An Kha Đình đứng chụp ảnh, cười nói suốt mấy tiếng đồng hồ, hai chân và cơ miệng cậu mỏi nhừ. Thật sự mà nói, trong sự nghiệp của cậu, đây là lần đầu tiên phải đứng và nói nhiều như vậy.
1000 chai nước rửa bát thế mà đã bán sạch chỉ sau 6 tiếng đồng hồ, một con số mà ngay cả người sáng lập thương hiệu, một ông chú có gu thẩm mỹ tệ hại nào đó cũng không thể tin được!
An Kha Đình mặc áo khoác dày, đeo khẩu trang, mệt mỏi bước lên xe ô tô. Cậu chưa ăn tối nhưng bây giờ chưa muốn ăn cho lắm, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Nằm ngả người trên ghế của xe ô tô, đang lim dim thì đột nhiên chuông điện thoại rung. An Kha Đình hé mắt thấy tên người gọi, cậu mệt mỏi nghe máy.
"Alo, tôi đây!"
Lâm Uy Trạch bên kia nghe thấy giọng cậu hơi khàn, lo lắng hỏi: "Cậu mệt hả?"
An Kha Đình không thèm nói dối: "Ừm, mệt lắm, hai chân đau nhức, miệng cũng mỏi."
Lâm Uy Trạch: "Cậu ăn tối chưa, sắp về nhà chưa?"
An Kha Đình nghiêng đầu nhìn cảnh đêm thành phố xa dần qua cửa kính ô tô. Tuyết rơi lả tả. Đêm nay sẽ lạnh đây!
"Tôi đang trên đường về nhà rồi, còn anh?"
"Tôi tan làm rồi, vừa mới lên phòng."
Cả hai người đều nói chuyện rất nhẹ, sau đó An Kha Đình lại ngủ trước mất tiêu, Lâm Uy Trạch cứ thế nghe tiếng thở đều đều của cậu qua điện thoại.
Xe chạy thêm một đoạn đường nữa là đến khu nhà An Kha Đình ở, Thương Diệp khẽ đánh thức cậu. An Kha Đình dụi dụi mắt, bước xuống xe. Bây giờ cậu mới để ý đến điện thoại của mình, từ nãy đến giờ Lâm Uy Trạch không cúp máy, cứ thế mà lặng lẽ ở bên cạnh cậu.
An Kha Đình vừa đi vừa gọi anh: "Này, sao anh không tắt điện thoại đi?"
Nhưng điều làm cậu bất ngờ hơn cả là, cậu vừa nói khỏi mồm thì nghe thấy tiếng Lâm Uy Trạch trả lời rất rõ ràng, ở ngay bên cạnh.
"Vì tôi muốn đợi cậu."
An Kha Đình kinh ngạc ngước mắt lên, cậu thấy Lâm Uy Trạch đứng trước cổng nhà mình. Anh đeo khẩu trang, khăn quàng cổ, đội mũ len và mặc áo khoác dày, đôi mắt cong cong nhìn cậu cười dịu dàng.
Tuyết rơi hòa lẫn ánh đèn đường vẽ nên một cảnh sắc tuyệt đẹp, An Kha Đình cứ thế ngẩn ngơ đứng nhìn.
Lâm Uy Trạch tiến lên mấy bước, tay phủi đi những bông tuyết đang vờn trên mái tóc cậu, hỏi: "Không lạnh à, vào nhà thôi."
Lâm Uy Trạch kéo An Kha Đình đi, tay cậu mở khóa cửa nhưng hồn thì đã treo ngược cành cây.
Vào nhà ấm áp hơn một chút thì An Kha Đình mới bừng tỉnh, hỏi Lâm Uy Trạch: "Sao anh bảo anh vừa đóng phim xong mà?"
Lâm Uy Trạch thay dép: "Tôi hoàn thành cảnh quay sớm nên lái xe đến đây."
"Anh đỗ xe ở đâu rồi?"
"Vì không có người ra xác nhận nên tôi không thể đi xe vào trong này, đành gửi ở bên ngoài rồi đi bộ vào."
An Kha Đình trách anh: "Lần sau nếu quay muộn quá thì không cần đến, còn nếu đến thì nhất định phải gọi điện cho tôi đấy!"
Lâm Uy Trạch: "Ừ, tôi biết rồi! Còn có cái này, tôi đoán cậu quay muộn như vậy chưa ăn tối nên đã mua mang đến. Còn nóng đó!"
Lâm Uy Trạch lúc này mở áo khoác, lôi cái túi trong lòng mình ra.
Anh mua cho An Kha Đình bánh ngô chiên, vì giữ ấm lâu nên còn nóng giòn. An Kha Đình chợt thấy sống mũi cay cay.
Bánh ngô chiên đầy dầu mỡ nhưng anh lại bọc trong áo khoác của mình để nó không bị nguội.
"Anh không cần phải làm như thế đâu!"
Cậu chớp chớp mắt, quay mặt đi.
Lâm Uy Trạch thấy cậu là lạ, anh muốn hỏi nhưng sợ cậu không vui, nghiêng người nhìn mặt cậu. Thấy giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt An Kha Đình, Lâm Uy Trạch hốt hoảng: "Tôi làm sai điều gì à? Cậu đừng khóc, cậu không thích ăn bánh ngô phải không, tôi không biết! Cậu đừng khóc, là lỗi của tôi!"
Được dỗ dành, nước mắt An Kha Đình cứ thế thi nhau chảy xuống. Cậu vừa khóc vừa nói: "Tôi không trách anh, chỉ là tôi mệt thôi!"
An Kha Đình khóc hết, để nước mắt cuốn trôi cả sự mệt mỏi, tủi thân. Đến khi bình tĩnh lại, cậu lại thấy có hơi mất mặt.
"Này, anh hãy quên chuyện ban nãy đi nhé!"
Lâm Uy Trạch làm sao mà quên được, người mình thích khóc trước mặt mình, sẽ còn rất đau lòng là đằng khác. Thế nhưng vì để cậu vui nên anh đồng ý.
Lâm Uy Trạch mở túi bánh ngô ra, lấy một cái đưa cho cậu. An Kha Đình cảm ơn rồi nhận lấy, cứ thế ăn hết liền tù tì 3 cái.
Lâm Uy Trạch ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn, chóp mũi vẫn còn ửng hồng, mắt vẫn còn đỏ, bộ dạng trông vừa đáng yêu vừa đáng thương. Đợi cậu ăn xong rồi, anh lại hô biến, lấy trong túi áo khoác ra một món đồ.
"Tặng cậu quà Giáng sinh, chút nữa tôi về mới được mở ra đó!"
An Kha Đình lúc này mới chợt nhớ ra túi quà mình mua tặng Lâm Uy Trạch, may là lúc xuống xe, Thương Diệp đã nhét vào tay cậu rồi.
"Cảm ơn anh, tôi cũng có quà tặng anh nè!"
Tặng quà qua lại cho nhau xong thì cũng đã gần 11 rưỡi, sáng mai Lâm Uy Trạch còn có cảnh quay, An Kha Đình định bảo anh ở lại ngủ sáng mai về, thế nhưng Lâm Uy Trạch đã đứng dậy, anh sợ mai về thì không kịp.
An Kha Đình tiễn anh ra tận cổng khu nhà, trước khi lên xe, đột nhiên anh quay lại nói với cậu: "Ngày mai cậu sẽ có một bất ngờ."
1000 chai nước rửa bát thế mà đã bán sạch chỉ sau 6 tiếng đồng hồ, một con số mà ngay cả người sáng lập thương hiệu, một ông chú có gu thẩm mỹ tệ hại nào đó cũng không thể tin được!
An Kha Đình mặc áo khoác dày, đeo khẩu trang, mệt mỏi bước lên xe ô tô. Cậu chưa ăn tối nhưng bây giờ chưa muốn ăn cho lắm, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Nằm ngả người trên ghế của xe ô tô, đang lim dim thì đột nhiên chuông điện thoại rung. An Kha Đình hé mắt thấy tên người gọi, cậu mệt mỏi nghe máy.
"Alo, tôi đây!"
Lâm Uy Trạch bên kia nghe thấy giọng cậu hơi khàn, lo lắng hỏi: "Cậu mệt hả?"
An Kha Đình không thèm nói dối: "Ừm, mệt lắm, hai chân đau nhức, miệng cũng mỏi."
Lâm Uy Trạch: "Cậu ăn tối chưa, sắp về nhà chưa?"
An Kha Đình nghiêng đầu nhìn cảnh đêm thành phố xa dần qua cửa kính ô tô. Tuyết rơi lả tả. Đêm nay sẽ lạnh đây!
"Tôi đang trên đường về nhà rồi, còn anh?"
"Tôi tan làm rồi, vừa mới lên phòng."
Cả hai người đều nói chuyện rất nhẹ, sau đó An Kha Đình lại ngủ trước mất tiêu, Lâm Uy Trạch cứ thế nghe tiếng thở đều đều của cậu qua điện thoại.
Xe chạy thêm một đoạn đường nữa là đến khu nhà An Kha Đình ở, Thương Diệp khẽ đánh thức cậu. An Kha Đình dụi dụi mắt, bước xuống xe. Bây giờ cậu mới để ý đến điện thoại của mình, từ nãy đến giờ Lâm Uy Trạch không cúp máy, cứ thế mà lặng lẽ ở bên cạnh cậu.
An Kha Đình vừa đi vừa gọi anh: "Này, sao anh không tắt điện thoại đi?"
Nhưng điều làm cậu bất ngờ hơn cả là, cậu vừa nói khỏi mồm thì nghe thấy tiếng Lâm Uy Trạch trả lời rất rõ ràng, ở ngay bên cạnh.
"Vì tôi muốn đợi cậu."
An Kha Đình kinh ngạc ngước mắt lên, cậu thấy Lâm Uy Trạch đứng trước cổng nhà mình. Anh đeo khẩu trang, khăn quàng cổ, đội mũ len và mặc áo khoác dày, đôi mắt cong cong nhìn cậu cười dịu dàng.
Tuyết rơi hòa lẫn ánh đèn đường vẽ nên một cảnh sắc tuyệt đẹp, An Kha Đình cứ thế ngẩn ngơ đứng nhìn.
Lâm Uy Trạch tiến lên mấy bước, tay phủi đi những bông tuyết đang vờn trên mái tóc cậu, hỏi: "Không lạnh à, vào nhà thôi."
Lâm Uy Trạch kéo An Kha Đình đi, tay cậu mở khóa cửa nhưng hồn thì đã treo ngược cành cây.
Vào nhà ấm áp hơn một chút thì An Kha Đình mới bừng tỉnh, hỏi Lâm Uy Trạch: "Sao anh bảo anh vừa đóng phim xong mà?"
Lâm Uy Trạch thay dép: "Tôi hoàn thành cảnh quay sớm nên lái xe đến đây."
"Anh đỗ xe ở đâu rồi?"
"Vì không có người ra xác nhận nên tôi không thể đi xe vào trong này, đành gửi ở bên ngoài rồi đi bộ vào."
An Kha Đình trách anh: "Lần sau nếu quay muộn quá thì không cần đến, còn nếu đến thì nhất định phải gọi điện cho tôi đấy!"
Lâm Uy Trạch: "Ừ, tôi biết rồi! Còn có cái này, tôi đoán cậu quay muộn như vậy chưa ăn tối nên đã mua mang đến. Còn nóng đó!"
Lâm Uy Trạch lúc này mở áo khoác, lôi cái túi trong lòng mình ra.
Anh mua cho An Kha Đình bánh ngô chiên, vì giữ ấm lâu nên còn nóng giòn. An Kha Đình chợt thấy sống mũi cay cay.
Bánh ngô chiên đầy dầu mỡ nhưng anh lại bọc trong áo khoác của mình để nó không bị nguội.
"Anh không cần phải làm như thế đâu!"
Cậu chớp chớp mắt, quay mặt đi.
Lâm Uy Trạch thấy cậu là lạ, anh muốn hỏi nhưng sợ cậu không vui, nghiêng người nhìn mặt cậu. Thấy giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt An Kha Đình, Lâm Uy Trạch hốt hoảng: "Tôi làm sai điều gì à? Cậu đừng khóc, cậu không thích ăn bánh ngô phải không, tôi không biết! Cậu đừng khóc, là lỗi của tôi!"
Được dỗ dành, nước mắt An Kha Đình cứ thế thi nhau chảy xuống. Cậu vừa khóc vừa nói: "Tôi không trách anh, chỉ là tôi mệt thôi!"
An Kha Đình khóc hết, để nước mắt cuốn trôi cả sự mệt mỏi, tủi thân. Đến khi bình tĩnh lại, cậu lại thấy có hơi mất mặt.
"Này, anh hãy quên chuyện ban nãy đi nhé!"
Lâm Uy Trạch làm sao mà quên được, người mình thích khóc trước mặt mình, sẽ còn rất đau lòng là đằng khác. Thế nhưng vì để cậu vui nên anh đồng ý.
Lâm Uy Trạch mở túi bánh ngô ra, lấy một cái đưa cho cậu. An Kha Đình cảm ơn rồi nhận lấy, cứ thế ăn hết liền tù tì 3 cái.
Lâm Uy Trạch ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn, chóp mũi vẫn còn ửng hồng, mắt vẫn còn đỏ, bộ dạng trông vừa đáng yêu vừa đáng thương. Đợi cậu ăn xong rồi, anh lại hô biến, lấy trong túi áo khoác ra một món đồ.
"Tặng cậu quà Giáng sinh, chút nữa tôi về mới được mở ra đó!"
An Kha Đình lúc này mới chợt nhớ ra túi quà mình mua tặng Lâm Uy Trạch, may là lúc xuống xe, Thương Diệp đã nhét vào tay cậu rồi.
"Cảm ơn anh, tôi cũng có quà tặng anh nè!"
Tặng quà qua lại cho nhau xong thì cũng đã gần 11 rưỡi, sáng mai Lâm Uy Trạch còn có cảnh quay, An Kha Đình định bảo anh ở lại ngủ sáng mai về, thế nhưng Lâm Uy Trạch đã đứng dậy, anh sợ mai về thì không kịp.
An Kha Đình tiễn anh ra tận cổng khu nhà, trước khi lên xe, đột nhiên anh quay lại nói với cậu: "Ngày mai cậu sẽ có một bất ngờ."