• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Vãn Phong

***

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, Dịch Dương hơi cụp mặt xuống, dò hỏi: “Em sao thế?”

Thương Lâm vội vàng cúi đầu xuống, cảm thấy khóe mắt cay cay, còn chưa kịp làm gì thì nước mắt đã rơi xuống.

Cô nhớ hôm ấy tỉnh lại ở bệnh viện, y tá nói với cô cậu bạn vừa ở bên cạnh cô thật là đẹp trai, sau đó cô nhìn thấy Mạc Đình Hiên thì cứ ngỡ là y tá nói anh ta. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người cô y tá nói có lẽ là Dịch Dương…

Hắn cứu cô từ trong tay tên cướp, đưa cô tới bệnh viện nhưng vì nguyên nhân nào đó mà không thể đợi đến khi cô tỉnh lại đã vội đi. Đúng lúc đó, Mạc Đình Hiên đến bệnh viện thăm bạn, nhận ra cô học cùng trường nên tiện thể chăm sóc một chút.

Vì thế, cô liền tưởng là Mạc Đình Hiên đã cứu cô.

Tuy hiểu lầm này nhanh chóng được làm rõ nhưng lúc ấy cô đã động lòng với anh ta, ánh mắt nhìn anh ta cũng đã khác trước rồi. Mạc Đình Hiên vốn là một chàng trai rất xuất sắc, một khi cô đã động lòng thì càng khó mà kiềm chế được.

Sau khi rũ bỏ được mối tình kia, Thương Lâm từng nghiêm túc xem xét lại sự si mê cuồng dại của mình đối với Mạc Đình Hiên trong bao nhiêu năm, cuối cùng kết luận được rút ra là: Tuy rằng sau đó cô thích Mạc Đình Hiên là vì bản thân anh có sức thu hút nhưng nếu nghiêm khắc mà truy nguyên vấn đề thì sự động lòng lúc ban đầu là do cô đã hiểu lầm, tưởng anh là người đã cứu mình.

Cô vẫn luôn nhớ dáng người mơ hồ kia, người đã cho cô chỗ dựa vững chãi vào lúc cô không biết phải dựa vào đâu.


Cho nên, thật ra bao nhiêu năm nay cô đã… yêu sai người sao?

Nếu lúc ấy anh không rời khỏi đó trước khi cô tỉnh lại thì phải chăng, bọn họ sẽ không để lỡ nhau lâu như vậy?

Bọn họ như thế, rốt cuộc là có duyên hay vô duyên đây?

“Thương Lâm?” Hắn gọi tên cô, giọng rất nghiêm túc. “Có người đến.”

Thương Lâm cả kinh, lúc này mới phát hiện đúng là có tiếng người đang đi từ xa đến gần, hướng về phía bọn họ.

Bây giờ mà chạy thì đã không kịp nữa rồi, Thương Lâm dùng sức ôm lấy cánh tay của Dịch Dương, dìu anh dậy. “Chúng ta trốn vào đó đi.” Cô chỉ vào một cái hẻm tối đen cách đó không xa, nói nhỏ.

Hai người trốn vào trong hẻm, bên cạnh có một đống nan tre và sọt tre. Thương Lâm kéo chúng chắn trước người mình và Dịch Dương, rồi từ khe hở nhìn ra ngoài, quan sát tình hình.

Khi cô làm những việc này, động tác rất nhanh nhẹn tháo vát, giống như là không bị chút ảnh hưởng nào vậy. Nhưng thực ra chỉ có một mình cô rõ, trái tim trong lồng ngực đang đập rất nhanh và loạn.

Thậm chí cô còn không dám quay đầu lại nhìn hắn.

Những người đó từ từ xuất hiện trong tầm mắt của cô, là hai người đàn ông, vì khoảng cách quá xa nên cô không thấy rõ mặt. Thương Lâm vực dậy toàn bộ tinh thần thì mới có thể nghe được vài lời đối thoại của họ.

“Mày có chắc là chạy vào trong này không?”

“Chắc chắn ả ta ở xung quanh đây, vừa rồi tao nhặt được cái này.” Hắn giơ thứ gì đó lên, Thương Lâm sờ lên hông mình thì mới phát hiện túi thơm đã bị mất. “Không biết tên hôn quân ấy có trốn chung với ả không?”

“Hôn quân đã bị thương nặng nên chắc chắn là không chạy xa được, chúng ta tìm xung quanh đây thôi.”

“Cũng phải…”

Nói xong, quả thực bọn họ đi xem xét xung quanh. Trái tim Thương Lâm gần như là muốn vọt ra khỏi lồng ngực, tay phải bất giác nắm thật chặt.

Bọn họ sẽ bị phát hiện mất! Chắc chắn sẽ bị tìm ra!

Mấy người kia gần như là khẳng định bọn họ ở gần đây nên tra xét mỗi một ngóc ngách rất cẩn thận, không lâu nữa sẽ tìm đến con hẻm này, đến lúc đó bọn họ thật sự không còn đường trốn!

Không, thật ra vẫn còn cơ hội để trốn thoát!

Tầm mắt của bọn họ không hề nhìn về hướng này, nếu cô bước nhẹ chân thì hoàn toàn có thể thoát ra từ đầu bên kia con hẻm.

Nhưng Dịch Dương…

Ánh mắt Thương Lâm nhìn về phía gương mặt tái nhợt của Dịch Dương. Hắn nhắm mắt lại, dường như không quan tâm đến thời khắc ranh giới sống chết mong manh này, vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh.

Thương Lâm mím môi. Dịch Dương đã bị thương nên đương nhiên bước chân sẽ không vững, trong quá trình chạy trốn không thể không phát ra âm thanh gì. Nếu cô mang hắn theo thì kết quả cuối cùng sẽ là cả hai người đều bị bắt.

Vậy thì chỉ còn cách…

Cô bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ hắn. Khi hai người ngủ chung, cô rất thích làm như vậy, ôm cổ hắn, vùi mặt vào lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim hắn đập nhịp nhàng. Thình thịch, thình thịch, giống như là tiếng trống có quy luật.

Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy rất yên tâm.

Đôi môi xinh đẹp kề sát vào tai hắn, cô dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, chậm rãi nói: “Dịch Dương, chúng ta chia tay đi.”

Cơ thể dưới cánh tay cô bỗng cứng đờ, hắn mở mắt ra, gần như nhìn cô với ánh mắt không dám tin.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà đao kiếm cũng không thể lay chuyển kia biến mất vì câu nói của mình, Thương Lâm khẽ mỉm cười, không biết có nên tự hào vì chuyện này không.

“Em nghĩ chắc hẳn mấy ngày nay anh cũng đã nhận ra được em có vẻ rối rắm. Bởi vì em phát hiện hình như mình không hề yêu anh.” Cô nói thật nhỏ. “Thì ra là do thấy anh quá đẹp trai nên bệnh mê trai đẹp tái phát, sau khi ở bên nhau em mới dần cảm thấy hình như cảm giác của mình đã sai rồi. Em không hề thích anh, em chỉ ỷ lại anh mà thôi… Làm ra chuyện hiểu lầm như vậy em cũng thấy có lỗi với anh lắm, cho nên không biết phải nói với anh thế nào.”

Tay Dịch Dương chậm rãi nắm lấy tay cô, siết thật mạnh, giống như là muốn làm cô đau. Nhưng lúc này hắn đã chẳng còn bao nhiêu sức lực, cho dù có cố hết sức thì cô vẫn có thể nhẹ nhàng giãy ra được.

Nhìn những ngón tay thon dài giãy ra khỏi bàn tay mình, lòng Dịch Dương bỗng cảm thấy hoảng loạn khó hiểu. Hắn chưa từng có cảm giác này.

Hắn nhớ tới thái độ khác thường, như gần như xa của cô trong mấy ngày nay thì gần như là tin lời cô. Chỉ vì hắn còn nhớ rất rõ, có mấy lần hắn thấy cô ngẩn người với bộ mặt nhăn nhó, nhưng vừa nghe thấy giọng của hắn thì lập tức tươi cười như là phản xạ có điều kiện. Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, nhưng kết hợp với những lời lúc này thì có lẽ… Đó chính là cái mặt nạ mà cô đeo cho mình hắn xem.

Cho nên cô không thích hắn, không chỉ như thế, mỗi ngày còn rối rắm suy nghĩ xem làm thế nào để chia tay với hắn?

Trong ánh sáng lờ mờ, sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt đen thì sâu đến nỗi như không thấy đáy, khiến người ta lo sợ là chỉ cần nhìn vào thì sẽ bị hút vào trong ấy.

Thương Lâm bỗng nhiên đứng dậy, Dịch Dương ngẩn ra, không biết cô định làm gì. Hắn vừa định lên tiếng thì đã thấy cô đưa ngón trỏ lên môi, ý bảo hắn không được nói, sau đó thì từ từ, từ từ lùi ra sau.

Cô đứng cách hắn ba bước, cong môi lên cười, đẹp như là ánh trăng vừa ra khỏi áng mây đen. “Tạm biệt.” Sau đó xoay người đi không chút do dự, chạy về phía đầu bên kia của con hẻm.

Cô chạy rất nhanh, bởi vì sợ hắn sẽ ngăn cô lại. Cô biết lúc này trong lòng hắn vẫn rất rối rắm, có lẽ là vẫn còn tưởng rằng cô muốn bỏ chạy một mình. Vì suy xét đến chuyện đó nên hắn sẽ không đuổi theo, hắn sẽ không cho phép mình trở thành gánh nặng của cô.

Nhưng đương nhiên không phải cô muốn chạy trốn.

Cô nhớ tới lời của hai người ban nãy, lòng nhanh chóng có tính toán. Từ lời của bọn chúng, xem ra bọn chúng chỉ xác định là cô ở gần đây mà không thể xác định hắn có ở cạnh cô hay không. Cho nên khả năng cô chạy ra đánh lạc hướng bọn chúng là rất lớn. Hơn nữa cô chỉ là một cô gái, bọn chúng bắt được cô chưa chắc đã giết cô, bởi vì còn có thể dùng cô làm con tin. Nhưng nếu Dịch Dương bị bắt thì mọi thứ đều xong, bọn họ không còn con át chủ bài nữa, chắc chắn sẽ phải chết.

Thương Lâm chạy ra khỏi đó từ đầu bên kia của con hẻm rồi chạy thật nhanh về phía trước. Hai bên trái phải của căn nhà này là hai con hẻm, thông ra hai con phố lớn. Bọn họ vừa nấp ở con đường bên kia, bây giờ cô phải chạy qua con đường khác.

Khoảng cách chỉ khoảng 30 mét, cô chạy một mạch là tới, sau đó nhắm trúng mục tiêu, chạy vào con hẻm bên kia thì nhìn thấy hai người đàn ông đó đang đứng tra xét khắp nơi. Thương Lâm nhắm mắt lại, thầm tự động viên tinh thần của mình, sau đó từ từ bịt miệng lại, phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào vì hoảng sợ.

Trên con đường yên tĩnh, âm thanh này giống như một tiếng sấm vang giữa trời. Thương Lâm nhìn thấy hai người đàn ông kia lập tức quay đầu lại, nhìn về phía của mình.

Sau khi chắc chắn bọn họ đã nhìn thấy mình, Thương Lâm quay đầu bỏ chạy. Cô cũng không biết mục tiêu của mình là đâu, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhât là phải chạy thật nhanh, chạy càng xa càng tốt, dẫn dụ những người đó rời xa chỗ của Dịch Dương, như thế hắn sẽ không có chuyện không may.

Cô cảm thấy mình làm như vậy quả thật là giống với những cô gái khổ mệnh, vì phu quân mà không tiếc hy sinh mọi thứ trong những câu chuyện truyền thuyết.

Vào thời khắc quan trọng nhất, cô không chút do dự đặt mình vào vị trí của một vật hy sinh, còn bớt chút thời gian chia tay với hắn. Cô gạt hắn rằng mình không hề thích hắn, chỉ vì cô càm thấy nếu lần này đi, cô bị mất mạng thật thì với thân phận bạn bè, hắn sẽ không tự trách mình bằng khi cô là bạn gái.

Thì ra cô đã yêu hắn tới mức độ ấy.

Bên tai là tiếng gió ào ào, cô cảm thấy phổi mình như bị kim châm vào, đau đến nỗi mặt cũng trở nên nhăn nhó. Cô không biết mình đã chạy được bao xa, cho đến khi vấp ngã xuống đất thì cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn khác với cảnh vật lúc nãy.

Một đôi giày màu đen dừng lại trước mặt cô, Thương Lâm ra sức thở hổn hển một lúc thì mới có sức mà ngẩng đầu lên xem. Bầu trời nơi này không bị mây đen che kín, ánh trăng rất sáng tỏ nên Thương Lâm có thể thưởng thức được gương mặt cực kỳ u ám của Tô Kị dưới ánh trăng rằm.

Sao lại là hắn?

Dường như Tô Kị cũng rất bất ngờ vì gặp được Thương Lâm ở đây, ánh mắt của hắn cực kỳ quái lạ, có thể nói là hết sức mâu thuẫn.

Thương Lâm nuốt một ngụm nước bọt. Cmn, chẳng lẽ người truy sát bọn họ lần này chính là Tô Kị?

Ý nghĩ trong đầu còn chưa hoàn thành thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân. Thương Lâm quay đầu lại theo quán tính thì thấy hai người đàn ông kia đang hồng hộc đuổi theo, một người trong đó nhìn cô với vẻ không dám tin, tức giận mắng. “Cái con mụ này… cầm tinh thỏ hay sao vậy chứ? Không ngờ lại chạy nhanh như vậy!”

Thương Lâm dựng hết cả tóc gáy. Mẹ ơi, hai người này mới tới truy sát cô đây!


Thương Lâm lập tức túm lấy vạt áo của Tô Kị. “Tô… Tô đại hiệp, cứu mạng! Hai người này có ý đồ xấu xa, ngươi mau mau bắt bọn họ lại đi! Ta bảo bệ hạ tăng lương cho ngươi, cho người mười căn nhà cấp hai thật to trong nội thành, còn không thu thuế nữa!”


Những lời nói nhăng nói cuội phía sau đương nhiên Tô Kị nghe không hiểu, có điều hắn cũng không có hứng thú để hiểu. Ánh mắt lạnh lùng đáng sợ liếc nhìn những ngón tay đang níu lấy vạt áo mình, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông kia, cuối cùng lên tiếng. “Luyện võ nhiều năm mà ngay cả một thiếu nữ tay trói gà không chặt cũng không bắt được, hai người các ngươi quả là lợi hại.” Hắn ngừng một chút, nói tiếp. “Hoàng hậu nương nương, nửa tháng không gặp người vẫn khỏe chứ? Những ngày tiếp theo, e là phải làm phiền người hợp tác với thảo dân một chút!”


Thương Lâm ngây người nhìn gương mặt lạnh như băng kia một lúc rồi dần dần hiểu ra tất cả.


Công an, cảnh sát của thành phố Cận Dương ơi, bảo vệ của hoàng cung Đại Nguy ơi, hoàng hậu nương nương của dân chúng trăm họ bị bắt cóc rồi nè, mau tới cứu đi thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK