• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả năm sáu người đều lao đến, con đường chật hẹp làm mọi thứ càng thêm hỗn loạn. Tuy nhiên vì ánh đèn không đủ sáng nên bọn họ khó phân biệt được người của mình.

Thêm vào đó là Quan Sơn Tửu mặc áo đen. Chiều cao cũng chẳng thua kém ai. Cô lại có thể tùy ý đánh bất cứ người nào không cần phân biệt.

Ngồi trong xe, Nguyễn Kỳ hết sức lo lắng. Cô lại không biết lái xe nên tay chân lúc này trở nên luống cuống. Điện thoại thì sắp cạn pin. Quả thật lúc này đối với cô rất bế tắc.

Quan Sơn Tửu dù có lợi thế đó nhưng những người kia đều là những kẻ sành sỏi và kinh nghiệm. Cô đánh trúng họ họ cũng đánh trúng cô.

Quan Sơn Tửu đã bị hai gậy vào vai, hai cánh tay vì chống đỡ cũng sưng lên không kém. Bên kia sáu người thì cũng ba người bầm dập mạnh.

Lần này bọn chúng tách ra, và rất dễ dàng nhận diện được kẻ đứng ở giữa.

- Tao không tin cả bọn lại thua một mình mày.

Một người trong số đó lên tiếng. Có một người chắc hẳn đau đớn lắm nên gục xuống. Một người khác lại kéo anh ta qua một bên. Bây giờ chỉ còn bốn người và Quan Sơn Tửu.

Nguyễn Kỳ nương theo ánh sáng đèn xe nhìn đằng sau, cho đến khi cô thấy Quan Sơn Tửu gục xuống. Lòng Nguyễn Kỳ thắt lại. Cô không biết vì sao, gan của mình lúc này lớn lên.

Không nghĩ ngợi gì, Nguyễn Kỳ mở cửa xe ra.

Bọn kia giật mình quay đầu nhìn lại.

- Quan.... Sơn Tửu...

Nguyễn Kỳ hốt hoảng gọi to. Nhưng lúc này, máu trên đầu Quan Sơn Tửu nhỏ xuống che đi nửa một bên mặt xinh đẹp. Nghe tiếng Nguyễn Kỳ, lần đầu tiên trong đời Quan Sơn Tửu biết đến sợ hãi.

Cô ấy vậy mà dám xuống xe?

- Vào...trong ngay.

Giọng Quan Sơn Tửu đứt quãng, Nguyễn Kỳ không nói gì chạy đến xuyên qua bức tường thịt kia, cô ôm lấy đầu Quan Sơn Tửu, và nhận ra nó dính đầy máu.

- Trời ơi...

- A ha, quên rằng trên xe còn một đứa. Chúng ta định làm gì với bé con này đây?

Nguyễn Kỳ nghe tiếng cười bên tai cảm thấy ghê tởm. Cô quay sang chắn trước mặt Quan Sơn Tửu:



- Nếu các anh không dừng lại, tôi sẽ la lên.

Bọn chúng bật cười:

- Đây là đường ruộng, mày có nhìn thấy ánh đèn phía xa không? Nhà ở đều là tuốt trong đó, mày có la người ta cũng tưởng thanh niên đánh nhau, thời buổi này ai mà thích xen vào chuyện của người khác chứ?

Nguyễn Kỳ:

- Tôi không tin, để xem anh nói đúng không?

Dứt lời liền dùng sức la lớn:

- Cứu người, ở đây có giết người, cứu cứuuuuu...

Cả bọn không ngờ giọng cô ta lại lớn như vậy, nhất thời kinh ngạc. Một tên chỉ vào Nguyễn Kỳ hét lên:

- Còn không bắt nó im miệng.

Những người đàn ông xúm lại, bịt miệng Nguyễn Kỳ và kéo cô ra, Quan Sơn Tửu hết sức lực vẫn cố nắm lấy tà áo Nguyễn Kỳ.

Cô gượng gạo ngồi dậy chống trả. Đồng thời muốn bảo vệ Nguyễn Kỳ. Người đàn ông đứng sau, rút ra một cây dao nhỏ.

- Phải mau chóng xong việc rồi rời khỏi đây.

Ông ta lao đến giơ cây dao trên cao rồi đâm xuống.

- Phập....

- Á....

Tiếng Nguyễn Kỳ hét lên, sau lưng Quan Sơn Tửu vừa nhận được một hơi ấm sau đó cô nghe thấy tiếng la.

Cây dao cắm sâu vào vai Nguyễn Kỳ.Máu chảy ướt một nửa áo.

- Thằng kia, mày làm gì vậy? Đã nói chỉ đánh thôi mà?



Người đàn ông phía trên run rẩy. Cả bọn vốn dĩ được người ta thuê đánh người thôi chứ đâu phải là giết người?

Sáu người đàn ông nhìn thấy cô gái gục xuống, hoảng sợ bỏ chạy. Chúng lấy xe máy quay đầu không kịp nói gì.

Quan Sơn Tửu ôm lấy Nguyễn Kỳ, cô ấy bất động. Quan Sơn Tửu ôm cô gái chạy đến gần chiếc xe của mình, lục lọi tìm kiếm hộp sơ cứu.

- Nguyễn Kỳ....sao cô lại ngốc như vậy?

Lòng Quan Sơn Tửu rối bời, đến cả giọng cũng khàn đi. Cô băng bó xong rồi đem cả anh Cường lên xe. Bây giờ quan trọng nhất là phải đến bệnh viện.

Dường như Quan Sơn Tửu đã quên bản thân mình cũng đang bị thương. Sau khí cô để hai người kia vào xe thì lúc này đầu óc choáng váng, sau đó gục xuống ngay cửa xe.

Hoàng Nhất Phong nghe thấy tiếng hét quen thuộc. Phía trước là những chiếc xe con, nhưng tại sao lại chạy nhanh như thế?

Con đường này vốn nhỏ, họ sẽ không thể đi qua dễ dàng nếu mà anh còn chạy giữa đường như thế này.

Sáu người kia giảm tốc độ khi thấy phía trước là một chiếc xe hơi. Chúng hò hét:

- Tránh ra, mau tránh đường.

Hoàng Nhất Phong thắng lại khiến sáu chiếc xe phía trước cũng phải ngừng. Anh mở cửa bước xuống. Vốn định hỏi đường xem có thấy chuyện gì không thì lại phát hiện đám người trước mặt có biểu hiện đáng ngờ.

Tất cả đều bị thương, trên áo dính máu, đầu vai họ đều chảy máu.

- Mày làm gì vậy? Còn không mau tránh ra cho bọn tao đi? Muốn chết à?

Hà Đình và Âu Linh cũng bước xuống. Lại có người xuống nên mấy người kia càng thêm tức giận.

Một người rút cây sắt ra chỉ vào Hoàng Nhất Phong:

- Tao đã nói tránh ra.

Hoàng Nhất Phong và Hà Đình nhìn nhau, mắt anh loé lên:

- Đừng nói với tao bọn mày vừa đánh một cô gái?

Hoàng Nhất Phong cất giọng lạnh lùng. Anh nghe thấy Nguyễn Kỳ gần đây và đây là chỗ gần định vị của em gái. Thêm những biểu hiện của bọn người này, không lẽ.....???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK