậu đá một cái bay sang tận Châu Phi lang thang ấy chứ, chuyện nguy hiểm như vậy cậu không thể làm.
"Chị dâu, chị đừng làm em sợ, nếu lỡ chị sảy ra chuyện gì em biết ăn nói thế nào với anh, anh ấy khả năng sẽ giết em ấy chứ!''
Giờ phút này Đường Vỹ Hạo đang khóc không ra nước mắt.
"Yên tâm đi, tôi không sao, còn chuyện anh cậu chắc cũng sẽ không giết cậu đâu!''
Tuy rằng lâu rồi cô không động đến đồ chơi này, có điều Mông Chỉ Nghi đối với kỹ thuật đua xe cùng với bản lĩnh của mình vẫn rất tự tin.
Ngay cả thi đấu toàn cầu cô cũng có thể đoạt giải quán quân, một trận đấu nho nhỏ này tuyệt đối dễ như cơm bữa.
"Vậy cũng không được, nếu lỡ chị gãy tay gãy chân ra đấy thì em biết nói sao với anh mình, không được, nhất quyết không được!'' Đường Vỹ Hạo kiên quyết lắc đầu.
"Đúng vậy chị Đường , chị đừng làm khó bọn em nữa, anh Đường mà nổi giận lên thì sợ lắm đấy, chúng em khả năng không đắc tội được, hay là chị tha cho chúng em đi!''
Lục Viên Chấn cũng mang vẻ mặt nghĩ đến mà sợ, nếu chị dâu Đường thật sự bị thương, lửa giận của anh Đường chắc chắn đủ để đốt cậu và Hiên thành tro bụi, cuộc mua bán này cậu không chịu được.
Nghe lời Đường Vỹ Hạo và Lục Viên Chấn sợ hãi đối với Đường Nại , Mông Chỉ Nghi không khỏi lắc đầu.
Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Đường Nại lạnh lùng nghiêm nghị đang nhìn mình bằng ánh mắt hung ác nham hiểm.
Một đôi mắt đen u ám sâu không thấy đáy vừa sắc bén vừa lạnh lẽo kia, nhìn người khác làm cho lông tóc dựng ngược, thật đúng là khiến cho người ta sợ sệt.
"Nếu như tôi vẫn tiếp tục!" Ánh mắt Mông Chỉ Nghi lạnh như băng lộ ra vài phần khí thế cao quý cuồng ngạo, nhìn về phía Đường Vỹ Hạo cùng Lục Viên Chấn , không cho từ chối chút nào.
Ánh mắt kia nhìn Đường Vỹ Hạo với Viên Chấn trong mắt dường như thấy được bóng dáng Đường Nại , tôn quý không thể khinh nhờn giống nhau.
"Được rồi, có điều chị dâu chị tuyệt đối không thể để mình bị thương, chúng em thà rằng thua trận này cũng không sao cả, nếu không em nhất định sẽ phải chết đấy!'' Cuối cùng Đường Vỹ Hạo vẫn phải thỏa hiệp.
"Yên tâm đi!" Mông Chỉ Nghi trịnh trọng gật đầu nhẹ.
Trước mắt đội đua xếp thứ tư đã tạm thời quyết định thay người, mọi người chung quanh không nhịn được nhao nhao thảo luận, hơn nữa còn đổi thành một cô gái trẻ tuổi, lập tức làm cho toàn trường xôn xao.
Trên sân đua không phải là không có con gái so tài, có điều cô gái có kỹ thuật đua xe thuần thục thì đã hiếm còn hiếm hơn.
Khả năng đua xe trời phú tóm lại không nhiều bằng con trai, mà Mông Chỉ Nghi là con gái còn chưa tính, lại còn đại diện thi đấu vòng loại cuối cùng, chuyện này càng làm cho người khác không dám tin.
Mặc dù không biết một ván cuối cùng này mới là quan trọng nhất, ván cuối cùng này nếu đội thứ tư thắng lập tức có thể chen vào top ba, thời khắc quan trọng như vậy mà lại giao cho một cô gái, có thể làm được gì sao.
Tiếng động ồn ào bên ngoài sân đấu, một chiếc xe Bentley chống đạn sang trong iên tĩnh dừng lại, cửa sổ xe được mở xuống một nửa.
Nam Cung Hướng ngồi phía sau xe ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người đang ồn ào đằng xa, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, anh khẽ nhíu mày hỏi: '' Bên kia đang làm gì thế?"
"Thưa cậu chủ, bên kia là sân đua xe ngầm, hôm nay đúng lúc có trận đấu!" Người tài xế lái xe nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía xa xa, kính cẩn trả lời.
Sân đua xe ngầm? Trận đấu?
Nam Cung Hướng càng nhíu mày chặt hơn, nếu là đua xe ngầm, còn đang tiến hành thi đấu, vậy tại sao cô lại ở đó!
''Cậu cả nhà họ Đường có biết không, khoảng khi nào thì đến?''
"Mười lăm phút trước, cậu cả nhà họ Đường đã qua cầu vượt, có lẽ còn mấy phút nữa sẽ đến!"
"Ừ, vậy cậu báo lại cho cậu cả nhà họ Đường một tiếng, nói thay đổi địa điểm gặp mặt, đổi sang quán cafe ngoài trời ở chỗ đó!''
Nam Cung Hướng nhìn về phía tầng hai quán cafe ngoài trời, ở chỗ đó tầm nhìn vô cùng tốt, hầu như có thể xem được hết toàn bộ tình huống trận đua xe ngầm.
"Đổi thành quán cafe ngoài trời chỗ đó? Cậu chủ, chuyện này chỉ sợ không hay lắm!'' Tài xế khẽ nhíu mày, có chút lo lắng nói.
"Không sao, cứ làm theo lời tôi nói!''
Nam Cung Hướng nhìn tài xế, ánh mắt lạnh như băng quét qua, ngay lập tức khiến cho tài xế có cảm giác áp lực nặng nề: "Vâng, tôi lập tức sắp xếp!"
Sau khi sắp xếp xong, Nam Cung Hướng đã sớm tìm một vị trí có tầm nhìn tốt nhất trong quán cafe ngoài trời ngồi xuống.
Ba phút sau một bóng người màu đen thon dài cao lớn chậm rãi bước xuống, giống như một con sư tử dũng mãnh đang ngủ say, khí chất cao quý, ung dung thanh nhã.
Đi vào quán cafe ngoài trời, đôi mắt u ám sâu sắc lạnh lùng khẽ nhìn xuong quanh, dường như vừa liếc qua đã thấy dáng người Nam Cung Hướng , anh nhíu mày rồi bước về phía Nam Cung Hướng .
''Anh Đường, đã lâu không gặp!" Nam Cung Hướng thấy Đường Nại đến gần, lạnh lùng chào hỏi.
Đường Nại khẽ gật đầu, dáng người thon dài ngồi xuống trước mặt Nam Cung Hướng, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía xung quanh.
"Đúng là đã lâu không gặp, chỉ là không biết vì sao cậu Nam Cung đây sát giờ lại thay đổi nơi gặp mặt thế?''
Vốn anh và Nam Cung Hướng đã hẹn tốt địa điểm gặp mặt tại một sân Golf cách đó không xa bên cạnh bãi đua xe ngầm.
Nhưng mà đột nhiên lại nhận được một cuộc điện thoại bí mật của Nam Cung Hướng nói thay đổi địa điểm đến quán cafe ngoài trời này, nên không khỏi cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Dù sao người đàn ông lãnh đạm giống như Nam Cung Hướng rất ít khi có chuyện ngay trước giờ hẹn lại thay đổi địa điểm.
Đôi môi lạnh của Nam Cung Hướng khẽ mở ra, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.
"Thật ngại quá, bởi vì nhìn thấy một người quen, vì vậy tạm thời hẹn gặp tại chỗ này, hi vọng anh Đường đây sẽ không ghét bỏ.''
"Đương nhiên!" Nam Cung Hướng đã nói như vậy, tất nhiên Đường Nại không thể nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu,
Đội trưởng của đội đua đứng thứ nhất nhìn thoáng qua mấy người trong đội Đường Vỹ Hạo , lộ ra vẻ mặt vui mừng trào phúng.
"Hừ, đồ Hoàng Cẩu , mày chớ đắc ý, còn một ván cuối cùng của trận thứ nhất vẫn chưa bắt đầu, sao mày biết chúng tao sẽ thất bại!''
Đường Vỹ Hạo hừ lạnh một tiếng, trẻ tuổi khí thịnh trong cơ thể luôn mang sự không chịu khuất phục.
"Tin tôi đi, các cậu nhất định sẽ thua rất thảm!'' Trên mặt đội trưởng bị gọi là Hoàng Cẩu kia tràn đầy sự trào phúng cười lạnh lùng rồi rời khỏi đó.
"Đáng ghét, tên này quả thực quá kiêu ngạo, Chuột, đợi lát nữa cậu phải dạy dỗ nó cho thật tốt đấy!''
Đường Vỹ Hạo lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Hoàng Cẩu đang rời khỏi, trong đôi mắt lạnh như băng hòa cùng với lửa giận.
"Yên tâm đi, giao cho tôi!" Chuột vỗ vỗ bộ ngực, ra mặt bảo đảm.
"Ván này, để tôi!"
Đột nhiên Mông Chỉ Nghi mở miệng, giọng nói lạnh lùng giống như băng tuyết không có độ ấm nào.
Lời vừa mới nói ra, ngay cả Đường Vỹ Hạo đều bị dọa cho nhảy cẫng lên.
Phi, vừa rồi cậu nghe nhầm sao. Cậu vừa mới nghe thấy điều gì, rõ ràng đã nghe thấy chị dâu nói ván này để cho chị xuất chiến.
Đây chính là thi đấu đấy, là đua xe, nơi để liều mạng, chỉ cần không cẩn thận một chút là chết mất xác luôn.
Cũng bởi vì quá nguy hiểm, vậy nên cậu mới không dám nói với anh mình, luôn che giấu, nếu để anh cậu biết chuyện nhất định sau đó sẽ không để cho cậu còn nhìn thấy chuyện đua xe này nữa.
Nhưng mà bây giờ lại nghe thấy chị dâu muốn chơi, Đường Vỹ Hạo là người đầu tiên không đồng ý.
Buồn cười, người khác không biết chứ người em ruột như cậu chẳng lẽ còn không hiểu anh mình à.
Chị dâu là bảo bối trong lòng anh trai, nếu lỡ như bị va chạm vào đâu, thì cậu biết ăn nói thế nào với anh mình.
Không khéo còn bị anh cậu đá một cái bay sang tận Châu Phi lang thang ấy chứ, chuyện nguy hiểm như vậy cậu không thể làm.
"Chị dâu, chị đừng làm em sợ, nếu lỡ chị sảy ra chuyện gì em biết ăn nói thế nào với anh, anh ấy khả năng sẽ giết em ấy chứ!''
Giờ phút này Đường Vỹ Hạo đang khóc không ra nước mắt.
"Yên tâm đi, tôi không sao, còn chuyện anh cậu chắc cũng sẽ không giết cậu đâu!''
Tuy rằng lâu rồi cô không động đến đồ chơi này, có điều Mông Chỉ Nghi đối với kỹ thuật đua xe cùng với bản lĩnh của mình vẫn rất tự tin.
Ngay cả thi đấu toàn cầu cô cũng có thể đoạt giải quán quân, một trận đấu nho nhỏ này tuyệt đối dễ như cơm bữa.
"Vậy cũng không được, nếu lỡ chị gãy tay gãy chân ra đấy thì em biết nói sao với anh mình, không được, nhất quyết không được!'' Đường Vỹ Hạo kiên quyết lắc đầu.
"Đúng vậy chị Đường , chị đừng làm khó bọn em nữa, anh Đường mà nổi giận lên thì sợ lắm đấy, chúng em khả năng không đắc tội được, hay là chị tha cho chúng em đi!''
Lục Viên Chấn cũng mang vẻ mặt nghĩ đến mà sợ, nếu chị dâu Đường thật sự bị thương, lửa giận của anh Đường chắc chắn đủ để đốt cậu và Hiên thành tro bụi, cuộc mua bán này cậu không chịu được.
Nghe lời Đường Vỹ Hạo và Lục Viên Chấn sợ hãi đối với Đường Nại , Mông Chỉ Nghi không khỏi lắc đầu.
Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Đường Nại lạnh lùng nghiêm nghị đang nhìn mình bằng ánh mắt hung ác nham hiểm.
Một đôi mắt đen u ám sâu không thấy đáy vừa sắc bén vừa lạnh lẽo kia, nhìn người khác làm cho lông tóc dựng ngược, thật đúng là khiến cho người ta sợ sệt.
"Nếu như tôi vẫn tiếp tục!" Ánh mắt Mông Chỉ Nghi lạnh như băng lộ ra vài phần khí thế cao quý cuồng ngạo, nhìn về phía Đường Vỹ Hạo cùng Lục Viên Chấn , không cho từ chối chút nào.
Ánh mắt kia nhìn Đường Vỹ Hạo với Viên Chấn trong mắt dường như thấy được bóng dáng Đường Nại , tôn quý không thể khinh nhờn giống nhau.
"Được rồi, có điều chị dâu chị tuyệt đối không thể để mình bị thương, chúng em thà rằng thua trận này cũng không sao cả, nếu không em nhất định sẽ phải chết đấy!'' Cuối cùng Đường Vỹ Hạo vẫn phải thỏa hiệp.
"Yên tâm đi!" Mông Chỉ Nghi trịnh trọng gật đầu nhẹ.
Trước mắt đội đua xếp thứ tư đã tạm thời quyết định thay người, mọi người chung quanh không nhịn được nhao nhao thảo luận, hơn nữa còn đổi thành một cô gái trẻ tuổi, lập tức làm cho toàn trường xôn xao.
Trên sân đua không phải là không có con gái so tài, có điều cô gái có kỹ thuật đua xe thuần thục thì đã hiếm còn hiếm hơn.
Khả năng đua xe trời phú tóm lại không nhiều bằng con trai, mà Mông Chỉ Nghi là con gái còn chưa tính, lại còn đại diện thi đấu vòng loại cuối cùng, chuyện này càng làm cho người khác không dám tin.
Mặc dù không biết một ván cuối cùng này mới là quan trọng nhất, ván cuối cùng này nếu đội thứ tư thắng lập tức có thể chen vào top ba, thời khắc quan trọng như vậy mà lại giao cho một cô gái, có thể làm được gì sao.
Tiếng động ồn ào bên ngoài sân đấu, một chiếc xe Bentley chống đạn sang trong iên tĩnh dừng lại, cửa sổ xe được mở xuống một nửa.
Nam Cung Hướng ngồi phía sau xe ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người đang ồn ào đằng xa, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, anh khẽ nhíu mày hỏi: '' Bên kia đang làm gì thế?"
"Thưa cậu chủ, bên kia là sân đua xe ngầm, hôm nay đúng lúc có trận đấu!" Người tài xế lái xe nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía xa xa, kính cẩn trả lời.
Sân đua xe ngầm? Trận đấu?
Nam Cung Hướng càng nhíu mày chặt hơn, nếu là đua xe ngầm, còn đang tiến hành thi đấu, vậy tại sao cô lại ở đó!
''Cậu cả nhà họ Đường có biết không, khoảng khi nào thì đến?''
"Mười lăm phút trước, cậu cả nhà họ Đường đã qua cầu vượt, có lẽ còn mấy phút nữa sẽ đến!"
"Ừ, vậy cậu báo lại cho cậu cả nhà họ Đường một tiếng, nói thay đổi địa điểm gặp mặt, đổi sang quán cafe ngoài trời ở chỗ đó!''
Nam Cung Hướng nhìn về phía tầng hai quán cafe ngoài trời, ở chỗ đó tầm nhìn vô cùng tốt, hầu như có thể xem được hết toàn bộ tình huống trận đua xe ngầm.
"Đổi thành quán cafe ngoài trời chỗ đó? Cậu chủ, chuyện này chỉ sợ không hay lắm!'' Tài xế khẽ nhíu mày, có chút lo lắng nói.
"Không sao, cứ làm theo lời tôi nói!''
Nam Cung Hướng nhìn tài xế, ánh mắt lạnh như băng quét qua, ngay lập tức khiến cho tài xế có cảm giác áp lực nặng nề: "Vâng, tôi lập tức sắp xếp!"
Sau khi sắp xếp xong, Nam Cung Hướng đã sớm tìm một vị trí có tầm nhìn tốt nhất trong quán cafe ngoài trời ngồi xuống.
Ba phút sau một bóng người màu đen thon dài cao lớn chậm rãi bước xuống, giống như một con sư tử dũng mãnh đang ngủ say, khí chất cao quý, ung dung thanh nhã.
Đi vào quán cafe ngoài trời, đôi mắt u ám sâu sắc lạnh lùng khẽ nhìn xuong quanh, dường như vừa liếc qua đã thấy dáng người Nam Cung Hướng , anh nhíu mày rồi bước về phía Nam Cung Hướng .
''Anh Đường, đã lâu không gặp!" Nam Cung Hướng thấy Đường Nại đến gần, lạnh lùng chào hỏi.
Đường Nại khẽ gật đầu, dáng người thon dài ngồi xuống trước mặt Nam Cung Hướng, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía xung quanh.
"Đúng là đã lâu không gặp, chỉ là không biết vì sao cậu Nam Cung đây sát giờ lại thay đổi nơi gặp mặt thế?''
Vốn anh và Nam Cung Hướng đã hẹn tốt địa điểm gặp mặt tại một sân Golf cách đó không xa bên cạnh bãi đua xe ngầm.
Nhưng mà đột nhiên lại nhận được một cuộc điện thoại bí mật của Nam Cung Hướng nói thay đổi địa điểm đến quán cafe ngoài trời này, nên không khỏi cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Dù sao người đàn ông lãnh đạm giống như Nam Cung Hướng rất ít khi có chuyện ngay trước giờ hẹn lại thay đổi địa điểm.
Đôi môi lạnh của Nam Cung Hướng khẽ mở ra, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.
"Thật ngại quá, bởi vì nhìn thấy một người quen, vì vậy tạm thời hẹn gặp tại chỗ này, hi vọng anh Đường đây sẽ không ghét bỏ.''
"Đương nhiên!" Nam Cung Hướng đã nói như vậy, tất nhiên Đường Nại không thể nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu,