Mục lục
Thiên Lục Vũ Trụ - Lý Phong (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi xem một chút!”

Trong lòng Lý Phong nháy mắt xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, thân ảnh hắn khẽ động, nhanh chóng lao tới khu vực đánh dấu gần nhất trên bản đồ.

Chiếc lệnh bài này đúng là rất kỳ dị, trước kia hắn hấp thu linh lực trong lệnh bài mà có thể có được thực lực từ Luyện thể cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ lên thẳng tới Luyện thể cảnh tầng thứ tám hậu kỳ!

Tốc độ tiến bộ quá nhanh, khiến cho người ta sợ hãi.

“Chẳng lẽ những khu vực đánh dấu kia có chứa đồ vật có thể tăng cường thực lực?” Lý Phong không nhịn được nghĩ, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ.

Hiện giờ hắn đang là Luyện thể cảnh tầng thứ tám hậu kỳ, nếu như lại tăng lên thì chính là Luyện thể cảnh tầng thứ chín!

Cho dù là thiên tài như Chu Dao thì đến tận 17 tuổi mới đột phá đến Luyện thể cảnh tầng thứ chín!

Mà bây giờ hắn mới chỉ 16 tuổi.

Thân ảnh khẽ động, Lý Phong nhanh chóng đi tới một chỗ.

“Chính là chỗ này!”

Hắn nhìn khắp xung quanh, nhưng trước mắt chẳng có gì cả, chỉ có vài loại quả khô quắt.

Trong dãy núi Vân Vụ có rất nhiều cây cối, cây cối kết trái cũng là chuyện bình thường.

Mấy quả khô này không có bất cứ linh lực nào cả, phỏng chừng người nào nhìn thấy cũng không thèm liếc lại lần hai.

“Ngoại trừ đã vụn và quả khô thì chẳng có gì khác cả. Chẳng lẽ thứ đánh dấu trên bản đồ lại chính là những loại quả khô này?” Lý Phong suy nghĩ.

Hắn tiến lại gần, nhặt hết những quả khô đó lên.

Sau khi nhặt những quả khô đó thì những đánh dấu trong bản đồ rõ ràng là giảm đi một chút.

“Quả nhiên là vậy.” Lý Phong lập tức xác định được phỏng đoán của mình.

“Tổng cộng 29 quả.” Lý Phong tính toán một chút.

Sau khi hắn nhặt hết những quả khô kia thì khu vực đánh dấu này trên bản đồ cũng biến mất.

“Đây là quả gì? Có lợi ích gì?” Trong lòng hắn tràn ngập nghi ngờ.

Hắn không cảm nhận được bất cứ linh lực nào của loại quả này, điểm sáng thần bí cũng không có phản ứng gì với những mẩu đá vụn kia.

Nhưng mặc dù không phát hiện được điều gì lạ thường thì Lý Phong cũng sẽ không lơ là.

Lúc trước lệnh bài kia đã khiến cho thực lực của hắn tăng nhanh như vậy, thế nên loại quả này chắc chắn sẽ có tác dụng gì đó, chẳng qua là bây giờ hắn vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.



“Tiếp tục tìm kiếm! Để xem nếu thu thu thập được tất cả những quả này thì xem có phát hiện được gì không!”

Lý Phong nhanh chóng bay về phía xa.

...

Tại một khu vực ở dãy núi Vân Vụ, có hai thân ảnh đang di chuyển.

“Lý Phong thay đổi gương mặt rồi đi vào trong dãy núi Vân Vụ, không biết định làm cái gì?”

Một người đàn ông trung niên gầy gò nhìn về phía xa, không nhịn được nói.

Nếu Lý Phong ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, đây chính là người lúc trước “không cẩn thận” va phải hắn.

Phía trước không có ai cả, nhưng bọn họ lại giống như xác minh được mục tiêu rõ ràng, vẫn luôn đi theo hắn.

“Quản mấy chuyện này làm gì? Chúng ta chỉ cần đi theo tiểu tử đó là được, chờ Triệu Võ trưởng lão tới.” Người còn lại có dáng người cường tráng, trả lời.

Tay phải ông ta nắm chặt, ngay sau đó trong tay xuất hiện một miếng ngọc bài hình vuông, trên ngọc bài còn có những văn lạc kỳ dị.

“Ngọc bài Thần Văn này đung slaf thần kỳ, có thể truy tìm tung tích của người khác.” Người này cảm thán nói.

“Đây chỉ là loại ngọc bài Thần Văn truy tìm tung tích bình thường thôi, chỉ có tác dụng đối với tu luyện giả Luyện thể cảnh, linh dược cần để chế tạo ra nó gọi là cỏ Thâm Khứu. Cỏ Thâm Khứu này một khi lưu lại thì rất khó loại bỏ, thế nên mới chế tạo ra được ngọc bài tương ứng, dễ dàng truy tìm tung tích đối phương.”

Người đàn ông gầy gò nói: “Đối với Thần Văn sư mà nói thì đây là một loại vô cùng đơn giản.”

“Cho dù là đơn giản thì muốn có được ngọc bài này cũng cần phải dùng mấy linh dược nhị phẩm mới đổi được.”

Trong mắt bọn họ lộ ra vẻ hâm mộ, Thần Văn sư đúng là một chức nghiệp thần kỳ.

Nhưng mà đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy một vị Thần Văn sư nào.

“Đi thôi, Lý Phong lại đi tới một khu vực mới rồi.” Bỗng nhiên, ngọc bài Thần Văn lại tản ra dao động, hai người này nhanh chóng đi theo.

...

“Khu vực quả khô thứ hai.” Tại một khu vực trong dãy núi Vân Vụ, thân ảnh của Lý Phong lại xuất hiện.

Đã một giờ đồng hồ trôi qua, hắn lại đi tới một khu vực quả khô nữa trên bản đồ.

“Hả? Có người đi theo?”

Sau khi hắn thu hồi quả khô xong thì lại xem xét bản đồ trong đầu, lúc này ánh mắt Lý Phong lập tức lộ ra vẻ âm trầm.

Những điểm sáng nhỏ trong đầu hắn đại diện cho những người tiến vào trong dãy núi Vân Vụ. Lúc này, có hai điểm sáng vẫn luôn đi theo hắn, hắn dừng lại thì hai điểm sáng đó dừng lại, hắn di chuyển thì hai điểm sáng đó cũng di chuyển. Từ đầu đến cuối, hai điểm sáng này vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với hắn.



Lúc mới bắt đầu thì có thể là trùng hợp, nhưng đến bây giờ đã là một tiếng trôi qua, không thể là trùng hợp được.

“Để xem là kẻ nào vẫn luôn đi theo ta.”

Lý Phong xoay người, bay thẳng đến một nơi.

...

“Lý Phong tới gần khu vực của chúng ta?”

Người đàn ông trung niên gầy gò Triệu Nham và người đàn ông trung niên cường tráng Triệu Lãng Nguyên vẫn luôn thông qua ngọc bài Thần Văn để cảm ứng tung tích của Lý Phong. Bỗng nhiên, Triệu Nham hơi biến sắc.

Bọn họ vẫn luôn đi theo Lý Phong. Lý Phong đi chỗ nào thì bọn họ đi chỗ đó, bây giờ hắn lại đột nhiên hướng về phía bọn họ, khiến hai người không biết xoay sở thế nào.

“Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?’ Triệu Lãng Nguyên hơi suy nghĩ một chút, nói.

“Không thể nào, trừ khi thực lực đạt tới Tiên Thiên cảnh, nếu không thì không thể phát hiện ra chúng ta đang theo dõi đâu.”

Triệu Nham lập tức phủ nhận ý kiến này.

Thực lực của hai người bọn họ đều là Luyện thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, chỉ còn cách Tiên Thiên cảnh một bước nữa thôi. Nhưng hai người lại không thể nào đột phá được bình cảnh, có khả năng cả đời cũng không thể nào vượt qua.

“Bây giờ làm thế nào bây giờ?” Triệu Lãng Nguyên dò hỏi.

Triệu Nham suy nghĩ một chút: “Không cần lo lắng, Triệu Võ trường lão chỉ nói chúng ta đi theo Lý Phong thôi mà, chứ đâu có nói phải động thủ hay làm gì tiểu tử đó đâu. Chúng ta cứ đứng ở chỗ này, chờ Lý Phong đi xa một khoảng thì lại tiếp tục đi theo hắn.”

“Được.”

Triệu Lãng Nguyên gật đầu, cũng không phản bác. Bọn họ đối với Lý Phong không hề có chút sợ hãi này, chắc chắn thực lực của hắn sẽ không thể nào phát hiện ra hai người bọn họ được.

“Nếu lỡ như thực sự bị tiểu tử này phát hiện thì chúng ta cứ trực tiếp bắt lấy hắn là xong. Triệu Võ trưởng lão chắc phải mấy tiếng nữa mới tới nơi này được, chỉ cần chúng ta đảm bảo tên nhóc đó không chết là được.”

Hai người lập tức giả bộ tùy ý đi lại, chẳng mấy chốc, một thanh niên đã đi tới nơi này.

“Là người lúc nãy đâm vào ta, ngụy trang khá lắm.”

Lý Phong đi tới, lập tức nhận ra một trong hai người đo.

“Hai người này là ai? Ta chưa từng gặp. Chẳng lẽ là người do Phùng Nham Tuấn phái tới? Không phải, Phùng Nham Tuấn hình như vẫn chưa rời khỏi Chu phủ, không thể phân phó người đối phó với ta được!” Lý Phong nghĩ thầm, thử tìm kiếm manh mối.

“Ngoài Phùng Nham Tuấn ra thì ta không xảy ra xích mích với ai trên đường nữa, như vậy thì đây không phải thế lực của quận Thanh Vô.”

Lý Phong yên lặng nói: “Chẳng lẽ là người của nhà họ Triệu hoặc là nhà họ Trịnh?”

Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK