Buổi tối như đã hẹn, chúng tôi trở về căn nhà ấm cúng giữa quận một, trung tâm đất Sài Thành, ngoài tôi và anh Mạnh còn có thêm cái đuôi là Nguyễn Tiến Đức, hai bác luôn niềm nở tươi cười đón cả ba, còn trong lòng chúng tôi lại nặng chĩu, chôn dấu một bí mật lớn, khó lòng nói ra.
Vừa xuống xe tôi và anh Mạnh đi vào trước, tôi vẫn như mọi khi niềm nở nói lời chào:
"Dạ cháu chào hai bác ạ, lâu lắm rồi con chưa gặp hai bác, bác có khỏe không ạ?"
Bác gái niềm nở ôm lấy tôi, miệng cười nói:
"Hai bác khỏe, vào nhà đỉ rồi nói. Dạo này con không ở đây anh Mạnh không khỏe rồi kìa. Nào vào nhà đi."
Từ xa Nguyễn Tiễn Đức cất xe rồi đi vào:
"Cháu chào hai bác ạ."
"Đức cũng ở đây hả con, đông đủ thế này lại vui, các con vào nhà đi." Bác trai nói.
Ông bà đã chuẩn bị xong cơm canh, tại vì tôi xuống tới nơi dã là ba giờ chiều, rồi còn làm những việc khác nữa nên không qua được sớm phụ bác gái nấu cơm. Chúng tôi rửa chân tay rồi ngồi ăn cơm, không khí vẫn luôn vui vẻ, ba người chúng tôi cũng chưa dám hó hé gì chuyện của anh Mạnh, tôi muốn cả gia đình anh có một bữa cơm vui vẻ bên nhau, bởi vì biết đâu đây cũng là lần cuối thì sa0. Càng nghĩ tôi càng thương hai bác, hai người cả kiếp người cũng chỉ có anh Mạnh là con, rồi sau này ho sẽ sống thế nào chứ, chua xót quá.
Ăn xong tôi xung phong rửa bát và gọt hoa quả, cả nhà quay cuồng bên nhau ấm cúng.
Tôi mang đĩa trái cây vừa gọt ra, rồi tiến đến ngồi bên cạnh bác gái, tôi nắm tay bác, đôi mắt có chút rưng rưng, tôi muốn làm một cái gì đó và dù làm gì thì tôi cũng sẽ không hối hận, tôi đưa ra quyết định trong một buổi chiều là quá nhanh, khi nghe có lẽ người ta sẽ nói tôi bị điên, nhưng tôi và anh Mạnh đã yêu nhau ba năm rồi mà.
"Bác Dung, bác Quý và cả hai anh nữa, cho dù cháu có nói gì, con mong mọi người sẽ luôn ủng hộ cháu, những gì cháu nói có thể hơi gấp gáp, nhưng cháu là đã suy nghĩ lại rất kỹ. Mọi người không cần nói gì cả, cứ để cháu nói hết đã ạ. Cháu xin phép được gọi hai bác là bố mẹ được không ạ?"
Bác gái nắm tay tôi cười, ánh mắt bác vẫn chìu mến như thế:
"Được, con cứ gọi đi, dù sao thì sớm muộn chẳng phải gọi, con và Mạnh cũng yêu nhau được ba năm rồi còn gì."
Anh Mạnh nhìn tôi nghi hoặc:
"Em lai muốn làm gì?"
"Con bé muốn gọi thì cứ để nó gọi, con nạt nó làm gì?" Bác trai nói.
Tôi cười nhưng trong lòng lại không vui nổi, tôi bắt gặp ánh mắt của Đức và vội né tránh. Nói ra cũng thật buồn cười, mắc cái gì tôi phải né với tránh cái ánh mắt chết tiệt của Nguyễn Tiến Đức chứ, cũng đâu phải là làm gì có lỗi với anh ta đâu, đó là hạnh phúc cả đời của tôi kia mà.
"Thật ra thì cháu nói ra cái chuyện này cũng không phải lắm, nhưng tại vì anh Mạnh không chịu mở miệng nên cháu đành phải tự mình nói thôi. Cháu muốn kết hôn với anh Mạnh, cháu với anh ấy nói sao thì cũng đã bên nhau ba năm rồi, nếu tiến tới kết hôn thì.."
"Anh không đồng ý."
Lời nói của anh Mạnh khiến mọi thứ chìm vào im lăng, tôi nghe rõ con tim mình đập mạnh, lồng ngực tôi hẹp quá, đến hít thở cũng khó khăn và đau đớn, tôi nhìn anh ấy, như anh có vẻ rất không vui. Nguyễn Tiến Đức lại càng không vui, anh ta chỉ ngồi im lặng, không biết đang suy tư gì, nhưng có lẽ là không nghĩ ra gì cả.
Tôi đứng lên nhìn mọi người, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi, tôi nhìn anh Mạnh:
"Anh không đồng ý lấy em à? Nhưng mà trước đây anh đã hứa rồi mà. Em cũng hai tư tuổi rôi, anh vẫn chưa muốn lấy em sao?"
Hai bác cũng đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bác gái nắm tay tôi ôn tồn hỏi:
"Hương, có chuyện gì từ từ nói con. Ngồi xuống bình tĩnh con ạ." '
Tôi nghe nhưng lời bác nói, bớt chợt lời bác như gãi đúng chỗ đau của tôi, tôi khóc lớn ôm lấy bác gái khóc lớn, tôi đã khóc hôm nay rất là nhiều, tôi sắp gục ngã rồi.
"Mẹ thấy cái Hương nói cũng đúng mà con, hai đứa dù sao thì cũng đã yêu nhau lâu rồi, cũng đều ở độ tuổi ổn định, nếu kết hôn cũng đâu có vấn đề gì?" Bác gái nói.
"Mẹ con nói đúng đấy. Dù thế nào bố cũng thấy con bé thật lòng với con, hay là cưới đi." bác trai said.
Anh Mạnh không nói gì, chỉ lẳng lặng đi ra ngoài. Người từ đầu im lặng như Nguyễn Tiến Đức cũng chạy theo anh. Tôi thì chết lặng, chẳng lẽ anh không muốn cưới tôi đến thế ư? Hay là anh không muốn liên lụy tôi, không muôn một giây hạnh phúc rồi tôi lại mang danh một đời chồng, tôi trở nên overthinking đến sợ.
Bố mẹ anh cố gắng chấn anh tôi, tôi nói tôi không sao, bởi vì tôi không sao thật, đây chỉ là sự khởi nguồn thôi, phía sau còn rất nhiều, rất nhiều những sóng gió khác mà chưa biết được khi nào nó sẽ xảy đến, như bão Noru hay động đất, hoặc có khi là còn kình khủng hơn thế nhiều.
Tối đó tôi gọi Huỳnh Mai Anh đón sang nhà nó ngủ, nó nói Phạm Đình Cường và cả nhà không gọi được cho tôi, sốt hết cả ruột, chuẩn bị báo công an tôi mất tích tới nơi rồi. Ừ thì tại sáng nay tôi đi nhanh quá quên cái dây sạc, điện thoại thì sập nguồn, mở mãi mới lên một phần trăm để gọi cho nó. Tắm rửa xong là mười hai giờ, tôi nhắn tin gọi điện cho cả nhà và lên giường ngủ đến tận trưa hôm sau, điện thoại ở chế độ im lặng.
Huỳnh Mai Anh đưa tôi đọc tác phẩm của nó, rồi đưa lời khuyên, nữ chính của câu chuyện ở tuổi hai hai yêu một chàng trai, rồi cuối cùng chàng trai đó lại bị u não qua đời, còn nữ chính vì thế mà xa xứ nhiều năm đến khi quay về quê cũ thì gặp một chàng trai rất giống với người thương, anh ta là em trai của người yêu cũ cô, cô đem lòng yêu anh ta một lần nữa, nhưng lại vì thế mà bị anh ta lợi dụng đến phát điên và mất tất cả, cuối cùng ra đi vào một ngày trời rất lạnh, lúc này cô cũng thanh thản, có lẽ là do cô đã gặp được thiểu niên lang của mình, kết thúc một kiếp người như thế đấy.
Tôi lại cảm thấy câu chuyện này chút éo le, giống mình thế nhỉ, chẳng hiểu vì sao luôn đấy, cũng chỉ là một căn bệnh thôi mà, có cần phải làm tôi suy nghĩ như thế không?
Huỳnh Mai Anh đưa cho tôi cốc sữa rồi ngồi bên cạnh hỏi cung tôi:
"Bà có chuyện gì hả? Sao nhìn tàn tạ quá vậy?"
"Ừ thì cũng có, cơ mà không giải quyết được, cho tui tá túc mấy hôm nha."
"Cứ ở đi, bà ở bao lâu cũng được. Từ hôm qua đến giờ ăn gì chưa?"
"Tớ ăn rồi. Tí tớ phải đi qua bệnh viện một chút."
"Ai bệnh thế?"
"Anh Mạnh bị bệnh rồi, không sống được bao lâu nữa."
"Bệnh gì mà không sống nữa vậy bà nội, nói rõ hơn đi cha, sợ thế?"
"Bà không biết đâu, thôi để mai kia tui kể cho."
"Ok, à nãy bà ngủ ngon quá, có Triệu Quang Sơn gọi đó, cơ mà tui kêu gọi sau rồi." Mai Anh nói.
"Để lát tui gọi sau. Cậu có thích Phạm Đình Cường không?"
Nghe câu hỏi, Huỳnh Mai Anh hơi ngập ngừng, chắc do tôi hỏi gấp quá nên chưa kịp trở tay.
"Ừ, bà hỏi làm gì chứ. Không thèm nói chuyện nữa."
Má hồng trên má em, con này là có tình cảm với thằng em tôi rồi này, hầy, tình cảm này kỳ ghê, ừ thì Phạm Cường cũng là người ấm áp, đáng tin tưởng mà, yêu được yêu thử xem nào.
Vừa xuống xe tôi và anh Mạnh đi vào trước, tôi vẫn như mọi khi niềm nở nói lời chào:
"Dạ cháu chào hai bác ạ, lâu lắm rồi con chưa gặp hai bác, bác có khỏe không ạ?"
Bác gái niềm nở ôm lấy tôi, miệng cười nói:
"Hai bác khỏe, vào nhà đỉ rồi nói. Dạo này con không ở đây anh Mạnh không khỏe rồi kìa. Nào vào nhà đi."
Từ xa Nguyễn Tiễn Đức cất xe rồi đi vào:
"Cháu chào hai bác ạ."
"Đức cũng ở đây hả con, đông đủ thế này lại vui, các con vào nhà đi." Bác trai nói.
Ông bà đã chuẩn bị xong cơm canh, tại vì tôi xuống tới nơi dã là ba giờ chiều, rồi còn làm những việc khác nữa nên không qua được sớm phụ bác gái nấu cơm. Chúng tôi rửa chân tay rồi ngồi ăn cơm, không khí vẫn luôn vui vẻ, ba người chúng tôi cũng chưa dám hó hé gì chuyện của anh Mạnh, tôi muốn cả gia đình anh có một bữa cơm vui vẻ bên nhau, bởi vì biết đâu đây cũng là lần cuối thì sa0. Càng nghĩ tôi càng thương hai bác, hai người cả kiếp người cũng chỉ có anh Mạnh là con, rồi sau này ho sẽ sống thế nào chứ, chua xót quá.
Ăn xong tôi xung phong rửa bát và gọt hoa quả, cả nhà quay cuồng bên nhau ấm cúng.
Tôi mang đĩa trái cây vừa gọt ra, rồi tiến đến ngồi bên cạnh bác gái, tôi nắm tay bác, đôi mắt có chút rưng rưng, tôi muốn làm một cái gì đó và dù làm gì thì tôi cũng sẽ không hối hận, tôi đưa ra quyết định trong một buổi chiều là quá nhanh, khi nghe có lẽ người ta sẽ nói tôi bị điên, nhưng tôi và anh Mạnh đã yêu nhau ba năm rồi mà.
"Bác Dung, bác Quý và cả hai anh nữa, cho dù cháu có nói gì, con mong mọi người sẽ luôn ủng hộ cháu, những gì cháu nói có thể hơi gấp gáp, nhưng cháu là đã suy nghĩ lại rất kỹ. Mọi người không cần nói gì cả, cứ để cháu nói hết đã ạ. Cháu xin phép được gọi hai bác là bố mẹ được không ạ?"
Bác gái nắm tay tôi cười, ánh mắt bác vẫn chìu mến như thế:
"Được, con cứ gọi đi, dù sao thì sớm muộn chẳng phải gọi, con và Mạnh cũng yêu nhau được ba năm rồi còn gì."
Anh Mạnh nhìn tôi nghi hoặc:
"Em lai muốn làm gì?"
"Con bé muốn gọi thì cứ để nó gọi, con nạt nó làm gì?" Bác trai nói.
Tôi cười nhưng trong lòng lại không vui nổi, tôi bắt gặp ánh mắt của Đức và vội né tránh. Nói ra cũng thật buồn cười, mắc cái gì tôi phải né với tránh cái ánh mắt chết tiệt của Nguyễn Tiến Đức chứ, cũng đâu phải là làm gì có lỗi với anh ta đâu, đó là hạnh phúc cả đời của tôi kia mà.
"Thật ra thì cháu nói ra cái chuyện này cũng không phải lắm, nhưng tại vì anh Mạnh không chịu mở miệng nên cháu đành phải tự mình nói thôi. Cháu muốn kết hôn với anh Mạnh, cháu với anh ấy nói sao thì cũng đã bên nhau ba năm rồi, nếu tiến tới kết hôn thì.."
"Anh không đồng ý."
Lời nói của anh Mạnh khiến mọi thứ chìm vào im lăng, tôi nghe rõ con tim mình đập mạnh, lồng ngực tôi hẹp quá, đến hít thở cũng khó khăn và đau đớn, tôi nhìn anh ấy, như anh có vẻ rất không vui. Nguyễn Tiến Đức lại càng không vui, anh ta chỉ ngồi im lặng, không biết đang suy tư gì, nhưng có lẽ là không nghĩ ra gì cả.
Tôi đứng lên nhìn mọi người, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi, tôi nhìn anh Mạnh:
"Anh không đồng ý lấy em à? Nhưng mà trước đây anh đã hứa rồi mà. Em cũng hai tư tuổi rôi, anh vẫn chưa muốn lấy em sao?"
Hai bác cũng đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bác gái nắm tay tôi ôn tồn hỏi:
"Hương, có chuyện gì từ từ nói con. Ngồi xuống bình tĩnh con ạ." '
Tôi nghe nhưng lời bác nói, bớt chợt lời bác như gãi đúng chỗ đau của tôi, tôi khóc lớn ôm lấy bác gái khóc lớn, tôi đã khóc hôm nay rất là nhiều, tôi sắp gục ngã rồi.
"Mẹ thấy cái Hương nói cũng đúng mà con, hai đứa dù sao thì cũng đã yêu nhau lâu rồi, cũng đều ở độ tuổi ổn định, nếu kết hôn cũng đâu có vấn đề gì?" Bác gái nói.
"Mẹ con nói đúng đấy. Dù thế nào bố cũng thấy con bé thật lòng với con, hay là cưới đi." bác trai said.
Anh Mạnh không nói gì, chỉ lẳng lặng đi ra ngoài. Người từ đầu im lặng như Nguyễn Tiến Đức cũng chạy theo anh. Tôi thì chết lặng, chẳng lẽ anh không muốn cưới tôi đến thế ư? Hay là anh không muốn liên lụy tôi, không muôn một giây hạnh phúc rồi tôi lại mang danh một đời chồng, tôi trở nên overthinking đến sợ.
Bố mẹ anh cố gắng chấn anh tôi, tôi nói tôi không sao, bởi vì tôi không sao thật, đây chỉ là sự khởi nguồn thôi, phía sau còn rất nhiều, rất nhiều những sóng gió khác mà chưa biết được khi nào nó sẽ xảy đến, như bão Noru hay động đất, hoặc có khi là còn kình khủng hơn thế nhiều.
Tối đó tôi gọi Huỳnh Mai Anh đón sang nhà nó ngủ, nó nói Phạm Đình Cường và cả nhà không gọi được cho tôi, sốt hết cả ruột, chuẩn bị báo công an tôi mất tích tới nơi rồi. Ừ thì tại sáng nay tôi đi nhanh quá quên cái dây sạc, điện thoại thì sập nguồn, mở mãi mới lên một phần trăm để gọi cho nó. Tắm rửa xong là mười hai giờ, tôi nhắn tin gọi điện cho cả nhà và lên giường ngủ đến tận trưa hôm sau, điện thoại ở chế độ im lặng.
Huỳnh Mai Anh đưa tôi đọc tác phẩm của nó, rồi đưa lời khuyên, nữ chính của câu chuyện ở tuổi hai hai yêu một chàng trai, rồi cuối cùng chàng trai đó lại bị u não qua đời, còn nữ chính vì thế mà xa xứ nhiều năm đến khi quay về quê cũ thì gặp một chàng trai rất giống với người thương, anh ta là em trai của người yêu cũ cô, cô đem lòng yêu anh ta một lần nữa, nhưng lại vì thế mà bị anh ta lợi dụng đến phát điên và mất tất cả, cuối cùng ra đi vào một ngày trời rất lạnh, lúc này cô cũng thanh thản, có lẽ là do cô đã gặp được thiểu niên lang của mình, kết thúc một kiếp người như thế đấy.
Tôi lại cảm thấy câu chuyện này chút éo le, giống mình thế nhỉ, chẳng hiểu vì sao luôn đấy, cũng chỉ là một căn bệnh thôi mà, có cần phải làm tôi suy nghĩ như thế không?
Huỳnh Mai Anh đưa cho tôi cốc sữa rồi ngồi bên cạnh hỏi cung tôi:
"Bà có chuyện gì hả? Sao nhìn tàn tạ quá vậy?"
"Ừ thì cũng có, cơ mà không giải quyết được, cho tui tá túc mấy hôm nha."
"Cứ ở đi, bà ở bao lâu cũng được. Từ hôm qua đến giờ ăn gì chưa?"
"Tớ ăn rồi. Tí tớ phải đi qua bệnh viện một chút."
"Ai bệnh thế?"
"Anh Mạnh bị bệnh rồi, không sống được bao lâu nữa."
"Bệnh gì mà không sống nữa vậy bà nội, nói rõ hơn đi cha, sợ thế?"
"Bà không biết đâu, thôi để mai kia tui kể cho."
"Ok, à nãy bà ngủ ngon quá, có Triệu Quang Sơn gọi đó, cơ mà tui kêu gọi sau rồi." Mai Anh nói.
"Để lát tui gọi sau. Cậu có thích Phạm Đình Cường không?"
Nghe câu hỏi, Huỳnh Mai Anh hơi ngập ngừng, chắc do tôi hỏi gấp quá nên chưa kịp trở tay.
"Ừ, bà hỏi làm gì chứ. Không thèm nói chuyện nữa."
Má hồng trên má em, con này là có tình cảm với thằng em tôi rồi này, hầy, tình cảm này kỳ ghê, ừ thì Phạm Cường cũng là người ấm áp, đáng tin tưởng mà, yêu được yêu thử xem nào.