Trong khoảnh khắc, Lâm Dục Thư nghĩ hôm nay mình phải cứng rắn một phen, tự ngồi tàu điện ngầm hoặc bắt taxi trở về, nhưng cậu thật sự rất khó chấp nhận việc Tống Khải Minh lái "vợ" của mình đi, mà mình thì phải tìm cách về nhà.
Cảm giác như vợ mình bị người khác bắt cóc vậy.
Lâm Dục Thư đen mặt suốt cả quãng đường, Tống Khải Minh bắt chuyện cậu cũng phớt lờ hắn.
Mãi cho đến khi trở lại cửa nhà, nhìn thấy trên tay nắm cửa treo một cái túi nhựa lớn, Lâm Dục Thư lúc này mới chịu mở miệng: "Cái gì đây?"
"Nguyên liệu nấu ăn." Tống Khải Minh lấy túi nhựa, nhập mật mã nhà Lâm Dục Thư, tự mình mở cửa: "Hôm nay tôi nấu cơm, coi như xin lỗi cậu."
Nhìn người này dễ dàng đi vào nhà mình, mà mật mã còn là mình chủ động nói cho, Lâm Dục Thư thực sự mất bình tĩnh.
"Anh muốn độc chết tôi sao?" Cậu theo sau Tống Khải Minh vào cửa, thay dép lê.
"Cậu bị bệnh, cần nghỉ ngơi nhiều hơn." Tống Khải Minh cởi áo khoác denim, đi vào phòng bếp, lấy tạp dề ra mặc vào: "Cơm tối giao cho tôi."
Sau khi cởi áo khoác, trên người Tống Khải Minh chỉ còn lại chiếc áo len cổ cao bó sát màu đen.
Hắn kéo cổ tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay săn chắc, mà theo cánh tay hướng lên trên, có thể nhìn thấy bắp tay bọc ở dưới áo len màu đen và lồng ngực nhô ra.
... Được rồi.
Thực ra thì Lâm Dục Thư biết Tống Khải Minh bảo cậu tan ca sớm vì cậu vẫn còn bị cảm, mà Tống Khải Minh cũng muốn cậu nghỉ ngơi nhiều hơn.
Dù sao những lúc khác, nếu như Lâm Dục Thư thực sự cần phải tăng ca, hai người họ cũng tách ra, không nhất thiết phải đi cùng nhau.
Lâm Dục Thư lại liếc trộm Tống Khải Minh đang bận rộn trong bếp, làm bộ hỏi: "Anh thật sự không cần tôi giúp?"
"Không cần." Tống Khải Minh quơ quơ điện thoại: "Tôi có trợ thủ."
Tùy tiện tìm kiếm trên mạng đã ra một đống công thức nấu ăn, Lâm Dục Thư theo bản năng cho rằng "trợ thủ" mà Tống Khải Minh nói đến là Internet, nhưng khi cậu thay quần áo ở nhà xong, một lần nữa trở lại phòng khách thì thấy Tống Khải Minh đang giơ điện thoại di động, mở video call wechat với người khác.
"Cậu ấy ra rồi." Tống Khải Minh chuyển màn hình điện thoại về phía Lâm Dục Thư: "Con đang nấu ăn cho cậu ấy."
Lâm Dục Thư trong nháy mắt ngây người tại chỗ, bởi vì người trong màn hình điện thoại di động không ai khác, chính là con gái út của Thiệu Chấn Bang - Thiệu Văn Thiến.
"Xin chào." Người trong điện thoại ghé sát vào màn hình, vẫy tay với Lâm Dục Thư: "Cô là mẹ của Khải Minh."
Nên xưng hô thế nào đây?
Lâm Dục Thư lâm vào bối rối.
Người Thiệu gia phần lớn đều có chức vụ riêng, không cần xưng hô "ông", "bà", "tiểu thư" gì cũng được.
Nhưng có nên gọi mẹ của Tống Khải Minh là bà Tống không? Hình như hơi hình thức quá. "Dì Thiệu" dường như lại quá thân thiết, dù sao cũng là người nhà ông chủ, không được.
Hơn nữa Thiệu Văn Thiến tự giới thiệu là mẹ của Tống Khải Minh, vậy Lâm Dục Thư nên tự giới thiệu như thế nào?
Giám đốc đầu tư của Thiệu thị sao?
Danh xưng này ở nhà lại không đúng lắm.
Những suy nghĩ này chỉ dừng lại trong đầu Lâm Dục Thư một thời gian rất ngắn, cậu mở miệng nói: "Xin chào, cháu là Tống..."
Chữ "Tổng" bị Lâm Dục Thư nuốt trở lại: "... Khải Minh..."
"Đồng nghiệp" hay "hàng xóm"?
Có vẻ như đồng nghiệp không thích hợp cho trường hợp này, nhưng nếu là hàng xóm, đây là bí mật của cậu và Tống Khải Minh, có thể nói ra không?
"... Hàng xóm." Cuối cùng vẫn lựa chọn vế sau.
Lắp ba lắp bắp tự giới thiệu xong, cậu cúi đầu nhìn quần áo ở nhà của mình.
Nếu sớm biết sẽ gặp mẹ của Tống Khải Minh, cậu đã không đi thay quần áo, hắn cũng không nhắc cậu một tiếng.
"Cậu ấy bị cảm." Tống Khải Minh quay màn hình điện thoại lại, dường như đang giải thích tại sao mình phải nấu ăn, nhưng hắn không nói nhiều về Lâm Dục Thư, mà tự nhiên chuyển chủ đề: "Mẹ ở bên đó cũng phải giữ gìn sức khỏe."
"Chỉ đơn giản như vậy sao?" Thiệu Văn Thiến cố nén ý cười, kéo đề tài trở lại: "Con đã gặp nhiều người như vậy, chưa từng thấy con nấu ăn cho ai."
Tống Khải Minh đột nhiên nói nhanh hơn, giống như muốn mau chóng kết thúc chủ đề này: "Mẹ quên là con từng chiên trứng cho mẹ rồi à?"
"Cái đó cũng gọi là nấu ăn sao?" Thiệu Văn Thiến cười khanh khách, sau đó thu lại ý cười, hạ giọng hỏi: "Vậy ra cậu ấy là bạn trai của con à?"
Lâm Dục Thư ở bên kia làm ổ trên sofa, mặc dù cậu biết nghe lén người khác nói chuyện là không tốt, nhưng vẫn nhịn không được vểnh tai lên.
Tống Khải Minh im lặng một lúc trong khi rửa nguyên liệu, đột nhiên trả lời bằng tiếng Đức: "Noch nicht (Còn chưa phải)".
Thiệu Văn Thiến lại cười lên, mà Lâm Dục Thư ngồi ở bên kia cau mày —— Gã này rốt cuộc nói cái gì vậy?
Tiếp theo, hai người bắt đầu chuyển sang giao tiếp bằng tiếng Đức, Lâm Dục Thư đã từng nghe Tống Khải Minh nói tiếng nước ngoài trên mạng xã hội, nhưng đều là tiếng Anh, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy hắn nói tiếng Đức.
Vị trí phát âm giống như chìm xuống cổ họng rồi được Tống Khải Minh bật ra, phải nói là hay đến mức lỗ tai cũng muốn có bầu.
Nhưng Lâm Dục Thư càng phiền hơn, bắt nạt cậu không biết tiếng Đức phải không?
Dưới sự chỉ đạo của Thiệu Văn Thiến, hương vị của thành phẩm cuối cùng coi như tạm được.
Chỉ là món ăn kèm và đồ chấm có hơi khác biệt đối với các món ăn thông thường hiện nay, hẳn là quanh năm sống ở nước ngoài, Thiệu Văn Thiến đã tự mình điều chỉnh rất nhiều.
"Mùi vị thế nào? "Tống Khải Minh cởi tạp dề, ngồi xuống đối diện Lâm Dục Thư.
"Cũng được." Lâm Dục Thư bình luận qua loa: "Có thể ăn."
Nghe được lời đánh giá trong khen có chê này, Tống Khải Minh cười cười, nói: "Không nên yêu cầu quá cao với người mới."
Có người nấu ăn đương nhiên là chuyện tốt, Lâm Dục Thư không muốn đả kích tính tích cực của Tống Khải Minh, lại nói: "Cũng không tệ lắm."
Tống Khải Minh cũng bắt đầu động đũa: "Cậu cảm thấy mẹ tôi thế nào?"
Lâm Dục Thư khó hiểu: "Rất tốt."
Thiệu Văn Thiến là con gái út của Thiệu Chấn Bang, khi nào đến lượt cậu đánh giá?
Nếu nhất định phải nói, Thiệu Văn Thiến không giống Phương Lan, cô không trang điểm đậm nên nhìn có vẻ rất thân thiện dễ gần.
"Vậy là tốt rồi." Tống Khải Minh nói xong câu này, bắt đầu tán gẫu công việc với Lâm Dục Thư. "Hôm nay tôi đã suy nghĩ, nếu không lấy được đất, chúng ta có thể đi thu mua trường đua của nhà Lư Tử Bác."
"Lư Tử Bác?" Lâm Dục Thư hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc khi Tống Khải Minh lại đem chủ ý đánh lên người bạn mình, cậu ngẫm nghĩ, nói: "Thứ nhất, nhà Lư Tử Bác chưa chắc muốn bán. Thứ hai, trường đua đó diện tích không đủ, có lẽ phải thu mua thêm đất xung quanh, rất phiền toái. Thứ ba, mục đích ban đầu của trường đua là để chạy thử xe cho xưởng cải tiến gần đó. Nếu như muốn thu mua trường đua này, khả năng cao còn phải mua luôn xưởng cải tiến đó, đây cũng là một khoản chi tiêu lớn."
Lâm Dục Thư phân tích đến đây, Tống Khải Minh thở dài một hơi, nói: "Đúng vậy."
Bên chỗ Phương Lan đi không được, con đường thu mua này cũng không thích hợp, Lâm Dục Thư thật sự nghĩ không ra cách nào khác.
"Để tôi suy nghĩ thêm." Tống Khải Minh nói. "Cậu giúp tôi kéo dài thủ tục ly hôn đi."
Lâm Dục Thư không trả lời ngay, Tống Khải Minh cảm thấy lạ, dừng đũa lại nhìn.
"Anh có biết nếu hai người bọn họ ly hôn thuận lợi." Lâm Dục Thư ngừng một chút: "Tôi sẽ được lên chức không?"
Lâm Dục Thư không muốn tiếp tục kéo dài chuyện này. Lợi ích của cậu và Tống Khải Minh bắt đầu xung đột, vì vậy cậu bỏ giọng điệu tán gẫu sang một bên.
Nếu như không phải trên người đang mặc quần áo ở nhà, thì cảnh bây giờ chính là sân khấu đàm phán của Lâm Dục Thư.
"Chỉ hai tuần thôi được không?" Tống Khải Minh cũng đổi giọng, không tùy ý như bình thường: "Cho tôi hai tuần, tôi sẽ giải quyết chuyện này."
Hai tuần, không phải thuần túy trì hoãn, mà là muốn giải quyết chuyện này.
Lâm Dục Thư vốn định rằng hai người kia sẽ hoàn thành thủ tục ly hôn trong năm nay, mà Tống Khải Minh muốn cậu kéo dài một chút, cậu còn tưởng là kéo dài tới sang năm, đương nhiên không thể nào hài lòng,
Nhưng hiện tại Tống Khải Minh đề xuất giải quyết trong hai tuần, tức là bất kể hắn có lấy được đất hay không, dù sao thì hai tuần nữa cũng sẽ có kết quả.
"Tại sao lại là hai tuần?" Lâm Dục Thư buông kháng cự trong lòng xuống, hỏi.
"Hai tuần kế tiếp tôi phải về Đức một chuyến." Tống Khải Minh nói. "Chờ tôi về sẽ xử lý chuyện này, tôi cũng không muốn kéo dài quá lâu."
"Anh muốn về Đức?" Lâm Dục Thư ngạc nhiên hỏi.
"Ừ." Tống Khải Minh nói. "Xưởng xe bên kia có một số việc chờ tôi xử lý, ngoài ra tôi phải mang hai kỹ sư tới đây, huấn luyện nhân viên S - Power bên này."
Mặc dù S-Power đã được Vĩnh Tinh mua lại, xưởng xe vẫn hoạt động.
"Vậy buổi họp báo thì sao?" Lâm Dục Thư hỏi.
"Đợi tôi quay lại thì mở." Tống Khải Minh nói.
Nói cách khác, hai tuần không gặp được Tống Khải Minh sao... Lâm Dục Thư nghĩ.
Hơn nữa Tống Khải Minh vừa nói đi Đức là "về" Đức, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn cho rằng Đức mới là nhà của hắn.
"Ngoài ra tôi cần cậu giúp một việc." Giọng Tống Khải Minh cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dục Thư.
"Hả?" Lâm Dục Thư thu hồi những suy nghĩ không đúng lúc: "Việc gì?"
"Hai tuần này chăm sóc Wo wo giúp tôi."
Nuôi chó ư?
Điều này chạm vào điểm mù kiến thức của Lâm Dục Thư.
Có lẽ vẻ măt của cậu lộ ra lo lắng, Tống Khải Minh lại nói: "Rất đơn giản, mỗi sáng và tối chỉ cần dắt đi dạo một vòng, mỗi ngày cho ăn một lần là được."
"Nó không nghe lời thì làm sao?" Trong ấn tượng của Lâm Dục Thư, con chó sói Séc kia có vẻ rất nghịch ngợm.
"Không đâu." Tống Khải Minh thản nhiên nói: "Wo wo rất ngoan."
Phải không? Lâm Dục Thư hoài nghi.
Dù sao cũng không phải việc gì to tát, cậu đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.
Kết quả là ngày đầu tiên dắt chó đi dạo, Lâm Dục Thư đã hối hận.
Sáng sớm, cậu bị Wo wo lôi kéo chạy như điên trong khu dân cư, ngay cả quản lý khu nhà đi ngang qua cũng vô cùng kinh ngạc, hẳn là chưa từng thấy dáng vẻ xốc xếch của cậu như thế.
"Wo wo! Mày dừng lại cho tao!"
Thật vất vả mới ngăn được Wowo lao về phía trước, Lâm Dục Thư kéo ngược nó lại để nhặt chiếc dép lê bị rớt, hung dữ nói: "Không phải ba mày nói mày rất ngoan sao?
Tuy nhiên, ngay khi vừa xỏ dép vào, Wowo dường như đã nhận được tín hiệu "sẵn sàng chạy", kéo Lâm Dục Thư chạy điên cuồng.
Trước đó Lâm Dục Thư đã tính toán, chó sói Séc trưởng thành nặng mấy chục kg, vì là con lai giữa chó chăn cừu Đức và sói nên trông rất giống sói.
Không biết Tống Khải Minh bỏ ra bao nhiêu tiền mua Wo wo, nếu ở trong nước, giống như Wo wo ít nhất có giá 10 vạn nhân dân tệ.
Mà một giống chó quý như vậy, hưng phấn lên lại không có phẩm chất của một con chó quý.
"Cuối cùng tao cũng biết tại sao ba mày có thân hình đẹp rồi." Lâm Dục Thư chống hai tay lên đầu gối, vừa thở vừa nói: "Thì ra là mỗi ngày chạy bộ với mày."
Wo đại gia ị một cục phân lớn trên bãi cỏ, chơi mãi cũng chán nên không lao đầu chạy nữa.
Người hầu Lâm lấy ra dụng cụ dọn dẹp đã chuẩn bị sẵn, dọn dẹp sạch sẽ đống phân kia, sau đó lấy điện thoại di động ra, định tố cáo ba của Wowo.
Màn hình điện thoại hiển thị hai tin nhắn chưa đọc, được gửi từ năm phút trước.
Sau khi Lâm Dục Thư mở khóa, phát hiện là cảnh đêm sân bay do Tống Khải Minh gửi tới, cộng thêm một câu thăm hỏi ân cần.
【Tống Khải Minh: Đỡ bệnh chưa? 】
Đức chậm hơn Trung Quốc bảy tiếng, tính toán thời gian, Tống Khải Minh hẳn là vừa xuống máy bay không bao lâu.
【Lâm Dục Thư: Khỏe rồi.】
Sau khi trả lời, Lâm Dục Thư bắt đầu gõ chữ đùng đùng vào hộp thoại: Con chó nhà anh sao lại có cái nết này, anh có biết nó vừa....
Chưa kịp gõ xong, hộp thoại đột nhiên biến mất, hiện lên yêu cầu trò chuyện video.
Ngoài vấn đề công việc, Lâm Dục Thư không có thói quen trò chuyện video với người khác. Cậu sững người trong hai giây, sau đó lấy tay vuốt lại phần tóc mái bị gió thổi tung, rồi nhấn nút trả lời.
Trong màn hình lập tức xuất hiện hai hình ảnh một lớn một nhỏ, một bên là đêm tối, một bên là ban ngày.
"Đang làm gì vậy? "Tống Khải Minh hỏi. Bối cảnh phía sau hắn vẫn luôn di chuyển, xem ra là đã lên xe đưa đón.
"Dắt chó đi dạo." Nhắc tới chuyện này Lâm Dục Thư liền tức giận, chuyển màn hình điện thoại về phía Wo Wo đang ngồithè lưỡi một bên: "Tôi nhìn không ra nó ngoan chỗ nào."
Tống Khải Minh cố nén ý cười, nói: "Cậu không được nuông chiều nó, phải ra lệnh cho nó."
Lâm Dục Thư bất đắc dĩ thở dài một hơi, biết mình còn phải hầu hạ tổ tông này hai tuần, liền nói: "Lần sau tôi thử xem."
"Nhớ anh không?" Tống Khải Minh đột nhiên hỏi.
"Hả?"
Lâm Dục Thư ngẩn người, bắt đầu suy nghĩ câu hỏi này trong vô thức, lại nghe Tống Khải Minh nói: "Tôi đang hỏi Wo wo."
Lúc nói lời này, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười tươi rói, như đã sớm biết Lâm Dục Thư sẽ hiểu lầm nhưng vẫn cố ý đặt câu hỏi như thế.
Quả là chó nào chủ đó, xấu xa như nhau.
"Không nhìn ra." Lâm Dục Thư nói. "Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, chắc quên anh rồi."
"À." Tống Khải Minh không có phản ứng gì, nói: "Nhưng mà anh nhớ em rồi."
Chơi khăm một lần là đủ rồi, lại nữa?
Lâm Dục Thư không mặn không nhạt nói: "Tôi không biết tiếng chó, không thể giúp anh chuyển lời được, hay là anh sủa mấy tiếng với nó thử xem?"
"Lần này là nói cho em nghe." Tống Khải Minh thu hồi nụ cười không đứng đắn, ánh mắt thâm thúy nhìn qua màn hình, không có một tia đùa giỡn.
Nói cho... cậu nghe?
Lâm Dục Thư lại sững sờ, gã người Đức này làm sao vậy...
- -------------------
Wo wo: Tui là chó quý.
Ba trăm tuổi: Tui có mẹ.
Wowo: hơ, baba, mẹ của con đâu rồi?
- -------------------
Con 300 tuổi này trong Công thức mỹ học nhé =))