Tô Thanh đung đưa trên xích đu nhìn đối phương làm ổ trong lòng mình, Quách Phù hai tay ôm eo Tô Thanh mặt vùi vào nàng lòng ngực.
"Tỷ tỷ ngươi sẽ tiếp tục rời đi?"
"Không có"
"Vậy thật tốt, cho dù ngươi rời đi ta vẫn sẽ tìm bằng được ngươi" Quách Phù kiên định nói sau đó lại hung hăng căn vào vai Tô Thanh.
"A!" Tô Thanh giật mình kinh hô.
"Phù nhi"
"Nương" Quách Phù xoay người vui vẻ cười.
"Không còn là hài tử vì cái gì bám dính người khác?" Hoàng Dung giọng điệu nhẹ trách.
"Nương, Phù nhi vẫn yêu thương nương nhất mà" Quách Phù nghĩ là nương nàng không thoải mái nên ngọt giọng năn nỉ.
Hoàng Dung phì cười, nàng đến gần nhìn đối phương một mực trầm mặc không biết là ở cái gì suy nghĩ.
"Tiểu Thanh, ngươi sao vậy?"
Hoàng Dung gọi một tiếng phát hiện đối phương vẫn thất thần, nàng vỗ nhẹ vai Tô Thanh.
"A? Tỷ tỷ có việc gì sao?"
Tô Thanh hồi thần, nhìn không biết Hoàng Dung đã từ lúc nào đến, nàng vừa rồi cùng hệ thống trao đổi nhiệm vụ, nên hoàn toàn không có để ý xung quanh.
"Ngươi có chỗ nào không khỏe?" Hoàng Dung thấy biểu hiện Tô Thanh rất lạ.
Tô Thanh lắc đầu "tỷ tỷ ngươi vì sao muốn ta hồi phủ?"
"Phù nhi, con đi bệt viện chơi đi" Hoàng Dung nói.
"Nương, con không muốn đi" Quách Phù hiển nhiên là không chịu, gặp được tỷ tỷ ở đây nàng còn chưa có chơi đủ đâu.
"Trước mắt nghe lời nương ngươi đi đi" Tô Thanh biết Hoàng Dung có chuyện muốn cùng mình nói, chuyện này không có để người khác nghe.
"Tỷ tỷ, đến ngươi cũng đuổi ta" Quách Phù ủy khuất hai mắt hồng hồng kém chút nữa nước mắt sắp rơi.
"Ta không có" Tô Thanh không ngờ Quách Phù sẽ khóc nên có chút luống cuống.
"Muốn ta đáp ứng cũng được, nhưng ngày mai tỷ tỷ phải cùng ta dạo phố" Quách Phù xem như là nháo đủ nàng nhìn nương sắc mặt âm trầm hướng Tô Thanh ra điều kiện, nàng mới không dễ dàng từ bỏ như vậy.
"Được, được" Tô Thanh vội đồng ý nàng thật sợ tiểu gia hỏa này đối phương biết nàng nhược điểm nên chỉ cần cái gì yêu cầu đều đáp ứng.
Quách Phù đi rồi. Hoàng Dung đến bên cạnh, đưa tay xoa đầu Tô Thanh
"Là ai đem ngươi đi?"
Tô Thanh nghĩ quan hệ giữa Hoàng Dung Lý Mặc Sầu hai người không tốt thiết nghĩ không nên nói rõ đối phương.
"Chỉ là tùy tiện bắt người đưa đi mà thôi, không phải hiện tại ta vẫn rất tốt mà ở đây sao?" Tô Thanh nhìn Hoàng Dung sau tiếp tục nói.
"Tỷ tỷ lo lắng cho ta?"
Hoàng Dung nghe lời này không nói không rằng trực tiếp bế lên Tô Thanh.
"Tỷ tỷ ngươi làm gì? Thả ta xuống thả ta xuống" Tô Thanh tay chân quơ loạn.
Hoàng Dung mặc kệ nàng cứ thế ôm đối phương một đường chạy ra phủ.
Tô Thanh nhìn trước mắt biển, gió thổi vào mặt mang theo hương vị của biển cả.
Nàng nhìn bên cạnh người, đối phương từ đầu đến giờ đều im lặng Tô Thanh hỏi.
"Tỷ tỷ ngươi không vui?"
Hoàng Dung nhìn nàng, tiến đến nắm tay Tô Thanh.
"Ngươi có người trong lòng?"
Tô Thanh một mặt mộng bức, chuyện gì đây đột nhiên hỏi nàng cái này có phải là muốn tìm chồng cho nàng không?
"Không có, tỷ tỷ ta thấy hiện tại không yêu đương là tốt nhất, một mình tự tại vui vẻ cực kỳ tốt nha" Tô Thanh nhìn sóng biển từng đợt xô vào bờ.
Hoàng Dung nghe thấy trong lòng hi vọng dường như dập tắt, tiểu nha đầu này thế nào vô tư như vậy?.
"Ngươi cảm thấy tự tại thật tốt?"
"Đương nhiên rồi"
Hoàng Dung đến gần, khoảng cách ngày càng gần âm thanh như thập phần ôn nhu bên tai.
"Ngươi thật biết câu tâm người khác thế nhưng lại không cho người ta cảm tình, chỉ trách ta động tâm, tiểu Thanh ta thích ngươi"
Tiếng sóng biển, gió rít gào Tô Thanh nghe loáng thoáng nàng không rõ đối phương ý tứ, đưa mắt nhìn phát hiện Hoàng Dung sắc mặt không được tốt.
"Tỷ tỷ ngươi nói cái gì?"
Hoàng Dung thật tức giận, nàng vừa rồi một phen thổ lộ thế nhưng nha đầu này một chữ cũng nghe không vào, không biết không nghe được hay là giả vờ không nghe đây.
Tô Thanh thấy đối phương không đáp, nghĩ là Hoàng Dung không nghe rõ nên đến gần lặp lại nàng lời nói.
"Tỷ tỷ ngươi....ưm"
Thân thể ngã về sau Tô Thanh chưa ý thức được tình hình trên môi cảm nhận một đoàn mềm mại xúc cảm.
Hoàng Dung ghì chặt tay đối phương, đem nàng áp đến trên cát.
"Bang chủ, bang chủ không hay rồi..." Lỗ Hữu Cước chân vừa đáp đất liền thấy một màn chấn động lòng người. Hắn lắp bắp nói không nên lời, hai mắt trừng to hết cỡ.
Hoàng Dung ngẩn đầu nhìn phát hiện là nàng thủ hạ.
"Chuyện gì?"
"Tỷ tỷ ngươi sẽ tiếp tục rời đi?"
"Không có"
"Vậy thật tốt, cho dù ngươi rời đi ta vẫn sẽ tìm bằng được ngươi" Quách Phù kiên định nói sau đó lại hung hăng căn vào vai Tô Thanh.
"A!" Tô Thanh giật mình kinh hô.
"Phù nhi"
"Nương" Quách Phù xoay người vui vẻ cười.
"Không còn là hài tử vì cái gì bám dính người khác?" Hoàng Dung giọng điệu nhẹ trách.
"Nương, Phù nhi vẫn yêu thương nương nhất mà" Quách Phù nghĩ là nương nàng không thoải mái nên ngọt giọng năn nỉ.
Hoàng Dung phì cười, nàng đến gần nhìn đối phương một mực trầm mặc không biết là ở cái gì suy nghĩ.
"Tiểu Thanh, ngươi sao vậy?"
Hoàng Dung gọi một tiếng phát hiện đối phương vẫn thất thần, nàng vỗ nhẹ vai Tô Thanh.
"A? Tỷ tỷ có việc gì sao?"
Tô Thanh hồi thần, nhìn không biết Hoàng Dung đã từ lúc nào đến, nàng vừa rồi cùng hệ thống trao đổi nhiệm vụ, nên hoàn toàn không có để ý xung quanh.
"Ngươi có chỗ nào không khỏe?" Hoàng Dung thấy biểu hiện Tô Thanh rất lạ.
Tô Thanh lắc đầu "tỷ tỷ ngươi vì sao muốn ta hồi phủ?"
"Phù nhi, con đi bệt viện chơi đi" Hoàng Dung nói.
"Nương, con không muốn đi" Quách Phù hiển nhiên là không chịu, gặp được tỷ tỷ ở đây nàng còn chưa có chơi đủ đâu.
"Trước mắt nghe lời nương ngươi đi đi" Tô Thanh biết Hoàng Dung có chuyện muốn cùng mình nói, chuyện này không có để người khác nghe.
"Tỷ tỷ, đến ngươi cũng đuổi ta" Quách Phù ủy khuất hai mắt hồng hồng kém chút nữa nước mắt sắp rơi.
"Ta không có" Tô Thanh không ngờ Quách Phù sẽ khóc nên có chút luống cuống.
"Muốn ta đáp ứng cũng được, nhưng ngày mai tỷ tỷ phải cùng ta dạo phố" Quách Phù xem như là nháo đủ nàng nhìn nương sắc mặt âm trầm hướng Tô Thanh ra điều kiện, nàng mới không dễ dàng từ bỏ như vậy.
"Được, được" Tô Thanh vội đồng ý nàng thật sợ tiểu gia hỏa này đối phương biết nàng nhược điểm nên chỉ cần cái gì yêu cầu đều đáp ứng.
Quách Phù đi rồi. Hoàng Dung đến bên cạnh, đưa tay xoa đầu Tô Thanh
"Là ai đem ngươi đi?"
Tô Thanh nghĩ quan hệ giữa Hoàng Dung Lý Mặc Sầu hai người không tốt thiết nghĩ không nên nói rõ đối phương.
"Chỉ là tùy tiện bắt người đưa đi mà thôi, không phải hiện tại ta vẫn rất tốt mà ở đây sao?" Tô Thanh nhìn Hoàng Dung sau tiếp tục nói.
"Tỷ tỷ lo lắng cho ta?"
Hoàng Dung nghe lời này không nói không rằng trực tiếp bế lên Tô Thanh.
"Tỷ tỷ ngươi làm gì? Thả ta xuống thả ta xuống" Tô Thanh tay chân quơ loạn.
Hoàng Dung mặc kệ nàng cứ thế ôm đối phương một đường chạy ra phủ.
Tô Thanh nhìn trước mắt biển, gió thổi vào mặt mang theo hương vị của biển cả.
Nàng nhìn bên cạnh người, đối phương từ đầu đến giờ đều im lặng Tô Thanh hỏi.
"Tỷ tỷ ngươi không vui?"
Hoàng Dung nhìn nàng, tiến đến nắm tay Tô Thanh.
"Ngươi có người trong lòng?"
Tô Thanh một mặt mộng bức, chuyện gì đây đột nhiên hỏi nàng cái này có phải là muốn tìm chồng cho nàng không?
"Không có, tỷ tỷ ta thấy hiện tại không yêu đương là tốt nhất, một mình tự tại vui vẻ cực kỳ tốt nha" Tô Thanh nhìn sóng biển từng đợt xô vào bờ.
Hoàng Dung nghe thấy trong lòng hi vọng dường như dập tắt, tiểu nha đầu này thế nào vô tư như vậy?.
"Ngươi cảm thấy tự tại thật tốt?"
"Đương nhiên rồi"
Hoàng Dung đến gần, khoảng cách ngày càng gần âm thanh như thập phần ôn nhu bên tai.
"Ngươi thật biết câu tâm người khác thế nhưng lại không cho người ta cảm tình, chỉ trách ta động tâm, tiểu Thanh ta thích ngươi"
Tiếng sóng biển, gió rít gào Tô Thanh nghe loáng thoáng nàng không rõ đối phương ý tứ, đưa mắt nhìn phát hiện Hoàng Dung sắc mặt không được tốt.
"Tỷ tỷ ngươi nói cái gì?"
Hoàng Dung thật tức giận, nàng vừa rồi một phen thổ lộ thế nhưng nha đầu này một chữ cũng nghe không vào, không biết không nghe được hay là giả vờ không nghe đây.
Tô Thanh thấy đối phương không đáp, nghĩ là Hoàng Dung không nghe rõ nên đến gần lặp lại nàng lời nói.
"Tỷ tỷ ngươi....ưm"
Thân thể ngã về sau Tô Thanh chưa ý thức được tình hình trên môi cảm nhận một đoàn mềm mại xúc cảm.
Hoàng Dung ghì chặt tay đối phương, đem nàng áp đến trên cát.
"Bang chủ, bang chủ không hay rồi..." Lỗ Hữu Cước chân vừa đáp đất liền thấy một màn chấn động lòng người. Hắn lắp bắp nói không nên lời, hai mắt trừng to hết cỡ.
Hoàng Dung ngẩn đầu nhìn phát hiện là nàng thủ hạ.
"Chuyện gì?"