Trong phòng VVIP, sắc mặt Lâm Uyển Du lúc tái lúc xanh, trong ánh nhìn mỗi người mỗi vẻ, cô ta đúng ngồi không yên.
Ban đầu nhóm bạn này còn nghĩ rằng, chỉ là mâu thuẫn đơn thuần của cô ta với phục vụ chạy bàn thôi, tuy Lâm Uyển Du có chút đè nén người khác, nhưng theo tính khí đại tiểu thư thường ngày của cô, cũng có thể lý giải, nên mới đúng về phía cô.
Nhưng chờ đến lúc Mặc Thiệu Đình đến, kéo tay Đường Lạc Lạc đi, mọi người mới cảm nhận được có gì đó không đúng, xem ra, Mặc Thiệu Đình có quen biết với Đường Lạc Lạc?
Hai người có vẻ rất thân?
Bọn họ dường như phát hiện ra điều gì đó, thường ngày vẻ mặt lạnh như băng đăng, không có chút hứng thú nào đối với phụ nữ như Mặc Thiệu Đình, có bao giờ thân với phụ nữ chứ?
Vì vậy, Lâm Uyển Du cố ý đến đây gây chuyện với phục vụ chạy bàn đó sao?
Lúc này mọi người đều ôm trong lòng sự tò mò tột đình, đều không muốn đi, ở lại trong phòng để xem xem chốc nữa sẽ xảy ra chuyện gì, sự hoảng loạn và phẫn nộ của Lâm Uyển Du, khiến họ cảm thấy, sự việc dường như không đơn giản như họ nghĩ.
Vốn dĩ trong phòng náo nhiệt là thế, đột nhiên yên lặng như tờ.
Cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, Mặc Thiệu Đình mang vẻ mặt lạnh lùng bước vào, mọi người đều nín thở, đồng loạt nhìn về phía Mặc Thiệu Đình.
An Di Sanh có quan hệ thân thiết nhất với Mặc Thiệu Đình đứng dậy đầu tiên, có chút do dự nhìn Mặc Thiệu Đình:
– Cậu chủ Mặc à, khi nãy rốt cuộc là sao? Tiểu nha đầu đó, hai người quen biết nhau hả?
Trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Thiệu Đình, không có chút biểu hiện dư thừa nào, đôi mắt để lộ sự lạnh lùng tột cùng, dường như khiến nhiết độ trong phòng giảm mạnh xuống vài độ một cách đột ngột, ánh mắt anh lướt qua An Di Sanh, dừng lại ở Lâm Uyển Du đang hồi hộp sợ hãi, trong mắt lộ rõ sự thất vọng:
– Tôi chỉ nói một lần, Đường Phù Dung, là người phụ nữ của tôi.
Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc,
Bọn họ vừa nghe thấy gì?
Phục vụ chạy bàn khi nãy, là người phụ nữ của Mặc Thiệu Đình.
Liên tưởng đến Mặc Thiệu Đình vừa kết hôn, đột nhiên xem cô dâu mới như bảo bối thế này, người khi nãy, chính là Đường Phù Dung ư?
Lúc này mọi người đã hiểu ra sự việc, khó trách Lâm Uyển Du nói nặng lời với Đường Phù Dung, thì ra là tình địch tranh sủng đây mà.
Nhưng Mặc Thiệu Đình và Đường Phù Dung đã kết hôn rồi, Lâm Uyển Du làm thế, đúng là hơi quá đáng rồi.
Trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khinh bỉ của mọi người xung quanh, Lâm Uyển Du chỉ cảm thấy bản thân không biết trốn vào đâu, hận đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào, cô ta từ bé được cưng chiều quen thói, nào có thể chịu được sự sỉ nhục và uất ức như thế chứ, bỗng chốc khóe mắt rưng rưng ngước đầu lên, đau lòng nhìn Mặc Thiệu Đình.
– Thiệu Đình, anh cho rằng là em cố ý gây khó dễ cô ta ư? Cô ta vốn không đơn thuần như anh nghĩ đâu, em điều tra cô ta rồi, cô ta không phải tên Đường Phù Dung, mà là Đường Lạc Lạc, cái tên cũng có thể làm giả, thì còn có gì là thật chứ? Loại con gái thế này, thật sự đáng để anh để trong lòng sao?
Mặc Thiệu Đình lạnh lùng nhìn Lâm Uyển Du, ánh mắt đó không có nồng độ, giống như đang nhìn một người lạ vậy, bờ môi mòng khẽ mở, giọng điệu chắc nịch và nghiêm túc:
– Lạc Lạc là biệt danh của cô ấy, Đường Phù Dung, Đường Lạc Lạc, chẳng qua chỉ là xưng hô thôi, cái anh quan tâm chính là con người cô ây. Vì cô ấy là người phụ nữ của anh, cô ấy nói gì, anh tin đó, không cần em phải nhắc nhở anh.
Sắc mặt Lâm Uyển Du phút chốc tái xanh, trước mặt bao nhiêu người, cô giống như bị tát cho một bạt tai vậy, gò má đau xót nóng ran.
Mặc Thiệu Đình một câu một lời phụ nữ của anh, khiến Lâm Uyển Du đau lòng và ghen tị, sự thù hận trong lòng đối với Đường Lạc Lạc, càng dâng càng cao.
– Thiệu Đình, em chỉ vì muốn tốt cho anh, nếu anh đã nói rõ ràng như vậy, sau này em sẽ không như thế nữa.
Lâm Uyển Du đi đến kéo tay Mặc Thiệu Đình, nhưng phát hiện Mặc Thiệu Đình lùi về sau, cẩn trọng né tránh cử chỉ thân mật của cô ta, bỗng chốc trong lòng lửa giận cháy lên, đường như khiến cô mất hết cả lý trí.
Trên mặt còn giữ nụ cười, trong lòng đã sớm dâng trào sóng lửa, không cần biết là Đường Phù Dung hay là Đường Lạc Lạc, tất cả phụ nữ cản trở cô ta có được Mặc Thiệu Đình, đều đáng chết.