Mặc Hân Nghiên vì bị anh làm cho chết mệt nên sau khi được anh ẵm đi vệ sinh sạch sẽ, cô đã nằm ngủ đến tận 8, 9 giờ tối. Ngoài kia, mây đen ùn ùn kéo đến xám xịt cả một mảng trời. Mưa bắt đầu rơi tầm tã, sấm chớp liên hồi nổi lên. Những tia sét sáng chói ấy như muốn xẻ bầu trời ra làm nhiều mảng.
Hân Nghiên vì giật mình mà mơ màng tỉnh giấc. Thấy ngoài trời đang nổi cơn mưa lớn, cơn ám ảnh từ ba năm trước bắt đầu hiện về. Mỗi lần trời đổ mưa, tâm trạng cô sẽ rất không tốt, nói đúng hơn là tệ. Mặc Hân Nghiên sẽ ngồi ngắm mưa một mình thật lâu, thẫn thờ cả một buổi. Nhưng hôm nay thì khác, không đơn giản là mưa như thường ngày nữa mà...thật lớn
Người cô run nhẹ lên vì sợ hãi, cảm thấy bất an, cô xoay người lại định với tay tìm anh ôm lấy. Những lúc như vậy, cô chỉ muốn được anh ôm thật chặt vào lòng, mọi cảm giác lo sợ, bất an sẽ tan biến hết, cảm giác rất an toàn. Nhưng phầm nệm bên cạnh đã hoàn toàn trống trơn, không lấy đến một hơi ấm. Xem chừng anh đã rời ra ngoài từ lâu.
Mặc Hân Nghiên vội bật dậy, toàn thân truyền đến cảm giác nhức nhối sau cuộc hoan ái kịch liệt, đặc biệt là phần hạ thân bên dưới. Mới nãy tắm xong, anh còn vừa bôi thuốc, vừa xuýt xoa xin lỗi cô vợ nhỏ vì bên dưới bị anh làm cho sưng đỏ. Chưa kịp xỏ dép, Mặc Hân Nghiên chạy chân trần một mạch ra khỏi phòng. Cô bây giờ mà nói...rất khẩn trương.
"chồng" Hân Nghiên vội vặn tay nắm cửa bước ra ngoài.
Cô thấy anh rồi, anh vẫn còn ở đây. Ở bên ngoài, anh vẫn đang ngồi làm việc rất điềm tĩnh, mắt chăm chú vào văn kiện, tay không ngừng lướt trên bàn phím
"tỉnh rồi? Có đói không?" Thấy cô lại chỗ, anh liền dang tay ra ôm cô vào lòng
"dạ, mưa rồi"
"tại sao lại không đi dép, có biết trời đang rất lạnh không?" anh ôm lấy hai chân cô lên ghế
"mưa lớn, em sợ" Mặc Hân Nghiên lí nhí trong mồm, tay siết chặt thắt lưng anh hơn
"bà xã, sao em lại nhát gan như vậy?" Triết Hạo nghe cô nói vậy liền bất ngờ phì cười
Anh vừa dứt lời, bỗng ở ngoài kia, sấm bất ngờ đánh một tiếng thật lớn. Cô một lần nữa lại giật nảy mình, nước mắt bất ngờ tràn ra, họng nghẹn lại, người run lên. Lục Triết Hạo thấy cô như vậy liền luống cuống hết cả tay chân, tay không ngừng vuốt tấm lưng nhỏ, miệng liên tục rà soát
"bà xã, em sao thế?" Hân Nghiên mặt vẫn dụi vào ngực anh, cổ họng nấc liên hồi, tay ngày càng siết chặt, áo sơ mi của anh xem chừng cũng đã ướt một mảng lớn
"Hân Nghiên" Lục Triết Hạo cố gắng dỡ tay ra rồi nâng mặt cô lên nhưng cô sống chết giữ không rời, người run bần bật. Cứ một lúc, không phải sấm thì cũng là sét nổi lên, mưa không ngớt
"Mặc Hân Nghiên" anh lớn tiếng gọi tên cô
"em sợ, sợ lắm, rất sợ" cô rời mặt khỏi ngực anh, ngước lên nức nở nói, khuôn mặt đẫm nước mắt khiến anh không khỏi đau lòng.
"bà xã, anh đây rồi, anh vẫn ở đây cơ mà" Lục Triết Hạo yêu chiều lau đi những vệt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt cô.
"em sợ"
"không sợ" anh lắc đầu, tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ
"hức...hức buông rèm, buông rèm xuống" bọng mắt cô một lần nữa lại trào trực nước mắt
"được được, để anh lập tức buông rèm" Lục Triết Hạo vội vàng nhấn nút đỏ trên điểu khiển ở góc bàn làm việc để kéo hết tất cả các rèm cửa rồi đứng dậy ẵm cô về phòng
Trong phòng nghỉ, hai thân thể quấn quít lấy nhau. Mặc Hân Nghiên được anh ôm chặt, chăn đắp không một kẽ hở. Trên người cô lúc này chẳng phải là chiếc váy voan trắng hai dây bồng bềnh nữa, mà là một chiếc váy ngủ rộng rãi, thoải mái khi nãy tắm xong vừa được anh thay cho.
Ngoài kia, trời vẫn đổ mưa. Trong lòng anh, Mặc Hân Nghiên như một con mèo nhỏ lọt thỏm trong cơ thể săn chắc, rắn rỏi, khịt khịt chiếc mũi đỏ đỏ hồng hồng vì vừa khóc lóc một trận. Cảm giác được anh bao trọn và ủ ấm thật an toàn. Nhưng thỉnh thoảng, người cô vẫn sẽ bất giác mà run nhẹ lên. Ôm cơ thể mềm mại, thơm tho này vào lòng, nhìn khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt hơi sưng nhẹ này khiến anh vừa đau lòng vừa muốn yêu thương cô đến chết không thôi. Anh sẽ mãi yêu thương, cưng chiều cô vợ nhỏ của anh đến hết đời này.
"bảo bối" Lục Triết Hạo nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rối trên khuôn mặt cô ra sau rồi âu yếm lấy con mèo nhỏ xinh trong lòng mình.
"ưm" Mặc Hân Nghiên ưm nhỏ trong họng như muốn đáp lại lời anh nói, mắt nhắm tịt, cả người dính chặt lấy người Lục Triết Hạo không rời như keo dán giấy
"kể anh nghe sao em lại sợ như vậy" Lục Triết Hạo thủ thỉ
Nghe vậy, Mặc Hân Nghiên nghĩ lại khung cảnh thảm hại của đêm hôm đó nước mắt bất ngờ chảy dài, cô rất hãi mỗi khi nhớ đến chuyện đó. Nhiều lúc, khi suy nghĩ về nó quá nhiều, cô sẽ bị cuốn sâu vào mà mất bình tĩnh. Chính vào lúc này và cả lúc nãy nữa, Hân Nghiên cô rất sợ hãi, rất bất an và khẩn trương.
"được rồi, được rồi, không nhắc nữa, em không muốn kể thì không kể" nghe được tiếng cô đang sụt sịt trong lòng mình, tay chân anh loạn xạ vỗ lưng rồi lại vuốt ve nhẹ khuôn mặt nhỏ
"Mỗi lần trời đổ mưa sẽ nhớ tới ba mẹ, hôm xảy ra tai nạn em cũng ở đó, trời mưa rất lớn" Mặc Hân Nghiên ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh
"được rồi, anh biết rồi, không nhắc nữa"
"em sợ, anh đừng ra ngoài"
"anh không ra ngoài, ở ngay đây ôm em ngủ"
"anh không ra ngoài" Mặc Hân Nghiên đính chính lại
"sẽ không, mau nhắm mắt ngủ"
"chồng"
"anh đây"
"anh nhớ tuyệt đối không được ra ngoài" cô chắc nịch nói
"tuyệt đối không ra" Lục Triết Hạo phì cười
"còn đau không em?" tay anh trượt xuống nơi hạ thân nãy giờ vẫn còn đau nhức
"còn, tại anh" Mặc Hân Nghiên lườm nguýt
"đúng, tại anh" anh hôn chụt lên cái môi nhỏ đang chu nhọn lên án mình
"xin lỗi bà xã"
"ưm, em ngủ"
"được, ngủ thêm chút nữa, chốc anh gọi em dậy ăn"
"vâng, tối nay em muốn ở lại đây "
"vậy tối nay ở lại"