Trong tòa nhà không có thang máy, hai người đi bộ lên lầu, trong quá trình đi lên lầu, Tần Nhu không ngừng kể cho Trương Hùng nghe về những việc làm của thầy, ví dụ như có công ty đặc biệt từ thủ đô tới để xin thầy chỉ dạy về vấn đề phát triển kinh doanh, bao gồm rất nhiều tạp chí trong nước đều có luận văn học thuật phát biểu của thầy.
Hai người dừng lại ở tầng sáu của tòa nhà chung cư này.
Tần Nhu gõ cánh cửa chống trộm màu xanh kiểu cũ trước mặt cô ấy.
“Đến đây, ai thế?”, bên trong truyền ra một giọng nam trẻ tuổi.
“Anh, là em đây”, Tần Nhu đáp lại với nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt cô ấy lại ngượng ngùng nhìn Trương Hùng, cảm giác này giống như đưa nửa kia về gặp bố mẹ vậy.
Trương Hùng rõ ràng nghe thấy, sau khi Tần Nhu lên tiếng, người trong phòng càng tăng nhanh tốc độ hơn. Khi cửa chống trộm được mở ra, Trương Hùng nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai đang vui mừng nhìn Tần Nhu, ánh mắt đầy phấn khích và ái mộ. Nhưng sau khi thanh niên đó nhìn thấy anh, sự hưng phấn trong mắt lập tức biến mất, đến sắc mặt cũng kém đi rất nhiều.
“Tiểu Nhu, đây là…?”, chàng trai trẻ lập tức hỏi Tần Nhu về danh tính của Trương Hùng, ánh mắt đầy thù địch.
“Là bạn của em, Trương Hùng”, Tần Nhu đỏ mặt giới thiệu: “Trương Hùng, đây là đàn anh của tôi, cũng là con trai của thầy, Khổng Thư”.
“Xin chào”, Trương Hùng chủ động đưa tay ra.
“Ồ”, Khổng Thư nhướng mi, thậm chí còn không thèm nhìn bàn tay đang giơ ra của Trương Hùng, mất hết hứng quay vào trong phòng: “Được rồi, vào đi”.
Trương Hùng cạn lời nhìn chàng trai trẻ trước mặt, hình như anh đâu có chọc gì anh ta đâu?
Tần Nhu nở nụ cười ái ngại với Trương Hùng, sau đó kéo cổ tay anh đi vào trong phòng.
Trương Hùng thấy căn phòng không rộng lắm, chỉ khoảng hơn 60 mét vuông, đồ đạc trong nhà đều đã cũ, trong phòng ngoại trừ Khổng Thư thì không còn ai khác.
“Anh à, thầy đâu?”, Tần Nhu nhìn quanh phòng, khó hiểu hỏi.
“Ông ấy ra ngoài mua đồ rồi, lát nữa sẽ về”, Khổng Thư rót một tách trà cho Tần Nhu, còn về phần Trương Hùng trực tiếp bị anh ta phớt lờ luôn.
Tần Nhu lặng lẽ đưa tách trà trước mặt cô cho Trương Hùng.
“Đúng rồi, Tiểu Nhu, em còn nhớ khu bất chung cư mà lần trước chúng ta nhìn thấy không? Gần đây anh nghiên cứu rất nhiều tài liệu, gần như có thể chắc chắn, khu chung cư đó nhất định sẽ được phát triển trở lại, và các cửa hàng xung quanh đó đều là sự lựa chọn tốt”, Khổng Thư lấy ra chiếc máy tính bảng, ngồi cạnh Tần Nhu, không ngừng vuốt tay trên màn hình: “Còn có cổ phiếu 08752X, cũng rất đáng để mua. Gần đây đà phát triển rất tốt, tương lai sẽ rất đáng mong chờ”.
“Để em xem nào”, Tần Nhu cầm lấy máy tính bảng, ánh mắt quét qua màn hình, lúc thì tỏ ra rất vui mừng, lúc thì lại rất khó hiểu.
Sau khi xem một lúc, Tần Nhu nhìn Trương Hùng: “Trương Hùng, anh thấy sao, khu chung cư dang dở này đã không được khởi công trong một năm, nhưng gần đây có rất nhiều tin tức rằng nó sẽ được tái phát triển, còn có cổ phiếu này nữa."
Trương Hùng nhìn màn hình máy tính bảng, bên trên dày đặc tin tức cùng với các tư liệu và phỏng đoán, toàn bộ đều do Khổng Thư viết ra.
Trương Hùng chỉ liếc nhìn một cái sau đó lắc đầu: “Không ổn, khu này tôi đã nhìn qua hai lần, sắp khai phá lại là thật, tuy nhiên cho rằng khai phá xong, những cửa hàng xung quanh cũng không có tiền đồ phát triển. Cô mua lại, ít nhất phải chờ 3 đến 5 năm mới có thể tăng giá. Khoảng thời gian này, tiền để mua cửa hàng thà để trong ngân hàng được lãi hơn nhiều. Còn về cổ phiếu này, hoàn toàn chỉ là khuấy động thị trường thôi, cô mà đầu tư tiền vào đó, không quá hai ngày sẽ bị rớt hết”.
“Không biết thì đừng nói linh tinh”, Khổng Thư bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Dự án phát triển chung cư kia nổi tiếng khắp cả nước, còn cổ phiếu này nữa, khi tôi nghiên cứu chuyên ngành quản lý đầu tư đã từng gặp vô số trường hợp như vậy rồi, có 80% cơ hội tăng giá trị”.
Trương Hùng mỉm cười: “Nếu như trên thế giới này đầu tư mà hoàn toàn có thể dựa vào lý thuyết và ví dụ trong sách thì ai nấy cũng giàu to rồi”.
“Anh có ý gì?”, Khổng Thư trợn mắt nhìn Trương Hùng.
“Ý tôi là, người xuất bản sách, anh thấy người ta đầu tư phát tài chưa?”, Trương Hùng cười khinh một tiếng: “Lý thuyết chỉ là lý thuyết, thực hành thật sự và lý thuyết là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau. Khi anh hoàn thành một hạng mục đầu tư anh sẽ phát hiện, những kiến thức mà anh học chỉ là cứt chó mà thôi. Sự tăng trưởng của cổ phiếu nằm trong tay nhà tư bản”.
“Nực cười”, Khổng Thư đập bàn: “Tư bản thì sao chứ, đầu tư vốn dĩ là một canh bạc, tư bản chẳng qua cũng chỉ là vận may tốt hơn một chút trong canh bạc này mà thôi”.
“Quả nhiên anh chưa từng đầu tư lần nào”, khóe miệng Trương Hùng nhếch lên: “Nếu không anh sẽ không thể nói ra những lời ngây thơ như vậy được, chi bằng chúng ta cược một ván, thế nào?”
“Cược thì cược, cược cái gì?”, Khổng Thư nhìn chằm chằm Trương Hùng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, bây giờ anh ta cảm thấy, người đàn ông trước mặt này đang chà đạp kiến thức của mình trong nhiều năm một cách dữ dội, xúc phạm anh ta.
“Cược cổ phiếu mà anh nói, trong vòng 15 phút sẽ không ngừng giảm mạnh, thế nào?”, Trương Hùng nhướng mày.
“Cược thế nào?”
Trương Hùng tùy ý xua tay: “Tùy anh”.
“Được!”, Khổng Thư gật mạnh: “Nếu như tôi thắng, tôi muốn anh cả đời này không được gặp Tiểu Nhu!”
“Này anh!”, Tần Nhu trợn tròn mắt, định lên tiếng nhưng bị Trương Hùng ngăn lại.
“Được, nhưng nếu anh thua thì sao?”
“Tùy anh xử lý”.
“Ok!”, Trương Hùng giơ tay với Khổng Thư, sau đó lấy điện thoại ra gọi đi.
Sau khi đầu dây bên kia nhận điện thoại, Trương Hùng đặc biệt mở loa lên, để cho Khổng Thư và Tần Nhu đều có thể nghe được âm thanh bên trong.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?”
“Mua cổ phiếu cho tôi, mã là 08752X, chỉ cần mua 3 triệu”.
“Được”, người ở đầu bên kia trả lời, sau đó, cả ba người đều có thể nghe thấy âm thanh gõ bàn phím từ loa của điện thoại di động, sau khoảng mười giây, người ở đầu bên kia điện thoại lại nói: “Đại ca, anh không nhầm đấy chứ, cổ phiếu này hoàn toàn là một cái bẫy, tôi bảo đảm, chúng ta hoàn toàn không thể mua được 3 triệu, nhiều nhất là lúc mua được 1 triệu, cổ phiếu này sẽ giảm xuống mức cực hạn, sau đó tất cả tiền của chúng ta sẽ bị mắc kẹt”.
Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, Khổng Thư khinh thường bĩu môi: “Giả bộ, tiếp tục giả bộ đi”.
Trương Hùng khẽ mỉm cười, nói vào điện thoại: “Cứ mua là được”.
“Được”.
Cúp điện thoại, Trương Hùng dựa lưng vào ghế sofa.
"Buổi biểu diễn kết thúc rồi sao?", Khổng Thư cười lạnh một tiếng: "Anh biết cổ phiếu này giá bao nhiêu không, ba triệu sao? Đối với cổ phiếu này mà nói, chỉ là một giọt nước trong thùng!"
"Làm thế nào để anh xác định giá trị của một cổ phiếu? Anh học nó từ một cuốn sách?", Trương Hùng nhướng mày: "Sách sẽ chỉ dạy cho anh kiến thức, không phải sự quỷ quyệt của con người, cũng không dạy cho anh những thủ thuật trong lĩnh vực kinh tế. Tất cả những thứ viết trong sách thì ai nấy cũng có thể đọc được. Anh phải biết rằng, về phương diện đầu tư, kinh nghiệm quan trọng hơn lý thuyết nhiều”.