“Tôi có thể không đi không?” Lâm Kiều nhắn lại cho anh, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
“Không được!” Vương Đông Quân nhìn tin nhắn mà xoa trán, anh đang cật lực làm việc chỉ để mang theo cô đi thành phố S. Nếu Lâm Kiều không đi thì anh đi làm gì?
Cô đâu hiểu tâm tư của anh khi nhìn dòng tin nhắn kia Lâm Kiều chỉ biết than trời, cô cầm điện thoại gọi điện xin thầy giáo nghỉ học nhưng lại sợ thầy mắng. Rất may thầy giáo chỉ hỏi bận việc gì thì đi về phải ôn lại cũng không mắng cô, Lâm Kiều âm thầm thở phào trong lòng.
Tan làm Vương Đông Quân ghé về biệt thự đón cô, Lâm Kiều cứ nghĩ anh sẽ dừng ở bên ngoài rồi xuất phát luôn. Thật không ngờ Vương Đông Quân đi thẳng vào nhà còn mượn phòng của cô để tắm rửa thay quần áo, đợi cho anh thay xong đồ mới cùng cô đi ra sân bay.
oOo
Nhà họ Vương vốn nổi tiếng trong giới kinh doanh với gia tài và sự tài giỏi trong việc quản lý doanh nghiệp, ở thành phố S có bao nhiêu người không biết đến Vương Thị chứ?
Vương Bân trở về nhà lớn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho bản thân, Tô Yến thấy không thể cản cậu ta nên bà cũng dành chút thời gian cho người chuẩn bị tiệc. Buổi chiều trước khi khách đến hai mẹ con ngồi trước bàn trà ngoài vườn trò chuyện.
“Con gọi cho anh ba về nhưng anh ấy bảo có việc rất bận, dạo này không biết là công việc dồn đến bao nhiêu nhưng mà nghe nói chiều tối mới bay về được.” Vương Bân cầm điện thoại chơi game thấy Tô Yến đang lau kính liền nói liên hồi.
“Vương Đông Quân có vợ thì còn lo cho vợ nữa đâu phải chuyện công việc không đâu mà con muốn nó về là về.” Tô Yến đặt kính xuống bàn nâng ly uống trà.
Nghe tới đây Vương Bân bật dậy khỏi ghế tựa như nghe chuyện động trời nhất trong thiên hạ.
“Mẹ nói gì cơ? Anh ba có vợ sao con không biết gì cả?” Vương Bân vừa kinh ngạc vừa khó tin xen tức giận hai hàng chân mày nhăn lại ánh mắt vốn long lanh hiện tại sáng rực hơn.
“Con biết làm gì? Cũng không phải là vợ của con.” Tô Yến buồn cười, thằng con út của bà tính tình còn trẻ con như thế này nếu so ra cũng bằng tuổi Lâm Kiều không có hơn tuổi.
“Nhưng mà sao anh ấy không làm lễ đính hôn cũng không thông báo sẽ kết hôn?” Vương Bân cho rằng Tô Yến lừa cậu ta.
“Chiều nay hai vợ chồng nó về đây con hỏi xem nó vì sao lại làm thế đi, xem anh con trả lời thế nào thì chính là thế ấy.”
Tô Yến đẩy gọng kính lật báo ra xem, phía bên ngoài sân lớn có vô số người làm vườn đang dọn dẹp chuẩn bị bàn ghế cho bữa tiệc tối nay. Vương Bân không khỏi có chút hoang mang tại vì cậu chưa từng nghe qua rằng Vương Đông Quân có bạn gái, cho tới hiện tại.
Năm nhất đại học Vương Đông Quân từng bị một cô gái theo về tận cổng nhà, cuối cùng anh không thể chịu đựng được bảo Vương Bân mang chó ra đuổi. Cô gái kia sau lần đó liền biến mất dạng, tin đồn trong trường cũng ngày một lớn, chẳng có ai dám bén mảng lại gần anh. Bọn họ điều bị tin đồn kia mà kinh sợ, còn có một lần Vương Bân đi học bị mấy bạn học vây quanh đánh cho bầm hai mắt. Vương Đông Quân sau khi biết được không nói hai lời đánh cho mấy tên kia nhập viện phải mấy tháng sau bọn chúng mới đi học lại bình thường. Có thể nói Vương Đông Quân là kiểu anh đại trong truyền thuyết, tuy có vẻ ngoài khiến bao cô gái mơ tưởng nhưng mà là ác mộng của đám thanh niên cùng lứa.
Thời đi học anh không những đứng đầu các cuộc thi thể thao mà ngay cả thành tích học tập cũng suất sắc, chính những điều này đưa Vương Đông Quân đến đỉnh cao của sự cô độc vì không ai thèm chơi chung. Có lần Vương Bân đến trường của Vương Đông Quân chơi mấy bạn học còn nghĩ anh cậu là gay nên mới thân thiết với cậu, chính Vương Bân cũng bất ngờ vì chuyện này.
Hồi tháng ba Vương Bân có ý làm mai mối cho Vương Đông Quân một cô bạn cùng lớp, ngẫm lại thì bạn gái này xinh ơi là xinh còn là con nhà có của kiểu cũng ngang nhà cậu. Vậy mà mỗi khi Vương Bân đề cập vấn đề này điều bị Vương Đông Quân gạc sang vấn đề khác, vậy thì một cô gái như thế nào mới khiến cho Vương Đông Quân rung động đây?
Vương Bân tò mò trong lòng nhộn nhạo, cũng vì hôm nay cậu ta đã mời một cô bạn gái đến để mai mối cho anh. Lần này thì hay rồi, lỡ chị dâu nhìn thấy lại không vui anh trai mắng cậu thì làm thế nào? Vương Bân âm thầm tính toán, không biết anh cả nhà cậu có về hay không?
Tô Yến uống ngụm trà nhìn con trai trầm tư suy nghĩ mà lắc đầu, con út nhà bà tính đúng là trẻ người non dạ. Mãi không thấy quen bạn gái nhưng suốt ngày lo chuyện của anh trai thôi, không biết khi cậu đưa bạn gái về ra mắt thì bà còn khỏe để nhìn thấy hay không.
5 giờ chiều
Máy bay đáp xuống sân bay thành phố S.
Lâm Kiều hiện tại chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản chân đi giày trắng, tóc đen búi thành hai bím thả xuống. Vương Đông Quân bên cạnh cũng một thân đồ thể thao nam tính phối giày đen nhìn thế nào bọn họ cũng là một đôi tình nhân vô cùng tương xứng.
Từ lúc bọn họ lên máy bay đến lúc kéo valy xuống sân bay điều khiến cho những vị khách xung quanh phải nhìn một lần. Lâm Kiều vốn là đi tung tăng một mình nhưng lúc ra nhà chờ đột nhiên bị anh kéo lại bên cạnh, khi cô để ý xung quanh mới biết thì ra có vô số ánh mắt đàn ông đang nhìn mình.