Câu nói này có vẻ như đã được luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần, mới thốt ra một cách tự nhiên như vậy.
Mộc Trường An sửng sốt, chợt nhớ tới vẻ mặt thờ ơ của Chúc Cảnh Hoài khi biết mình đang cầu nguyện ở Trấn Quốc tự vào sáu tháng trước.
"Muốn ta đi đón cô ta? Nằm mơ."
Trái tim đang đập của Mộc Trường An lập tức đông cứng, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Hắn ta đến đây để đón Công chúa Nam Từ chứ không phải Vĩnh An vương phi Mộc Trường An, hành động khiêm tốn đến mức không ai quan tâm đến nàng.
Trên đường trở về, Mộc Trường An rũ mắt xuống, trầm ngâm không nói một lời.
Trụ trì Trấn Quốc tự sau khi nhìn thấy nàng chỉ nói một câu: "Niết bàn và tái sinh, mọi người đều trở về vị trí của mình. Mọi thứ đều là định mệnh."
Dù Mộc Trường An có hỏi thế nào, trụ trì cũng chỉ nói: "Thí chủ đừng lo lắng, người chỉ là trở về nơi người nên thuộc về."
Mộc Trường An cân nhắc những lời này, cảm thấy khó hiểu.
Nơi nào nàng nên quay về, miền Nam Nam Việt?
Tại sao lại chọn miền Nam Nam Việt?
Chúc Cảnh Hoài thấy vậy cũng không có nói gì quấy rầy nàng, chỉ im lặng đi theo nàng, trong mắt hiện lên nhiều cảm xúc khó tả.
Trong một thời gian, hai người đều có suy nghĩ riêng.
Vừa tới chân núi, một giọng nói trong trẻo đã đánh thức suy nghĩ của Mộc Trường An.
"Mộc đại ca, thật xin lỗi, hôm nay đến muộn như vậy là do muội bất cẩn."
Một giọng nam trầm tĩnh nói: “Không sao đâu, hôm nay nếu đã đến muộn, sẵn tiện chúng ta có thể ngắm nhìn hoàng hôn trên núi.”
Mộc Trường An sửng sốt.
Mộc Tĩnh? Hạ Anh?
Nàng vô thức muốn trốn, nhưng lại không có nơi nào để trốn.
Đột nhiên, một chiếc mũ rèm được ném từ phía sau.
Mộc Trường An quay đầu nhìn Chúc Cảnh Hoài, chỉ thấy hắn đã phi nước đại về phía trước chặn hai người.
Nàng nhanh chóng đeo nó vào như thể nó là một chiếc phao cứu sinh.
Phía trước Chúc Cảnh Hoài cụp mắt xuống chào.
"Đại ca, Hạ tiểu thư."
Mộc Tĩnh lãnh đạm gật đầu: "Vĩnh An vương."
Mặc dù Hạ Anh có vẻ lo lắng nhưng nàng ấy cũng chào lại.
Mộc Trường An, người đứng sau Chúc Cảnh Hoài, nghe thấy hắn gọi hai người như vậy đã rất ngạc nhiên.
Đại ca? Chắc chắn Chúc Cảnh Hoài đã bị ai đó chiếm đoạt thân xác phải không? Hắn thực sự gọi huynh trưởng của nàng là đại ca.
Sau khi mọi người chào hỏi xong, Hạ Anh lại nhìn về phía sau Chúc Cảnh Hoài.
Sau khi nhìn thấy một nữ nhân mặc áo trắng đội mũ rèm, trong mắt hiện lên một tia khinh thường và chán ghét.
Khi An An vừa qua đời, nam nhân này trông như đang đau khổ, đã bao lâu rồi mà hắn vẫn chưa tìm được tình yêu mới.
Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi mỉa mai nói: "Không có Tô Thanh Hà, Vĩnh An vương đã tìm được Vương phi mới? Lúc đó ta còn tưởng rằng Vĩnh An vương dự định cả đời này sẽ không thành gia lập thất nữa chứ."
Mộc Trường An lưng cứng đờ.
Sắc mặt Chúc Cảnh Hoài không thay đổi, vẫn ôn hòa nói: “Hạ tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bằng hữu thôi.”
Hạ Anh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Mộ Tĩnh ngăn nàng lại: “Anh Anh, muội đừng nói bậy nữa.”
Dù mối quan hệ giữa hai người có ra sao thì Chúc Cảnh Hoài cũng không còn liên quan gì đến nhà họ Mộc nữa.
Hạ Anh tức giận câm miệng.
Mộc Tĩnh gật đầu với Chúc Cảnh Hoài, như thể hắn không muốn nói gì nữa, và hai bên đi ngang qua nhau.
Khi đi ngang qua nữ nhân mặc áo trắng, Mộc Tĩnh cảm thấy trong lòng khẽ động, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được nổi lên.
Nhưng nhìn hai người bước đi, hắn lại lắc đầu để xua tan cảm giác kỳ lạ.
Bên kia Chúc Cảnh Hoài nhẹ giọng nói: “Cả hai đều đến Trấn Quốc tự để cầu nguyện cho Mộc Trường An vào ngày mồng một và rằm âm lịch hàng tháng.”
Không ai có thể nhìn thấy dưới tấm màn và chiếc mũ, Mộc Trường An đang nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Thấy Mộc Trường An im lặng, Chúc Cảnh Hoài tự nhủ: “Mà này, Mộc tướng quân và Hạ tiểu thư đã đính hôn, nửa năm nữa sẽ thành thân.”
Đôi mắt của Mộc Trường An mở to, sau đó nàng tràn ngập sự ngạc nhiên và phấn khích tột độ.
Nàng chợt nhớ đến lúc Hạ Anh đến Mộc gia chơi với nàng, khi nhìn thấy Mộc Tĩnh, mắt nàng sáng lên.
Đáng tiếc lúc đó Mộc Tĩnh đã đính hôn với con gái Thái Phó, còn Hạ Anh trông có vẻ ngoài ngổ ngáo, được giáo dục như một tiểu thư cao quý, cho nên hai người chưa từng gặp mặt riêng tư.
Quay đầu nhìn về hai bóng người phía xa, Mộc Trường An không khỏi bật cười.
Hạ Anh là một nữ nhân ưu tú, đại ca của nàng cũng là một nam nhân kiên cường hiếm có trên đời này.
Hai người thân thiết nhất của nàng có thể ở bên nhau, điều đó sẽ khiến nàng bớt lo lắng hơn.
Nhưng nàng vẫn bướng bỉnh nói: “Ta không biết họ, sao ngài lại nói với ta chuyện này?”
(Wattpad@SuongSuong1123)
Mộc Trường An sửng sốt, chợt nhớ tới vẻ mặt thờ ơ của Chúc Cảnh Hoài khi biết mình đang cầu nguyện ở Trấn Quốc tự vào sáu tháng trước.
"Muốn ta đi đón cô ta? Nằm mơ."
Trái tim đang đập của Mộc Trường An lập tức đông cứng, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Hắn ta đến đây để đón Công chúa Nam Từ chứ không phải Vĩnh An vương phi Mộc Trường An, hành động khiêm tốn đến mức không ai quan tâm đến nàng.
Trên đường trở về, Mộc Trường An rũ mắt xuống, trầm ngâm không nói một lời.
Trụ trì Trấn Quốc tự sau khi nhìn thấy nàng chỉ nói một câu: "Niết bàn và tái sinh, mọi người đều trở về vị trí của mình. Mọi thứ đều là định mệnh."
Dù Mộc Trường An có hỏi thế nào, trụ trì cũng chỉ nói: "Thí chủ đừng lo lắng, người chỉ là trở về nơi người nên thuộc về."
Mộc Trường An cân nhắc những lời này, cảm thấy khó hiểu.
Nơi nào nàng nên quay về, miền Nam Nam Việt?
Tại sao lại chọn miền Nam Nam Việt?
Chúc Cảnh Hoài thấy vậy cũng không có nói gì quấy rầy nàng, chỉ im lặng đi theo nàng, trong mắt hiện lên nhiều cảm xúc khó tả.
Trong một thời gian, hai người đều có suy nghĩ riêng.
Vừa tới chân núi, một giọng nói trong trẻo đã đánh thức suy nghĩ của Mộc Trường An.
"Mộc đại ca, thật xin lỗi, hôm nay đến muộn như vậy là do muội bất cẩn."
Một giọng nam trầm tĩnh nói: “Không sao đâu, hôm nay nếu đã đến muộn, sẵn tiện chúng ta có thể ngắm nhìn hoàng hôn trên núi.”
Mộc Trường An sửng sốt.
Mộc Tĩnh? Hạ Anh?
Nàng vô thức muốn trốn, nhưng lại không có nơi nào để trốn.
Đột nhiên, một chiếc mũ rèm được ném từ phía sau.
Mộc Trường An quay đầu nhìn Chúc Cảnh Hoài, chỉ thấy hắn đã phi nước đại về phía trước chặn hai người.
Nàng nhanh chóng đeo nó vào như thể nó là một chiếc phao cứu sinh.
Phía trước Chúc Cảnh Hoài cụp mắt xuống chào.
"Đại ca, Hạ tiểu thư."
Mộc Tĩnh lãnh đạm gật đầu: "Vĩnh An vương."
Mặc dù Hạ Anh có vẻ lo lắng nhưng nàng ấy cũng chào lại.
Mộc Trường An, người đứng sau Chúc Cảnh Hoài, nghe thấy hắn gọi hai người như vậy đã rất ngạc nhiên.
Đại ca? Chắc chắn Chúc Cảnh Hoài đã bị ai đó chiếm đoạt thân xác phải không? Hắn thực sự gọi huynh trưởng của nàng là đại ca.
Sau khi mọi người chào hỏi xong, Hạ Anh lại nhìn về phía sau Chúc Cảnh Hoài.
Sau khi nhìn thấy một nữ nhân mặc áo trắng đội mũ rèm, trong mắt hiện lên một tia khinh thường và chán ghét.
Khi An An vừa qua đời, nam nhân này trông như đang đau khổ, đã bao lâu rồi mà hắn vẫn chưa tìm được tình yêu mới.
Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi mỉa mai nói: "Không có Tô Thanh Hà, Vĩnh An vương đã tìm được Vương phi mới? Lúc đó ta còn tưởng rằng Vĩnh An vương dự định cả đời này sẽ không thành gia lập thất nữa chứ."
Mộc Trường An lưng cứng đờ.
Sắc mặt Chúc Cảnh Hoài không thay đổi, vẫn ôn hòa nói: “Hạ tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bằng hữu thôi.”
Hạ Anh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Mộ Tĩnh ngăn nàng lại: “Anh Anh, muội đừng nói bậy nữa.”
Dù mối quan hệ giữa hai người có ra sao thì Chúc Cảnh Hoài cũng không còn liên quan gì đến nhà họ Mộc nữa.
Hạ Anh tức giận câm miệng.
Mộc Tĩnh gật đầu với Chúc Cảnh Hoài, như thể hắn không muốn nói gì nữa, và hai bên đi ngang qua nhau.
Khi đi ngang qua nữ nhân mặc áo trắng, Mộc Tĩnh cảm thấy trong lòng khẽ động, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được nổi lên.
Nhưng nhìn hai người bước đi, hắn lại lắc đầu để xua tan cảm giác kỳ lạ.
Bên kia Chúc Cảnh Hoài nhẹ giọng nói: “Cả hai đều đến Trấn Quốc tự để cầu nguyện cho Mộc Trường An vào ngày mồng một và rằm âm lịch hàng tháng.”
Không ai có thể nhìn thấy dưới tấm màn và chiếc mũ, Mộc Trường An đang nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Thấy Mộc Trường An im lặng, Chúc Cảnh Hoài tự nhủ: “Mà này, Mộc tướng quân và Hạ tiểu thư đã đính hôn, nửa năm nữa sẽ thành thân.”
Đôi mắt của Mộc Trường An mở to, sau đó nàng tràn ngập sự ngạc nhiên và phấn khích tột độ.
Nàng chợt nhớ đến lúc Hạ Anh đến Mộc gia chơi với nàng, khi nhìn thấy Mộc Tĩnh, mắt nàng sáng lên.
Đáng tiếc lúc đó Mộc Tĩnh đã đính hôn với con gái Thái Phó, còn Hạ Anh trông có vẻ ngoài ngổ ngáo, được giáo dục như một tiểu thư cao quý, cho nên hai người chưa từng gặp mặt riêng tư.
Quay đầu nhìn về hai bóng người phía xa, Mộc Trường An không khỏi bật cười.
Hạ Anh là một nữ nhân ưu tú, đại ca của nàng cũng là một nam nhân kiên cường hiếm có trên đời này.
Hai người thân thiết nhất của nàng có thể ở bên nhau, điều đó sẽ khiến nàng bớt lo lắng hơn.
Nhưng nàng vẫn bướng bỉnh nói: “Ta không biết họ, sao ngài lại nói với ta chuyện này?”
(Wattpad@SuongSuong1123)