• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Hướng Hằng không ngờ được Giang Cảnh Du sẽ qua đây vào lúc này, tốn mất 2 giây hồi tưởng lại xem vừa nãy cô mới nói gì: "...... Muốn, tôi đang nghĩ xem có cần đổi với người khác một ít hay không đây, nếu đã vậy, vậy thì làm phiền thím rồi. Em ngồi trước đi, có muốn uống nước không?"

Giang Cảnh Du: "Không cần."

Cố Hướng Hằng rót cho cô một ly nước đặt ở bên cạnh: "Em chờ tôi một chút nhé, tôi đi lấy một ít đậu."

Không biết có phải hồi nãy nghĩ hơi nhiều hay không nữa, bây giờ Cố Hướng Hằng nhìn thấy Giang Cảnh Du liền có chút mất tự nhiên, anh vào trong phòng tạp vật nhưng không có vội vã kiếm đậu nành ngay, mà là hít sâu mấy lần, lại nhìn quần áo trên người mình một phen, ngửi ngửi mùi nữa.

Trên người anh hẳn là không có bị dính mùi gì khó ngửi chứ nhỉ?

*

Giang Cảnh Du ngồi trên ghế phát ngốc.

Tâm tình...... Không biết nên hình dung thế nào nữa.

Hồi trước vẫn luôn là mẹ tác hợp bọn họ, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được cái nhìn của người ngoài về bọn họ.

Đi lại gần sao?

Xác thật rất gần.

Còn có gì khác không? Nếu từ ngoại hình, tam quan mà xem xét, anh ấy là mẫu hình cô thích.

Anh ấy có thích cô không nhỉ?

Mà vừa đặt giả thiết như thế, Giang Cảnh Du phát hiện mình...... Cũng không thấy chán ghét, thậm chí còn có chút vui vẻ.

Ý, vui vẻ?

Giang Cảnh Du ý thức được cái gì đó, không ngồi yên được. Cô đứng dậy, xoay mòng mòng tại chỗ.

Ý?

Ý??

Ý?!!

Như thế còn không phải là thích sao!

Giang Cảnh Du cảm thấy mình cần chút thời gian ở một mình để chải vuốt rõ ràng ý nghĩ của mình. Nhận lấy đậu Cố Hướng Hằng đưa, cô không có dừng lại quá lâu đã vội vàng rời đi, và kết quả là vừa đúng lúc này bị thím Lan quay ngược trở lại nhìn thấy được, nhìn thấy cô bước ra khỏi nhà Cố Hướng Hằng. Bà ấy không khỏi lộ ra nụ cười tươi rói, vì xem chừng kiểu này không phải là người khác truyền bậy, mà hai đứa nhỏ này, hấp dẫn nhau.

Vì thế những lời bà vốn dĩ muốn nói đã không được nói ra, cười ha hả đi rồi.

Giang Cảnh Du rời đi, Cố Hướng Hằng cũng không cách nào bình tĩnh lại được, anh cảm thấy mình cần một người đứng xem.

Anh đi tìm ông bạn nối khố Từ Thanh Tùng đã kết hôn sinh con của nguyên chủ, hỏi anh ta vấn đề này.

"Hả? Cái gì là thích hả?" Từ Thanh Tùng vò đầu: "Sao cậu lại hỏi vụ này, có tình huống hả?"

Cố Hướng Hằng thay đổi một loại cách hỏi: "Cậu với đối tượng của cậu là làm sao mà ở bên nhau?"

Từ Thanh Tùng cười hề hề: "Mẹ mình nhìn trúng trước, sau đó mình liền trộm đi nhìn thoáng một cái, liếc mắt một cái là nhìn trúng cổ liền, sau đó đi xem mắt, ở chung một đoạn thời gian, cảm thấy cô ấy tốt, sau đó liền đính hôn."

Cố Hướng Hằng: "Vì sao cậu sẽ cảm thấy cô ấy tốt?"

Da Từ Thanh Tùng đen, giờ nói đến cái đề tài này, ôi màu da đã biến thành vừa đen vừa đỏ: "...... Gì gì kia, nói sao ta? Mình cảm thấy cô ấy tốt, chính là như này nè...... Ài, chính là muốn chung sống với cô ấy đó. Khi đó trừ bỏ nhà mình còn có mấy nhà khác tiếp xúc với nhà cô ấy nữa, mà khi đó bọn mình còn chưa có xem mắt, aiya, khi đó biết được còn có người nhà khác, mình cảm thấy không được, nếu mà cô gái này gả cho người khác rồi, mình chắc phải nghẹn chết mất, cho nên cậu ngẫm lại, nếu mà cô gái cậu thích không có gả cho cậu mà gả cho người khác, về sau người ta là người một nhà, làm mẹ cho con của người khác, cậu chỉ là người qua đường chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, có đau lòng không?"

Cố Hướng Hằng thử tưởng tượng cảnh tượng Giang Cảnh Du gả cho người khác, mày lập tức thắt lại, cắn chặt hàm răng, trong lòng lại bừng tỉnh.

Anh không hy vọng bên cạnh Giang Cảnh Du có xuất hiện phái nam nào khác trừ bỏ chính mình.

Ngoại trừ thân nhân.

Đây là ham muốn chiếm hữu sao?

Thì ra để nhận thức được tâm ý của mình lại đơn giản như vậy.

Từ Thanh Tùng: "Mình không muốn cô ấy gả cho người khác, liền tặng dây buộc tóc đỏ cho cổ, lấy trứng gà nhà mình cho cổ ăn, đến nhà cổ làm việc, vậy là cô ấy liền đáp ứng mình rồi." Lại nói tiếp anh chàng có chút đắc ý: "Chủ động chút đi người anh em, mình chủ động, cô ấy chính là người nhà mình."

Từ khi quen nhau đến khi kết hôn, thời gian tiêu tốn chưa được 3 tháng.

Cố Hướng Hằng nghe xong thì trầm mặc, vì như này còn nhanh hơn trong tưởng tượng của anh ấy nhiều á, nhưng mà lại suy nghĩ thêm chút thì chuyện thế này chẳng có gì kỳ lạ ở cái niên đại này, có mấy đôi hôm nay xem mắt, ngày hôm sau liền cưới vào cửa.

Nhưng mà tình huống như thế không thích hợp dùng trên người anh với Giang Cảnh Du.

Anh bắt đầu nhớ lại xem hồi hiện đại đám người kia theo đuổi con gái như thế nào.

Nếu muốn tổng kết đơn giản một chút thì là tặng quà, ăn cơm, xem phim, đi dạo phố, còn có kinh hỉ lãng mạn nữa.

Về phần tặng quà, đương nhiên phải tặng đúng chỗ yêu thích của đối phương mới được. Hồi trước Cố Hướng Hằng chưa ý thức được thì thôi, giờ đã ý thức được, khả năng hành động của anh rất mạnh.

Quen biết lâu vậy rồi, Cố Hướng Hằng biết sở thích của Giang Cảnh Du.

Cô thích xuống bếp, cũng thích mỹ thực, nên nếu tặng quà từ phương diện này thì khả năng thất bại rất thấp, mà ở điểm này anh cũng có ưu thế.

Trong căn nhà gỗ nhỏ của anh có cất không ít thứ, anh có được chúng hồi còn ở bộ đội, mới đầu anh còn không thể bỏ vào nhà gỗ nhỏ mà phải đóng thành hành lý tự mình khiêng đi, sau đó dọc theo đường đi chậm rãi cho đống đồ kia nhập cư trái phép vào trong nhà gỗ nhỏ.

Có một ít là đặc sản bên bộ đội, ở chỗ này không mua được, mà trên đường về nhà anh cũng có ý thức mua sắm một ít vật, giờ anh lục hết mấy thứ này ra, kiểm kê lại một lần.

Lấy hết đống đồ dùng được ra, kiểm kê được một nửa thì Cố Hướng Hằng nhớ ra trước đó Giang Cảnh Du có nói muốn ăn nấm mật ong.

Nấm mật ong, hình như bên lão thượng cấp của anh có thì phải... Vì thế Cố Hướng Hằng xuất phát đi huyện thành.

Anh có thể làm xưởng cho thôn mình ở huyện thành thuận lợi đến vậy là không thể thiếu được sự trợ giúp từ lão thượng cấp đã từng dẫn dắt anh, mà giờ ông ấy là thư ký huyện Dịch Thủy.

Nghe được ý đồ đến đây của Cố Hướng Hằng, mới đầu Lương Bảo còn buồn bực, sau đó Cố Hướng Hằng tự phơi: "Có cô gái thích ăn."

Vừa nghe câu đó, Lương Bảo liền cười ha hả, tiếng cười rung trời, cả căn phòng đều đang quanh quẩn tiếng cười của ông ấy: "Thì ra là vậy, tôi còn nữa nè! Cho cậu hết! Cậu cưới vợ vào cửa sớm một chút đi, đến lúc đó tôi lại cho cậu một bao lì xì to."

"Cậu chính là lạc hậu ở phương diện này, phải phấn khởi mà tiến lên." Ông bác kia vừa nói vừa dùng bàn tay như quạt sắt của mình mạnh mẽ mà vỗ bả vai của Cố Hướng Hằng, nếu không phải anh có luyện võ, không chừng sẽ bị đánh ra nội thương mất.

Giang Cảnh Du nhận được đống nguyên liệu nấu ăn rực rỡ muôn màu mà Cố Hướng Hằng đưa tới, tất cả đều là mấy loại mà cô không có. Sao đột nhiên lại nói tặng cô nhỉ?

Cô không có nghĩ nhiều đó chứ?

Khắc chế để nụ cười trên mặt mình không quá rộng rãi rõ ràng, Giang Cảnh Du lấy phần quà mình chuẩn bị ra: "Tôi cũng có làm một ít điểm tâm, nếm thử nha?"

Điểm tâm này có bánh quy nướng có thể cất giữ lâu, cũng có gạo nếp cuộn, bánh xốp táo đỏ, còn có cả bánh bông lan dùng lò nướng bằng đất thật vất vả mới làm ra được.

Những điểm tâm kia vừa tinh xảo lại đẹp, hơn nữa đều là vị ngọt.

Đối với phương diện này, ấy cũng là điều mà Giang Cảnh Du ngẫu nhiên phát hiện được.

Cố Hướng Hằng là một anh chàng thích ăn đồ ngọt. Không phải nói đàn ông ăn đồ ngọt thì không tốt, chỉ là nếu so sánh thì phụ nữ thích ăn đồ ngọt nhiều hơn đàn ông.

Không biết có phải vì anh hơi xấu hổ để nói mình thích hay không nữa, nên anh chưa từng nói thẳng ra sở thích này của mình.

Điểm tâm khá là nhiều, trừ bỏ đủ cho chính anh ăn, còn có thể đi tặng lễ.

Nếu mà dùng để tặng lễ, lễ như này là rất thể diện.

Khi nghe được đám điểm tâm này là tặng cho mình, trong nháy mắt đó, Cố Hướng Hằng như nghe được tiếng hoa nở.

Hai người liếc nhau, đều hiểu rõ gì đó, tầm mắt vừa chạm vào liền tách ra, không khí tựa hồ cũng trở nên nhiệt liệt mấy phần."

"Vậy...... Anh thích chứ?"

"Thích, rất thích."

"Ừm...... Vậy thì tốt rồi."

Trước kia ở chung rất tự nhiên, giờ ngược lại lại trở nên mất tự nhiên.

Mỗi một lần lơ đãng chạm mắt, đều sẽ trở nên mẫn cảm.

Yên lặng nhìn nhất cử nhất động của đối phương.

Chờ khi Cố Hướng Hằng bắt đầu ăn, anh vừa ăn vừa cười.

Thoạt nhìn như một trời một vực với bộ dáng đại đội trưởng đáng tin cậy hàng ngày thường thấy, còn có chút xíu ngu đần.

Sướng đủ rồi, Cố Hướng Hằng san ra một chút tặng cho Lương Bảo, Lương Bảo nhìn: "Đây là cậu mua?"

Cố Hướng Hằng: "Không phải, đây là cô ấy làm."

Nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt Cố Hướng Hằng, Lương Bảo hiểu rồi, "Thì ra là vậy, nào, để tôi nếm thử xem vị thế nào."

Cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, ông ấy giơ ngón cái lên, "Là một cô gái tốt khéo tay, chừng nào thì làm hỉ sự đây?"

"Còn chưa có định, đến lúc nhờ ngài làm chủ hôn giúp ạ." Anh nói câu đó nghiêm túc mười phần, làm Lương Bảo cười ha hả: "Cứ bao trên người tôi!"

Đầu bên kia, Diệp Hồng Tú không biết được tiến độ của hai đứa nhỏ, mặt ngoài thì hai đứa nó vẫn là chẳng có biến hóa gì, vì thế bà bảo Giang Cảnh Đằng đi nhắn lời cho đại đội trưởng, bảo anh tới nhà lấy vài thứ, sau đó Cố Hướng Hằng liền đụng phải cảnh làm mai.

Diệp Hồng Tú bọn họ vào huyện thành một chuyến, bao lớn bao nhỏ xách về nhà, không biết đã bị bao nhiêu người nhìn ở trong mắt, này đây đã hấp dẫn không ít người không có động tĩnh trước đó.

Có lẽ sẽ nhìn trúng bọn họ thì sao?

Đống luận điệu cũ rích của bà mối lại bị nhai lại: "Thanh xuân của con gái có hạn mà, tiểu Giang đã 18 rồi, cùng tuổi với con bé cơ bản đều đã xuất giá."

"Con bé đúng là có khả năng, nhưng mà có khả năng đi nữa, chưa lập gia đình cũng là không hoàn mỹ."

"Chị cũng không cần lo con gái chị sẽ sống không tốt, cô bé nhà chị có bản lĩnh mà, nhà họ Lâm cung phụng còn không kịp nữa là."

......

Cố Hướng Hằng nhìn thấy cảnh tượng như thế, bèn nhíu mày lại. Nhà kia mục đích quá không thuần túy, chỉ là nhìn trúng chỗ tốt trên người Giang Cảnh Du.

Mắt bọn họ mù à, không nhìn thấy cái tốt ở cô sao?

Anh vào cửa, đánh gãy lời thao thao bất tuyệt của bà mối: "Thím ơi, thím tìm con?"

Diệp Hồng Tú nhìn thấy anh thì lộ ra gương mặt tươi cười: "Đúng vậy, có chút việc." Sau đó bà quay đầu lại nói với bà mối: "Chị coi coi, chỗ tôi thiệt sự rất bận, mình cũng sắp sửa ăn tết rồi mà, nên bên chị chắc chắn cũng rất bận, thôi tôi không chậm trễ chị nữa. Về đi chị, chuyện này chúng ta để sau hẵng nói ha."

Cố Hướng Hằng: Để sau hẵng nói, ý là còn có lần sau nữa sao?

Chờ bà mối đi rồi, Cố Hướng Hằng: "Thím, người như thế tâm tư không thuần."

Diệp Hồng Tú thở dài, "Thím biết chứ, nhưng mà người chỉ thuần túy mà nhắm về phía con gái thím, đối tốt với con bé nữa, không dễ tìm đến vậy. Không phải ai ai cũng có phẩm hạnh như đại đội trưởng vậy."

Sau đó bà như là lơ đãng mà nói một câu: "Đúng rồi, đại đội trưởng con quen biết nhiều người đến vậy, không biết có cậu nào không tệ hay không? Đề cử cho Cảnh Du chút đi."

Trong khoảnh khắc đó, mặt Cố Hướng Hằng biến sắc. Để anh giới thiệu cho Cảnh Du?

Diệp Hồng Tú vừa lòng mà nhìn vẻ biến sắc của anh, rồi lại coi như không nhìn thấy: "Trong cái thôn này thím nhìn hết tuốt rồi, người chỗ khác thím lại không quen biết, đại đội trưởng con quen biết nhiều người, có cậu nào tuổi gần lại chưa lập gia đình hay không?"

Cố Hướng Hằng: "...... Không có." Anh cảm thấy mình có chút lãng phí thời gian, thậm chí còn cảm thấy mình lúc trước có chút ngu xuẩn.

Nếu đã biết tâm ý của mình, vậy phải nắm chắc cơ hội.

Nếu động tác chậm, nhìn người trong lòng gả cho người khác, vậy thì đã quá muộn.

Anh quyết định tối về sẽ lên kế hoạch làm sao để tỏ tâm ý ngay, để sau đó sớm ngày được ôm giai nhân về nhà.

Bởi vì đã quyết định chủ ý, tiếp theo đó anh cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, nên đảo mắt cái anh liền ngồi trước bàn, lấy giấy bút ra, viết 3 chữ "Bản kế hoạch" to lên trên giấy trắng.

Sau đó dừng.

Nếu là ở hiện đại, Cố Hướng Hằng có thể lên mạng kiếm bản hướng dẫn công lược, xem thử sáng kiến của người khác để tham khảo, nhưng mà giờ chỉ có thể tự mình căn cứ vào chút ấn tượng có hạn mà nhớ lại.

Cố Hướng Hằng:......

Vì sao trước kia anh lại thờ ơ với những việc này?

Giờ đây không thể nào xuống tay.

Anh chần chờ mà viết xuống hai chữ "tỏ tình".

Cái gì là tỏ tình? Tỏ tình chính là truyền đạt tâm ý của mình cho đối phương, để Cảnh Du biết được tâm ý của anh đối với cô.

Hơn nữa còn thỉnh cầu đối phương đáp ứng cùng chung sống với mình trong quãng đời còn lại.

Những người khác tỏ tình thế nào ấy nhỉ?

Ở cái niên đại này, có ví dụ như anh bạn nối khố Từ Thanh Tùng, cậu ấy tỏ tình cùng lấy lòng con gái người ta bằng cách tặng quà, đưa đồ ăn, làm việc cho nhà cô ấy.

Bởi vì vật tư thiếu thốn, những món anh tặng đều là thứ tốt trên nhận thức chung của mọi người, nhưng mà phương pháp đó không thích hợp dùng trên người hai người bọn anh, nhưng mà đạo lý lại là như nhau.

Đại đa số các cô gái đều thích hoa tươi, quần áo đẹp, châu báu hay trang sức này nọ. Mấy món đó dù cho không thể dùng ở bên ngoài, chỉ mỗi việc có được chúng chính là một việc vui vẻ rồi.

Anh viết xuống: "Kế hoạch 1, tặng trang sức."

Trong mấy món anh cất chứa có vài vài món trang sức bằng vàng, kiểu dáng bình bình. Phải tìm lúc nào đó đi chợ đen một phen mới được, vì luôn có mấy nhà hồi trước có của cải nhưng giờ không có lương thực mà ăn sẽ nguyện ý lấy mấy thứ đó ra đổi đồ ăn.

Nếu có thể gặp được kim cương hay đá quý, liền đổi về tặng cho cô ấy.

"Kế hoạch 2, hát tình ca, đưa thư tình thổ lộ?"

Về mấy bài tình ca, Cố Hướng Hằng chỉ nhớ rõ vài câu của mấy bài lưu hành kiếp trước, mà còn không nhất định có thể duy trì đúng giai điệu đâu. Còn mấy bài hát anh biết hiện tại chính là quốc ca với quân ca.

Về phần tình ca bây giờ, anh cũng có thể học. Có lẽ nên lục lại bách khoa toàn thư về thơ từ một chút, đọc thơ tình cũng được.

Suy nghĩ về tính khả thi của nó, vẫn khá là cao nhé.

"Kế hoạch 3."

Đến chỗ này thì anh mắc kẹt.

Đồ ăn hả?

Trước đó đã tặng, giờ anh hết hàng rồi.

Đồ dùng à?

Về cơ bản thì anh có, Cảnh Du cũng có.

Anh suy nghĩ thật lâu, từ lúc mới chập tối cho tới tận khuya, rốt cuộc cũng bổ khuyết hoàn chỉnh cho các kế hoạch 1, 2, 3.

Kế hoạch 3 là cái gì? Là sơ yếu lý lịch dùng để thổ lộ của anh.

Viết hết ra của cải, tính cách, yêu thích, khuyết điểm vân vân tất tần tật về anh. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, có thể nhìn ra được cuộc đời trước đó của anh.

Sau đó anh tốn mất 2 ngày để hoàn thành kế hoạch 1-2-3, đến ngày thứ ba, anh hẹn Giang Cảnh Du tối gặp mặt trong game.

Đây là một lần tỏ tình với sáng tạo rất khác người.

Khi Giang Cảnh Du nhận được một phần "Sơ yếu lý lịch" của anh, cô bất giác nháy nháy mắt, a, không có bị hoa mắt, đúng thiệt là sơ yếu lý lịch.

Nhìn kỹ, trên này đã viết lại kỹ càng tỉ mỉ những trải nghiệm chủ yếu mà Cố Hướng Hằng đã trải qua ở hiện đại và cả ở thế giới này, rồi kỹ năng, tiền tiết kiệm, hơn nữa còn trình bày triển vọng tương lai nếu có thể được ở bên cô.

Mấy cái ở thế giới hiện đại thì trước hết chưa cần bàn, chỉ xem ở thế giới này, tiền tiết kiệm của Cố Hướng Hằng làm cô lắp bắp kinh hãi, vì anh có số tiền cực bự lên tới 2000!

So sánh với tình hình chung phổ biến hiện tại là cả một gia đình cũng chưa có được 100 tệ mà nói, Cố Hướng Hằng là phú hào của niên đại này là điều không thể nghi ngờ.

Cố Hướng Hằng nhìn thấy tầm mắt của cô, ở bên cạnh bổ sung thêm, giọng nói có chút căng thẳng mất tự nhiên, "Đây là vì để cho em biết được anh có đủ năng lực kiếm tiền, có thể cung cấp cho em cuộc sống không lo áo cơm, cung cấp sự bảo đảm về mặt kinh tế cho chúng ta trong tương lai."

Giang Cảnh Du: "......"

Không xong rồi, việc này nằm ngoài dự đoán, ái muội chưa được bao lâu đã muốn vạch lớp khăn che mặt này sao?

Còn nữa, sao anh ấy lại đánh cầu thẳng rồi?

Tương lai của chúng ta gì đó, quá phạm quy!

Giang Cảnh Du cảm giác được nhiệt độ đang tăng nhanh trên mặt.

Cô hắng giọng một chút, tiếp tục đọc.

Cái gì là triển vọng tương lai?

Anh không có viết lời ngon tiếng ngọt gì, ví dụ như tình với yêu.

Nhưng mà những gì anh viết lại đả động cô hơn mấy câu tình ái.

Hai mắt Cố Hướng Hằng nhìn chằm chặp Giang Cảnh Du, không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của cô: "Những gì viết trên đây là chính là tình huống anh tham khảo được từ ba mẹ mình ở hiện đại. Mẹ anh chưởng quản kinh tế, việc nhà trên cơ bản là ba của anh phụ trách. Hồi anh còn nhỏ là bọn họ cùng nhau chăm anh, những chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều là thương lượng mà làm, chẳng qua đại bộ phận đều là nghe mẹ của anh. Anh kết hôn cũng sẽ là như thế, em quản tiền, việc nhà anh làm, chờ về sau chúng ta có con sẽ cùng nhau chăm sóc, những chuyện kia đều nghe em."

Giang Cảnh Du: "......"

Nhiệt độ trên mặt càng cao hơn, hơn nữa còn có chút ngại ngùng để ngẩng đầu nhìn anh!

Cố Hướng Hằng nhìn thấy cô như thế, càng khẩn trương hơn: "Anh không biết nên nói như thế nào mới có thể đả động được em, đây là lần đầu tiên anh thổ lộ nên không biết làm như thế nào, liền viết ra một phần sơ yếu lý lịch thế này. Anh hy vọng em biết được hết quá khứ của anh, tương lai thì không cần viết, tương lai của anh và tương lai của em sẽ quấn lấy bên nhau."

Giang Cảnh Du ôm kín mặt: "...... Em biết rồi."

Cô không có đưa ra lời đáp lại khẳng định, Cố Hướng Hằng nóng nảy: "Anh thiếu tế bào lãng mạn, nên khá vụng về ở phương diện này. Nếu em có gì không vui, nếu, nếu anh không có ý thức được, xin em hãy trực tiếp nói thẳng cho anh, anh sẽ cố gắng sửa, cho nên, em nguyện ý cho anh một cơ hội chứ?"

Nói xong, anh chờ lời tuyên án của Giang Cảnh Du.

Giang Cảnh Du che lại nửa dưới khuôn mặt, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng anh.

Vào mùa đông thế này, anh lại mồ hôi đầy đầu: "Em cho rằng không cần phải nói nữa, về sau xin chiếu cố nhiều hơn, ưm...... bạn trai của em."

Cố Hướng Hằng: "......"

Cố Hướng Hằng: "...... Ha ha ha"

Ngây người vài giây, độ cong nơi khóe môi anh càng lúc càng lớn, sau đó ôm chặt lấy Giang Cảnh Du, xoay vòng vòng tại chỗ: "Bạn gái của anh, về sau cũng xin em chiếu cố nhiều hơn!"

Mới vừa xác định quan hệ, trong không khí tựa hồ đều tràn ngập bong bóng màu hồng phấn.

Thời gian trôi qua đặc biệt mau, dù cho không làm cái gì hết, chỉ nhìn đối phương ở bên người thôi cũng thấy tâm tình sung sướng.

Nắm nắm tay, ôm ôm nhau nè, nói chuyện với nhau nữa.

Lúc chia lìa đặc biệt luyến tiếc.

Chờ đến khi tách ra đã là đêm khuya, Giang Cảnh Du rời khỏi game lên giường nằm, bất giác lại sờ sờ khóe môi, có hơi chua rồi.

Cô cười bao lâu rồi vậy ta?

Chẳng qua...... Đây là cảm giác khi yêu đương sao?

Cũng không tệ lắm.

Cảm tình của hai người nóng lên nhanh chóng, vừa rảnh được một cái là liền kiếm chỗ không có ai vào game, sến rện mà quấn quít bên nhau.

Nhưng mà thời gian như thế rất ngắn.

Cố Hướng Hằng muốn quang minh chính đại mà ở bên cô, vì thế anh đề nghị được đến cửa bái phỏng một cách chính thức.

Giang Cảnh Du cảm thấy có hơi nhanh, nhưng Cố Hướng Hằng nói cũng có lý lắm, chỉ cần tin tức của bọn họ truyền ra, đám mấy bà mối kia sẽ không tới cửa quấy rầy thanh tĩnh của bọn họ nữa, bọn họ muốn ở bên nhau cũng không cần làm y như ăn trộm nữa.

Thường xuyên vào game, người bên ngoài không tìm thấy người đâu, nếu quá thường xuyên sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Thứ đồ không khoa học như không gian game thế này, trừ bỏ hai người bọn họ, không nên để người thứ ba biết được.

Hơn nữa hai người họ xác thật là một đôi nha, tuyên bố quan hệ với đối phương cũng là nên thôi.

Hai người bọn họ bằng phẳng nói, Diệp Hồng Tú cười đến xém chút méo cả mồm. Bà nhìn Cố Hướng Hằng, tươi cười trên mặt chưa từng lặn xuống.

Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy ưng.

Hiện tại Cố Hướng Hằng tới cửa bái phỏng với vai trò là đối tượng của Giang Cảnh Du, thân phận đã khác, ánh mắt đám đàn ông nhà họ Giang nhìn anh cũng thay đổi.

Hồi trước Giang Cảnh Đằng cảm thấy đại đội trưởng khá là tốt, hiện tại lại thay đổi ngay, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy có chỗ không vừa mắt.

Anh tới nhà bọn họ đưa nhiều quà cáp thế để làm gì? Là muốn thu mua lòng người, "hối lộ" bọn họ sao?

Anh tới nhà bọn họ mà thẳng sống như thế là để làm gì? Có ý định thể hiện mình, làm chị gái thích?

Quần áo anh phẳng lừ đến thế, trước lúc ra cửa đã là ủi rồi nhể, quá tâm cơ!

Thật là một người giảo hoạt.

Muốn cưới được chị của anh dễ đến vậy sao? Không đơn giản như vậy đâu!

Giang Cảnh Tường cũng y thế, nhìn thấy thái độ của mẹ mình với Cố Hướng Hằng, cảm giác nguy cơ của nhóc con bùng nổ, ôm lấy chị gái không muốn buông tay, đồ ăn ngon anh mang đến ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn một cái.

Đối với tầm mắt của hai cậu em vợ này, Cố Hướng Hằng tỏ vẻ hữu hảo, vì anh đương nhiên sẽ không đối đầu với cậu em vợ.

Và thế là anh lấy vật trang trí hình xe tăng được làm từ vỏ đạn hồi còn ở bộ đội ra.

Lúc này đừng có nói là hai anh em này, cả Giang Minh Trí cũng bị hấp dẫn. Tuy Giang Minh Trí vẫn còn ngồi ở đằng kia, nhưng cặp mắt ông vẫn cứ nghía sang bên này, sắp thành mắt lé luôn rồi.

Giang Cảnh Du nhìn mà buồn cười: "Ba, ba đến coi thử cái này nè, đây là vỏ đạn thật đó." Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn.

Giang Minh Trí sầu, con gái ơi, tuy giờ hai đứa con đang là đối tượng của nhau, nhưng mà thái độ này của con có phải quá mức không xa lạ rồi không?

Hay là nói, hai đứa, sớm đã ở bên nhau sau lưng ba mẹ rồi?

Chờ Cố Hướng Hằng vừa đi, Giang Cảnh Du đã bị người nhà bao vây lấy.

Tất cả mọi người đều hỏi tình huống cụ thể.

Tới tối rồi, Diệp Hồng Tú còn rất khẩn trương: "Hai đứa không có làm cái gì đó chứ?"

Giang Cảnh Du đỏ mặt: "Không có."

Diệp Hồng Tú nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là được rồi. Ngàn vạn đừng có vượt quá giới hạn nha con, hẹn hò thì cứ hẹn hò, nhưng chuyện đó phải chờ kết hôn rồi mới có thể làm."

Giang Cảnh Du: "......" Thật xấu hổ.

Diệp Hồng Tú vỗ vỗ cô: "Đều là người từng trải mà, nên mẹ biết người trẻ tuổi nhất thời tình nùng sẽ dễ mất khống chế chính mình, nhưng mà con gái làm như vậy sẽ dễ bị người ta soi mói. Con nhìn thử cái cô nhà em họ con đi, về sau mợ nhỏ của con chắc chắn sẽ dùng việc đó mà đè cho nó không dám ngẩng đầu."

Diệp Hồng Tú: "Hai đứa ở bên nhau thì mẹ yên tâm rồi, đại đội trưởng thật sự là đứa có năng lực, nhân phẩm rồi tướng mạo lại còn tốt nữa, về sau con kết hôn lại ở ngay dưới mí mắt ba mẹ, nếu nhớ nhà là có thể tùy thời trở về."

"Nếu có kẻ nói cái gì, đều là ghen ghét hết con ơi, đừng có đếm xỉa." Bà đây là đang tiêm mấy mũi dự phòng cho Giang Cảnh Du.

Chuyện này của hai đứa nhỏ truyền ra, chắc chắn sẽ có mấy kẻ nhàn đến hoảng nhắc lại vụ việc lúc trước, rồi lục chút chuyện với đám Giang Kiều ra lăn qua lộn lại mà tám nhảm.

Giang Cảnh Du: "Con biết."

Diệp Hồng Tú: "Rồi, vậy con tính khi nào thì kết hôn?"

Giang Cảnh Du: "Mới hẹn hò có bao lâu đâu, mẹ, đừng nóng vội mà." Bọn họ còn chưa có hưởng thụ cảm giác yêu đương cho đã đâu.

Diệp Hồng Tú hừ cười, không nói câu nào. Đúng rồi, con không vội, còn đại đội trưởng thì sao, cậu ấy cũng không vội à?

Chẳng qua ngược lại làm bà có chút thương cảm, vì nếu không có gì ngoài ý muốn, đây là cái tết cuối cùng con gái ở nhà mẹ đẻ.

Thời gian sao lại trôi qua nhanh như vậy? Đến bây giờ bà vẫn còn nhớ rõ bộ dáng bi bô tập nói của con gái, đảo mắt cái đã sắp sửa xuất giá.

Bà không nỡ mà sờ sờ tóc con gái, con gái không có đối tượng bà sầu, mà con nó đối tượng rồi, cũng sầu.

Giang Cảnh Du không biết những suy nghĩ đó của Diệp Hồng Tú, tối nay cô ngủ rất say. Sáng hôm sau, bọn họ nhận được túi bưu kiện của nhà họ Trịnh gửi đến từ Giản thành, cao chừng nửa người.

Quần áo mùa đông trong này chiếm hơn phân nửa.

Đây là sợ Trịnh Nhạc Anh bị đông lạnh.

Lúc nhìn thấy túi bưu kiện, Trịnh Nhạc Anh đỏ hốc mắt, cô rất nhớ anh trai, thật là nhớ nhà quá.

Đây là lần đầu tiên cô không ăn tết chung với anh trai, cô nhớ anh trai, cô muốn trở về, thanh niên tri thức cũng có thể nghỉ đi thăm người thân, nhưng mà thanh niên tri thức mới tới không được.

Cô tính toán sang năm lại nghĩ cách trở về.

Giang Nguyên Đồng lấy một phong thư ra, trong phong thư đó viết tên Trịnh Nhạc Anh, nên ông đưa qua cho cô.

Trịnh Nhạc Anh mở thư ra, trên thư đầy chữ, anh cả nói rất nhiều, nói những biến hóa của gia đình sau khi cô xuống nông thôn, còn có bà chị hời kia của cô đã xuất giá, người cô ta gả cho trước đó nhìn thì rất tốt, nhưng sau khi kết hôn lại bại lộ không ít vấn đề, sống như gà bay chó sủa, rất náo nhiệt.

Tuy trên thư không có nói rõ sự vui vẻ của Trịnh Nhạc Hải, nhưng mà nó đã được biểu hiện ra nguyên vẹn từ trong những hàng chữ rồi.

Trịnh Nhạc Anh xem cũng cười.

Nhìn thấy chị ta sống không tốt, cô cũng rất vui vẻ.

Còn có cái nữa chính là Trịnh Nhạc Hải đã dọn ra khỏi, vì anh muốn ba cùng nhau ra sức tìm một công việc cho Trịnh Nhạc Anh, nhưng mà đối phương không chịu đáp ứng, còn bởi vì kế nữ sống không tốt mà trách cứ trước đó quá hùng hổ dọa người, nên lúc này chị ta mới gả nhầm người xấu.

Hai cha con ầm ĩ một trận lớn, Trịnh Nhạc Hải đã dọn ra, hiện tại đang ở trong ký túc xá phân xưởng.

Đọc tới đây, hốc mắt Trịnh Nhạc Anh không nhịn nổi nữa, nước mắt lã chã rơi, "Sao ba lại có thể như vậy......" Thật quá đáng!

Giang Nguyên Đồng nhìn, thở dài một hơi: "Anh trai con nó có công việc, có thu nhập, không sao hết."

Chương Học Tri Nhìn, an ủi vài câu rồi thất thần nghĩ, không biết ba mẹ ở công trường Hồng Thạch sao rồi nhỉ?

Anh có gửi qua đó một chút lương thực, sợ bọn họ bị bệnh lại thiếu thầy thiếu thuốc nên còn cố ý tìm Phương Minh Nguyệt phối cho chút thuốc viên gửi qua đó luôn, không biết giờ ba mẹ nhận được chưa nhỉ?

"A a oa ——" Chương Học Tri theo tiếng nhìn qua, cậu bạn nhỏ Chương Học Thành đang bị bọc thành một quả bóng, múa may đôi tay ngắn nhỏ tự chơi vui vẻ.

Đang cái tuổi của nhóc có biết cái gì là sầu đâu, không biết có phải là biết anh trai đang nhìn mình hay không nữa, nhóc con hé miệng, lộ ra nụ cười không răng, lông mày cong cong, trông được chữa lành mười phần.

"A bu ——"

Giang Cảnh Du bế cậu nhóc lên: "Học Thành em đang nói cái gì hở? Muốn nói chuyện với mọi người sao?"

Chương Học Tri: "Em phỏng chừng là nó muốn ăn cái gì đó." Nhu cầu của nhóc con chỉ mấy món vậy thôi.

Giang Cảnh Du: "Học Thành đã ăn được bao lâu rồi?"

Diệp Hồng Tú: "Không được bao lâu, đút cho em nó miếng nước trước đi con, rồi để hồi nữa mẹ nấu cháo bột cho nó."

Đúng lúc này, bọn họ nghe được tiếng tru lên càng ngày càng gần, cái giọng kia, hình như là bác cả gái nhể?

Giang Cảnh Du ngẩng đầu ngó ra bên ngoài.

Giang Nguyên Đông nhíu mày, sắp tết tới nơi, Lưu Tuệ Chi làm gì vậy?

Ông bảo Trịnh Nhạc Anh dọn túi bưu kiện về lại phòng cô nàng đi.

Đảo mắt cái đám Lưu Tuệ Chi đã tới.

"Ba ơi! Ba phải làm chủ cho con ——"

Bi phẫn trong giọng nói đã sắp sửa tràn ra.

Giang Cảnh Du nhìn lại, bà bác này đang túm lấy bác hai gái, một đường kéo lê kéo lết bả lại đây.

Giang Nguyên Đồng phóng to âm lượng: "Tụi bay như này là ầm ĩ cái gì hả!"

Vẻ mặt Chu Đông Mai không thể hiểu nổi, giật giật góc áo: "Chị thả ra coi! Ba, con cũng không hổng biết nha, đột nhiên chị ta tới nhà, con vốn đang quét tước vệ sinh trong nhà nè, chị ta chửi con suốt một đường mà cũng chưa nói cái gì hết á, rồi sau đó tới đây liền nói muốn tìm ba làm chủ cho chị ta. Trời ơi làm chủ cái gì hả, tui lại hổng có làm gì chị nha."

Lưu Tuệ Chi ném phăng tay bác ta ra, chỉ vào mũi bà ta mắng, nước miếng văng tung tóe lên mặt Chu Đông Mai: "Cô còn nói cô không biết hả? Cô nói đi, có phải cô chơi xấu hay không? Là cô cho người sang bên nhà con dâu tương lai của tôi nói bậy nhà tôi đúng không? Tôi biết tỏng mà, cô không thể nhìn nổi nhà tôi tốt đẹp, thật vất vả mới đụng được một cô con dâu tốt, cô liền đi phá! Sao tim cô đen đến vậy hả? Cô nói tôi là bà mẹ chồng xấu hay cắt xén, còn nói tôi không rõ lý lẽ, nói nhà bọn tôi là cái hố, còn nói thành phần gia đình gì gì đó, cô đây là hận không thể để bọn tôi đi chết đúng chứ? Cuộc sống nhà tôi không tốt nổi thì cô có thể có chỗ tốt gì?"

Sau đó bà ta nhìn về phía Giang Nguyên Đồng, ngồi phịch xuống: "Ba ơi, ba phải làm chủ cho Nhược Thư đó!" Bà ta nhìn về phía Giang Minh Trí với Diệp Hồng Tú bọn họ, "Nếu mà việc hôn nhân này hỏng rồi, con cũng không sống nổi nữa!"

Giang Nguyên Đồng trầm giọng: "Mày nói kỹ chút rốt cuộc là chuyện ra làm sao đi, mày nói kỹ càng tỉ mỉ chút."

Lúc này Lưu Tuệ Chi mới sờ mặt, nói lại từ đầu đến đuôi sự việc.

Vốn dĩ hôm nay đang tốt lành, kết quả bà mối tới cửa, nói là bên nhà gái có chút ý muốn đổi ý.

Lưu Tuệ Chi nóng nảy liền, này sao mà được chứ?

Sau đó lại nghe ngóng, nói là có người đến bên nhà gái truyền lời, nói người làm mẹ chồng là bà ta đây hay cắt xén, tính tình chanh chua, thành phần gia đình cũng không tốt, nên bà mối được tin liền tới nhà bọn họ xem thử coi có phải là sự thật hay không.

Nếu mà là thật, nhà gái liền phải ngăn tổn hại kịp thời.

Tình huống như này là nếu không phải nhà gái thật sự coi trọng Giang Nhược Thư, bà mối cũng sẽ không tới chuyến này, mà là trực tiếp từ bỏ luôn.

Vì việc hôn nhân này, Lưu Tuệ Chi liền nghĩ biện pháp giải quyết.

Người đầu tiên mà bà bác này hoài nghi chính là nhỏ em dâu hai của bà ta, con ả này lòng dạ hẹp hòi, mắt thấy cuộc sống nhà bác ta sắp sửa lên hương thì đỏ mắt ghen ghét, nên đi nói chút gì đó cũng không nói chắc được.

Vì thế, bác ta liền đi tìm em dâu tính sổ, mà kết quả là Chu Đông Mai không nhận, vậy là bác ta liền xách cổ bả tới chỗ Giang Nguyên Đồng xin phân xử.

Chu Đông Mai cảm thấy mình thiệt rất oan uổng: "Không phải con làm, thiệt sự không phải con!"

Lưu Tuệ Chi: "Cô thề đi, nếu là cô làm, về sau con trai cô chỉ có thể cưới mấy đứa vừa nghèo vừa xấu về làm dâu cho cô!"

Chu Đông Mai bị chọc tức ngã ngửa, nhưng thấy Lưu Tuệ Chi đỏ mắt, trông như kiểu một lời không hợp liền muốn bật khóc nhào lên đánh lộn kia, bà ta hừ một tiếng: "Tui thề, không phải tui làm, nếu mà là tui biểu người đến xưởng thực phẩm phá vụ này, về sau tui không cưới được con dâu tốt!"

Bà ta thề câu này không hề chột dạ tí nào, vì bà ta thiệt là cái gì cũng chưa làm, nhiều lắm chính là khi nói chuyện với người khác thì nói nhà bác cả vì trèo cành cao mà không biết xấu hổ, ngay cả cháu nội cũng có thể dâng ra ngoài thôi.

Thấy bà ta đã thề, lúc này Lưu Tuệ Chi mới tin. Nếu không phải nó làm, vậy là đứa nào làm?

Lưu Tuệ Chi nóng nảy: "Ba, việc này phải giải thích rõ ràng với nhà gái nha, chứ không là vợ của Nhược Thư bay mất!"

Bà ta gấp đến dậm chân, nhìn thấy Giang Cảnh Du ở kế bên, mừng cực, bổ nhào tới ôm bả vai cô: "Cảnh Du, việc này con phải giúp đỡ anh họ con, tìm ra cái đứa phá hư chuyện kia, để cho nhà chị dâu tương lai của con tin tưởng bọn bác. Con đi làm ở huyện thành mà, chắc chắn có nhân mạch đúng không? Con giúp bác với, bác cả nhớ ân tình của con suốt đời!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK