Tô Đình đã bắt đầu tập luyện, cô xin phép giáo viên không tập trên lớp, thay vào đó mỗi khi tập xong, cô sẽ gửi video cho giáo viên.
Đây đơn giản là thói quen của cô, cô không muốn khi mình đang luyện tập gì đó mà bị nhiều người nhìn thấy.
Giáo viên ban đầu không đồng ý, vì dù sao tập ở trên trường vẫn dễ theo dõi hơn, nhưng sau khi xem video mà Tô Đình gửi, giáo viên liền vui vẻ im lặng.
Có khi nào năm nay lớp cô sẽ có giải không?
Tô Đình không quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi.
Nhưng người khác thì không như vậy.
=====
Hà Kiều cũng tham gia cuộc thi lần này. Cô ta muốn trong cuộc thi, bản thân sẽ tỏa sáng nhất, và Tô Đình chính là bàn đạp của cô ta.
Có lần đi chung với Thịnh Triết trước đây, cô ta đã biết được Tô Đình không biết múa.
Thịnh Triết lúc đó không như bây giờ, hắn lúc đó còn thể hiện sự chán ghét nhàn nhạt với Tô Đình, cô ta nói cô ta rất thích múa, nhưng gia đình không đồng ý, hắn liền đau lòng: “Đó là ước mơ của cậu sao? Tôi sẽ thử nói với Tô Đình, cậu ấy được gia đình cho đi học múa nhưng lại rất ghét việc múa, ba lần bốn lượt trốn học, nếu để cậu học chung, biết đâu cậu ấy chăm chỉ hơn thì sao?”
Ý định của Thịnh Triết làm cô ta hơi khó chịu, cô ta mà phải nhờ vào Tô Đình để được đi học sao?
Nhưng cô ta cũng khá thích múa, nếu có thể vừa được học múa, vừa có được cái cớ để đến gần Thịnh Triết, cô ta cảm thấy như vậy cũng đáng.
Ai ngờ được Tô Đình kia không đồng ý, lý do là cô không biết múa.
Đùa cô ta sao? Thiên kim nhà giàu như Tô Đình mà không biết múa? Cô ích kỉ, không muốn cô ta được học múa thì có.
Cô ta tủi thân kể lại với Thịnh Triết một chút, hắn liền đi tìm người nói lý lẽ, nhưng cuối cùng vẫn không được, chỉ có thể an ủi cô ta rằng: “Cậu ấy không biết múa là sự thật, mình đã từng thấy cậu ấy múa, rất xấu.”
Từ đó, cô ta biết được một điểm yếu của Tô Đình.
Lần này, cô ta muốn Tô Đình phải xấu mặt trước mặt Thịnh Triết, muốn Thịnh Triết để ý đến cô ta như trước đây.
Hạ Kiều cắn răng, đi đến phòng giáo viên, đôi mắt rưng rưng: “Cô ơi, em rất thích múa, lần này em đăng ký tiết mục múa là để chứng minh cho cha mẹ em thấy rằng em không sai. Nhưng… nhưng mà em sợ bản thân sai lầm, không thể hiện được trọn vẹn tiết mục. Em nghe nói Tô Đình có cô giáo dạy múa rất chuyên nghiệp… không biết… cô có thể để cô ấy luyện tập luôn cho chúng em được không ạ? Không chỉ riêng em, mà còn những bạn khác trong đội nữa ạ.”
Cô giáo trước đó đã xem được video múa của Tô Đình, giờ lại nghe được lời này, cô giáo lập tức cảm thấy nếu mời người dạy múa cho Tô Đình đến đây, tiết mục của lớp bọn họ chắc chắn sẽ hay hơn nữa.
Nhưng cô giáo không đồng ý vội, vì sao đây cũng là cô giáo riêng của Tô Đình, chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến của Tô Đình thì hơn.
“Được rồi, em quay về cùng các bạn tập luyện đi, nên nhớ, sự cố gắng của bản thân mới là chính, chuyện này để say rồi hẳn nói.”
Cô giáo dịu dàng nói với Hà Kiều. Cô ta mặc dù bất mãn trong lòng cũng không thể thể hiện được, chỉ có thể thấp thỏm ra về.
Đợi đến khi bóng dáng của Hà Kiều biến mất, cô giáo mới lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Đình, muốn hỏi ý kiến cô một chút.
Tô Đình đang giãn cơ, cô vừa kết thúc luyện tập, đang chuẩn bị nhắn tin cho Niệm Ức thì có cuộc gọi đến.
Nghe được nội dung cuộc điện thoại, Tô Đình hơi thắc mắc tại sao cô giáo lại biết được cô có giáo viên dạy múa, cô suy nghĩ một chút liền nghĩ đến một người, nhưng giờ hỏi ra rất có thể khiến cô giáo khó xử nên cô lựa chọn im lặng, sau đó nói: “Dạ em đúng là có người dạy, nhưng lâu rồi em không theo học cô ấy nữa, em sẽ thử liên hệ lại với cô ấy, hỏi cô ấy thử xem.”
“Được, em hãy nói thêm với cô ấy, về phí biên đạo luyện tập thì liên hệ cô nhé!” Không thể để người ta dạy không công, cũng không thể để một mình Tô Đình trả được.
Tô Đình nghe được lời này của cô giáo, nụ cười nhợt nhạt bên môi sinh động hơn vài phần. Cô giáo đúng là cô giáo, không bị người khác dắt mũi, cũng không giống như trong nguyên tác, không phân rõ trắng đen.
Cô cảm thấy, có rất nhiều thứ không chỉ thông qua vài chữ trên trang giấy mà đưa ra đánh giá được.
Mà Hà Kiều bên kia cũng không biết rằng, cô ta vốn muốn học múa miễn phí, cuối cùng lại trở thành như vậy.
Đây đơn giản là thói quen của cô, cô không muốn khi mình đang luyện tập gì đó mà bị nhiều người nhìn thấy.
Giáo viên ban đầu không đồng ý, vì dù sao tập ở trên trường vẫn dễ theo dõi hơn, nhưng sau khi xem video mà Tô Đình gửi, giáo viên liền vui vẻ im lặng.
Có khi nào năm nay lớp cô sẽ có giải không?
Tô Đình không quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi.
Nhưng người khác thì không như vậy.
=====
Hà Kiều cũng tham gia cuộc thi lần này. Cô ta muốn trong cuộc thi, bản thân sẽ tỏa sáng nhất, và Tô Đình chính là bàn đạp của cô ta.
Có lần đi chung với Thịnh Triết trước đây, cô ta đã biết được Tô Đình không biết múa.
Thịnh Triết lúc đó không như bây giờ, hắn lúc đó còn thể hiện sự chán ghét nhàn nhạt với Tô Đình, cô ta nói cô ta rất thích múa, nhưng gia đình không đồng ý, hắn liền đau lòng: “Đó là ước mơ của cậu sao? Tôi sẽ thử nói với Tô Đình, cậu ấy được gia đình cho đi học múa nhưng lại rất ghét việc múa, ba lần bốn lượt trốn học, nếu để cậu học chung, biết đâu cậu ấy chăm chỉ hơn thì sao?”
Ý định của Thịnh Triết làm cô ta hơi khó chịu, cô ta mà phải nhờ vào Tô Đình để được đi học sao?
Nhưng cô ta cũng khá thích múa, nếu có thể vừa được học múa, vừa có được cái cớ để đến gần Thịnh Triết, cô ta cảm thấy như vậy cũng đáng.
Ai ngờ được Tô Đình kia không đồng ý, lý do là cô không biết múa.
Đùa cô ta sao? Thiên kim nhà giàu như Tô Đình mà không biết múa? Cô ích kỉ, không muốn cô ta được học múa thì có.
Cô ta tủi thân kể lại với Thịnh Triết một chút, hắn liền đi tìm người nói lý lẽ, nhưng cuối cùng vẫn không được, chỉ có thể an ủi cô ta rằng: “Cậu ấy không biết múa là sự thật, mình đã từng thấy cậu ấy múa, rất xấu.”
Từ đó, cô ta biết được một điểm yếu của Tô Đình.
Lần này, cô ta muốn Tô Đình phải xấu mặt trước mặt Thịnh Triết, muốn Thịnh Triết để ý đến cô ta như trước đây.
Hạ Kiều cắn răng, đi đến phòng giáo viên, đôi mắt rưng rưng: “Cô ơi, em rất thích múa, lần này em đăng ký tiết mục múa là để chứng minh cho cha mẹ em thấy rằng em không sai. Nhưng… nhưng mà em sợ bản thân sai lầm, không thể hiện được trọn vẹn tiết mục. Em nghe nói Tô Đình có cô giáo dạy múa rất chuyên nghiệp… không biết… cô có thể để cô ấy luyện tập luôn cho chúng em được không ạ? Không chỉ riêng em, mà còn những bạn khác trong đội nữa ạ.”
Cô giáo trước đó đã xem được video múa của Tô Đình, giờ lại nghe được lời này, cô giáo lập tức cảm thấy nếu mời người dạy múa cho Tô Đình đến đây, tiết mục của lớp bọn họ chắc chắn sẽ hay hơn nữa.
Nhưng cô giáo không đồng ý vội, vì sao đây cũng là cô giáo riêng của Tô Đình, chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến của Tô Đình thì hơn.
“Được rồi, em quay về cùng các bạn tập luyện đi, nên nhớ, sự cố gắng của bản thân mới là chính, chuyện này để say rồi hẳn nói.”
Cô giáo dịu dàng nói với Hà Kiều. Cô ta mặc dù bất mãn trong lòng cũng không thể thể hiện được, chỉ có thể thấp thỏm ra về.
Đợi đến khi bóng dáng của Hà Kiều biến mất, cô giáo mới lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Đình, muốn hỏi ý kiến cô một chút.
Tô Đình đang giãn cơ, cô vừa kết thúc luyện tập, đang chuẩn bị nhắn tin cho Niệm Ức thì có cuộc gọi đến.
Nghe được nội dung cuộc điện thoại, Tô Đình hơi thắc mắc tại sao cô giáo lại biết được cô có giáo viên dạy múa, cô suy nghĩ một chút liền nghĩ đến một người, nhưng giờ hỏi ra rất có thể khiến cô giáo khó xử nên cô lựa chọn im lặng, sau đó nói: “Dạ em đúng là có người dạy, nhưng lâu rồi em không theo học cô ấy nữa, em sẽ thử liên hệ lại với cô ấy, hỏi cô ấy thử xem.”
“Được, em hãy nói thêm với cô ấy, về phí biên đạo luyện tập thì liên hệ cô nhé!” Không thể để người ta dạy không công, cũng không thể để một mình Tô Đình trả được.
Tô Đình nghe được lời này của cô giáo, nụ cười nhợt nhạt bên môi sinh động hơn vài phần. Cô giáo đúng là cô giáo, không bị người khác dắt mũi, cũng không giống như trong nguyên tác, không phân rõ trắng đen.
Cô cảm thấy, có rất nhiều thứ không chỉ thông qua vài chữ trên trang giấy mà đưa ra đánh giá được.
Mà Hà Kiều bên kia cũng không biết rằng, cô ta vốn muốn học múa miễn phí, cuối cùng lại trở thành như vậy.