Vũ La đang định thu Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, tay trái không tự chủ được đặt lên trán Địa Hỏa Kim Kỳ Lân. Thiên Mệnh Thần Phù Kỳ Lân Tý thình lình phóng ra một luồng lửa đỏ chói mắt, bao phủ lấy con thượng cổ Thần Thú này.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cất tiếng thở dài ra vẻ không cam lòng, bị ánh lửa kia thu vào trong Kỳ Lân Tý.
Tuy rằng nó không cam lòng buông tha cho kẻ vừa thóa mạ mình như vậy, nhưng hiện tại thật sự là bất lực. Hơn nữa vào trong Kỳ Lân Tý quả thật là một nơi nghỉ ngơi rất tốt, nếu còn ở bên ngoài, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cảm thấy mình sẽ không chịu đựng được quá hai canh giờ.
Cảm giác suy yếu của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng giống như trạng thái suy yếu của các tu sĩ sau khi đi ra khỏi Nhạc Băng Uyên. Sau khi Vũ La cảm ứng một lúc, cảm thấy trạng thái xung quanh mình dường như đã trở thành giống như trạng thái bên trong Nhạc Băng Uyên, cho nên nhanh chóng lẩy chiếc tiên giáp lần trước của mình ra mặc vào.
Chỉ là hắn không hiểu được, lúc trước Hỏa Nham cốc cũng không có cảm giác này, chẳng lẽ đây là kết quả do đạo hỏa diễm lưu tinh kia va chạm với mặt đất hay sao?
Bốn bề tối đen như mực, mây bụi phong tỏa ánh sáng hoàn toàn, Vũ La không thể phân biệt phương hướng. Nhưng hiện tại đã có áo giáp bào vệ, hắn cũng sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm, cho nên quyết định ngồi xuống tại chỗ, có chuyện gì tính sau.
Vào thời khắc cuối cùng của vụ va chạm, tuy rằng Vũ La kịp trốn vào trong cung điện tráp gỗ, nhưng lúc trước hắn đã bị thương không nhẹ. Hắn nuốt linh đan vào, ngồi ngay tại chỗ vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật, chậm rãi chữa trị thương thế.
Cũng không biết qua bao lâu, Vũ La từ từ tỉnh lại, thương thế trong cơ thể đã lành lại hết bảy, tám phần, nhưng xung quanh vẫn là một mảng đen tối như trước. Hắn cất tiếng thở dài, chuẩn bị thử thời vận, chọn bừa một phương hướng đi tới xem sao, bỗng nhiên cảm giác Phong Thần Bảng có động.
Vũ La mừng thầm: Chẳng lẽ lại có Thiên Mệnh Thần Phù!?
Vũ La nhìn kỹ, nhưng lại thất vọng, thì ra là Kỳ Lân Tý thông qua Phong Thần Bảng truyền tới ý niệm cho hắn: Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đã rơi vào trạng thái ngủ say, bất quá tài sản của nó tích lũy quả thật vô cùng xa xỉ.
Vào thời kỳ hùng mạnh nhất của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, thân thể nó dài năm trăm trượng, nó khác với những Thần Thú khác, phàm có được thứ gì tốt đều nuốt thẳng vào trong bụng. Hiện tại thân hình nó chỉ còn lại vài chục trượng, vừa rơi vào giấc ngủ đã không tự chủ được phun ra những thứ trong bụng.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân tích lũy đã mấy vạn năm, chỉ là tài liệu cực phẩm hệ Hỏa Địa Tâm Hỏa Mạch Ngọc đã có tới hơn trăm khối. Vũ La thấy vậy hết sức vui mừng, đây toàn là tài liệu tuyệt hào để luyện chế linh phù.
Hắn cần thận phân loại bào tàng của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, cất hết vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, không hề ý thức được rằng những thứ này thật ra là của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân.
Người ta vẫn còn chưa chết, chỉ là ngủ say mà thôi. Nếu sau khi nó tỉnh dậy phát hiện ra tài sản tích lũy mấy vạn năm của mình đã biến mất không thấy, ắt sẽ liều mạng già với Vũ La.
Cuối cùng chỉ còn lại một món thật sự là khó giải quyết.
Đó là một gốc Hỏa Hải San Hô cao chừng nửa trượng.
Có lẽ đây là gốc Hỏa Hải San Hô lớn nhất bên trong hồ dung nham, có thể sinh trường đạt tới kích thước như vậy, e rằng nó đã sống tới mấy vạn năm.
Mà Hỏa Hải San Hô này cũng chính là thứ mà Khoái Tông đang tìm kiếm.
Trong lòng Vũ La thầm nghĩ mà kinh, may là mình không ngu dại cắm đầu đi tìm Hỏa Hải San Hô. Thứ này nằm trong bụng Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, nếu không có đạo hỏa diễm lưu tinh nọ, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lúc còn hùng mạnh thừa sức bóp chết bất cứ sinh linh nào trên thế giới này một cách dễ dàng, huống chi là mình.
Hỏa Hải San Hô chính là tài liệu hệ Hỏa vô cùng trân quý, lực tương tác với linh nguyên hệ Hỏa của nó còn hơn xa Địa Tâm Hỏa Mạch Ngọc, quả thật là tài liệu hệ Hỏa đỉnh cấp.
Hơn nữa Hỏa Hải San Hô càng trường thành, cấp bậc càng cao. Nghe nói vào thời thượng cổ, từng có một gốc Hỏa Hải San Hô đạt được thành tựu to lớn, sau khi thoát khỏi Hỏa Hải, bản thân có thể tự sinh ra một Hỏa Hải khác.
Gốc Hỏa Hải San Hô này nếu còn ở trong thân thể của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, vẫn còn có thể tiếp tục sinh trường. Nhưng vào tay Vũ La rồi, hắn không có cách nào làm cho nó tiếp tục phát triển, hơi có chút đáng tiếc.
Vũ La lắc lắc đầu, cho Hỏa Hải San Hô vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, tìm một nơi cẩn thận an trí nó.
Sau khi đóng Thiên Phủ Chi Quốc lại, Vũ La còn đang đắm chìm trong niềm vui vừa thu được bảo tàng, chợt nghe Phong Thần Bảng truyền đến một tin tức.
Vũ La mở Phong Thần Bảng ra, chỉ thấy bên trong Kỳ Lân Tý có một tia lửa màu đỏ máu
đang quay cuồng. Dường như có một cỗ lực lượng không ngừng thúc đẩy, rốt cục tử quang chợt lóe, Kỳ Lân Tý thăng lên một ô vuông, tiến vào hàng ngũ Thần Tướng ngũ phẩm.
Sau đó tia lửa màu đỏ máu trên Kỳ Lân Tý mới chậm rãi tan đi, đạo Thiên Mệnh Thần Phù này dần dần yên tĩnh lại, Dù là như vậy, trên Kỳ Lân Tý vẫn còn một tầng ánh lửa màu đỏ máu mờ nhạt bao phủ, dường như đang có biến hóa không ai biết.
Vũ La hiểu rõ trong lòng, vốn trước đây Kỳ Lân Tý cảm ứng tinh huyết Thần Thú Kỳ Lân thượng cổ mà hóa, hiện tại lại có một Thần Thú Kỳ Lân chân chính cư ngụ bên trong. Tuy rằng con Kỳ Lân này đang trọng thương hấp hối, đang ngủ rất say, nhưng vẫn có tác dụng nhất định trong chuyện Kỳ Lân Tý thăng lên một cấp.
Lực lượng của Kỳ Lân Tý không chỉ bắt nguồn từ tinh huyết Kỳ Lân mà thôi, bản thể của đạo Thiên Mệnh Thần Phù này chính là một miếng Thiên Sinh Thần Ngọc, lực lượng bản thân vốn đã bất phàm.
Trong lòng Vũ La không khỏi có chút hy vọng xa vời: Nếu như con Địa Hỏa Kim Kỳ Lân này khôi phục trạng thái hùng mạnh, ngoan ngoãn ở lại trong Kỳ Lân Tý, vậy đạo Thiên Mệnh Thần Phù này sẽ hùng mạnh tới mức nào, có khả năng tranh phong với những đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất không? Có khả năng trở thành thiên hạ đệ nhất Hỏa phù không?
Bất quá ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu Vũ La rồi tắt ngóm, Vũ La cũng hiểu rõ chuyện này căn bản là hy vọng hão huyền. Đường đường thượng cổ Thần Thú dù chết cũng không bằng lòng cho Nhân tộc sai khiến, huống chi còn ở trong Thiên Mệnh Thần Phù?
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ở trong Kỳ Lân Tý dưỡng thương, dù rằng tương lai nó không chịu lưu lại, nhưng cũng đã kết một đoạn thiện duyên. Hơn nữa trước khi Địa Hỏa Kim Kỳ Lân khôi phục lại, nhất định sẽ mang lại ích lợi không nhỏ cho Kỳ Lân Tý.
Trong lòng Vũ La mơ màng, thu Phong Thần Bảng lại, ngẫm nghĩ một chút, sau đó tiến nhanh về phía trước. Hắn cảm thấy vận may của mình gần đây không tệ, đi ra đám mây bụi này hẳn là không thành vấn đề.
Thậm chí Vũ La cân nhắc đến chuyện, tốt nhất đi tìm một nơi nào đó có Địa Tâm Hỏa Mạch, dời nó vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó có thể trồng gốc Hỏa Hải San Hô xuống. Nếu để một gốc Hỏa Hải San Hô sinh trường mấy vạn năm chết trong tay mình như vậy, quả thật là lãng phí.
Vũ La không biết rằng lúc này bên trong Thiên Phủ Chi Quốc, Động Động ra vẻ hứng thú đang đứng bên cạnh quan sát. Đúng ra Vũ La ngàn vạn lần không nên đặt gốc Hỏa Hải San Hô gần một chỗ: chỗ của cóc đất sét.
Vũ La tiến vào Thiên Phủ Chi Quốc, cố ý tránh né Chu Nghiên. Thế giới trong này vô cùng rộng lớn, nếu Vũ La không muốn Chu Nghiên thấy mình, vậy Chu Nghiên sẽ không thể nào phát hiện ra hắn. Nhưng hắn có thể né tránh Chu Nghiên, lại không tránh được Động Động.
Sau khi Vũ La rời đi không lâu, Động Động chợt cảm thấy cóc đất sét kia có vẻ khác thường. Nó rất thích xem trò vui, cho nên cũng không can thiệp, chỉ ở bên cạnh lấy mắt mà nhìn.
Cóc đất sét nọ không hề cảm thấy có kẻ khác bàng quan bên cạnh có gì là không ổn, mở bừng mắt ra, trừng mắt nhìn gốc Hỏa Hải San Hô thật lớn.