• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh cả, em không phải đến tìm anh gây sự, anh chỉ cần giao Tống Nhã Đình ra, em sẽ đi ngay lập tức!”

Có mẹ đứng bên cạnh chống lưng, hôm nay Thời Vân Chi nói chuyện cũng có khí thế hơn nhiều.

Mặc dù nhìn thấy Thời Minh Quang vẫn sẽ nhớ đến cảm giác khủng hoảng xộc thẳng vào tim của ngày hôm qua, nhưng ít nhất lúc nói chuyện đã không còn run giọng nữa rồi.

Thời Minh Quang ngồi trên ghế dựa, biếng nhác nhấp một ngụm trà, nhìn cũng không thèm nhìn Thời Vân Chi, ánh mắt dừng trên người Cư Sơn Tình: “Muốn tìm người?”

Cư Sơn Tình cười nói: “A Quang, chuyện mâu thuẫn giữa các cô gái với nhau thì cứ để chúng nó đối mặt giải quyết là được, cháu nói đúng không?”

Thời Minh Quang nghĩ ngợi một lúc, gật đầu: “Cũng phải”.

Thời Vân Chi lập tức cười đắc ý.

Tống Nhã Đình còn tưởng mình bám được vào Thời Minh Quang là giỏi lắm à?

Trong nhà họ Thời này, mẹ cô ta là có tiếng nói nhất!

Thời Minh Quang là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một con dã thú không biết lúc nào mình sẽ chết mà thôi!

Tống Nhã Đình vừa mới đi ra đã nghe thấy câu “Cũng phải” của Thời Minh Quang thì lập tức xoay người đi vào bên trong.

Thời Vân Chi mắt tinh liền nhìn thấy cô, hét lên: “Tống Nhã Đình! Cô ra đây cho tôi!”

Tống Nhã Đình thấy tình hình là không trốn được rồi, dứt khoát thoải mái đi ra, cười nói: “Vân Chi, nói chuyện với chị dâu kiểu gì đó? Sao chẳng có chút lễ phép gì cả?”

Thời Vân Chi nghe thấy hai chữ “chị dâu” thì tức điên, lạnh lùng cười nói: “Chị dâu? Cô mà cũng xứng!”

“Tôi làm sao mà không xứng?”, Tống Nhã Đình nói: “Đây là do bà nội nói, đợi khi tôi đủ tuổi, sinh cho anh cả của cô một đứa con thì sẽ là cháu dâu cả của nhà họ Thời”.

“Tôi nhổ vào!”

Thời Vân Chi nghĩ thầm, Thời Minh Quang không biết có thể sống được đến lúc có con hay không kìa, trên mặt cô ta đầy vẻ dữ tợn nói: “Cô đừng có nằm mơ được làm cô bé lọ lem nữa, hôm qua cô đã dám dùng roi đánh bà đây, thì hôm nay bà đây sẽ cho cô biết thế nào là lợi hại!”

Cô ta nói xong, lập tức có người làm dâng cây roi lên.

Thời Vân Chi nắm chặt cây roi, vung về phía Tống Nhã Đình.

Cái roi này quất lên người đau thật sự, hôm qua Tống Nhã Đình đã thử rồi, cô không muốn phải chịu thêm một lần thứ hai nữa.

Cho nên cô nghĩ cũng không nghĩ mà cắm thẳng đầu vào lòng Thời Minh Quang, giọng điệu tủi thân nói: “Cậu ba! Em gái anh đánh người ta, sợ quá đi hu hu hu...”.

Thời Minh Quang: “...”.

Căn bệnh cuồng sạch sẽ của anh làm anh không thể chấp nhận được có người khác chạm vào mình, nhấc tay định đẩy người ra.

Kết quả Tống Nhã Đình lại như con bạch tuộc quấn chặt lấy người anh, phút chốc anh không thể tách cô ra được.

Sắc mặt Thời Minh Quang sa sầm: “Tống Nhã Đình, nếu còn muốn giữ mạng thì buông cậu ra!”

“Không buông không buông!”

Tống Nhã Đình thổn thức vừa khóc vừa nói: “Tối qua lúc trên giường anh còn nói sẽ bảo vệ người ta cả đời, bây giờ em gái anh đến đây gây sự với em, anh lại như chuyện chẳng liên quan đến mình, Thời Minh Quang, anh có còn là đàn ông không!”

Mọi người: “...”.

Đầu của cô Tống này, là đầu sắt à...

Gân xanh trên trán Thời Minh Quang giật giật, anh nhịn lại xúc động muốn bóp chết Tống Nhã Đình, nói: “Cút xuống...”.

Tống Nhã Đình nói to cắt lời anh: “Em mặc kệ! Thời Vân Chi nếu cô muốn đánh tôi thì đánh cả anh của cô luôn đi! Tôi sống là người của anh cô, chết là quả phụ của anh cô, cô đánh chết anh của cô đi!”

Thời Vân Chi: “??”

Tôi khi nào muốn đánh anh tôi vậy?

Thời Vân Chi phẫn nộ quát: “Tống Nhã Đình đồ không biết xấu hổ! Cô đừng cho là cô ôm chặt anh tôi thì tôi không dám...”.

Thời Minh Quang lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt viết đầy dòng chữ “Cô dám thử xem”.

Thời Vân Chi: “...”.

Cô ta đúng là không dám.

Con đĩ nhỏ Tống Nhã Đình này! Sao cô ta lại không biết xấu hổ như thế!!

“Mẹ!”, Thời Vân Chi nhìn về phía Cư Sơn Tình xin giúp đỡ.

Cư Sơn Tình vốn cho rằng Tống Nhã Đình chỉ là một món đồ chơi cam chịu nhẫn nhục, nhưng lại không ngờ lại có lắm chiêu trò thế này.

Bà ta lạnh lùng cười một tiếng: “Cô Tống, tôi thấy A Quang cũng chẳng có vẻ gì là quan tâm đến cô, nếu như cô chọc giận A Quang thì không chỉ đơn giản là ăn một trận đòn roi thôi đâu, cô...”.

Tống Nhã Đình nói: “Bà hai bà không hiểu, thực ra cậu ba yêu thương tôi lắm, cho dù anh ấy có ra tay với tôi, vậy cũng là đánh thương mắng yêu thôi, yêu đến sâu đậm mới dùng chân đạp, đây đều là minh chứng cho tình yêu của anh ấy dành cho tôi!”

Thời Minh Quang: “...”.

Cư Sơn Tình hiếm khi nghẹn họng.

Thời Minh Quang giọng nói lạnh lùng: “Buông tôi ra, nếu không cậu sẽ tiễn cô lên trời luôn”.

Tống Nhã Đình nói nhỏ: “Em không! Trừ phi anh giúp em giải quyết Thời Vân Chi và mẹ cô ta! Tối hôm qua em vốn không muốn đánh Thời Vân Chi, đều tại anh xúi giục em, ít nhất anh phải chịu một nửa trách nhiệm”.

“...”, Thời Minh Quang đè lại ngọn lửa giận trong lòng: “Được”.

Tống Nhã Đình vừa mới buông tay, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hơi cúi đầu, nghiêng mắt nhìn chằm chằm Thời Minh Quang: “Đàn ông mà lừa phụ nữ, là sẽ không lên được đâu đấy”.

“...”, Thời Minh Quang thực sự rất lâu rồi chưa từng sốt ruột muốn giết chết một người như vậy.

Anh lạnh lùng nói: “Không lừa cô”.

Tống Nhã Đình lúc này mới hài lòng gật đầu, buông Thời Minh Quang ra, rời khỏi người anh.

Thời Minh Quang kéo lại cổ áo, anh lại bị mùi hương hoa Tuyết Lan man mát kia làm cho trong lòng rối tung, đáy mắt hằn lên không ít tơ máu, giọng điệu càng lạnh đến đòi mạng, anh đè nén cơn cuồng phong bão táp trong lòng nói:

“Thím hai, bà vừa rồi cũng nói, mâu thuẫn giữa các cô gái với nhau thì giải quyết là xong”.

Thời Vân Chi nghe vậy mừng thầm, còn tưởng Thời Minh Quang cuối cùng cũng biết điều được một lần, nhưng lại nghe anh nói bằng giọng lành lạnh: “Thời Vân Chi, qua đây xin lỗi chị dâu đi”.

Thời Vân Chi: “...?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK