Sửa chính tả: Người đọc (nhờ mọi người đấy)
"Mẹ là mẹ của con ạ?"
Mưa lất phất giữa trưa hè nên đến chiều trời lạnh hẳn.
Lộ Văn Tinh ngâm mình trong quán cà phê thưởng thức món đồ uống nóng hổi cùng Nghiêm Hân Ngọc.
Tính cách cô nàng khá hướng nội, nhưng quen lâu mới biết là người ưa nói. Huống chi ở nơi đất khách xa lạ này, Lộ Văn Tinh là người bạn duy nhất cô quen.
Cậu cầm máy tính bảng chăm chú tô màu cho bức tranh.
"Cậu sắp xong rồi à, sao vẽ nhanh thế?"
Nghiêm Hân Ngọc ngồi đối diện cậu đang cầm một ly lước nóng hổi, kề miệng ly bên môi, cô nàng hóng hớt nhìn máy tính bản của Lộ Văn Tinh.
Học ở đại học Y nhàn hơn đại học C nhiều, không phải vì bài học ít, là vì giờ giảng mỗi tuần không nhiều, tiết trước chủ yếu là nhận xét bài của sinh viên, tiết sau thì để sinh viên tự do sáng tạo.
Cứ hai tuần sẽ nộp bài lên để nghe thầy cô góp ý một tuần, sau đó tiến hành hoàn thiện trong hai tuần rồi nộp lại.
Lộ Văn Tinh và Nghiêm Hân Ngọc đang trong tiến độ tuần thứ hai. Mà cô nàng vẫn chưa quen lịch trình thế này vì cô thích vẽ ở những nơi vắng vẻ hơn, trong khi Lộ Văn Tinh lại khá quen rồi.
"Hạn chót là tuần thứ năm, giờ mới là tuần thứ ba, cậu cũng nhanh quá nhỉ?"
Không ngồi nỗi nữa, cô nàng liền đứng bên cậu xem tranh.
Lấy màu đỏ là chủ đạo, con cáo trắng bự chảng lại chiếm nửa khung tranh.
Giữa ấn đường của nó có điểm một bông mai đỏ rực, mà cơ thể trắng toát như làn khói mờ ảo.
Bên dưới tán cây là nàng thiếu nữ bận đồ satanh màu mận, giữa ấn đường của nàng cũng điểm một bông mai như thế, nàng nhấc bàn tay mảnh khảnh bắt lấy một cánh hoa, trông bờ môi mỏng như đậm đỏ màu hoa.
Bức tranh này được vẽ theo phong cách Trung Quốc, tuy Lộ Văn Tinh vẫn chưa lên chi tiết nhưng Nghiêm Hân Ngọc đã biết người thiếu nữ ấy là do cáo trắng biến thành.
"Cậu sắp xong rồi mà tôi vẫn chưa đụng bút đây." Cô nàng than dài. "Ầy, tui chẳng biết phải vẽ gì nữa."
Nghe tiếng than ấy, Lộ Văn Tinh ngán ngẩm nhìn cô. "Không phải cậu không có cảm hứng, là cậu lên cơn trì hoãn thôi."
Cô nàng bĩu môi rồi như nhớ đến chuyện gì.
"Đúng rồi, tuần thứ năm này khu trừng bày bên cạnh sẽ triển lãm những bức tranh nổi tiếng, cậu có định đi không?"
Cậu nhướng mày hỏi lại. "Cậu nghe ở đâu thế?"
"Trên diễn dàn ấy." Nghiêm Hân Ngọc đặt ly nước xuống bàn. "Cậu có đi không?"
"Đi chứ."
Khi nước Y đang tầm xế chiều thì trong nước đang sớm bửng.
Mới sáng Văn Hoài Hạc đã sửa soạn chỉn chu, đang xách valy xuống lầu hai, thấy vợ mình đang ngồi bên mâm cơm, chẳng biết Văn Tranh đang nói gì mà bà cười đến vui vẻ.
Giờ ông đang sướng nên mặt mày tươi rói.
"Cả nhà buổi sáng tốt lành."
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Khi ông tủm tỉm ngồi xuống, bảo mẫu liền bê lên bát súp ngô. "Thưa ông Văn, súp của ông đây."
"Cám ơn bà."
Hớp ít súp, ông với lấy miếng bánh mì nước trên bàn. "Mười giờ cha phải bay nên hết bữa sáng này, cha sẽ đi ngay."
Ông cứ tưởng hai mẹ con sẽ hơn dỗi với mình, thế mà trông họ vẫn điềm nhiên như thường.
Kỳ vậy?
Lúc biết Lộ Văn Tinh chính là đứa út cưng của mình, ông hạnh phúc đến nỗi muốn đi tìm con ngay, nhưng lại nghe vợ bảo cậu đã ra nước ngoài.
Tâm trạng của ông liền tụt dốc không phanh, mình là cha ruột còn chưa thấy mặt con, trong khi hai người này lại được ăn một bữa tối sum vầy đầm ấm là sao?
Nhưng không sao cả.
Chốc nữa thôi ông sẽ được gặp Tinh Tinh, tưởng tượng đến khung cảnh nghe con gọi mình là bố, hai mẹ con này được ăn chung bữa cơm thì có gì đâu, mình sẽ rộng lượng tha thứ cho họ.
Còn phải thông cảm cho họ nữa, giờ họ hết cách để được gặp Tinh Tinh rồi, chắc giờ đang rầu thúi ruột.
Thế nên, lúc dùng bữa sáng này, Văn Hoài Hạc căng hết da mặt, cố không ra vẻ khoái chí của mình
Sau bữa, khi tài xế đang đứng chờ bên ngoài, ông xách vali toan chào tạm biệt vợ và thằng con cả, nào ngờ, chẳng biết hai người họ lấy vali từ đâu ra, vừa đi theo ông vừa bảo. "Khéo ghê tụi tôi cũng bay chuyến này nè, mình đi chung nào."
Văn Hoài Hạc:...
"À, em thấy gặp Tinh Tinh rồi vẫn kịp khai trương sản phẩm mới." Bà nở nụ cười tươi rói, trông thật rõ vui vẻ.
Còn Văn Tranh thì điềm tĩnh hơn, nghiêm túc bổ một câu. "Mốt là sếp Vương bay rồi nên con sẽ bay trước cho phải phép."
Ông Văn – Người đàn ông luôn mơ được sớm gặp Tinh Tinh bày tỏ:...
Lúc máy bay hạ cánh thì bên nước Y đã khuya.
Người đón họ là trợ lý của sếp Hà, một cậu chàng chỉn chu trong bộ vest đen. "Cháu chào sếp Văn."
Vì từng gặp Văn Hoài Hạc nên rất nhanh cậu trợ lý đã nhận ra họ. "Bà Văn và cậu lớn cũng đến đây ạ?"
"Đều có việc ở nước Y nên chúng tôi đi chung ấy mà." Kỷ Viện không tin chồng mình đến đây để dự triển lãm thật nên khi thấy trợ lý của sếp Hà ra đón, bà có hơi ngạc nhiên.
"Cậu Hứa này, các cậu mở triển lãm vào tuần thứ năm à?"
"Dạ vâng ạ." Cậu Hứa nhiệt tình dẫn lối cho họ. "Khi nào bà Văn và cậu lớn rảnh thì cứ ghé qua xem."
Cậu Hứa chở cả ba đến khách sạn, giúp họ sắp xếp chỗ nghỉ rồi đưa thẻ phòng cho họ.
"Sếp Hà cũng có đây ạ, để cháu gọi cho ngài ấy một tiếng."
Cậu Hứa đi rồi, Kỷ Viện hoang mang liếc mắt với Văn Tranh. "Ông được mời dự buổi triển lãm thật đấy à?"
Văn Hoài Hạc nghiêm túc đáp lại. "Đúng rồi."
Thoáng chốc, sếp Hà gần bốn mươi ruổi đã xuất hiện từ thang máy.
"Ôi sếp lớn, cuối cùng ông cũng đến."
Cả hai bắt một cái tay ngắn ngủi. "Bà Văn càng ngày càng rạng rỡ, còn cậu lớn thì vẫn điển trai như ngày nào."
"Sếp Hà quá khen rồi." Kỷ Viện cũng lịch sự chào lại.
"Thì đúng mà, tôi đã chuẩn bị rồi, cả hai cùng đi nhé."
"Sếp Hà mở triển lãm đột ngột quá, sao gần đến giờ rồi mới gửi thiệp mời chứ." Kỷ Viện buông lời chọc. "Nếu lão Hạc nhà tôi không sắp xếp được thời gian thì chẳng phải bỏ lỡ một bữa tiệc thị giác rồi ư."
Hà Ích cười đến hằn nếp nhăn. "Triển lãm này đa phần cũng nhờ sếp Văn làm mối cho, tìm được hai bức tranh nổi tiếng, lúc chúng tôi vừa chốt thời gian triển lãm thì bên hợp tác liền đánh một cú sang."
"Bà Văn cũng ghé rồi, tranh lần này thực sự rất quý, chúng tôi đã thuê từ những người sưu tầm đồ cổ, triển lãm một ngày thôi thu được từng này rồi." Hà Ích đưa ra một con số.
"Tôi cứ ngỡ sẽ không hợp tác được chứ, nhưng rồi lão Văn lại khuyên tôi đừng bỏ cuộc, cứ chốt thời gian triển lãm đi, nào nghĩ sẽ gặp may thế. Hóa ra bên công ty hợp tác đó gặp chút chuyện nên tạm thời không thể hợp tác được."
Kỷ Viện cảm thán đầy sâu xa. "Lão Hạc nhà tôi khuyên ông chốt ngày trước ư?"
Hà Ích chẳng nghe được thâm ý trong đó, còn ca ngợi thêm về Văn Hoài Hạc.
"Đúng vậy, may mà có sếp Văn. Đến khi về nước, tôi sẽ ghé thăm hậu tạ."
Văn Hoài Hạc khẽ tặc lưỡi, ước gì chặn được miệng Hà Ích, người gì mà lắm mồm thế?
"Khụ, lão Hà này, ta có nên bàn bạc một chút về buổi triển lãm cuối tuần thứ năm không?"
"À vâng vâng! Tôi cũng có mời đối tác nữa, lát chúng ta bàn trên bàn ăn nhé."
Sáng hôm sau, nhận được tin nhắn của Văn Tranh, Lộ Văn Tinh nghĩ chắc y sợ mình phá rối giấc ngủ của cậu nên không gọi thẳng tới.
Y hỏi hôm nay cậu có nhiều tiết không, có rảnh để hẹn ăn một bữa cơm không.
Cậu gọi thẳng cho y rồi cả hai hẹn nhau lúc bảy giờ tối.
Tuy chiều nay cậu không có tiết, nhưng trước khi Văn Tranh hẹn cậu ăn cơm thì hôm qua cậu đã đồng ý tham gia buổi hoạt động kết nối với các bạn nhiếp ảnh, họ rủ nhau đến ngoại ô để sưu tập hình ảnh.
Lúc cậu lên xe về với họ thì đã sáu giờ rưỡi, gần nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn, nên cậu bắt xe về khách sạn luôn. Và khi đến nơi thì đã sáu giờ năm mươi.
Cậu đã hỏi Văn Tranh trước nên cũng biết Kỷ Viện có đến, nhưng khi thấy bà ngồi cạnh một người đàn ông xa lạ, cậu không khỏi liếc mắt nhìn.
"Tinh Tinh qua đây nào."
"Cháu xin lỗi vì đến trễ ạ."
"Không sao, nhóc đói chưa? Ăn lót bụng nhé." Khách sạn Văn Tranh đặt có nấu món Trung, sau khi căn nhắc đến khẩu vị của cậu, y quyết định chốt nơi này.
"Mấy ngày nay con ở nước Y thế nào? Ăn uống có quen không?" Kỷ Viện lo cậu không hợp với đồ Tây bên này.
"Dạ ổn ạ, vì có nhiều du học sinh nên căn tin có bán đồ ăn Trung Quốc ạ."
"Thế thì tốt rồi."
Lộ Văn Tinh ghé mắt nhìn Văn Hoài Hạc đang nhìn mình đầy chăm chú, vì không biết ông là ai nên cậu không rõ phải xưng hô thế nào.
"Đây là cha của anh."
Nghe Văn Tranh giới thiệu, cậu gật đầu thưa. "Cháu chào... bác Văn ạ."
Cậu quan sát thêm về ông, đúng như lời của Kỷ Viện, Văn Tranh không hề giống cha mình.
"Đừng đứng, Tinh Tinh cứ ngồi đi." Văn Hoài Hạc muốn cậu ngồi cạnh mình nhưng lại bị Kỷ Viện giành mất. "Tinh Tinh ngồi cạnh cô này."
Ông ảo não kêu phục vụ dọn món lên như một chiếc máy gọi món hình người.
Trước khi cậu đến, vì sợ trễ thế này cậu sẽ đói nên Kỷ Viện đã dặn sẵn mấy món.
"Thật ra, hôm nay bọn cô hẹn con là vì có chuyện quan trọng muốn nói với con."
"Cô cứ nói đi ạ."
"Mình ăn rồi hãy nói."
Tranh thủ giờ cơm chưa đến, Lộ Văn Tinh lấy quà mình đã chuẩn bị trước. "Con có quà muốn tặng anh và cô ạ."
Nói rồi, cậu quay ra xin lỗi Văn Hoài Hạc. "Cho cháu xin lỗi ạ, vì không biết bác sẽ đến nên cháu không chuẩn bị phần của bác, để lần sau cháu đền bù ạ."
"Không sao, không sao đâu con."
Kỷ Viện mừng rỡ khi nhận được quà. "Bọn cô mở quà luôn được không?"
Thấy cậu gật đầu, hai mẹ con vui vẻ mở quà trước mặt Văn Hoài Hạc.
Quà của Văn Tranh là một chiếc cà vạt màu xanh biển, vừa hay lại hợp với bộ âu phục y đang mặc.
Còn của Kỷ Viện thì tinh xảo hơn, cậu tặng bà một sợi dây chuyền hình sừng hươu saphirre, cặp gạc trông tựa bông tuyết mà ở giữa là viên đá sapphire xanh bích.
"Đẹp quá."
"Cô có thích không ạ."
"Thích chứ." Kỷ Viện cười nheo mắt, đến môi cũng không kiềm được cảm xúc. "Cô thích lắm."
"Chồng này, anh thấy dây chuyền Tinh Tinh tặng em có đẹp không?"
Văn Hoài Hạc nào có ghen tị, sượng trân đáp lời. "Đẹp."
Văn Tranh thì không khoe khoang lồ lộ như thế, y chỉ đóng lại rồi mở ra, nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải mịn màng.
"Tinh Tinh, nhóc đeo hộ anh nhé?"
"Dạ?" Cậu bối rối trước lời nhờ vả này, vì ngồi cạnh y nên hơi khó nhưng có Văn Hoài Hạc ngồi cạnh Kỷ Viện đó, sao không nhờ ông ấy đeo?
Còn thế này thì không hay đâu nhỉ?
Không đợi cậu rối rắm, Kỷ Viện cười cười giải thích. "Cô không biết thắt cà vạt, mà chồng cô... bị run tay, cố cả ngày cũng không thắt được."
Lộ Văn Tinh liếc mắt nhìn Văn Hoài Hạc, trông ông khó chịu vậy nhỉ? Nhưng có vẻ không định ra ngăn, cậu do dự một chút rồi cũng đáp lời.
Cậu còn giúp Kỷ Viện đeo dây chuyền, bà cũng nhích ghế sang cho cậu dễ đeo.
Lúc cài khóa cho bà, Lộ Văn Tinh vô tình trông thấy nốt ruồi nhỏ trên cần cổ cao trắng ngần ấy.
Thoáng chốc, như có gì đó đập vào đầu cậu, ầm một phát, kỳ ức lờ mờ bỗng ùa về.
Vẫn là vườn hoa quen thuộc đó.
Cậu nhóc co giò bỏ chạy, lúc rẻ hướng lại va vào lòng người phụ nữ.
"Đừng chạy nữa."
"Vậy mẹ bế con nhé."
"Hôm qua bảo mình lớn rồi không cho mẹ ôm mà, sao giờ đòi ôm thế?" Bà dịu dàng chải lại mái tóc cho con trai. "Con nhìn con này, chạy cả hết mồ hồi."
"Bày đặt thế này chắc định đòi đồ chơi mới rồi."
"Không có đâu, hứ." Cu cậu lè lưỡi với anh hai. "Mẹ ơi, mẹ bế con đi."
Bà cười hiền. "Rồi, để mẹ ôm Tinh cưng của cả nhà nào."
"Nói mẹ nghe con muốn gì nào?" Khi mẹ cúi mình bế em lên, cậu nhóc đáng yêu như búp bê này liền nở nụ cười ngọt lịm, không đợi bà đáp lại, cậu choàng lấy cổ bà, hôn cái chụt lên má.
"Muốn hôn mẹ một cái cơ."
Tức khắc bà ngỡ ngàng không thôi, sau đó cúi đầu bật cười dịu dàng, véo lấy khuôn mặt núc ních của cậu nhóc. "Lại ăn vụng bánh rồi phải không, sao miệng ngọt quá thế"
"Không phải đâu ạ, đây là bài tập về nhà thầy cho tụi con đấy ạ." Cậu làm nũng trong lòng mẹ, lúc liếc mắt lên cần cổ bà lại vô tình trông thấy một nốt ruồi đen nhỏ.
"Tinh Tinh."
"Tinh Tinh ơi?"
Lộ Văn Tinh hồi thần, lại thấy ba người họ nhìn mình với vẻ lo âu. "Sao thế?"
"Không, không có gì ạ."
Đầu cậu như rối loạn, chẳng còn phân biệt nỗi ký ức đó là thật hay giả.
Lúc dùng bữa, cậu không khỏi thẫn thờ, cứ liếc mắt lên người Kỷ Viện.
Nhưng... sao có thể chứ?
Tiểu thuyết không hề viết nhà họ Văn còn một người con khác, nên tức tốc cậu đã bỏ ngay suy nghĩ này, chắc ký ức bị rối rồi, hoặc có thể chỉ là trùng hợp thôi.
"Sao Tinh Tinh không ăn?" Kỷ Viện hoài nghi nhìn cậu. "Không phải lần trước con thích xương sườn ngâm chua ngọt lắm ư, đồ ăn ở đây không hợp với con à?"
Hiện giờ cậu chẳng có tâm trạng ăn uống, đầu óc cứ nghĩ đến ký ức kia, trông bà ân cần với mình thế cậu không sao không ảo tưởng được.
Sao lại trùng hợp đến thế?
Kỷ Viện rất nhạy bén với cảm xúc, mới đầu bầu không khí rất hài hòa, vì không để Tinh Tinh căng thẳng Kỷ Viện không cố dẫn dắt đề tài, nhưng sau khi cài dây chuyền cho bà, cậu cứ hay ngẩn ngơ.
Đứa trẻ bốn năm tuổi không nhớ được nhiều chuyện nhưng có hai chuyện vẫn nhớ như in.
Qua lời kể của Lộ Tiểu Phỉ, sau một trận sốt cao, cậu không còn nhớ được tên mình, nhưng biết rằng mình được gọi là Tinh Tinh bởi đó là cái tên luôn khắc ghi trong đầu cậu.
Lộ Văn Tinh không biết phải giải thích thế nào với ký ức kỳ lạ này, sau một hồi im lặng, cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng của người phụ nữ.
"Tinh Tinh, cô nói rồi, hôm nay bọn cô có chuyện quan trọng muốn nói với con, con có sẵn lòng nghe cô nói không?"
Nghe thế, trái tim cậu bỗng giật nảy, như đoán được gì đó lại như chẳng đoán được gì.
"Sau ngày con bay đến nước Y, bọn cô đã đêm thăm gia đình nuôi của con."
Con ngươi cậu giãn ra, giữa không gian tĩnh lặng này, giọng nói nhẹ nhàng của bà như vang rõ.
"Lần đầu gặp mặt con đã cứu cô mà cô cứ kéo con không buông. Lúc con đưa cho cô chiếc khăn tay, không phải cô bị dọa sợ, là cô không kiềm được hạnh phúc."
"Cô trông ngóng từng ngày mà chẳng ngờ chúng ta sẽ được gặp lại nhau như thế. Mọi chuyện xảy ra vừa bất ngờ vừa đáng mừng."
Lộ Văn Tinh cụp mắt xuống, làn mi dài và dày rung động như cánh bướm khẽ vỗ, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh xẻo trông càng sáng ngời.
Kỷ Viện không định nói nữa, vì bà biết cậu hiểu ý mình, chỉ yên lặng đợi câu trả lời của cậu.
Văn Tranh và Văn Hoài Hạc cũng im lặng không nói, nhưng ánh mắt cứ dán chặt vào người cậu.
Giữa bầu không khí lặng thinh này, Kỷ Viện chẳng hề lên tiếng thúc giục, bà sẵn lòng cho cậu thời gian, như cậu đã luôn chờ họ suốt mấy năm nay.
Bà chỉ lo cậu ăn không đủ no, chẳng biết có nên gọi thêm món không nhưng chưa kịp liếc mắt đi, Lộ Văn Tinh đã ngẩng mắt lên, phản chiếu bà trong cặp mắt của mình.
Rồi cậu cũng cất lên tiếng nói của mình.
"Mẹ là mẹ của con ạ?"
***
Chuyện bên lề:
Gần tháng rồi không được gặp thầy Cố, bạn tôi kiểu: Thầy Cố là ai, có xuất hiện trong này á, sao tao không biết?