• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34: Nhầm lẫn

Bị Viễn Chân truy sát, Thạc Chân cùng Viễn Thành đi mua đồ ăn vặt bên lề đường, cùng đến công viên ngồi chơi hóng gió, biết đang bị theo dõi lại không chút lo lắng.

Mặt khác, phía bên kia đường ở cách đó không xa, Viễn Chân ngồi ở ghế sau, ánh mắt không một giây nào rời chỗ của Thạc Chân và Viễn Thành. Viễn Chân không tin giữa hai người họ sẽ nảy sinh tình cảm nhưng điều đó lại không có nghĩa sẽ không xảy ra.

Ngoài tuổi tác và mối quan hệ cũ ra, còn lại Viễn Chân luôn tự tin sẽ hơn Viễn Thành, nhưng ngay giờ phút này, cảm giác tự ti lại vây lấy anh.

Tuổi tác giữa Thạc Chân và Viễn Thành không quá xa, độ tuổi xấp xỉ nhau sẽ dễ hiểu đối phương thích gì, ghét gì. Không chỉ vậy, việc khoảng cách tuổi ngắn cũng giảm thiểu rất nhiều vấn đề phát sinh trong cuộc sống.

Còn một chuyện phải nói đến, tình cảm của Thạc Chân dành cho Viễn Chân dường như đã sớm thay đổi, còn anh lại sinh ra cảm giác muốn điên cuồng độc chiếm cô.

Qua kiếng chiếu hậu, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Viễn Chân, Phi lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng: “Ông chủ, anh đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ, có phải bé con nhà tôi đang nảy sinh tình cảm với cháu trai tôi thay vì tôi như lúc trước không.”

“Sao anh không hỏi thẳng cô ấy?” Phi có chút khó hiểu hỏi tiếp.

“Hỏi cái gì? Hỏi tại sao cô ấy luôn lạnh nhạt với tôi, hỏi tại sao tình cảm của cô ấy dần thay đổi? Chân Chân nhà tôi trưởng thành rồi, còn biết chê tôi già mới luôn xa lánh tôi.”

Phi bật cười khẽ, đứng ở vị trí người ngoài nhìn vào bao giờ cũng rõ hơn người trong cuộc, anh không kiêng dè hỏi thẳng: “Anh cho rằng mình hiểu Thạc Chân, vậy anh có hiểu bản thân mình không?”

Trước câu hỏi của Phi, Viễn Chân rơi vào trầm ngâm, anh nghiêm túc suy nghĩ lại những cảm xúc đặc biệt và những chuyện đã xảy ra, thật lòng nói: “Đôi khi, tôi cũng không hiểu được chính mình. Cô ấy cười với người khác khiến tôi rất khó chịu, cô ấy lạnh nhạt với tôi khiến tôi rất đau lòng, nhưng chỉ cần một cái cong môi tình nguyện của cô ấy dành cho tôi thì tôi cũng đã mãn nguyện. Tôi không dám cho cô ấy biết trong lòng tôi, cô ấy rất quan trọng, tôi sợ cô ấy hết cần tôi, từng ngày cố tìm cách rời xa tôi.”

Phi gật gù, chậm rãi phản hồi: “Vì anh đang nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu.”

Một câu nói của Phi cũng đủ làm Viễn Chân thức tỉnh, anh đã sống một thời gian dài tự lừa dối chính bản thân mình rằng tình cảm dành cho Thạc Chân chỉ là chú cháu.

Nhưng mỗi ngày một trôi qua, Thạc Chân đối với Viễn Chân càng đặc biệt, anh muốn cô cười với mình, muốn cô bám lấy mình như lúc nhỏ, muốn cô chỉ quan tâm đến một mình anh. Sau tất cả, tình cảm của Viễn Chân dành cho Thạc Chân từ sớm đã biến thành tình yêu nam nữ, trong đó có cả khao khát chinh phục và chiếm hữu.

Qua bảy giờ rưỡi, Viễn Thành đưa Thạc Chân về nhà trước, dù sao cũng bị Viễn Chân chặn đầu, muốn đi đâu làm gì cũng không dễ.

Lúc Thạc Chân về đến nhà thì Viễn Chân mặc đồ ngủ đang ngồi trước bàn ăn, đồ ăn trên bàn đều được bày ra, phía đối diện có một bộ chén đũa để sẵn, anh chỉ ngồi đó không hề động đũa.

Thạc Chân theo thói quen chào Viễn Chân xong liền đi thẳng đường trở về phòng, anh bỗng lên tiếng ngăn lại: “Chân Chân, cùng ăn cơm đi.”

“Con ăn rồi, cảm ơn chú.” Thạc Chân không cần xoay đầu cũng biết ánh mắt Viễn Chân đang dán chặt lên cô, chính vì điều này mà xương sống cô bỗng nhiên lạnh ngắt.

Theo dõi Thạc Chân từ lúc cô rời nhà đến khi cô về đến nhà, Viễn Chân đương nhiên biết rõ cô vẫn chưa ăn tối, cô gái này trước đây nói thật anh không tin, giờ thì chỉ toàn nói dối anh.

Viễn Chân đã hiểu rõ cảm giác của bản thân, ngày đó anh luôn xem Thạc Chân là một đứa trẻ, tình cảm nam nữ là không thể nào xảy ra. Nhưng anh biết mình đã sai, khi đứng ở ranh giới sắp đánh mất Thạc Chân, những cảm xúc rối loạn khó chịu đeo bám khi nghĩ cô thích một người con trai khác đã nhắc nhở anh rằng... Ngày xưa Thạc Chân thích anh không sai, anh sai vì nghĩ không thể.

Lần này may mắn Thạc Chân và Viễn Thành chỉ là giả vờ hẹn hò, nhưng nam nữ bên cạnh nhau lâu ngày cũng khó tránh nảy sinh cảm tình. Viễn Chân không còn trẻ, cũng chẳng muốn bỏ lỡ cơ hội giữ lấy trái tim Thạc Chân.

Nghĩ rồi Viễn Chân đứng lên đến phòng Thạc Chân, anh gõ cửa hai cái rồi trực tiếp đẩy vào, trong nhà tắm phát ra tiếng nước chảy, anh ngồi cuối mép giường chờ đợi.

Thạc Chân tẩy trang và thay đồ ngủ bước ra nhìn thấy Viễn Chân có chút giật mình, rất nhanh thu lại bộ dáng lạnh nhạt như mọi khi.

“Chân Chân, chúng ta nói rõ chuyện năm đó đi.”

Viễn Chân vừa cất tiếng, tim Thạc Chân như ngừng đập, tay đang giữ khăn lau tóc ướt cũng vô thức khựng lại.

Rất nhanh, Thạc Chân lấy lại được sự bình tĩnh, cô đến kéo ghế gần đó ngồi xuống, dáng vẻ không mấy bận tâm, thờ ơ hỏi: “Được, chú muốn nói gì?”

“Chân Chân, khi mẹ con tiến tới với người đàn ông đó, con cũng biết ông ấy là một người tử tế. Con đột nhiên nói ông ấy say xỉn đập phá, thái độ của mẹ con lúc đó không giống như phải trải qua những gì con nói, thế nên chú mới nghĩ con nói dối.”

Nếu Viễn Chân đã chủ động nhắc về chuyện năm đó, Thạc Chân cũng chẳng có lý do trốn tránh. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm trọng hỏi: "Chú đang ngầm thừa nhận, trong mắt chú thì mẹ con mới quan trọng hay đang muốn nói chú luôn nghi ngờ con?"

"Chân Chân..." Viễn Chân bất lực thốt lên.

"Chú Chân, chú thật lòng nói cho con biết, bây giờ chú nói với con những chuyện đó còn có ý nghĩa gì?"

"Chân Chân." Giọng Viễn Chân trầm xuống, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác khó chịu: "Năm đó chú không tin con không phải vì con không quan trọng, mà vì tình huống lúc đó rất khó phân biệt đúng sai. Nhưng sau hôm đó, chú đã đến nhà con kiểm tra, quả thật chú không nghe thấy tiếng hắn ta gây chuyện."

Thạc Chân vẫn im lặng nghe Viễn Chân nói, suốt thời gian qua anh luôn sống trong áy náy, giờ đây là lúc nói ra nỗi lòng: "Chân Chân, chú sai vì từng không tin con, con không thể tha thứ cho chú một lần sao?"

"Chú không cần giải thích với con nhiều như vậy." Thạc Chân cuối cùng cũng chịu nở nụ cười với Viễn Chân, nhưng là nụ cười cay đắng pha lẫn sự căm phẫn: “Chú nói... chú sai vì không tin con, vậy chú có biết vấn đề nằm ở đâu không?”

Đôi mày Viễn Chân vô thức cau lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khôn nguôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK