Lương Tư Nguyệt nói với Liễu Du Bạch sự thật mà cô nghe được từ chỗ Chu Tuân, “Anh đã giúp tôi hai lần, tại sao muốn gạt tôi?”
Liễu Du Bạch kinh ngạc, chuyện gạo xưa thóc cũ này, cô còn có thể biết được, “Đều là Chu Tuân nói cho cô?”
“Trả lời tôi trước!”
Liễu Du Bạch cười: “Tôi giấu cô à? Cô đâu có hỏi tôi.”
“Anh không nói cho tôi thì làm sao tôi biết, sao hỏi anh được?”
“Đó là chuyện của cô.”
“…” Lương Tư Nguyệt không ngờ bị mấy câu nói của anh làm nghẹn họng, nhớ rõ mục đích ban đầu của cô là đối chất anh, những điều khác không quan trọng, quan trọng là muốn làm rõ, “Lúc ấy không phải anh không vừa mắt tôi sao? Tại sao lại giúp tôi?”
“Muốn giúp đỡ.”
“Anh Liễu!” Cô nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc.
Liễu Du Bạch lười nhác giương mắt nhìn cô, cười nói: “Cô làm bất cứ chuyện gì đều có lý do hả?”
“Tự nhiên làm một chuyện có thể là tâm huyết dâng trào, nhưng làm một việc liên tục không ngừng, nhất định có động cơ. Động cơ anh vẫn luôn giúp tôi là gì?”
Phiền toái.
Trong lúc nhất thời Liễu Du Bạch nhận ra, hôm nay chỉ sợ anh không thể lừa dối bằng mấy lời này.
Anh đánh tay lái, chuyển làn nhập vào làn bên phải, giảm tốc độ xe một chút rồi mới nói: “Khi đó cô nhảy khỏi cửa sổ để tìm tôi giúp đỡ, xem như có hai phần can đảm.”
Kêu anh quan tâm liếc mắt một cái thì vẫn giúp một chút, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
“Vậy việc ở lễ hội trò chơi…”
“Sợ nơi gần gian hàng ELA xảy ra chuyện, ảnh hưởng tới danh tiếng của câu lạc bộ và các hoạt động bình thường.”
Lương Tư Nguyệt suy nghĩ, hai lời giải thích này không phải không hợp lý về mặt logic, tuy rằng theo suy nghĩ của cô, vẫn thiếu một chút thành ý, vì thế truy hỏi: “Vậy sau đó tại sao lại luôn giúp tôi dưới vỏ bọc của thím Trịnh chứ?”
Liễu Du Bạch nhướng mày, không quá hài lòng với cách dùng từ của cô, giống như nói thành anh không dám chịu trách nhiệm như chuột nhắt, liền giảng đạo lý, anh chỉ nói một lần việc để ý đến cô là do thím Trịnh gửi gắm, đâu ra mà nói “lại luôn”? Anh hừ nhẹ một tiếng, “Là do cô tự hiểu sai, còn quay qua trách tôi?”
Người này, quá xảo quyệt.
Lương Tư Nguyệt mở to hai mắt, nhìn anh một lát, “Được… cũng chỉ tính một lần kia, tại sao anh Liễu không dám thừa nhận bản thân muốn giúp tôi, mà mượn danh thím Trịnh?”
Cô càng mạnh mẽ hơn, nhờ sự nhạy bén mà có thể tìm được lỗ hổng trong lời nói của anh để phản kích.
Quả thực Liễu Du Bạch như bị nghẹn họng khi bị cô hỏi.
Anh liếc mắt nhìn cô, thấy cô khẽ cười như con mồi sa lưới, không nói lời hay, “Cô hỏi tại sao à? Nếu tôi không ra tay, cô đã sớm bị đối thủ cầm một đống tư liệu xấu, không thể ló mặt ra khỏi công ty tệ hại kia của cô cho đến khi hết hạn hợp đồng.”
“Vậy tại sao anh lại để ý đến chuyện tôi không ló mặt ra được? Tôi không thể nổi tiếng thì chẳng phải đúng với lời anh phán đoán về tôi khi tôi vừa mới ra mắt à?”
“Cô xem như vẫn đóng phim tốt, đầu tư dài hạn, trông cậy vào tương lai của cô để sau này kiếm tiền cho tôi thôi.”
Lương Tư Nguyệt không nhịn được cười, tiếng cười cực kỳ giòn giã. Lần đầu tư này của giám đốc Liễu, chi phí ngầm quá lớn, “Tôi có thể hiểu đó là anh ấp ủ tài năng không?”
Ai có thể nghĩ đến, khi đó cô cho rằng chỉ là những lời nói dối mà Liễu Du Bạch tạm thời bịa đặt để trấn an bố mình vậy mà là sự thật.
Liễu Du Bạch thoáng nhìn qua nụ cười tươi đắc ý của cô, kim tuyến mịn màu cam trên mí mắt khẽ lấp lánh, ánh mắt sáng ngời, giống như Chúa đã tạo dải ngân hà xong lại đem những ngôi sao còn thừa tiện tay đính lên khuôn mặt cô.
Trong nháy mắt anh cảm thấy, được rồi, để cô đắc ý trong chốc lát cũng không sao.
Nào ngờ, cô được voi đòi tiên: “Anh thật sự đã muốn ký hợp đồng với tôi khi tôi mười sáu tuổi sao?”
Liễu Du Bạch hừ nhẹ một tiếng, “Mánh khóe lừa đầu tư của thương nhân mà cô cũng tin.”
Nhưng mà nụ cười tươi của Lương Tư Nguyệt nói cho anh biết, cô thật sự tin, cũng chắc chắn anh không thể tìm thêm bất cứ lời nào để biện minh cho mình.
Lương Tư Nguyệt nhân cơ hội tiến thêm một bước truy hỏi: “Ngoại trừ điều này, còn có lý do khác không?” Cô mơ hồ cảm thấy hay nói đúng hơn là cô đang mong đợi một thứ khác, sâu sắc hơn.
Liễu Du Bạch hỏi lại, “Nhiều như vậy còn chưa đủ?”
“… Được rồi.” Lương Tư Nguyệt cười nhàn nhạt.
Nụ cười này, như thể cô đã xếp hàng rất lâu để mua kem rồi có ai đó nói với cô rằng đã hết vị dâu, bạn có muốn vị vani không?
Cô nói “Cũng được”, đều là kem, cũng không phải không được.
Nhưng tóm lại không phải không có tiếc nuối.
-
Khi nói chuyện, xe đã tới nơi, Lương Tư Nguyệt vừa ra ngoài thì thấy hóa ra là quán đồ chay trước kia đã từng đi ăn với Liễu Du Bạch. Cô chỉ nhớ hương vị thanh đạm, giá cả còn rất cao.
“Anh ăn sinh nhật là ăn cái này sao?”
Liễu Du Bạch liếc nhìn cô.
Ngón tay Lương Tư Nguyệt nhẹ nhàng nắm chặt rồi lại buông ra, “Tôi biết nấu mì sợi, biết làm vằn thắn, cũng biết nấu chút ít món ăn gia đình bình thường,…” Nói thêm gì nữa thì có chút tự nâng giá trị bản thân nên cô im lặng, chờ Liễu Du Bạch quyết định.
Câu trả lời của Liễu Du Bạch là quay đầu trước, về nhà.
Nhưng mà điểm mấu chốt là anh không đi siêu thị hay đặt bánh kem. Anh kêu cô tự tải một app XX, tự quyết định thực đơn, mua nguyên liệu trực tuyến.
Lần thứ hai Lương Tư Nguyệt đến nhà Liễu Du Bạch ở Sùng Thành, không quá thấp thỏm hay lo lắng.
Sau khi vừa vào nhà, Liễu Du Bạch ném chìa khóa lên tủ ở huyền quan, mở tủ giày tìm một đôi dép lê dùng một lần cho cô.
Lương Tư Nguyệt xỏ dép lê đi vào trong. Trong nhà không có gì khác so với lần trước cô tới.
Đúng lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ sát đất khiến vạn vật đều được phủ một tầng màu đỏ ấm áp, dày đặc đến mức tất cả nước trên thế giới đều không thể pha loãng nó.
Lương Tư Nguyệt hiếm khi nổi lên ham muốn hưởng thụ vật chất, nhưng vào lúc này, cô không thể không hỏi: “Căn hộ này tầm bao nhiêu tiền?”
Liễu Du Bạch liếc nhìn cô một cái: “Sao thế?”
Lương Tư Nguyệt cười nói, “Nói ra để tôi hết hy vọng đi. Hoặc là tôi sẽ dự định quay vài bộ phim, có thể kiếm được số lẻ.”
Không biết là bởi vì cô luôn có dáng vẻ lạnh lùng hoặc là do quen biết từ lâu nên hiểu được tính cách cô.
Theo quan điểm của Liễu Du Bạch, khi cô đề cập đến vấn đề này, anh không có bất kỳ cảm giác vật chất nào cả.
Cô dễ dàng có thể làm người ta tin tưởng, cô thật sự chỉ mơ ước cảm giác được nhìn những bông tuyết trước vài giây cùng với hoàng hôn xa xỉ tới cực điểm này mà thôi.
Điều này khiến cho một thương nhân chỉ tính toán đến lợi ích như Liễu Du Bạch, giờ phút này lại không có ý định dùng chuỗi con số để khinh thường cô gái ngẫu nhiên hứng khởi phong hoa tuyết nguyệt(*), chỉ để lộ sắc mặt ông chủ nói với cô: “Chăm chỉ đóng phim, biểu hiện thật tốt thì sẽ cho cô đến ngắm vài lần.”
(*) Phong hoa tuyết nguyệt: những cảnh vật tuyệt vời do thiên nhiên ban tặng cho con người, trở thành nguồn cảm hứng cho các nghệ sĩ, thi sĩ.
Lương Tư Nguyệt đã đặt đồ khi ở trên xe, bởi vậy tới nơi chưa được bao lâu, nguyên liệu nấu ăn đã được đưa đến.
Cô kiểm đủ xong, đem nguyên liệu nấu ăn vào trong bếp, chuẩn bị bắt tay chế biến nhưng chiếc váy xinh đẹp trên người lại khiến cô bối rối.
Cô đi đến cửa bếp, hỏi Liễu Du Bạch trong nhà có tạp dề không.
Liễu Du Bạch dùng ánh mắt nói với cô, dáng vẻ này của anh giống như người thường xuyên xuống bếp à?
Lương Tư Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải cứ như vậy bắt đầu. Cô cố gắng cách xa bồn nước một chút để tránh không cho nước bắn lên người.
Trong khi gọt vỏ khoai tây, Lương Tư Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân Liễu Du Bạch tới gần.
Quay đầu nhìn lại thì thấy anh cầm một chiếc áo khoác gió.
Liễu Du Bạch dừng ở đằng sau cô.
Lương Tư Nguyệt đặt khoai tây xuống, đưa tay ra sau, muốn với lấy tay áo khoác.
Nhưng anh lại vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, ý bảo cô vươn người về phía trước.
Trên tay cô còn nhỏ nước, đưa hai tay ra phía trước, Liễu Du Bạch cho hai cánh tay cô vào ống tay áo, mặc ngược áo vào sau đó khép lại, kéo khóa lên.
Anh hỏi cô: “Như vậy được chưa?”
Áo cũng đủ lớn, dài đến đùi cô, lại không thấm nước, quả thật có thể coi như mặc tạp dề, chỉ ngoại trừ ống tay áo thật sự quá lớn.
Hai tay cô vươn ra, xắn cổ tay áo lên vài gấu, đến dưới khuỷu tay, “Được rồi.”
Lương Tư Nguyệt bắt đầu công việc vừa rồi một lần nữa. Liễu Du Bạch không rời khỏi nhà bếp ngay, cho đến khi cô xoay người, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu thì anh mới cử động. Trước khi ra khỏi cửa, anh tiện tay lấy một quả cà chua bi đã được cô rửa sạch đang để trên bàn.
Liễu Du Bạch ngồi ở trong phòng khách, mở TV lên, nghe một số chương trình TV linh tinh.
Nói thật cảm giác này rất là kỳ dị.
Anh không thích trong nhà có người xa lạ, thậm chí người lau dọn cố định còn phải dọn dẹp nhà cửa thông thường hằng ngày khi anh không ở nhà. Còn việc thuê người nấu cơm tại nhà lại càng là điều không thể.
Nhưng vào giờ phút này, trong phòng bếp có người, có tiếng nước chảy, tiếng thớt lạch cạch, tiếng dầu bắn tung tóe.
Anh không hề ghét những âm thanh này.
Liễu Du Bạch ngồi trong phòng khách một lát, đứng dậy quay về phòng ngủ thay quần áo, khi đi đến tủ lạnh lấy chai nước thì thuận tiện quan sát Lương Tư Nguyệt làm việc.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, quả thật là dáng vẻ biết nấu cơm, không chỉ là ở trình độ nấu cháo.
Dường như cho rằng anh tới để hối thúc tiến độ, cô vừa nhìn chằm chằm vào bếp vừa không quay đầu lại nói: “Nhanh thôi.”
Tầm một tiếng sau, bầu trời bên ngoài hoàn toàn chuyển tối.
Lương Tư Nguyệt cởi áo khoác của Liễu Du Bạch, bưng ba món ăn lên bàn, khoai tây hầm thịt bò, đậu Hà Lan xào và canh gà với nấm. Món chính là mì sợi được nấu trong nước luộc gà.
Cô vừa chia đồ ăn vừa nói, để cho nhanh, thịt gà và thịt bò hầm đều dùng nồi áp suất, có lẽ không đủ ngon miệng.
Sau khi Liễu Du Bạch ngồi xuống nếm thử, không khiêm tốn như cô nói, nó không tệ, hương vị tự nấu hoàn toàn khác với tay nghề của thím Trịnh.
Liễu Du Bạch nhớ ra trong nhà còn có một chai rượu trắng, hỏi cô có muốn uống không.
“Uống xong thì anh không thể lái xe đưa tôi về nhà.”
Liễu Du Bạch bật cười, “Tài xế không thể đưa à?”
Cô cúi đầu gắp đồ ăn, nhỏ giọng nói: “…Không nên làm phiền tài xế Phó.”
Vì thế bọn họ không uống rượu, những chiếc ly chứa đầy nước khoáng lạnh, khi chạm cốc là một hương vị khác biệt.
Lương Tư Nguyệt lén quan sát Liễu Du Bạch, anh thật sự cho cô mặt mũi, ba món ăn này anh đều động đũa.
Anh đã thay một bộ quần áo ở nhà, áo thun màu trắng và quần dài màu xám, đều được làm từ chất liệu cotton thoải mái, khiến anh có vẻ cực kỳ thảnh thơi, không hề có tính công kích.
Lương Tư Nguyệt thích ba chiếc đèn nhỏ màu vàng ấm áp treo trên bàn ăn, thích dòng nước khoáng mát lạnh chảy xuống cổ họng, thích dáng ngồi của Liễu Du Bạch, cũng thích bầu không khí của bữa cơm này.
Cảm giác yêu thích thậm chí khiến cô sinh ra cảm giác tội lỗi.
Bởi vì cô đã dùng rất nhiều kỹ thuật diễn để che giấu sự yêu thích này.
“Anh Liễu,” Tâm trạng vui vẻ hạnh phúc này, rất khó để không mở miệng nói gì, “Tôi có thể hỏi anh một câu không?”
“Ừm.”
“Sinh nhật anh chỉ kém Chu Tuân một ngày, tại sao không tổ chức cùng nhau? Chị Molly cũng nói, những năm trước anh…” Cô đột nhiên im lặng là bởi vì thấy sắc mặt Liễu Du Bạch dần dần trầm xuống.
Tự biết có lẽ mình đã nói sai rồi, không dám mở miệng nữa.
Trong lòng rất ảo não.
Chờ cơm nước xong, Lương Tư Nguyệt dọn dẹp bàn ăn, cầm chén bát cho vào bồn rửa.
Cô rửa sạch việt quất được đặt cùng với các nguyên liệu, cho vào một chiếc bát sứ nhỏ màu trắng, trở lại phòng khách.
Liễu Du Bạch ngồi trên sô pha. Lương Tư Nguyệt đẩy chiếc bát đến trước mặt anh, tiện thể ngồi xuống tấm thảm bên cạnh bàn trà.
Hai người cùng ăn việt quất, Lương Tư Nguyệt thỉnh thoảng quay đầu nhìn Liễu Du Bạch, cuối cùng không chịu được bầu không khí kỳ quái như vậy, trực tiếp xin lỗi vì vừa nãy mình đã lỡ miệng trên bàn cơm.
Tuy rằng không biết tại sao nhưng Liễu Du Bạch không vui nhất định là có nguyên nhân của anh.
Liễu Du Bạch nghe cô nói “Xin lỗi” với vẻ mặt buồn bã, liếc cô một cái, không nói gì mà đứng dậy, đột nhiên xoa nhẹ đầu cô, “Cô nhóc này.”
Đi vòng qua đằng sau cô.
Lương Tư Nguyệt sửng sốt, không khỏi duỗi tay sờ lại đỉnh đầu mình, ánh mắt dõi theo anh rời đi.
Anh cầm một điếu thuốc, châm lửa, đặt bật lửa lên chiếc khay đồng trên giá để đồ, ngay sau đó đi tới bên cửa sổ.
Anh ngồi xuống sàn nhà, gập một chân lên, rít hai hơi thuốc, im lặng một lúc lâu.
Lương Tư Nguyệt bị dày vò trong bầu không khí an tĩnh như vậy, ngay khi cô đang quyết định có nên dứt khoát rời đi hay không, Liễu Du Bạch đột nhiên duỗi tay, cỗ vỗ mặt sàn bên cạnh, cũng không nhìn cô, “Qua đây.”
Lương Tư Nguyệt còn nắm quả việt quất trong tay, dừng một chút, chạy nhanh qua, ngồi xuống đối diện anh.
Cô nhìn thấy hai bóng người phản chiếu trong cửa sổ sát đất và Liễu Du Bạch đang nhìn cô.
Cô không dám quay đầu qua, chỉ cảm thấy mình dần bị khói thuốc bao phủ, cực kỳ căng thẳng, vì thế vô thức mà cho việt quất vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Sau đó nghe thấy tiếng Liễu Du Bạch vang lên, giọng điệu rất xa lạ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Liễu Du Bạch hỏi cô: “Cô biết chuyện nhà tôi được bao nhiêu?”
“Những gì bố tôi biết thì tôi căn bản đều biết.” Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng trả lời.
Liễu Du Bạch không hỏi, vậy bố cô biết được bao nhiêu. Anh cắn điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi, sau đó mới mở miệng.
Sau khi anh học xong cấp hai đã nhất quyết rời xa Trình Đạm Như, quay lại gần Liễu Văn Tảo để học.
Tuy Liễu Văn Tảo là bố anh nhưng lại không tin anh, cảm thấy anh làm như vậy nhất định là có ý đồ.
Ngoài ra Liễu Văn Tảo còn bị tâm lý áy náy đè ép, rồi lại không có cách nào giải quyết, chỉ có thể dựa vào tính khí thất thường gấp đôi để đối phó với mối quan hệ bố con ngày càng căng thẳng giữa hai người.
Đương nhiên khoảng thời gian này cũng không quá tốt, Liễu Văn Tảo phòng bị anh, Phan Lan Lan càng không có lúc nào là không theo dõi anh. Anh không có bất cứ nguyên do gì để xung đột với hai người kia, bị kẹp ở giữa, chỉ có thể lúc nào cũng chịu đựng.
Tại sao không ăn sinh nhật cùng Chu Tuân?
Bởi vì hằng năm trước khi chuẩn bị sinh nhật, anh phải chứng kiến rất nhiều việc phiền toái.
Phan Lan Lan không muốn làm chung, sợ con trai bị đoạt hào quang, càng sợ những vị khách được mời tới thầm so sánh con trai trước của chồng với con bà ta.
Khi đó nền móng của bà ta chưa vững, đặc biệt quan tâm tới những việc này.
Về Liễu Văn Tảo, cảm thấy tổ chức chung sẽ tiết kiệm sức lực và thời gian, nhưng về phương diện khác lại đắn đo vì Phan Lan Lan bên gối nói bóng gió.
Đơn giản, Liễu Du Bạch lại quay về Nam Thành cùng đón sinh nhật với mẹ mình Trình Đạm Như.
Nhưng Trịnh Đạm Như cũng không thu nhận anh, coi anh là kẻ phản bội.
Cho nên anh đã quen trải qua một mình.
Sau khi kể xong, anh thậm chí còn trả lời câu hỏi cuối cùng mà Lương Tư Nguyệt hỏi trong xe vừa nãy: Có lý do gì khác để anh ấp ủ nhân tài không?
Có.
Lương Tư Nguyệt rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khiến anh nhớ lại bản thân mình khi đó.
Đơn giản khi đó bị cảm giác thiếu thốn không thỏa mãn quấy phá, khiến anh không tự chủ được mà để ý tới cô.
Liễu Du Bạch nói xong lại tiếp tục im lặng.
Lương Tư Nguyệt biết nếu như ôm sẽ quá đường đột, cô không có can đảm này.
Cô nghe anh nói xong, cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì, vì thế đành vươn tay, bàn tay mở ra, nhỏ giọng nói với anh: “… Ăn việt quất không?”
Liễu Du Bạch rốt cuộc cũng ngước mắt nhìn cô, nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ: “Cô dỗ trẻ con à?”
“Ờm…” Lương Tư Nguyệt nhìn anh, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, trái tim cô phác họa quỹ đạo bất ổn của chuyển động, có thể là điện tâm đồ rối loạn nhịp tim.
Haiz, cô thật là… có thể bị Liễu Du Bạch coi là đối tượng thay thế cho thời niên thiếu của mình, vậy cô có thể làm gì.
“Tôi có thể làm gì cho anh Liễu?”
Liễu Du Bạch kinh ngạc, chuyện gạo xưa thóc cũ này, cô còn có thể biết được, “Đều là Chu Tuân nói cho cô?”
“Trả lời tôi trước!”
Liễu Du Bạch cười: “Tôi giấu cô à? Cô đâu có hỏi tôi.”
“Anh không nói cho tôi thì làm sao tôi biết, sao hỏi anh được?”
“Đó là chuyện của cô.”
“…” Lương Tư Nguyệt không ngờ bị mấy câu nói của anh làm nghẹn họng, nhớ rõ mục đích ban đầu của cô là đối chất anh, những điều khác không quan trọng, quan trọng là muốn làm rõ, “Lúc ấy không phải anh không vừa mắt tôi sao? Tại sao lại giúp tôi?”
“Muốn giúp đỡ.”
“Anh Liễu!” Cô nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc.
Liễu Du Bạch lười nhác giương mắt nhìn cô, cười nói: “Cô làm bất cứ chuyện gì đều có lý do hả?”
“Tự nhiên làm một chuyện có thể là tâm huyết dâng trào, nhưng làm một việc liên tục không ngừng, nhất định có động cơ. Động cơ anh vẫn luôn giúp tôi là gì?”
Phiền toái.
Trong lúc nhất thời Liễu Du Bạch nhận ra, hôm nay chỉ sợ anh không thể lừa dối bằng mấy lời này.
Anh đánh tay lái, chuyển làn nhập vào làn bên phải, giảm tốc độ xe một chút rồi mới nói: “Khi đó cô nhảy khỏi cửa sổ để tìm tôi giúp đỡ, xem như có hai phần can đảm.”
Kêu anh quan tâm liếc mắt một cái thì vẫn giúp một chút, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
“Vậy việc ở lễ hội trò chơi…”
“Sợ nơi gần gian hàng ELA xảy ra chuyện, ảnh hưởng tới danh tiếng của câu lạc bộ và các hoạt động bình thường.”
Lương Tư Nguyệt suy nghĩ, hai lời giải thích này không phải không hợp lý về mặt logic, tuy rằng theo suy nghĩ của cô, vẫn thiếu một chút thành ý, vì thế truy hỏi: “Vậy sau đó tại sao lại luôn giúp tôi dưới vỏ bọc của thím Trịnh chứ?”
Liễu Du Bạch nhướng mày, không quá hài lòng với cách dùng từ của cô, giống như nói thành anh không dám chịu trách nhiệm như chuột nhắt, liền giảng đạo lý, anh chỉ nói một lần việc để ý đến cô là do thím Trịnh gửi gắm, đâu ra mà nói “lại luôn”? Anh hừ nhẹ một tiếng, “Là do cô tự hiểu sai, còn quay qua trách tôi?”
Người này, quá xảo quyệt.
Lương Tư Nguyệt mở to hai mắt, nhìn anh một lát, “Được… cũng chỉ tính một lần kia, tại sao anh Liễu không dám thừa nhận bản thân muốn giúp tôi, mà mượn danh thím Trịnh?”
Cô càng mạnh mẽ hơn, nhờ sự nhạy bén mà có thể tìm được lỗ hổng trong lời nói của anh để phản kích.
Quả thực Liễu Du Bạch như bị nghẹn họng khi bị cô hỏi.
Anh liếc mắt nhìn cô, thấy cô khẽ cười như con mồi sa lưới, không nói lời hay, “Cô hỏi tại sao à? Nếu tôi không ra tay, cô đã sớm bị đối thủ cầm một đống tư liệu xấu, không thể ló mặt ra khỏi công ty tệ hại kia của cô cho đến khi hết hạn hợp đồng.”
“Vậy tại sao anh lại để ý đến chuyện tôi không ló mặt ra được? Tôi không thể nổi tiếng thì chẳng phải đúng với lời anh phán đoán về tôi khi tôi vừa mới ra mắt à?”
“Cô xem như vẫn đóng phim tốt, đầu tư dài hạn, trông cậy vào tương lai của cô để sau này kiếm tiền cho tôi thôi.”
Lương Tư Nguyệt không nhịn được cười, tiếng cười cực kỳ giòn giã. Lần đầu tư này của giám đốc Liễu, chi phí ngầm quá lớn, “Tôi có thể hiểu đó là anh ấp ủ tài năng không?”
Ai có thể nghĩ đến, khi đó cô cho rằng chỉ là những lời nói dối mà Liễu Du Bạch tạm thời bịa đặt để trấn an bố mình vậy mà là sự thật.
Liễu Du Bạch thoáng nhìn qua nụ cười tươi đắc ý của cô, kim tuyến mịn màu cam trên mí mắt khẽ lấp lánh, ánh mắt sáng ngời, giống như Chúa đã tạo dải ngân hà xong lại đem những ngôi sao còn thừa tiện tay đính lên khuôn mặt cô.
Trong nháy mắt anh cảm thấy, được rồi, để cô đắc ý trong chốc lát cũng không sao.
Nào ngờ, cô được voi đòi tiên: “Anh thật sự đã muốn ký hợp đồng với tôi khi tôi mười sáu tuổi sao?”
Liễu Du Bạch hừ nhẹ một tiếng, “Mánh khóe lừa đầu tư của thương nhân mà cô cũng tin.”
Nhưng mà nụ cười tươi của Lương Tư Nguyệt nói cho anh biết, cô thật sự tin, cũng chắc chắn anh không thể tìm thêm bất cứ lời nào để biện minh cho mình.
Lương Tư Nguyệt nhân cơ hội tiến thêm một bước truy hỏi: “Ngoại trừ điều này, còn có lý do khác không?” Cô mơ hồ cảm thấy hay nói đúng hơn là cô đang mong đợi một thứ khác, sâu sắc hơn.
Liễu Du Bạch hỏi lại, “Nhiều như vậy còn chưa đủ?”
“… Được rồi.” Lương Tư Nguyệt cười nhàn nhạt.
Nụ cười này, như thể cô đã xếp hàng rất lâu để mua kem rồi có ai đó nói với cô rằng đã hết vị dâu, bạn có muốn vị vani không?
Cô nói “Cũng được”, đều là kem, cũng không phải không được.
Nhưng tóm lại không phải không có tiếc nuối.
-
Khi nói chuyện, xe đã tới nơi, Lương Tư Nguyệt vừa ra ngoài thì thấy hóa ra là quán đồ chay trước kia đã từng đi ăn với Liễu Du Bạch. Cô chỉ nhớ hương vị thanh đạm, giá cả còn rất cao.
“Anh ăn sinh nhật là ăn cái này sao?”
Liễu Du Bạch liếc nhìn cô.
Ngón tay Lương Tư Nguyệt nhẹ nhàng nắm chặt rồi lại buông ra, “Tôi biết nấu mì sợi, biết làm vằn thắn, cũng biết nấu chút ít món ăn gia đình bình thường,…” Nói thêm gì nữa thì có chút tự nâng giá trị bản thân nên cô im lặng, chờ Liễu Du Bạch quyết định.
Câu trả lời của Liễu Du Bạch là quay đầu trước, về nhà.
Nhưng mà điểm mấu chốt là anh không đi siêu thị hay đặt bánh kem. Anh kêu cô tự tải một app XX, tự quyết định thực đơn, mua nguyên liệu trực tuyến.
Lần thứ hai Lương Tư Nguyệt đến nhà Liễu Du Bạch ở Sùng Thành, không quá thấp thỏm hay lo lắng.
Sau khi vừa vào nhà, Liễu Du Bạch ném chìa khóa lên tủ ở huyền quan, mở tủ giày tìm một đôi dép lê dùng một lần cho cô.
Lương Tư Nguyệt xỏ dép lê đi vào trong. Trong nhà không có gì khác so với lần trước cô tới.
Đúng lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ sát đất khiến vạn vật đều được phủ một tầng màu đỏ ấm áp, dày đặc đến mức tất cả nước trên thế giới đều không thể pha loãng nó.
Lương Tư Nguyệt hiếm khi nổi lên ham muốn hưởng thụ vật chất, nhưng vào lúc này, cô không thể không hỏi: “Căn hộ này tầm bao nhiêu tiền?”
Liễu Du Bạch liếc nhìn cô một cái: “Sao thế?”
Lương Tư Nguyệt cười nói, “Nói ra để tôi hết hy vọng đi. Hoặc là tôi sẽ dự định quay vài bộ phim, có thể kiếm được số lẻ.”
Không biết là bởi vì cô luôn có dáng vẻ lạnh lùng hoặc là do quen biết từ lâu nên hiểu được tính cách cô.
Theo quan điểm của Liễu Du Bạch, khi cô đề cập đến vấn đề này, anh không có bất kỳ cảm giác vật chất nào cả.
Cô dễ dàng có thể làm người ta tin tưởng, cô thật sự chỉ mơ ước cảm giác được nhìn những bông tuyết trước vài giây cùng với hoàng hôn xa xỉ tới cực điểm này mà thôi.
Điều này khiến cho một thương nhân chỉ tính toán đến lợi ích như Liễu Du Bạch, giờ phút này lại không có ý định dùng chuỗi con số để khinh thường cô gái ngẫu nhiên hứng khởi phong hoa tuyết nguyệt(*), chỉ để lộ sắc mặt ông chủ nói với cô: “Chăm chỉ đóng phim, biểu hiện thật tốt thì sẽ cho cô đến ngắm vài lần.”
(*) Phong hoa tuyết nguyệt: những cảnh vật tuyệt vời do thiên nhiên ban tặng cho con người, trở thành nguồn cảm hứng cho các nghệ sĩ, thi sĩ.
Lương Tư Nguyệt đã đặt đồ khi ở trên xe, bởi vậy tới nơi chưa được bao lâu, nguyên liệu nấu ăn đã được đưa đến.
Cô kiểm đủ xong, đem nguyên liệu nấu ăn vào trong bếp, chuẩn bị bắt tay chế biến nhưng chiếc váy xinh đẹp trên người lại khiến cô bối rối.
Cô đi đến cửa bếp, hỏi Liễu Du Bạch trong nhà có tạp dề không.
Liễu Du Bạch dùng ánh mắt nói với cô, dáng vẻ này của anh giống như người thường xuyên xuống bếp à?
Lương Tư Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải cứ như vậy bắt đầu. Cô cố gắng cách xa bồn nước một chút để tránh không cho nước bắn lên người.
Trong khi gọt vỏ khoai tây, Lương Tư Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân Liễu Du Bạch tới gần.
Quay đầu nhìn lại thì thấy anh cầm một chiếc áo khoác gió.
Liễu Du Bạch dừng ở đằng sau cô.
Lương Tư Nguyệt đặt khoai tây xuống, đưa tay ra sau, muốn với lấy tay áo khoác.
Nhưng anh lại vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, ý bảo cô vươn người về phía trước.
Trên tay cô còn nhỏ nước, đưa hai tay ra phía trước, Liễu Du Bạch cho hai cánh tay cô vào ống tay áo, mặc ngược áo vào sau đó khép lại, kéo khóa lên.
Anh hỏi cô: “Như vậy được chưa?”
Áo cũng đủ lớn, dài đến đùi cô, lại không thấm nước, quả thật có thể coi như mặc tạp dề, chỉ ngoại trừ ống tay áo thật sự quá lớn.
Hai tay cô vươn ra, xắn cổ tay áo lên vài gấu, đến dưới khuỷu tay, “Được rồi.”
Lương Tư Nguyệt bắt đầu công việc vừa rồi một lần nữa. Liễu Du Bạch không rời khỏi nhà bếp ngay, cho đến khi cô xoay người, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu thì anh mới cử động. Trước khi ra khỏi cửa, anh tiện tay lấy một quả cà chua bi đã được cô rửa sạch đang để trên bàn.
Liễu Du Bạch ngồi ở trong phòng khách, mở TV lên, nghe một số chương trình TV linh tinh.
Nói thật cảm giác này rất là kỳ dị.
Anh không thích trong nhà có người xa lạ, thậm chí người lau dọn cố định còn phải dọn dẹp nhà cửa thông thường hằng ngày khi anh không ở nhà. Còn việc thuê người nấu cơm tại nhà lại càng là điều không thể.
Nhưng vào giờ phút này, trong phòng bếp có người, có tiếng nước chảy, tiếng thớt lạch cạch, tiếng dầu bắn tung tóe.
Anh không hề ghét những âm thanh này.
Liễu Du Bạch ngồi trong phòng khách một lát, đứng dậy quay về phòng ngủ thay quần áo, khi đi đến tủ lạnh lấy chai nước thì thuận tiện quan sát Lương Tư Nguyệt làm việc.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, quả thật là dáng vẻ biết nấu cơm, không chỉ là ở trình độ nấu cháo.
Dường như cho rằng anh tới để hối thúc tiến độ, cô vừa nhìn chằm chằm vào bếp vừa không quay đầu lại nói: “Nhanh thôi.”
Tầm một tiếng sau, bầu trời bên ngoài hoàn toàn chuyển tối.
Lương Tư Nguyệt cởi áo khoác của Liễu Du Bạch, bưng ba món ăn lên bàn, khoai tây hầm thịt bò, đậu Hà Lan xào và canh gà với nấm. Món chính là mì sợi được nấu trong nước luộc gà.
Cô vừa chia đồ ăn vừa nói, để cho nhanh, thịt gà và thịt bò hầm đều dùng nồi áp suất, có lẽ không đủ ngon miệng.
Sau khi Liễu Du Bạch ngồi xuống nếm thử, không khiêm tốn như cô nói, nó không tệ, hương vị tự nấu hoàn toàn khác với tay nghề của thím Trịnh.
Liễu Du Bạch nhớ ra trong nhà còn có một chai rượu trắng, hỏi cô có muốn uống không.
“Uống xong thì anh không thể lái xe đưa tôi về nhà.”
Liễu Du Bạch bật cười, “Tài xế không thể đưa à?”
Cô cúi đầu gắp đồ ăn, nhỏ giọng nói: “…Không nên làm phiền tài xế Phó.”
Vì thế bọn họ không uống rượu, những chiếc ly chứa đầy nước khoáng lạnh, khi chạm cốc là một hương vị khác biệt.
Lương Tư Nguyệt lén quan sát Liễu Du Bạch, anh thật sự cho cô mặt mũi, ba món ăn này anh đều động đũa.
Anh đã thay một bộ quần áo ở nhà, áo thun màu trắng và quần dài màu xám, đều được làm từ chất liệu cotton thoải mái, khiến anh có vẻ cực kỳ thảnh thơi, không hề có tính công kích.
Lương Tư Nguyệt thích ba chiếc đèn nhỏ màu vàng ấm áp treo trên bàn ăn, thích dòng nước khoáng mát lạnh chảy xuống cổ họng, thích dáng ngồi của Liễu Du Bạch, cũng thích bầu không khí của bữa cơm này.
Cảm giác yêu thích thậm chí khiến cô sinh ra cảm giác tội lỗi.
Bởi vì cô đã dùng rất nhiều kỹ thuật diễn để che giấu sự yêu thích này.
“Anh Liễu,” Tâm trạng vui vẻ hạnh phúc này, rất khó để không mở miệng nói gì, “Tôi có thể hỏi anh một câu không?”
“Ừm.”
“Sinh nhật anh chỉ kém Chu Tuân một ngày, tại sao không tổ chức cùng nhau? Chị Molly cũng nói, những năm trước anh…” Cô đột nhiên im lặng là bởi vì thấy sắc mặt Liễu Du Bạch dần dần trầm xuống.
Tự biết có lẽ mình đã nói sai rồi, không dám mở miệng nữa.
Trong lòng rất ảo não.
Chờ cơm nước xong, Lương Tư Nguyệt dọn dẹp bàn ăn, cầm chén bát cho vào bồn rửa.
Cô rửa sạch việt quất được đặt cùng với các nguyên liệu, cho vào một chiếc bát sứ nhỏ màu trắng, trở lại phòng khách.
Liễu Du Bạch ngồi trên sô pha. Lương Tư Nguyệt đẩy chiếc bát đến trước mặt anh, tiện thể ngồi xuống tấm thảm bên cạnh bàn trà.
Hai người cùng ăn việt quất, Lương Tư Nguyệt thỉnh thoảng quay đầu nhìn Liễu Du Bạch, cuối cùng không chịu được bầu không khí kỳ quái như vậy, trực tiếp xin lỗi vì vừa nãy mình đã lỡ miệng trên bàn cơm.
Tuy rằng không biết tại sao nhưng Liễu Du Bạch không vui nhất định là có nguyên nhân của anh.
Liễu Du Bạch nghe cô nói “Xin lỗi” với vẻ mặt buồn bã, liếc cô một cái, không nói gì mà đứng dậy, đột nhiên xoa nhẹ đầu cô, “Cô nhóc này.”
Đi vòng qua đằng sau cô.
Lương Tư Nguyệt sửng sốt, không khỏi duỗi tay sờ lại đỉnh đầu mình, ánh mắt dõi theo anh rời đi.
Anh cầm một điếu thuốc, châm lửa, đặt bật lửa lên chiếc khay đồng trên giá để đồ, ngay sau đó đi tới bên cửa sổ.
Anh ngồi xuống sàn nhà, gập một chân lên, rít hai hơi thuốc, im lặng một lúc lâu.
Lương Tư Nguyệt bị dày vò trong bầu không khí an tĩnh như vậy, ngay khi cô đang quyết định có nên dứt khoát rời đi hay không, Liễu Du Bạch đột nhiên duỗi tay, cỗ vỗ mặt sàn bên cạnh, cũng không nhìn cô, “Qua đây.”
Lương Tư Nguyệt còn nắm quả việt quất trong tay, dừng một chút, chạy nhanh qua, ngồi xuống đối diện anh.
Cô nhìn thấy hai bóng người phản chiếu trong cửa sổ sát đất và Liễu Du Bạch đang nhìn cô.
Cô không dám quay đầu qua, chỉ cảm thấy mình dần bị khói thuốc bao phủ, cực kỳ căng thẳng, vì thế vô thức mà cho việt quất vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Sau đó nghe thấy tiếng Liễu Du Bạch vang lên, giọng điệu rất xa lạ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Liễu Du Bạch hỏi cô: “Cô biết chuyện nhà tôi được bao nhiêu?”
“Những gì bố tôi biết thì tôi căn bản đều biết.” Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng trả lời.
Liễu Du Bạch không hỏi, vậy bố cô biết được bao nhiêu. Anh cắn điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi, sau đó mới mở miệng.
Sau khi anh học xong cấp hai đã nhất quyết rời xa Trình Đạm Như, quay lại gần Liễu Văn Tảo để học.
Tuy Liễu Văn Tảo là bố anh nhưng lại không tin anh, cảm thấy anh làm như vậy nhất định là có ý đồ.
Ngoài ra Liễu Văn Tảo còn bị tâm lý áy náy đè ép, rồi lại không có cách nào giải quyết, chỉ có thể dựa vào tính khí thất thường gấp đôi để đối phó với mối quan hệ bố con ngày càng căng thẳng giữa hai người.
Đương nhiên khoảng thời gian này cũng không quá tốt, Liễu Văn Tảo phòng bị anh, Phan Lan Lan càng không có lúc nào là không theo dõi anh. Anh không có bất cứ nguyên do gì để xung đột với hai người kia, bị kẹp ở giữa, chỉ có thể lúc nào cũng chịu đựng.
Tại sao không ăn sinh nhật cùng Chu Tuân?
Bởi vì hằng năm trước khi chuẩn bị sinh nhật, anh phải chứng kiến rất nhiều việc phiền toái.
Phan Lan Lan không muốn làm chung, sợ con trai bị đoạt hào quang, càng sợ những vị khách được mời tới thầm so sánh con trai trước của chồng với con bà ta.
Khi đó nền móng của bà ta chưa vững, đặc biệt quan tâm tới những việc này.
Về Liễu Văn Tảo, cảm thấy tổ chức chung sẽ tiết kiệm sức lực và thời gian, nhưng về phương diện khác lại đắn đo vì Phan Lan Lan bên gối nói bóng gió.
Đơn giản, Liễu Du Bạch lại quay về Nam Thành cùng đón sinh nhật với mẹ mình Trình Đạm Như.
Nhưng Trịnh Đạm Như cũng không thu nhận anh, coi anh là kẻ phản bội.
Cho nên anh đã quen trải qua một mình.
Sau khi kể xong, anh thậm chí còn trả lời câu hỏi cuối cùng mà Lương Tư Nguyệt hỏi trong xe vừa nãy: Có lý do gì khác để anh ấp ủ nhân tài không?
Có.
Lương Tư Nguyệt rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khiến anh nhớ lại bản thân mình khi đó.
Đơn giản khi đó bị cảm giác thiếu thốn không thỏa mãn quấy phá, khiến anh không tự chủ được mà để ý tới cô.
Liễu Du Bạch nói xong lại tiếp tục im lặng.
Lương Tư Nguyệt biết nếu như ôm sẽ quá đường đột, cô không có can đảm này.
Cô nghe anh nói xong, cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì, vì thế đành vươn tay, bàn tay mở ra, nhỏ giọng nói với anh: “… Ăn việt quất không?”
Liễu Du Bạch rốt cuộc cũng ngước mắt nhìn cô, nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ: “Cô dỗ trẻ con à?”
“Ờm…” Lương Tư Nguyệt nhìn anh, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, trái tim cô phác họa quỹ đạo bất ổn của chuyển động, có thể là điện tâm đồ rối loạn nhịp tim.
Haiz, cô thật là… có thể bị Liễu Du Bạch coi là đối tượng thay thế cho thời niên thiếu của mình, vậy cô có thể làm gì.
“Tôi có thể làm gì cho anh Liễu?”