Lục Ly lời này, để cho Hưng Chí Bảo quả thật có chút bí bách. Nếu như nói Lục Ly là dựa vào Thánh Quang Thành chi thế, thì hắn còn có thể lợi dụng đông đảo người ở đây để gây sức ép.
Thế nhưng là, nàng hiện tại đưa ra lời lẽ, nàng là đại diện chính nàng, cùng Thánh Quang Thành không có liên quan. Quả thực để cho Hưng Chí Bảo nhất thời không biết phải làm thế nào.
Cho nên, hắn liền hướng về Doanh Thiên, nói lớn :"Doanh Thiên, ngươi có gan làm không dám nhận, bản lĩnh của ngươi chỉ có thể trốn sau lưng nữ nhân hay sao?".
Doanh Thiên lúc này, tựa hồ như là nghe được Hưng Chí Bảo lời nói, cả người uể oải tỉnh lại, có chút lười biếng nói ra :"Kẻ nào, làm phiền ta giấc ngủ?".
Nói là như vậy, nhưng trên thực tế, Doanh Thiên là đang toàn lực luyện hóa tôn sinh linh đang bị trấn áp ở trong thức hải của hắn, đồng thời nghiên cứu quả trứng kia.
Hưng Chí Bảo quát lên :"Chính là ta".
"Ngươi? Ngươi lại là ai?. Không biết". Doanh Thiên bộ dáng mệt mỏi, tựa vào tường, tùy ý vơ lấy một chung rượu, rót vào miệng.
Doanh Thiên bộ dáng này, khiến cho Hưng Chí Bảo tức đến run người, hắn hành động này, rõ ràng là khinh thường hắn, không đem hắn Linh Thần Tộc thiếu chủ này để vào trong mắt.
Bất quá, Hưng Chí Bảo cũng không giận quá mất khôn, mà trước tiên muốn dùng lời lẽ chiếm lý :"Ta hỏi lại, có phải chính ngươi, đã giết Linh Thần Tộc ta Thánh Nữ?".
"Không biết, tựa như ngươi dẫm chết một con kiến, sẽ lại đi nhớ tên nó sao". Doanh Thiên tùy ý nói ra.
Hắn nói ra lời này, để cho những cái kia thiên tài tuổi trẻ không khỏi âm thâm đưa ngón tay cái, thầm hô :"Bá khí".
Ngược lại, Hưng Chí Bảo lại cảm thấy chính mình mặt mũi mất hết, tức giận vô cùng. Đường đường Linh Thần Tộc thiếu chủ, lại bị một cái vô danh tiểu tốt coi thường, đường đường Linh Thần Tộc Thánh Nữ, bị xem như sâu kiến giết chết. Đối với Linh Thần Tộc mà nói, quả thực là nhục nhã vô cùng.
"Ngươi?.... ". Hưng Chí Bảo giận đến đỏ cả mặt, cuối cùng nói ra :"Giết người phải đền mạng, hôm nay ta muốn ngươi phải chết bồi tội".
"Chó sủa là cho không cắn". Doanh Thiên không có để ý Hưng Chí Bảo lời nói dọa dẫm, nhàn nhạt nói :"Giống như các ngươi ở chỗ này, ai dám nói chưa giết người, ta đều sẽ quỳ lạy hắn. Nếu như giết người đền mạng, vậy ở đây người, đều đã sớm chết hết".
Doanh Thiên đem lời này nói ra, ngay lập tức nói đến chuẩn xác.
Ở đây một đám thiên tài tuổi trẻ tu sĩ, ai lại chưa từng giết người. Có kẻ giết ít, cũng có kẻ giết nhiều đến máu chảy thành sông. Tu sĩ cường giả, không có ai chưa từng giết người.
Giết hoặc bị giết, đây chính là thế giới này hiện thực, thế giới tàn khốc. Chỉ có không ngừng chém giết đi lên.
Thử hỏi những cường giả vô địch như Ma Quân, Quang Quân kia. Ai không phải đều đạp từ núi xương biển máu mà bước lên đỉnh cao.
Hưng Chí Bảo không nghĩ tới, Doanh Thiên lại chỉ vào vài lời nói, đem hắn đẩy đến tình thế bí bách, tức giận nói ra :"Ngươi đây là đang cưỡng từ đoạt lý".
"Cái gọi là giết người đền mạng, cưỡng từ đoạt lý, chẳng qua chỉ là kẻ yếu lý do mà thôi". Doanh Thiên một mực bình thản nói :"Thế giới này, chỉ có năm tay to, mới là lý lẽ. Nắm tay ngươi đủ to, vậy lời ngươi nói chính là lý lẽ".
Nghe được lời này, ở đây tuổi trẻ thiên tài đều lộ ra thần sắc suy ngẫm, cho là chí phải. Bởi vì Doanh Thiên lời nói, không chút nào sai.
Hưng Chí Bảo khuôn mặt đỏ bừng, tức đến vặn vẹo, nghiến răng nói :"Tốt, nếu đã như vậy, ngươi có dám hay không cùng ta quyết đấu, ta muốn xem, ngươi lý lẽ to, hay là ta lý lẽ lớn hơn?".
Doanh Thiên mỉm cười, gật đầu, hứng thú nói ra :"Dám, có gì không dám đâu".
"Tốt, chúng ta ra ngoài". Hưng Chí Bảo cười lạnh, dữ tợn nói ra. Hắn thề, nhất định phải đem Doanh Thiên nghiền nát, băm thành trăm ngàn vạn mảnh, mới có thể hả giận.
"Không cần, giải quyết ngươi không cần phức tạp như thế". Doanh Thiên mỉm cười, hướng Lục Ly nói :"Giải quyết hắn đi, nhớ phải nhanh gọn".
Hưng Chí Bảo thiếu nước tức đến hộc máu mà chết, hắn không nghĩ tới, Doanh Thiên cái này vậy mà vô sỉ như thế. Nếu là hắn xuất thủ, Hưng Chí Bảo nắm chắc có thể đem Doanh Thiên chém giết, thu hồi mặt mũi.
Thế nhưng là Lục Ly đây, nàng là thiên tài yêu nghiệt, bài danh ở trên Ám Quang Thập Nhị Bảng thiên tài.
Giống như hắn dạng này, cùng nàng xách dép đều không xứng.
Hưng chí bảo năm nay, hơn 2600 tuổi. Vừa mới bước vào Chân Vương không lâu.
Trong khi đó, Lục Ly tuổi tác chưa tới 1000. Cũng đã sớm bước vào Chân Vương Cảnh.
"Lục Ly công chúa, ngươi đường đường là Thánh Quang Thành công chúa, vì sao lại đi nghe lời một cái tiểu tử như thế?". Hưng Chí Bảo không muốn cùng Lục Ly quyết đấu, bèn nói.
Đổi lại, Lục Ly đã sớm đứng lên, bình thản nói ra :"Ta là công tử hạ nhân, công tử sai bảo, ta đương nhiên phải làm".
Vừa dứt lời, nàng một chưởng đánh ra.
Một chưởng này, không có bất kỳ cái gì uy thế kinh người, cũng không có dị tượng hiển hóa, chỉ là đơn giản nhất một chưởng đánh ra.
Dưới một chưởng kia, Hưng Chí Bảo không thể làm được gì, ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp. Tức thì hóa thành huyết vụ.
Quá nhanh. Lục Ly xuất thủ quá nhanh, quá quả quyết, trong nháy mắt để cho một vị thiên tài vẫn lạc.
Một màn này, để cho toàn trường đều im lặng.
Đối với trận chiến này kết quả, ai nấy đều có thể rõ ràng, Lục Ly công chúa nhất định nhận phần thắng, nhưng chí ít cũng phải qua vài chiêu mới được.
Ai cũng không nghĩ tới, Lục Ly lại có thể dứt điểm trong một chiêu. Cái này để cho bọn hắn đối với Lục Ly có nhận thức mới.
"Xem ra, vị này Lục Ly công chúa không hề đơn giản chỉ có Chân Vương tu vi như vậy".
"Nàng hẳn đã sớm là Chân Tôn, nhưng không có thể hiện ra ngoài".
"Doanh Thiên người kia là ai, vậy mà có thể để cho Lục Ly công chúa cam chịu làm hạ nhân?".
"Ta nghe nói cách đây mấy năm, nàng từng bị mất tích qua, khi trở về liền đi cùng hắn".
"Có khi nào là một vị cao nhân không?".
"Không biết, có thể là vậy".
"..."
Lục Ly thể hiện một chút thực lực. Để cho Lục Thanh con mắt không khỏi co rụt lại một chút, chăm chú nhìn mình vị tỉ tỉ này. Sau đó lại nhìn tới Doanh Thiên, trong lòng cẩn thận suy nghĩ.
Ngồi ở trên cao Thiên Hồn, Kim Tâm Bá Đao, Trương Vô Kỵ các loại cũng đều nhìn về hướng Doanh Thiên, lộ ra vẻ suy nghĩ.
Linh Thần Tộc thảm. Quá thảm. Trong một ngày cả Thánh Nữ cùng thiếu chủ đều chết. Đây đối với Linh Thần Tộc mà nói, quả thật là tổn thất quá lớn.
Phải biết, bồi dưỡng ra hai vị thiên tài như thế, là hao tổn không biết bao nhiêu quý hiếm tài nguyên. Thế nhưng chỉ trong một ngày, cả hai đều chết. Đây là cỡ nào tổn thất sự tình.
Thế nhưng là, đây hết thảy đều là Linh Thần Tộc sự tình. Ở đây các tuổi trẻ thiên tài cũng không có ai dám lên tiếng bất bình. Dù sao cũng không phải chuyện của bọn hắn, cùng bọn hắn không liên quan, ngồi xem trò vui là được.
Rất nhanh. Trương Vô Kỵ thân làm chủ nhà, liền nâng ly, cười tươi nói ra :"Nếu như mọi chuyện đã không có gì, vậy thì mời chư vị nâng ly".
"Tiếp theo, chúng ta nên bàn về Thánh Hỏa Lệnh".
Nhắc tới Thánh Hỏa Lệnh, ngay lập tức, trên bàn yến tiệc trở nên nghiêm túc trở lại, bầu không khí có chút yên ắng.
Dù sao, đây cũng là đại sự kiện, ai cũng cần cẩn thận đi chú ý. Không muốn bỏ lỡ.
Nói tới đây, chỉ thấy Trương Vô Kỵ đem ra một cái rương lớn, nói :"Thánh Hỏa Lệnh năm nay khác với mọi khi. Lần trước Thánh Hỏa Lệnh ai cũng có thể tham gia. Chỉ là năm nay quy tắc sẽ khác một chút, thông qua tranh đoạt mà tiến hành. Trong rương này, là 100 tấm Thánh Hỏa Lệnh-Thiếp".
"... Hiện tại chúng ta liền làm ra tranh đoạt, chỉ cần đoạt tới Thánh Hỏa Lệnh-Thiếp. Mới có thể tham dự Thánh Hỏa Lệnh chính thức".
Trương Vô Kỵ đem Thánh Hỏa Lệnh quy tắc nói ra, để cho ở đây ai nấy đều bàn tán sôi nổi, rất có hứng thú.
Bởi vì trước đây, mỗi một lần Thánh Hỏa Lệnh tiến hành, thì đều là do Minh Giáo tiến hành công khai. Bất kỳ ai đều có cơ hội tham gia.
Thế nhưng là năm nay, lại có khác biệt. Muốn tham gia Thánh Hỏa Lệnh, vậy phải bắt buộc có được Thánh Hỏa Lệnh-Thiếp.
Nói cách khác, Thánh Hỏa Lệnh -Thiếp, đại diện cho tư cách tham gia Thánh Hỏa Lệnh.
Nói đoạn, Trương Vô Kỵ một tay vỗ xuống, trong nháy mắt này chiếc rương kia mở ra, bên trong rương 100 tấm Thánh Hỏa Lệnh-Thiếp hóa thành 100 đạo quang hoa lao ra ngoài, lơ lửng phía trên không.
"Bắt đầu đi. Bất luận là ai, chỉ cần có được Thánh Hỏa Lệnh-Thiếp. Liền có thể tham gia Thánh Hỏa Lệnh". Trương Vô Kỵ thanh âm vang dội.
Hắn vừa dứt lời thời điểm, ngay lập tức ở đây hơn 1300 vị tuổi trẻ thiên tài lập tức rời khỏi vị trí, xông lên tiến hành tranh đoạt.
Nói đùa cái gì, ở đây nhiều người như vậy, mà lại chỉ có 100 tấm Thánh Hỏa Lệnh-Thiếp. Như vậy có tới hơn 9 phần 10 người sẽ bị loại bỏ. Ai cũng không cam lòng bị loại.
Trong nháy mắt này, một trận tranh đấu quyết liệt bộc phát.
Hiển nhiên, Minh Giáo đã sớm vì chuyện này chuẩn bị kỹ lưỡng. Tòa này trang viên khắp nơi đều có minh văn đạo tỏa hiện ra, trở nên vô cùng rắn chắc. Thậm chí có thể chịu được Chân Hoàng cấp chiến đấu, mà không lo sợ sức tàn phá quá lớn.
Đương nhiên, những kẻ cường đại giống như Thiên Hồn, Kim Tâm Bá Đao, Vạn Mục Thần Tử, Lục Thanh,..... này rất dễ dàng đạt được một tấm Thánh Hỏa Lệnh-Thiếp. Dù sao cũng không có ai dám tranh với bọn hắn.
Về phần Lục Ly, nàng cũng là tùy tiện đưa tay, bắt lấy một tấm Thánh Hỏa Lệnh-Thiếp.
Nhìn thấy cảnh này, một mực im lặng Vạn Mục Thần Tử bỗng nhiên lên tiếng :"Lục Ly công chúa, các người Thánh Quang Thành đã có một tấm rồi, lại muốn thêm một tấm nữa sao?".
Lục Ly không có nhìn hắn, bình thản nói ra :"Trương Vô Kỵ đã nói rồi, bất luận là ai, đều có thể tranh".
Trương Vô Kỵ gật đầu mỉm cười. Thấy vậy, Vạn Mục Thần Tử cũng không tốt nói cái gì. Đành im lặng xuống.
Để cho không ai ngờ tới là, bỗng nhiên Lục Ly lại đem tấm Thánh Hỏa Lệnh-Thiếp kia, tiến tới đưa cho Doanh Thiên. Cái này để cho mọi người không khỏi vì đó mà giật mình.
Cái này nói rõ ràng, Doanh Thiên ý tứ, chính là muốn tham gia Thánh Hỏa Lệnh sự tình.
Trương Vô Kỵ không khỏi nhìn kỹ Doanh Thiên một hồi, cuối cùng im lặng, đưa ra một đạo tin tức.
...
"Đã điều tra ra. Trên Quang Minh Đỉnh đích thực cất giấu một món chí bảo. Chỉ là trăm ngàn vạn năm nay chưa từng có người mở ra bí mật của nó. Thánh Hỏa Lệnh, chính là muốn công khai tìm ra bí mật này". Triệu Mẫn đem tin tức, báo lên cho Thương Nguyệt Đạo Quân.
Bọn hắn sáu người lúc này, vẫn như cũ đứng ở ngoài tinh không, yên lặng quan sát Quang Minh đại lục.
Thương Nguyệt Đạo Quân gật đầu, đối với chuyện này rất hứng thú nói :"Hắn tự mình muốn tham gia Thánh Hỏa Lệnh này, xem ra không phải đồ vật tầm thường.
"Nếu đã như vậy, chúng ta trước một bước, đi đoạt món đồ vật kia. Dựa vào chúng ta tu vi, một cái Minh Giáo còn cản không được". Thần Tông bộ dang hứng phấn, cười lạnh nói ra.
Chỉ thấy Thương Nguyệt Đạo Quân lắc đầu, nói :"Không nên đánh rắn động cỏ, ta luôn cảm thấy trên Quang Minh Đỉnh có một cỗ như có như không khí tức rất nguy hiểm. Tốt nhất là nhìn diễn biến mà hành động. Chúng ta làm ngư ông đắc lợi".
Năm người còn lại đều gật đầu đồng ý, nghe theo sắp xếp của Thương Nguyệt Đạo Quân.
Dù sao trong sáu người. Thương Nguyệt Đạo Quân tu vi mạnh mẽ nhất. Có được toàn quyền quyết định.
"Đi. Chúng ta đi chuẩn bị trước. Chuẩn bị một chút thủ đoạn, vạn vô nhất nhất".
Sáu người Thương Nguyệt Đạo Quân vừa mới rời đi không lâu. Không gian bỗng nhiên biến hóa. Một cái thân ảnh từ trong hư không bước ra. Hắn trong tay còn ôm lấy một người, dĩ nhiên là đã bất tỉnh Doanh Ngọc Nhan.
Người này xuất hiện về sau, chính là ở trên người Doanh Ngọc Nhan động tay động chân. Cũng không biết là hắn làm cái gì.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK