• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại bệnh viện, Lư Nhược Nam mới kịp phản ứng lại, nắm cổ áo Giang Hoàn chất vấn: "Hả? Đây là đối tượng cậu giới thiệu cho tôi? Có xe có nhà, lương mỗi năm một triệu, tốt nghiệp đại học Bắc Kinh?"

Giang Hoàn nào biết Chung Niệm không còn độc thân, lại còn quen với một tên khốn: "Chị gái... nghe em giải thích..."

Lư Nhược Nam từng bước áp sát: "Hả? Nói như thế nào? Nói đó là sếp của cậu, còn thích tôi như vậy?"

Giang Hoàn ấp úng không nói ra được lý do.

Lư Nhược Nam từ bỏ, thở dài một hơi, thay vào đó vỗ vai Nhậm Xuyên: "Thôi, tôi không cần tổng tài, em trai, đồng nghiệp mà cậu nhắc tới trước đây thì sao? Gặp được không?"

Nhậm Xuyên cứng họng: "Ừm... cậu ấy... không tiện."

Lư Nhược Nam than ôi một tiếng: "Nam chưa kết hôn nữ chưa gả, có cái gì không tiện gặp mặt trực tiếp."

"Cậu ta xuất gia rồi!" - Nhậm Xuyên vội vàng tìm một cái cớ, "Khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo cuộc đời, tu Phật rồi."


Lư Nhược Nam biểu tình khổ sở, vừa nói vừa gào khóc: "Oa, oa, oa! Mệnh của tôi sao lại khổ như vậy-!"

Một tiếng này của cô kinh động không ít người, y tá chỉ vào cô và nói với thanh niên bên cạnh: "Tìm Lư Nhược Nam? Kia đúng không?"

Người thanh niên đeo kính, ngoan ngoãn biết điều, trên tay cầm một giỏ trái cây và bình giữ nhiệt, nhìn thấy Lư Nhược Nam, vô cùng phấn khích đi tới: "Nhược Nam-!"

Lư Nhược Nam giống như nhìn thấy thú dữ, co cẳng bỏ chạy: "Đừng tới đây-!"

Một người đuổi, một người chạy, bệnh nhân trong hành lang đều nhìn sang, Nhậm Xuyên chưa thấy cô gái ếch chật vật như vậy bao giờ, vừa muốn bật cười, thì nghe thấy y tá nói: "Tìm Nhậm Xuyên? Kia đúng không?"

Nhậm Xuyên vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Đặng Lương mặc đồ tây đứng ở cửa thang máy, còn có con gái bên cạnh, anh giống như nhìn thấy quỷ, co cẳng bỏ chạy.

Đặng Lương vừa muốn gọi: "Nhậm-!"

Còn một chữ tổng chưa nói ra, Nhậm Xuyên đã phanh chân lại: "Khoan đã-!"

Nhậm Xuyên thở dài, mở cửa phòng bệnh: "Vào phòng rồi nói."

Đặng Lương như nhặt được Thượng Phương bảo kiếm, nếp nhăn trên mặt đều tỏa ra ý cười, bước nhanh tới: "Nhậm-"

Nhậm Xuyên không thể để cho ông ta gọi ra hai chữ "Nhậm tổng", anh nắm lấy tay Đặng Lương: "Gọi tôi Xuyên Nhi là được."

Sao có thể gọi là Xuyên Nhi được, này không phải là rối loạn quan hệ sao, Đặng Lương ấp úng: "Nhậm-"

"Ôi, chú lịch sự với tôi làm gì." - Nhậm Xuyên dùng sức bắt tay ông ta, trên mặt mang theo nụ cười nửa thật nửa đùa, "Hả?"

Đặng Lương run sợ trong lòng, thăm dò gọi thử một tiếng: "...Xuyên Nhi?"

"Đây!" - Nhậm Xuyên nhiệt tình ôm lấy vai ông, "Đi, vào phòng rồi nói chuyện."

Giang Hoàn nhìn dáng vẻ quái dị của bọn họ, lại nhìn Đặng Lương cao lớn mặc âu phục, phía sau còn có hai vệ sĩ, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên một tiếng sét bổ xuống giữa trời quang, hỏng rồi! Đây là đòi nợ tận cửa!

Hắn gọi Nhậm Xuyên: "Xuyên Nhi!"

Nhậm Xuyên quay đầu lại, Giang Hoàn ấp a ấp úng: "Cậu... không có chuyện gì chứ?"

Nhậm Xuyên cười cười, vỗ vai Đặng Lương ba cái: "Sao có chuyện gì được, đợi lát nữa tìm anh đi ăn cơm tối."

Giang Hoàn đột nhiên hiểu ra, đây là ám hiệu của Nhậm Xuyên, vỗ vai ba cái có nghĩa là ba mươi phút nữa phải đi vào cứu anh!

Hắn xiết chặt nắm đấm, nói lớn với Nhậm Xuyên: "Yên tâm! Có anh đây!"

Nhậm Xuyên không hiểu tại sao Giang Hoàn đột nhiên nói như thế, dẫn Đặng Lương và mấy người vào phòng, cửa vừa đóng lại, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh như băng.

Đặng Lương còn tưởng rằng mình tâm đầu ý hợp với Nhậm Xuyên, đưa giỏ trái cây lên trước: "Theo yêu cầu của cậu, táo không vỏ, quýt không chua, chà là đỏ không hạt, chuối tiêu to hay nhỏ cũng không, còn có dị ứng với thanh long trắng, chỉ có thể mua thanh long tím, tốt nhất cắt thành từng miếng rồi xếp đối xứng trong hộp với một bộ dao nĩa. "

Nhậm Xuyên vuốt tóc, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, châm thuốc, trong làn khói trắng dày đặc một đôi mắt sắc bén liếc về phía Đặng Lương: "Nói chuyện trước đi."

Đặng Lương bắt gặp ánh mắt của anh, vô cớ giật mình trong lòng, run rẩy ngồi xuống, thành thật nói ra yêu cầu của mình.

Ông dựa vào mỏ đồng mà lập nghiệp, gần đây giá cả mặt hàng số lượng lớn như đồng có biến động trên thị trường, giá lao dốc, chuỗi vốn ban đầu đột ngột bị phá vỡ, lỗ một khoản lớn, không phải ai cũng có thể bù đắp được, ông đến mong Nhậm Xuyên giúp đỡ, cứu ra từ trong nước lửa.

Nhậm Xuyên nghe xong liền biết trong lời nói có chỗ bất lợi, chuỗi vốn đứt đoạn, thì có thể âm thầm cho vay, quan trọng là độ uy tín, Đặng Lương không phải tìm tiền mà là tìm nhãn hàng khoa học kỹ thuật Hắc Thạch.

Đặng Lương sốt ruột nói: "Cậu tin tôi đi, trong vòng hai năm, chỉ cần hai năm, lãi suất hàng năm có thể đạt đến con số này, cậu nhất định sẽ có lãi không lỗ."

Nhậm Xuyên nhả đợt khói cuối cùng, nhìn ông bằng ánh mắt bất lực: "Đặng tổng, chú cũng thấy đấy, hiện giờ tôi đang nằm viện với căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không còn lâu nữa là chết, vốn lưu động lớn như vậy thực sự tôi không thể nói một câu là có thể định đoạt. "

Đặng Lương lập tức sốt sắng kéo con gái đến trước giường bệnh: "Nhậm tổng, cậu suy nghĩ thêm, Viên Viên tới đây, tỏ thành ý với Nhậm tổng."

Con gái của Đặng Lương soạt một tiếng đã cởi áo khoác của mình ra, bên trong chỉ mặc một bộ bikini, Nhậm Xuyên chửi thề một tiếng, không ngờ trò đùa của mình lại trở thành sự thật.

Cô gái soạt soạt cởi hết quần áo, ôm ngực tiến tới trước mặt Nhậm Xuyên, Nhậm Xuyên bị ép đến mức gần như không có chỗ né, leo lên giường bệnh, cô gái kia cũng chen lên giường. Nhậm Xuyên dùng chăn che ngực lại: "Các người..."

Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá mở, Giang Hoàn ôm ghế trong tay giơ lên, hét: "Tôi đến đây-!"

Đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng, cằm của Giang Hoàn suýt nữa bị dọa rớt xuống đất: "Đậu má?"

"Cút ngay!" - Nhậm Xuyên triệt để tức giận, anh không nói chuyện bên ngoài, là vì không muốn Giang Hoàn nhìn thấy tất cả những thứ này, "Cút hết cho tôi!

Đặng Lương đành phải đưa con gái ra khỏi phòng bệnh, Giang Hoàn ngơ ngác đứng đó, không biết tình hình ra sao.

Trầm mặc một hồi, đầu óc Giang Hoàn đột nhiên thông suốt, không thể tin mà nói: "Mấy tên đòi nợ kia ép cậu bán thân?!"

Nhậm Xuyên: "..."

Bán thân thì bán thân đi, Nhậm Xuyên cũng không giải thích, trước tiên cùng Giang Hoàn đi ăn cơm tối, rồi trở lại phòng bệnh lấy IPAD ra đọc mail.

Nhưng dạ dày của anh có chút không ổn, chỉ nửa tiếng sau, Nhậm Xuyên đã đau đến vã mồ hôi, tay run run, gọi điện cho Thôi Minh Hạo.

Thôi Minh Hạo kiểm tra một chút thì biết: "Viêm ruột thừa cấp tính, phải mổ."

Nhậm Xuyên nằm trên giường, không ngờ chính mình giả nằm viện còn thật sự phải vào phòng mổ một lần, vẻ mặt có chút buồn bực, "Đệt!"


Giường mổ được đẩy tới, anh khó khăn trèo lên, y tá và bác sĩ vừa đẩy vừa rời đi, lúc này Giang Hoàn trùng hợp mở cửa phòng đối diện, vừa muốn gọi: "Xuyên Nhi, anh bên này có..."


Hắn trơ mắt nhìn một đám y tá và bác sĩ đẩy Nhậm Xuyên đi, những lời còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng, run rẩy, cái gì cũng đều không nói ra được.


Trái tim hắn giống như bị một tảng đá lớn rơi xuống đè lên-


Không còn nhiều thời gian nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK