Trên thực tế, hai câu này của ông cụ giống như một quả bom, khiến Lâm Nhược Sơ cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng từ xưa đến nay cô luôn là người tốt bụng, cơ bản sẽ không coi đây là kế hoạch hèn mọn của ông cụ.
Cô đã bỏ ra rất nhiều công sức vì công ty của gia tộc, đặc biệt là trong 5 năm qua cô đã dồn hết tâm huyết vào đó. Ngoài con gái ra, công ty của gia tộc thực sự đã trở thành chỗ dựa thứ hai của cô. Sao cô có thể đành lòng nhìn mọi công sức của mình ở công ty trở nên lãng phí?
Nhưng có một việc cô phải nói rõ với ông cụ, vì thế nói: “Cháu có thể về làm ở công ty gia tộc, nhưng chuyện ông nói sau này sẽ tìm một gia đình khác cho cháu thì không cần nữa."
"Được, được, cháu nói thế nào thì là thế ấy. Tối hôm nay ông sẽ cho người dọn dẹp phòng ở cho cháu. Ngày mai ông sẽ cử người đích thân đón cháu và cha mẹ cháu đến đây sống!" Ông cụ Lâm nhanh chóng nói.
Thật ra, Lâm Nhược Sơ không quan tâm việc có sống trong biệt thự nhà họ Lâm hay không, yêu cầu về chỗ ở của cô cũng không cao như vậy. Chỉ cần có một nơi để nghỉ ngơi là đủ. Nhưng cô biết cha mẹ cô luôn hy vọng có thể sống trong biệt thự của nhà họ Lâm.
Bởi vì, trong lòng cha mẹ, chỉ có sống trong biệt thự nhà họ Lâm mới có thể coi là người nhà họ Lâm thực sự, mới được người ngoài kính trọng.
Bao năm qua, vì bị người trong gia tộc tẩy chay mà phải sống trong căn nhà cũ kỹ bên ngoài nên cha mẹ cô thường xuyên bị người khác cười nhạo.
Cô nghĩ nếu cha mẹ biết ngày mai có thể chuyển đến biệt thự thì họ sẽ rất vui mừng.
Có lẽ đây chính là nhờ họa mà được phúc. Giây phút đó, trong lòng Lâm Nhược Sơ cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lăng Thiên không muốn chọc giận Lâm Nhược Sơ, cô không cho anh nói chuyện, cho nên anh cũng không nói gì, nhìn thấy sự tình hiện tại nhờ một cuộc gọi của Thống đốc Lý mà lắng xuống, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Lăng Thiên vẫn luôn ghi nhớ những kẻ bỉ ổi trong nhà họ Lâm, sau này anh nhất định sẽ dạy cho họ một bài học!
Sau khi Lâm Nhược Sơ và Lăng Thiên rời đi, Lâm Mậu nhịn không nổi mở miệng hỏi ông cụ.
"Ông nội, ông gọi con khốn Lâm Nhược Sơ này trở lại công ty còn giao cho nó chức giám đốc, rốt cuộc là ông nghĩ gì thế?"
"Đúng vậy, cha, thằng nhóc Mậu mới làm giám đốc được mấy ngày, cha đã yêu cầu nó nhường chức cho Lâm Nhược Sơ, chúng con không hiểu, cha định làm gì vậy?" Lâm Giang cũng nói tiếp.
Mọi người trong nhà họ Lâm đều lên tiếng phụ họa, cả đại sảnh lập tức trở nên ồn ào.
Ông cụ Lâm hơi nheo mắt, khóe miệng mang theo nụ cười đầy ẩn ý nói: "Tôi làm vậy còn chẳng phải vì suy nghĩ cho cả gia tộc chúng ta sao. Nếu không làm thế thì đêm nay nhà họ Lâm của chúng ta có thể sẽ trở thành nhà họ Triệu thứ hai! Chẳng lẽ các người muốn nhìn thấy gia tộc chúng ta sụp đổ, hoàn toàn bị hủy diệt sao?”
Mọi người vẫn còn ngơ ngác như cũ!
"Các người nghĩ lại xem, mặc dù Lâm Nhược Sơ không muốn nói ra nhân vật lớn là ai nhưng tất cả các dấu hiệu đều cho thấy rằng kẻ đó nhất định chính là Thống đốc Lý. Trong nháy mắt san bằng khách sạn Hoàng gia và nhà họ Triệu. Có thực lực như vậy, trong số các người ai có thể chính diện đối phó được đây?"
Toàn bộ đại sảnh không có ai lên tiếng.
Ông cụ Lâm nói tiếp: "Cho nên, đây là đi con đường vòng. Tôi gọi Lâm Nhược Sơ về công ty gia tộc, đồng thời để cô ta nắm giữ một chức vụ quan trọng trong công ty. Thống đốc Lý sẽ không thể nghĩ đến việc hủy diệt công ty gia tộc của chúng ta nữa. Hơn nữa, tôi còn thuận nước đẩy thuyền đưa cho ông ta một ân tình, khiến ông ta nhìn tôi bằng con mắt khác. Hơn nữa, nếu Lâm Nhược Sơ sống ở biệt thự của chúng ta vậy chẳng phải cái biệt thự này cũng an toàn sao? Chẳng lẽ, ông ta còn khiến Lâm Nhược Sơ trở thành kẻ vô gia cư đợc sao, chiếm đoạt biệt thự của chúng ta? Bề ngoài, tôi làm việc này theo chỉ thị của ông ta nhưng thực ra tôi đang suy nghĩ cho an nguy của gia tộc chúng ta."
Khi ông cụ nói những lời này, mọi người trong nhà họ Lâm lập tức hiểu ra.
An toàn nhất là sống và làm việc cùng với Lâm Nhược Sơ.
Đại sảnh lập tức ồn ào trở lại.
"Ông nội, thủ đoạn của ông thật cao minh!"
"Đúng vậy, gia chủ, phương pháp của ngài đúng là tốt nhất!"
"Cũng không nhìn xem ông nội là ai, chúng ta có thể so sánh với ông được sao?" Lâm Mậu dùng bộ mặt nịnh nọt thường ngày của mình để lấy lòng ông cụ.
Ông cụ Lâm vỗ vai Lâm Mậu cười nói: "Mậu, đừng lo lắng, mặc dù ông đã giao chức vụ giám đốc của cháu cho Lâm Nhược Sơ nhưng dù sao trong mắt ông vẫn không coi trọng nó. Người thừa kế trong nhà sớm muộn gì vẫn là cháu. Các ngươi đã ai từng thấy một người phụ nữ làm tình nhân bên ngoài được yêu thương lâu dài chưa? Tôi nghĩ, nhiều nhất là một năm nữa, nó sẽ bị Thống đốc Lý bỏ rơi, đến lúc đó các người có thể trở mình! Đương nhiên, trong thời gian này các người vẫn có thể tạo một số rắc rối ở trong công ty cho nó, khiến nó không được dễ chịu. Dù sao các người không ra tay đánh nó thì Thống đốc Lý cũng không thể làm gì các người."
Lâm Mậu nghe vậy, trong mắt lập tức hiện lên ác ý, chờ khi bị đàn ông chơi chán rồi thì ngày tốt lành của cô cũng sẽ chấm dứt!
Ngày mai không phải cô muốn tiếp tục đến làm việc ở công ty gia đình sao?
Xem tôi làm cho cô mất mặt, khó coi như thế nào đi!
Cô nghĩ rằng bây giờ mình làm giám đốc công ty thì có thể ở trên tôi sao?
Cho dù Thống đốc Lý chống lưng cho cô, nhưng tôi tra tấn gây rắc rối cho cô ở nơi làm việc thì ông ta cũng không thể làm gì tôi chứ?
Cùng lúc đó, hôm nay Lâm Nhã bị Lâm Nhược Sơ quát lại, cũng âm thầm có kế hoạch trả thù trong lòng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK