Mục lục
Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yuhina

Một trợ lý ngồi ở bên cạnh hắn, nói rằng, "Nhị thiếu gia, tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa của Cung gia chúng ta đều đã đi qua, cũng phái toàn bộ người tìm hiểu xung quanh, hai tháng nay đã điều tra rõ ràng."

Cung Âu bỏ ra hai tháng để điều tra tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa của Cung gia

Tìm hiểu tất cả những người xung quanh La Kỳ, tập hợp toàn bộ người thân của các vệ sỹ và Charle đang biến mất để tra hỏi, không ngừng ép hỏi.

Nhưng kết quả cũng giống nhau, lần này La Kỳ làm việc rất cẩn thận, không ai biết đến tột cùng thì những người kia đã đi nơi nào, La Kỳ cũng sẽ không tự mình gọi điện thoại, cả ngày chỉ ở bên trong tòa lâu đài của Cung gia.

"Sản nghiệp của người hầu Cung gia cũng đã điều tra rõ?"

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, thân hình gầy gò, giọng nói đặc biệt lạnh lẽo.

"Vâng, sản nghiệp của bất kỳ người nào chúng tôi cũng đều thống kê rồi kiểm tra từng cái một, nhưng vẫn không hề có một chút tung tích của Thời tiểu thư." Trợ lý nói rằng.

"Ầm!"

Cung Âu buồn bực mà ném văn kiện trong tay xuống, anh tuấn  trên gương mặt chỉ còn lại sự tức giận, môi mỏng mím lại.

Trợ lý thấy thế, liền vội vàng nói, "Nhị thiếu gia không cần nổi giận, khẳng định là Thời tiểu thư không có chuyện gì, bây giờ cô ấy đang dưỡng thai, phu nhân chỉ có thể phái người chăm sóc cẩn thận cho cô ấy."

"Còn cần cậu nói?" Cung Âu giận dỗi nguýt hắn một cái, "Tôi muốn có biện pháp để tìm người, đừng nói những thứ vô dụng này với tôi!"

Hắn đương nhiên biết lúc này Thời Tiểu Niệm vẫn đang an toàn.

Nếu không xác định được điều này, hắn đã sớm liều mạng với La Kỳ.

"Nhị thiếu gia, kỳ thực chúng ta đã tiêu hao rất nhiều nhân lực và vật lực để tìm kiếm trong hai tháng qua, mà vẫn không có bất cứ thu hoạch gì, không bằng đợi thêm mấy tháng nữa..." Trợ lý suy nghĩ một chút, rụt rè đưa ra kiến nghị.

"Cậu nói cái gì?"


Ánh mắt của Cung Âu lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao.

Còn muốn hắn đợi thêm mấy tháng?

"Dạ…, vâng." Trợ lý sốt sắng mà nuốt một ngụm nước bọt, có chút kinh hoảng mà nhìn hắn, "Tôi chắc chắn hiện tại Thời tiểu thư đang bị giam ở một nơi bí mật nào đó, lão gia và phu nhân đã chủ định giấu người đi thì sẽ không để cho người khác dễ dàng tìm được như vậy, không bằng chờ sau khi đứa trẻ ra đời, nhất định phu nhân sẽ phải đi đón đúa trẻ về, đến lúc đó chúng ta đi theo tìm, là có thể tìm được rồi."

"Phí lời!"

Ánh mắt Cung Âu âm lệ trừng hắn, gầm nhẹ từng chữ từng chữ một, "Vậy cậu nói xem, đến khi đoạt con xong thì giết mẹ, đến lúc đó ta tìm tới thì còn có tác dụng gì sao?"

Hắn muốn xác chết của ThờiTiểu Niệm làm cái gì!

"......"

Đoạt con xong thì giết mẹ, sẽ không ác như vậy chứ.

Trợ lý ngồi ở chỗ đó cúi đầu không tiếp tục nói nữa, bị Cung Âu tàn nhẫn mà đánh một quyền vào người, "Rác rưởi! Tiếp tục tìm cho tôi!"

"Vậy bây giờ chúng ta nên tới nơi nào để tìm?"

Trợ lý thực sự không nghĩ tới còn có thể tìm ở đâu, những nơi có thể tìm đều đã tìm hết rồi, còn có thể đi đâu? Lão gia và phu nhân làm việc luôn kín kẽ như vậy.

Nên tìm ở đâu đây.

Toàn bộ thế giới lớn như vậy, hắn có thể tìm ở nơi nào, chỉ tìm được manh mối là nhân viên phục vụ nói khả năng đi tới Anh quốc, ngoài ra, cái gì cũng đều đứt đoạn mất.

Thời Tiểu Niệm lại biến mất như bốc hơi trên thế giới này vậy.

Thậm chí là bây giờ có thể còn không ở Anh quốc, không có bất cứ đáp án nào.

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, đôi mắt đen kịt sắc bén lạnh lẽo, môi mỏng mím lại, áp chế lại nỗi sợ hãi trong lòng mình, hắn quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất xa, một tòa tháp màu trắng đứng sừng sững ở phương xa, phảng phất như đang dẫn  đường.

Thấy Cung Âu nhìn tháp cao, trợ lý ở bên cạnh mở miệng, "Cái đó chắc là ngọn hải đăng đi."

Cung Âu ngồi trên xe, nghe vậy, thu hồi ánh mắt âm trầm nguýt hắn một cái, "Cậu có thể ít nói mấy lời vô nghĩ đi được không! Tôi cho cậu biết, trong vòng hai tháng, nếu tiếp tục không tìm được Thời Tiểu Niệm, Tôi sẽ sa thải các người hết!"

Lại hai tháng, cái bụng liền của Thời Tiểu Niệm đã đến tháng thứ bảy, lúc nào cũng có thể sẽ sinh đẻ.

Đến lúc đó, có thể tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm, La Kỳ sẽ không có khả năng làm mấy chuyện như đoạt con xong thì giết mẹ, nhưng cha của hắn...... thì hắn không chắc.

"Vâng, Nhị thiếu gia."

Trợ lý kinh hoảng mà cúi thấp đầu.

Cung Âu ngồi ở trong xe, đưa tay mở kính xe lên, không tiếp tục nhìn ngọn hải đăng kia nữa, cầm lấy một chiếc Laptop, mở bản đồ ra, đôi mắt đen thâm thúy.

Lấy suy nghĩ cẩn thận của cha mẹ hắn, chỗ giấu người bí mật như vậy hẳn là trong lúc nhất thời khó có thể tìm được.

"Tiếp theo, tìm tất cả những nơi không có tín hiệu trên thế giới, trọng điểm tra Anh quốc!" Cung Âu lạnh lùng mở miệng, quyết đoán ra lệnh.

Hắn vẫn tin, cô vẫn còn ở Anh quốc, đây là nơi tốt nhất.

"Tra tất cả?" Trợ lý khiếp sợ, "Nhị thiếu gia, chuyện này là một công việc lớn."

Tra xét người và sản nghiệp của Cung gia đã mất hai tháng, giờ phải điều tra tất cả những thứ này, chỉ sợ phải cần mấy cái hai tháng.

"Huy động thêm nhiều người đi! ở những nơi đó, đưa bức ảnh của Thời Tiểu Niệm ra, treo giải thưởng tìm người!" Cung Âu lạnh lẽo nói, con ngươi đen chăm chú nhìn bản đồ trên màn hình .

Mỗi ngày hắn đều cho người của bộ phận kỹ thuật N.E sử dụng phần mềm để quét từng camera giám sát của tất cả các nơi ở Anh quốc.

Hoàn toàn không tìm được.

Một số vệ sỹ của Cung gia và Charles, toàn bộ đều như bị bốc hơi, không xuất hiện trong bất cứ camera giám sát nào.

Cái nơi bí mất đó tuyệt đối không lắp camera giám sát, từ lúc đó tới giờ La Kỳ cũng không gọi điện thoại tới, có thể thấy tín hiệu bên đó không tốt thậm chí có thể không có.

"Vâng, Nhị thiếu gia."

Trợ lý gật đầu.

Một đoàn xe ô tô chậm rãi chạy trên đường, tòa tháp cao bị bọn họ bỏ lại phía sau, càng lúc càng xa, càng lúc càng xa.

Để tìm Thời Tiểu Niệm, lần này Cung Âu đã phải tiêu tốn không ít tài lực, hắn dùng chuyên môn của mình giám sát toàn bộ người của Cung gia, nỗ lực để tìm được một chút manh mối nhỏ nhoi từ trên người bọn họ.

Nhưng cha mẹ hắn quá khó chơi, đừng nói là không tự mình gọi điện thoại, không quan tâm tới tình huống của Thời Tiểu Niệm, thậm chí còn không sai người đi liên lạc với bên kia.

Trong thời gian tìm kiếm này tiền bạc của hắn bốc hơi theo từng ngày.

Với hắn tiền cũng không phải là vật ghê gớm gì, nhưng thời gian chờ đợi…, Cung Âu không thể chờ nổi, Thời Tiểu Niệm cũng càng không thể chờ nổi.

Xe ô tô chậm rãi lái vào lâu đài của Cung gia, tòa lâu đài này của Cung gia là do một tay Cung lão gia tự tay tạo dựng lên, tòa lâu đài tọa lạc ngay trên mặt hồ.

Xa xa nhìn tới, mặt nước như chiếc gương phản chiếu hình dáng của tòa lâu đài.

Tòa lâu đài khổng lồ mang phong cách cổ kính, toàn bộ tòa lâu đài được thiết kế theo phong cách lâu đài cổ xưa từ thế kỷ 17.

Xe ô tô chậm rãi đi vào Cung gia, Cung Âu ngồi ở ghế sau của xe vẫn đang xem bản đồ vệ tinh, suy tính La Kỳ còn có khả năng giấu Thời Tiểu Niệm ở nơi nào.

"Joe, em không có uống trộm nước hoa quả của anh, em không biết nước hoa quả ở đâu."

Âm thanh của một cô bé truyền đến.

Cửa kính của xe mở ra, Cung Âu quay đầu ra ngoài, nhìn thấy bụi hoa bên cạnh, một bé trai khoảng 6,7 tuổi tay chống ở eo đang quát một bé gái, "Mày uống trộm nước hoa quả của tao! Tao sẽ mách với đầu bếp trưởng!"

"Anh phải tin em, em không uống trộm."

Bé gái gấp đến độ muốn khóc, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm lấy bé trai, mái tóc đuôi ngựa màu vàng óng lắc lư theo chuyển động của cái đầu.

Cung Âu ngồi trên xe, không hiểu sao ngực như bị cái gì đó chặn lại, bật thốt lên, "Dừng xe."

Xe ô tô đột nhiên ngừng lại.

Cung Âu nhìn ngoài cửa sổ, bé trai đang tức giận trừng mắt nhìn bé gái, "Taokhông tin mày, chỉ có mày ở cạnh tạo, tao không uống, thì chính là mày uống! Sau này tao không muốn tiếp tục chơi đùa với mày nữa!"

"Joe, anh đừng cáo trạng, em không uống trộm mà, em nói thật, em nói thật mà."

Bé gái oan ức khóc lên.

"Tao không thèm tin mày!"

Bé trai tàn nhẫn mà đẩy bé gái một cái.

Một phút kia, Cung Âu như nhìn thấy cảnh tượng Thời Tiểu Niệm bị hắn buộc phải uống thuốc phá thai, sắc mặt khó coi đến triệt để.

Bé gái nặng nề ngồi phịch xuống đất, chiếc váy đẹp đẽ dính đầy bùn đất, khóc càng ngày càng lớn.

"Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Cung Âu lập tức đẩy cửa ra, đôi chân thon dài từ trên xe bước xuống.

Bé trai đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn hắn, sự tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa tiêu hết.

Cung Âu mặt lạnh đi về phía đó, nhấc bé gái từ trên mặt đất lên, hai con mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào bé trai tóc nâu kia, môi mỏng giật giật, "Ai cho phép ngươi bắt nạt bé gái?"

"Con bé này uống trộm nước hoa quả của cháu!"

Bé trai hùng hổ lập tức chỉ vào bé gái nói.

"Em không uống trộm, Joe." Bé gái oan ức khóc to lên, vừa khóc còn vừa muốn đi kéo tay của bé trai, bé vẫn muốn chơi đùa với hắn.

"Cô bé đã nói không uống trộm của ngươi, dựa vào cái gì mà ngươi không tin?"

Cung Âu lạnh lẽo nói ra từng chữ từng chữ một, con ngươi đen ác liệt nhìn bé trai.

Bé trai đứng ở nơi đó bị ánh mắt của hắn hù dọa, bĩu bĩu môi, mạnh mẽ hỏi ngược lại hắn, "Ngươi là ai? Nơi này là đất của Cung gia, người ngoài không thể tiến vào!"

"Joe." Tài xế có chút bối rối đi đến, hướng về phía bé trai sốt sắng nói, "Đây là thiếu gia, mau xin lỗi đi."

Bé trai và bé gái này đều là người hầu của Cung gia.

Tự nhiên thân phận địa vị đều là thấp kém.

Toàn bộ đoạn hội thoại đều được nói bằng tiếng anh, tài xế cũng chỉ nói thiếu gia, lúc này bé trai mới sửng sốt một chút, hồ đồ hỏi thêm một câu, "Nhị thiếu gia?"

Dù cho những đứa bé này đều biết Cung gia không có Đại thiếu gia, lại có một Nhị thiếu gia, nhưng Nhị thiếu gia cũng rất ít khi xuất hiện tại Cung gia.

"Thiếu gia tốt."

Bé gái đứng ở nơi đó nức nở nhỏ giọng chào Cung Âu.

"Thằng bé này!" Tài xế lập tức vỗ bé trai một cái, đứa nhỏ này muốn tìm chết hay sao, nhìn thấy thiếu gia còn không chào.

Bé trai đứng ở nơi đó, giãy dụa một lát mới miễn cưỡng nói ra một câu, "Thiếu gia tốt."

Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bé trai, "Nói, ngươi tin tưởng con bé, sẽ vẫn chơi với con bé."

"......"

Bé trai nghe vậy khá là phiền muộn, nhưng thằng bé được bồi dưỡng là phải biết tôn ti trật tự, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía bé gái nói, "Tao tin mày, vẫn sẽ chơi với mày."

"Có thật không?"

Bé gái còn quá nhỏ, nghe không hiểu thật giả, nghe vậy nín khóc mỉm cười, lập tức vui vẻ địa nắm lấy tay tay bé trai.

Thế giới của con nít việc giải hòa luôn dễ dàng.

Cung Âu thấp mâu nhìn bọn họ, quay người rời đi, tài xế ân cần mở cửa xe co hắn, tiếng nói lạnh lẽo của Cung Âu vang lên, "Ta đi dạo một chút, ông cứ lái xe trở về trước đi."

"Vâng."

Tài xế cúi đầu.

Một mình Cung Âu đi trên đường, cây cối xung quanh um tùm, hắn đưa tay cởi áo vest ta, quàng ở trên tay, bước từng bước một đi về phía trước, trên gương mặt anh tuấn không nhìn được cảm xúc gì, con ngươi đen cực kỳ thâm thúy.

"Cung Âu, tại sao anh không tin em? Em đang mang trong mình đứa con của anh!"


"Không có, không có, không có, bên cạnh em không có người đàn ông nào cả, không có ai, không có bất kỳ động vật nào giống đực, ngay cả bồn hoa bên cạnh này cũng là giống cái, tại sao lại không thể? Gọi điện thoại đường dài rất đắt sao?"


"Cung Âu, đám người kia không cường bạo em, thật sự không có."


"Cung Âu, đứa bé này là của anh."


"Tại sao anh không chịu tin tưởng em? Tại sao trong bất cứ chuyện gì anh cũng không thể nghe theo lý trí, chỉ tin tưởng vào bản thân mình. Quên đi, em biết cái này cũng không trách anh được, cứ coi như em chưa từng nói gì đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK