• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Flanty

Tập đoàn Dật Phong.

Từ xa, bảo vệ toà nhà đã nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đang tiến lại gần, đến khi nhìn thấy rõ biển số xe, bảo vệ mới vội vàng chạy ra mở cửa sau của chiếc xe.

"Nhị thiếu, cậu đã quay lại làm việc." Là một nhân viên bảo vệ có đủ tư cách, anh ta phải nhớ rõ biển số xe của các lãnh đạo cấp cao trong công ty, chứ chưa nói đến biển số xe trong nhà chủ tịch.

Bạch Xuyên nhìn anh ta một cái, chậm rãi từ trên xe đi xuống, sau đó từ trong túi lấy ra một gói kẹo mừng, đưa cho bảo vệ.

"Cho tôi?" Bảo vệ nhỏ ngây người, anh ta đã làm bảo vệ ở công ty này hai năm, không nói đến mỗi ngày, ít nhất một tuần bốn lần đều giúp Bạch nhị thiếu mở cửa xe, đây vẫn là lần đầu tiên Nhị thiếu phản ứng lại với anh ta đó.

"Kẹo mừng." Tiểu Nhã nói, năm gói kẹo mừng dư ra có thể đưa cho người mà anh thấy thuận mắt, người bảo vệ này rất thuận mắt, thường xuyên giúp anh mở cửa.

"Kẹo... Kẹo mừng?" Bảo vệ nhỏ khiếp sợ đến nói lắp, hơn nửa ngày mới nói một tiếng chúc mừng, "Nhị thiếu... Tân, tân hôn vui vẻ."

Tân hôn vui vẻ?

Sau khi kết hôn anh thật sự rất hạnh phúc, Bạch Xuyên rất thích lời chúc phúc này, ngay lập tức cảm thấy mình đã không tặng nhầm gói kẹo mừng.

Đứng cạnh bảo vệ nhỏ chính là một người bảo vệ đã tầm tuổi trung biên, ông ta nhìn thấy vậy cũng vội vàng đến nói một tiếng chúc mừng, hy vọng cũng có thể dính chút không khí vui mừng của con trai ông chủ. Ai ngờ Bạch nhị thiếu chỉ liếc nhìn ông ta một cái, sau đó bình tĩnh rời đi.

"Vì sao chỉ tặng cho cậu kẹo mừng?" Người bảo vệ trung niên bất mãn nhìn bảo vệ nhỏ.

"Nhị thiếu... có phải vừa rồi đã nói chuyện với tôi không?" Bảo vệ nhỏ lại ngốc nghếch hỏi lại đối phương.

"Không phải chỉ nói một câu thôi sao, nhìn cậu khoe khoang chưa kìa, kẹo mừng chia cho tôi một nửa." Bảo vệ trung niên lập tức đoạt lấy kẹo mừng trong tay bảo vệ nhỏ, mở ra. Giữa một loạt giấy gói kẹo đủ loại màu sắc là một tờ giấy ghi chú hồng nhạt hết sức bắt mắt. Bảo vệ trung niên và bảo vệ nhỏ cùng lấy ra xem.

"Cảm ơn vì đã chiếu cố Bạch Xuyên." Mặt sau còn có tạo hình nhân vật hoạt hình cô dâu nhỏ.

"Là Nhị thiếu phu nhân viết à?" Bảo vệ trung niên hỏi bảo vệ nhỏ.

"Chắc là vậy." Trên kẹo mừng lại là nhân vật hoạt hình cô dâu nữa, ngoài vợ của Nhị thiếu ra cũng không còn người khác.

"Xem ra Nhị thiếu đã cưới được một người vợ tốt."

———

Vào đại sảnh, suốt một đường đều có người đến chào hỏi Bạch Xuyên, nhưng mọi người đều chú ý duy trì khoảng cách, ngăn không để đám đông xung quanh Bạch Xuyên quá mức dày đặc. Trước khi Bạch Xuyên vào công ty làm việc, bộ phận Nhân sự tập đoàn Dật Phong đã ban hành mệnh lệnh nghiêm khắc tới toàn bộ các phòng ban. Các nhân viên trong tập đoàn đều biết Bạch Xuyên mắc bệnh tự kỷ, không thích cùng người khác tiếp xúc thân mật, vì vậy nếu gặp được Bạch Xuyên trong công ty, đều yêu cầu cố gắng giữ khoảng cách.

Bạch Xuyên cả một đường đi đều ngoảnh mặt làm ngơ, bước đến chỗ thang máy, đứng trước một cái cửa thang máy, yên lặng chờ.

Bạch Xuyên vừa mới đứng lại, phòng bảo an liền cưỡng chế dừng thang máy này tại lầu hai, cũng thông qua đường dây khẩn cấp trong thang máy để thông báo đến toàn bộ nhân viên bên trong: "Tất cả mọi người sẽ dừng lại ở lầu hai rồi tiếp tục đi thang bộ xuống dưới, để thang máy lại cho Nhị thiếu sử dụng."

Không ai trong tháng máy lạ với việc này, mọi người theo thói quen đi ra ngoài và tiếp tục đi bộ xuống dưới. Vì vậy, khi thang máy xuống đến tầng một, trước mặt Bạch Xuyên là một thang máy trống không, một người cũng không có.

Các nhân viên trong tập đoàn cũng đã quen với cảnh này, Bạch Xuyên tiến vào thang máy, họ cũng tự nhiên chia nhau đứng ở các cửa thang máy còn lại.


Trên thực tế, lúc đầu Bạch Tranh đã nghĩ đến việc mở ra một thang máy chuyên dụng cho Bạch Xuyên, nhưng xét thấy Bạch Xuyên chỉ sử dụng thang máy hai lần một ngày, cả lên cả xuống chưa mất đến năm phút đồng hồ, nên chiếm dụng một cái thang máy có chút khoa trương, vì vậy đã cho phép phòng bảo an tận lực phối hợp thời gian đi thang máy của Bạch Xuyên.

Vấn đề này, tập đoàn Dật Phong không cố tình thông báo đến toàn công ty, nhưng các nhân viên trong công ty đều là nhân tài, sau vài lần cũng đã nắm rõ quy luật, thấy Bạch Xuyên đứng ở cửa thang máy nào, họ sẽ tự động tránh ra. Tất nhiên, đã từng có một vài nhân viên mới tới không biết luật lệ và vô tình đi cùng một thang máy với Bạch Xuyên, nhưng loại tình huống này có khá ít người trong thang máy, sẽ không xuất hiện tình trạng đông đúc, vì vậy mặc dù Bạch Xuyên không được thoải mái, nhưng sẽ không phản ứng quá mức.

Và đối với quy tắc bất thành văn[1] này, tập đoàn Dật Phong đã đặc biệt bổ sung thêm một phúc lợi cho nhân viên: Đến trễ ba phút thì không tính là đến trễ. Nói cách khác, tập đoàn Dật Phong cho mỗi người trong công ty thêm ba phút đi thang máy của Bạch Xuyên.

[1] Bất thành văn: không được ghi lại bằng chữ viết, thành văn bản.

Mọi người trong bộ phận Nghiên Phát trò chơi cũng đã sớm nghe thấy tin tức, biết hôm nay Bạch Xuyên sẽ quay lại làm. Nếu là người bình thường trở lại làm việc sau một thời gian nghỉ phép dài như vậy, đồng nghiệp công ty sẽ chỉ nói một vài câu hoan nghênh tượng trưng, lại càng không có chuyện tổ chức một buổi lễ chào mừng. Nhưng Bạch Xuyên không phải người bình thường, các lập trình viên trong bộ phận Nghiên Phát không dám chạy tới để biểu đạt sự háo hức với Bạch Xuyên. Nếu diễn đạt không tốt khiến Bạch Xuyên phát bệnh, Tổng giám đốc có thể cầm dao đến băm bọn họ.

Vì thế họ chỉ có thể làm từng bước như thể mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Nhưng mà...

Trong nội bộ bộ phận Nghiên Phát.

Tinh tinh: Nhị thiếu lên đây chưa?

Lễ tân: Mới ra thang máy, trong tay còn xách theo một cái túi.

Mập mạp: Nhị thiếu mang quà cho chúng ta?

Mọi người: Hôm qua cậu tăng ca xong chưa tỉnh ngủ à?

Mập mạp: Tôi cảm thấy tôi sẽ nhanh chóng chết đột ngột, sao lại dám sinh ra loại này ảo tưởng này chứ.

Astro Boy: Chờ đã, Nhị thiếu về để cứu chúng ta, cuối cùng thì những ngày làm thêm giờ đã kết thúc.

Tinh tinh: Muốn ôm Nhị thiếu hôn một cái.

Mọi người: Cút, nếu cậu dám dọa Nhị thiếu đi, hôm nay chúng tôi sẽ giết chết cậu.

Astro Boy: Trò chơi AR[2] mới của chúng ta có thể được phát hành đúng hạn hay không, tiền thưởng quý này chúng ta có thể lấy được hay không, hoàn toàn dựa vào Nhị thiếu.

[2] Được phát triển từ VR (thực tế ảo), AR hay tương tác ảo (hoặc thực tế tăng cường) còn có tên tiếng Anh là Augmented Reality, là một khái niệm chỉ về công nghệ kỹ thuật cao, cho phép người dùng tương tác (tiếp xúc, trò chuyện...) với những thứ "ảo", không có thật ngoài cuộc sống thật thông qua một thiết bị điện từ chuyên dụng. Khác VR, AR tập trung và hướng về sự kết hợp giữa Thế giới ảo và thật, vừa nâng cao hiệu quả, chất lượng, lại mang tới những trải nghiệm vô cùng độc đáo.

Tinh tinh: Các vấn đề được sắp xếp lại đã gửi vào máy Nhị thiếu chưa?

Tuyệt không trọc đầu: Đã gửi rồi, sau khi khởi động máy sẽ tự hiện ra.

Không có cách nào khác, Nhị thiếu nhà bọn họ không thường giao tiếp với mọi người, email cũng gần như không xem, cho nên bọn họ có vấn đề gì muốn hỏi Nhị thiếu, chỉ có thể dùng phần mềm đặc thù để gửi email, nó có thể hiện ra trên màn hình máy tính của Bạch Xuyên ngay khi vừa khởi động.

Nói đến việc này, bộ phận Nghiên Phát đã từng có một bài học đau đớn. Lúc Bạch Xuyên vừa đến bộ phận Nghiên Phát, anh không phản ứng với bất kỳ ai, họ có vấn đề kỹ thuật gì không giải quyết được, muốn Bạch Xuyên giải đáp, Bạch Xuyên cũng không để ý tới bọn họ. Không có cách nào khác, một trong các lập trình viên đã nghĩ ra một "ý tưởng hay" đó là trực tiếp đem vấn đề nhập vào máy tính Bạch Xuyên. Nghĩ đến việc mỗi ngày Bạch Xuyên đều xem máy tính, kiểu gì cũng nhìn thấy vấn đề. Ai ngờ internet vừa mới kết nối đã bị phản kích bởi tường lửa[3] do Bạch Xuyên thiết lập, chẳng những không thể xâm nhập thành công còn bị hủy hết dữ liệu trong máy tính đó.

[3] Tường lửa (firewall): là một hệ thống bảo mật mạng giám sát và kiểm soát lưu lượng mạng đến và đi dựa trên các quy tắc bảo mật được xác định trước. Một tường lửa thường thiết lập một rào cản giữa một mạng nội bộ đáng tin cậy và mạng bên ngoài không tin cậy, chẳng hạn như Internet.

Có thể nói đây là một tổn thất vô cùng thê thảm, lập trình viên lúc ấy đã khóc hết nước mắt, cuối cùng vẫn là Tổng giám đốc Bạch Tranh đến đây tìm Nhị thiếu nói chuyện hơn nửa ngày, Nhị thiếu mới giơ cao đánh khẽ khôi phục lại cho. Hơn nữa còn đồng ý cho họ cài đặt một chương trình nhỏ cho phép tự động mở email trên máy tính của anh, lúc này mới xem như giải quyết được vấn đề giao tiếp.

"Răng rắc ~~"

Bạch Xuyên đẩy cửa bước vào văn phòng, mọi người ở đây khẽ meo meo[4] đánh giá Bạch Xuyên, nghĩ rằng anh sẽ lập tức đi vào văn phòng của mình, lại thấy Bạch Xuyên đứng trước bàn làm việc của Tuyệt không đầu trọc.

[4] Nguyên gốc là 悄咪咪 – ý chỉ sự lén lút, âm thầm, lặng lẽ như con mèo.

"Nhị... Nhị thiếu?" Tuyệt không trọc đầu tên Dư Tiền, thấy Bạch Xuyên vừa vào cửa đã đứng trước mặt anh ta, không khỏi có cảm giác chột dạ. Chẳng lẽ việc mình sắp xếp lại một đống tư liệu rồi gửi vào hòm thư của Nhị thiếu, Nhị thiếu nhanh như vậy đã biết rồi?

Bạch Xuyên không nói gì, chỉ là lấy ra một gói kẹo mừng, đưa cho Dư Tiền.

Dư Tiền nhìn gói kẹo đặc biệt kia, hoài nghi không biết có phải kẹo mừng không, không dám động. Nói giỡn, Nhị thiếu nhà bọn họ là người sẽ phát kẹo mừng sao?

"Kẹo mừng." Bạch Xuyên lên tiếng.

"Kẹo mừng?! Cho... Cho tôi?" Dư Tiền lập tức lộ ra biểu tình gặp quỷ, thật đúng là kẹo mừng.

"Ừ." Vì hoàn thành nhiệm vụ Tiểu Nhã đã giao cho, bằng bất cứ giá nào Bạch Xuyên cũng phải tương tác với người khác.

"Cảm ơn... Cảm ơn... Nhị thiếu." Dư Tiền vẻ mặt ngơ ngác nhận kẹo mừng.

Bạch Xuyên thấy anh ta đã nhận, lại quay người đi đến bàn làm việc bên cạnh, tiếp đến lại lấy ra một gói kẹo mừng.

Có Dư Tiền phía trước, những người khác phản ứng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tuy đều cảm thấy rất thần kỳ, nhưng cũng không còn người nào ngu ngốc nữa, đều nói một tiếng chúc mừng, sau đó cung kính tiếp nhận kẹo mừng.

Bạch Xuyên phát từng gói kẹo một, mười lăm gói đều được anh mang đến bàn làm việc của từng nhân viên và tự tay đưa cho đối phương. Chờ đến khi chia xong gói kẹo cuối cùng, Bạch Xuyên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi đi vào văn phòng của mình.

Bạch Xuyên phát kẹo xong đã nhẹ nhàng bước đi, lưu lại một nhóm người vẫn còn đang mơ mộng.

"OMG, đời tôi thực sự có thể ăn kẹo mừng do chính tay Nhị thiếu phát." Không biết là ai ở trong nhóm cảm thán một câu, ngay lập tức cả nhóm nội bộ của bộ phận Nghiên Phát bùng nổ.

"Nhị thiếu kết hôn? Không phải là nghỉ phép vì Lão phu nhân qua đời sao?"

"Nghe nói là vì hoàn thành di nguyện của Lão phu nhân nên mới kết hôn, tôi vừa đọc trong nhóm bát quái của của bộ phận Hành chính, là tin tức từ trợ lý Tổng giám đốc."

"Cậu là đồ không biết xấu hổ, lại còn dám xâm nhập vào nhóm nội bộ của bộ phận Hành chính."

"Nhưng nguồn tin là từ trợ lý Tổng giám đốc, vậy chắc chắn là tin tức đáng tin cậy."

"Trọng điểm không phải là hôm nay Nhị thiếu chủ động phát kẹo mừng cho chúng ta sao?"

"A, hôm nay Nhị thiếu còn chủ động nói chuyện với tôi." Câu này không cần hỏi cũng biết là Dư Tiền, nhưng những lời này của anh ta đều bị mọi người ăn ý bỏ qua, tiếp tục thảo luận vấn đề kẹo mừng.

"Cái túi của Nhị thiếu không lớn, xem ra chỉ có mỗi bộ phận chúng ta là có thôi."

"Các cậu nói xem, là ai bảo Nhị thiếu phát kẹo mừng?"

Vấn đề này vừa mới được đưa ra, bên trong nhóm chat bỗng xuất hiện một tấm hình, đó là một tờ ghi chú màu hồng nhạt, bên cạnh có một chân dung hoạt hình cô dâu bắt mắt, cùng với một dòng chữ đẹp tinh tế: Cảm ơn vì đã chiếu cố Bạch Xuyên.

Trong nhóm chat nháy mắt yên tĩnh lại, trong văn phòng bỗng nhiên truyền đến âm thanh xôn xao bóc kẹo mừng. Bọn họ phát hiện, bên trong gói kẹo mừng của mỗi người đều có một tờ ghi chú màu hồng nhạt giống như vậy.

"Oa ~ tôi thích vợ của Nhị thiếu."

"Cút, cậu muốn chết phải không!"

Cùng làm việc với người mắc bệnh tự kỷ như Bạch Xuyên, mọi người trong bộ phận Nghiên Phát, rất nhiều phương diện đều phải chú ý hoặc nhân nhượng với Bạch Xuyên. Mặc dù mức lương của Dật Phong rất cao, nhưng những chi tiết nhỏ nhặt như vậy chung quy không hoàn toàn là vì tiền lương được. Việc nhân nhượng này, cũng giống như trên tàu điện ngầm có yêu cầu mọi người nhường chỗ ngồi, bạn không nhất định phải nhận lời cảm ơn của người khác, nhưng có câu cảm ơn này, bạn vẫn sẽ cảm thấy ấm áp hơn.

Ấm áp này cũng làm họ cảm thấy khoảng cách giữa mình và Bạch Xuyên dường như được kéo gần hơn một chút.

———

Phòng làm việc H&Y.

Mộc Tiểu Nhã bưng hai ly cà phê, một ly đưa cho Phương Hủy đang nằm liệt trên sô pha, một ly chính mình bưng lên nhấp một ngụm.

"Ngửi mùi cà phê, tớ mới xem như khôi phục một chút tinh lực." Phương Hủy ngồi dậy uống một ngụm cà phê.

"Sao cậu cho nhiều người đến phỏng vấn thế?" Trong hai tiếng rưỡi, họ đã gặp mặt gần hai mươi người tới tìm việc, thời gian uống nước cũng không có.

"Tớ nghĩ có thể đến một nửa đã tốt rồi, ai ngờ lại không sót một người." Phương Hủy cảm thán, "Hiện tại tìm việc khó như vậy sao?"

"Tớ không đi tìm việc, không biết." Mộc Tiểu Nhã đời trước trực tiếp xuất ngoại du học, đời này trực tiếp mở phòng làm việc, thật đúng là không biết thị trường trong nước giờ như thế nào.

"Một công việc 5000 nhân dân tệ, cạnh tranh kịch liệt như vậy?" Phương Hủy không khỏi cảm thán.

"Không phải ai cũng may mắn như chúng ta." Về mặt này, Mộc Tiểu Nhã vẫn quen hơn Phương Huỷ, hai vị Mộc gia đều là giáo viên nhân dân, hai vợ chồng già đã công tác vài thập niên, tiền lương hiện giờ và tiền thưởng cũng chỉ nhiều hơn một vạn chút ít.

"Đúng vậy." Nhà Phương Hủy là nhà giàu mới nổi, khi còn nhỏ vẫn phải trải qua mấy năm khổ sở, thật ra cũng không phải hoàn toàn không biết, "Vậy cậu cảm thấy hai người nào thích hợp trúng tuyển?"

"Tớ nhớ có một nam sinh hình như làm việc bán thời gian cho tiệm cà phê."

Phương Hủy nhìn thoáng qua quầy bar phía sau, trong nháy mắt đã hiểu ý Mộc Tiểu Nhã: "Đã hiểu, vậy nhận người này. Còn có một cô bé dùng PS (photoshop) khá tốt, tương lai chúng ta khẳng định phải sử dụng trong cửa hàng Taobao, vậy chọn hai người này đi."

"Được." Mộc Tiểu Nhã không có ý kiến.

"Đúng rồi, có phải cậu bảo hôm nay Bạch Xuyên quay lại làm việc không?" Sau khi hoàn thành công việc, Phương Hủy lại bắt đầu buôn chuyện.

"Ừ." Mộc Tiểu Nhã gật đầu.

"Tớ thật không thể tưởng tượng nổi, một người mắc tự kỷ sẽ đi làm như thế nào?"

"Thế nào, đừng có khinh thường nha. Tiểu Xuyên nhà chúng ta đã có ba năm kinh nghiệm làm việc, hơn nữa còn là nhân tài lương 600 vạn một năm."

"Có gì đặc biệt hơn người, công ty ba tớ còn một năm lãi ròng hơn trăm triệu đấy." Phương Hủy không cam lòng yếu thế.

"Cậu muốn so cha với tớ à?" Mộc Tiểu Nhã nheo mắt.

"Quên mất quên mất, bây giờ cậu có tận hai người cha, nhà tớ là nhà giàu mới nổi, thật đúng là không so được." Phương Hủy ôm quyền nhận thua, "Tại hạ nhận thua."

Đối thoại giữa hai người lại làm Mộc Tiểu Nhã nhớ tới Bạch Xuyên, cô vừa đến công ty đã cùng Phương Hủy vội vàng đi phỏng vấn, cũng chưa hỏi một câu Bạch Xuyên đi làm thế nào. Mặc dù Bạch Xuyên đã làm ba năm ở công ty, không có gì là không quen, nhưng là "đầu sỏ gây tội" lừa dối Bạch Xuyên đi làm lại, Mộc Tiểu Nhã không thể không lo lắng.

Mộc Tiểu Nhã lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Bạch Xuyên: Đang ở chỗ làm?

Bạch Xuyên rất nhanh đã trả lời lại: Ừ!

Mộc Tiểu Nhã: Nghỉ phép lâu như vậy mới trở về, nhất định là rất bận.

Bạch Xuyên: Không bận. (Ở Dật Phong, không ai dám quy định khối lượng công việc cho Bạch Xuyên, luôn luôn là anh thích làm nhiều làm ít tuỳ ý, cho nên anh chưa bao giờ cảm thấy bận rộn.)

Mộc Tiểu Nhã cười cười, tiếp tục hỏi: Có gì không quen không hay có gì khác với trước kia không?

Bạch Xuyên: Có.

Mộc Tiểu Nhã nhíu mày: Anh thấy có gì khác?

Bạch Xuyên: Muốn tan tầm, về nhà gặp em.

Mộc Tiểu Nhã nhìn chằm chằm tin nhắn này đến ngây ngẩn cả người, sau đó không kiểm soát được ngây ngô cười.

"Nhìn cái gì đó, lại còn cười nhộn nhạo như vậy." Phương Hủy một phen đoạt điện thoại trong tay Mộc Tiểu Nhã, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết nội dung, sau đó đau hết cả răng, "Tớ đi, Bạch Xuyên vẫn là cao thủ nói lời âu yếm."

"Trả tớ điện thoại." Mộc Tiểu Nhã lấy điện thoại từ trong tay Phương Hủy về.

"Ôi, cậu xác định Bạch Xuyên thật sự có bệnh tự kỷ?" Phương Hủy nhại giọng theo đoạn hội thoại cuối cùng của hai người, "Có gì khác không, có, tôi nhớ em, muốn tan tầm. Trình độ nói chuyện này, chẳng những trật tự rõ ràng, hơn nữa EQ cũng rất tuyệt."

"Điều anh ấy muốn nói là, trước kia khi đi làm anh ấy không muốn tan tầm, còn bây giờ thì lại muốn. Chỉ đơn thuần là ý trên mặt chữ, không phải cố ý nói như vậy." Mộc Tiểu Nhã giải thích.

"Ý tớ cũng là vậy."

"Sao, chẳng lẽ người tự kỷ thì không thể nhớ vợ à?" Mộc Tiểu Nhã tức giận.

"Tớ hiểu rồi, ý cậu là, người khác nói thì là cố ý nói lời dễ nghe, nhưng Bạch Xuyên nhà cậu nói thì chính là phát ra từ nội tâm, đúng không?" Phương Hủy tổng kết.

"Vốn dĩ là thế."

"Trời ơi, không chịu nổi!" Phương Hủy đập bàn đứng lên.

"Cậu đi đâu?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.

"Lên trang web tuyển dụng, thông báo tuyển bạn trai." Phương Hủy phẫn nộ trả lời.

Mộc Tiểu Nhã cười cười, tiếp tục cùng Bạch Xuyên nhắn tin: Làm việc cho tốt, 6 giờ em sẽ về nhà.

Bạch Xuyên: Ừ, tôi cũng 6 giờ về nhà.

Mộc Tiểu Nhã: Đúng rồi, kẹo mừng đã phát hết chưa?

Bạch Xuyên: Đã phát, còn thừa bốn gói.

Mộc Tiểu Nhã: Vậy mọi người có thích không?

Tại bộ phận Nghiên Phát, Bạch Xuyên nhìn thấy tin nhắn này của Mộc Tiểu Nhã, không lập tức trả lời. Thay vào đó, anh nhanh chóng gõ một chuỗi mã hoá trên bàn phím, biên tập thành một mệnh lệnh, và sau đó nhấn để thực hiện. Mà ngay sau khi Bạch Xuyên gõ phím ENTER, ngoài văn phòng, mười lăm máy tính của bộ phận Nghiên Phát đồng thời nhảy ra một vấn đề.

Kẹo mừng hôm nay có thích không?

Các lập trình viên trong nhóm đồng thời sửng sốt, ai cũng chưa từng nghĩ sau khi Nhị thiếu phát xong kẹo mừng còn muốn phải phản hồi lại. Nhưng không trả lời lại cũng không được, Nhị thiếu nhà bọn họ cực kỳ bá đạo, nếu vấn đề này không được trả lời, máy tính cũng không làm gì được. Vì thế không đến mười giây đồng hồ, tất cả mọi người đều gửi đi câu trả lời của mình, thuỷ chung một từ "thích".

Lúc này, Bạch Xuyên mới cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn của vợ: Bọn họ đều thích.

Mộc Tiểu Nhã: Chăm chỉ làm việc, nhớ phải ăn cơm.

Sau khi Bạch Xuyên gửi lại một chữ ừ, theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ, 11 giờ 45 phút, còn 46 phút nữa mới là thời gian ăn trưa.

Tập đoàn Dật Phong có nhà ăn nhân viên, hơn nữa vì chăm sóc khẩu vị của nhân viên, cơm Trung và cơm Tây cái gì cũng đều có. Mỗi ngày từ 11 rưỡi đến 1 rưỡi là thời gian ăn trưa của tập đoàn. Nhưng lập trình viên của bộ phận Nghiên Phát thì đặc biệt hơn, bởi vì bọn họ thường xuyên phải thức đêm tăng ca, cho nên hàng năm trong văn phòng đều chuẩn bị các loại đồ ăn bổ sung năng lượng, họ đói bụng thì sẽ ăn, sớm đã quên luôn thời gian ăn cơm bình thường.

Vì thế khi các đồng nghiệp ở văn phòng khác đều đang sôi nổi xuống lầu ăn cơm thì mọi người trong bộ phận Nghiên Phát lại không có một chút động tĩnh gì. Chờ đến lúc bọn họ cảm thấy đói bụng thì nhà ăn cũng đã đóng cửa, chỉ có thể đến phòng trà nước pha mì gói.

Bạch Tranh dĩ nhiên sẽ không để em trai mình phải chịu tình cảnh đó, vì vậy giữa trưa mỗi ngày anh ta đều sẽ cho người đưa cơm đến cho Bạch Xuyên. Mặc dù Bạch Xuyên có thể không ăn, nhưng điều này ít nhất cũng đảm bảo rằng, khi Bạch Xuyên muốn ăn, anh sẽ ăn được một bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng.

Sau một lúc, đã là 12 giờ 31 phút.

Tay Bạch Xuyên như được đặt đồng hồ bấm giờ, ngay tại thời điểm đó lập tức dừng lại động tác gõ bàn phím. Anh theo thói quen quay người sang bên trái bàn, nhưng lần này lại không thấy có đồ ăn quen thuộc trên bàn mình, lập tức nhăn mày khó hiểu.

Kỳ lạ, trước kia chỉ cần mình đói bụng, ở đây nhất định sẽ có đồ ăn.

Bạch Xuyên mờ mịt ngẩng đầu, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra trước kia ai là người đưa cơm cho mình, cho nên lúc này cũng không biết nên tìm ai.

Làm sao bây giờ? Mình đã đồng ý với Tiểu Nhã phải ăn cơm, đã tới giờ ăn cơm rồi, nhưng lại không có cơm trưa.

"Nếu có chuyện gì trì hoãn, trước sau không thể quá một giờ, nhất định phải ăn cơm." Trong hoảng loạn, Bạch Xuyên nhớ tới những lời Mộc Tiểu Nhã đã nói.

Còn một giờ, anh vẫn còn kịp, Bạch Xuyên dần dần thả lỏng.

Đại não thoải mái của Bạch Xuyên bắt đầu vận chuyển, anh bắt đầu tự hỏi xem ở trong công ty mình còn có thể tìm ai, rất nhanh anh đã nghĩ tới một người, vì thế cầm lấy điện thoại gọi.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Bạch Xuyên không đợi đối phương nói chuyện đã hỏi: "Cơm trưa của em đâu?"

Đang liên hoan cùng các ông chủ khác, trước mắt đều là sơn hào hải vị, Bạch Tranh: "..."

"Bạch tổng, công ty có việc sao?" Có người thấy sắc mặt Bạch Tranh không đúng.

"Xin lỗi, tôi ra ngoài gọi điện thoại." Bạch Tranh cầm lấy điện thoại, ra cửa gọi cho trợ lý.

———

Lữ Dương là trợ lý của Bạch Tranh, anh ta mới vừa từ nhà ăn về, đang chuẩn bị sắp xếp lại tư liệu cho cuộc họp buổi chiều của Bạch Tranh thì nhận được điện thoại của ông chủ.

"Tổng giám đốc."

"Ăn cơm xong rồi?"

Lữ Dương buồn bực chớp mắt, từ khi nào Tổng giám đốc lại quan tâm đến việc anh ta ăn cơm hay chưa, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Mới vừa ăn xong."

"Không quên ăn cơm à?"

Lữ Dương không ngu ngốc đến nỗi không nghe ra có gì không thích hợp, sợ đến nỗi khóc ngay tại chỗ: "Tổng giám đốc, xin nói cho tôi biết tôi đã làm sai chỗ nào, tôi nhất định sẽ sửa."

"Cậu đói bụng biết đi ăn cơm, sao không nhớ phải mang cơm cho Tiểu Xuyên?"

"Nhị... Nhị thiếu." Đưa cơm cho Bạch Xuyên vẫn luôn là Vương Tịnh làm, nhưng lúc này Lữ Dương khẳng định sẽ không nói là Vương Tịnh không đưa, chỉ có thể tự mình đi xuống, "Bây giờ tôi sẽ mang cho Nhị thiếu."

"Hừ!"

Lần đầu tiên bị Bạch Tranh "hừ" cúp điện thoại, Lữ Dương sợ run chân, quay người ra ngoài tìm Vương Tịnh hỏi: "Thư ký Vương, hôm nay cô chưa đưa cơm cho Nhị thiếu?"

Vương Tịnh vẻ mặt ủy khuất: "Tôi... Tôi vốn tưởng anh đưa, sáng hôm nay Tổng giám đốc nói không cho tôi tiếp tục chăm sóc Nhị thiếu nữa."

Lữ Dương nhăn mày, kỳ quái nhìn Vương Tịnh. Văn phòng Tổng giám đốc có tổng cộng ba thư ký, Vương Tịnh không có khả năng gì nổi bật, nhưng vì cô ta kiên nhẫn và chăm sóc cho Nhị thiếu khá tốt nên vẫn luôn được giữ lại trong văn phòng Tổng giám đốc. Bây giờ sao lại thế này, ngày đầu tiên Nhị thiếu vừa nghỉ phép quay về đã đắc tội rồi?

"Tổng giám đốc không cho cô chăm sóc Nhị thiếu, cho nên cô không bàn giao lại công việc của mình? Cô không đi đưa cơm thì không biết nhắc nhở người khác đi đưa sao?" Lữ Dương chất vấn.

"Rất xin lỗi, bây giờ tôi đi ngay." Vương Tịnh vừa nói vừa chạy xuống lầu.

"Không cần! Tôi tự đi." Lữ Dương nào còn dám giao cho Vương Tịnh, tự mình đi xuống nhà ăn một lần nữa, sau đó đưa đến văn phòng bộ phận Nghiên Phát.

"Nhị thiếu, đây là cơm trưa." Lữ Dương đặt hộp cơm trước mặt Bạch Xuyên.


Bạch Xuyên nhìn đồng hồ, 12 giờ 46 phút, anh vẫn còn thời gian ăn xong. Vì vậy đối với việc Lữ Dương kịp thời đưa cơm trưa cho anh sinh ra một phần hảo cảm, nghĩ nghĩ, lấy ra một gói kẹo mừng đưa cho Lữ Dương.


"Cảm ơn Nhị thiếu." Lữ Dương thụ sủng nhược kinh nhận lấy, lập tức cảm thấy chỉ cần có gói kẹo mừng này, chờ đến buổi chiều Tổng giám đốc trở về, hẳn là sẽ không đến tìm anh ta gây phiền toái.


———


Lời của editor:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK