“An…”
Cố Hiên nhìn An Chi nằm ngủ trên mặt bàn định đánh thức cô dậy nhưng giây sau đó anh ta lại bất ngờ im lặng không nói gì thêm nữa. Vì khi ấy, Cố Hiên đã bị dáng vẻ lúc ngủ của An Chi thu hút. Anh ta từ từ ngồi xuống bên cạnh cô, lặng lẽ ngắm nhìn cô bằng ánh mắt của một kẻ si tình. Cố Hiên thích thầm An Chi bốn năm, từ lúc cô chia tay với Thẩm Hạo Thần là anh ta đã thích cô rồi. Nhưng thay vì bày tỏ tình cảm, Cố Hiên lại giữ khư khư trong lòng vì anh ta sợ nếu tỏ tình sẽ không còn cơ hội được gặp An Chi nữa. Có những mối quan hệ chỉ dừng ở một mức nào đó là được rồi, nếu cố chấp đi quá xa hơn thì có lẽ sẽ khiến chúng ta hối hận.
Đối với Cố Hiên, An Chi vẫn giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim anh ta, từ bốn năm trước và đến hiện tại vẫn thế. Trong lúc ngắm nhìn cô ngủ, Cố Hiên đã không kiềm chế được cảm xúc của mình mà đưa tay chạm vào má của cô.
“An Chi, anh vẫn luôn thích em như lần đầu tiên anh thích em, tình cảm của anh dành cho em nhiều thế nào chắc em không bao giờ có thể biết được.”
Cố Hiên đã mạnh dạn bày tỏ tình cảm nhưng những lời nói ấy An Chi hoàn toàn không biết.
Vừa dứt lời, Cố Hiên liền có một suy nghĩ bạo dạn. Anh ta cúi người xuống, chủ động đưa môi mình tiến về phía môi của An Chi một cách từ từ chậm rãi, cho đến khi nhẹ nhàng chạm phải môi của cô Cố Hiên liền nhắm mắt lại như một cách để hưởng thụ. Nụ hôn chớp nhoáng có vài giây ấy dù không sâu sắc gì nhưng cũng khiến Cố Hiên hạnh phúc, dù biết chuyện mình làm là không đúng nhưng anh ta vẫn muốn nghe theo con tim mách bảo một lần.
Lát sau, An Chi lơ mơ tỉnh dậy. Cô không hề hay biết gì đến nụ hôn vừa nãy cũng như lời tỏ tình của Cố Hiên.
“Em tỉnh rồi sao?”
Lục An Chi giật mình ngước đôi mắt ngái ngủ của mình nhìn lên thì phát hiện Cố Hiên đang đứng trước mặt. Cô hoảng hốt bật dậy sau đó gấp gáp:
“Giám đốc, anh vẫn chưa về sao?”
“Anh đang tính đi về nhưng thấy chỗ làm của em đèn còn sáng, anh không nghĩ là CM lại có một cô nhân viên mải làm việc mà ngủ quên ở công ty thế này đâu.”
“Em định nghỉ một lát rồi về nhưng ai ngờ lại ngủ quên mất, giờ em thu xếp đồ về đây, giám đốc cũng nên về đi.”
Cố Hiên chủ động giúp An Chi dọn dẹp đồ đạc rồi mỉm cười:
“Cũng muộn rồi, để anh đưa em về.”
“Anh không cần phải làm thế đâu, em có thể tự về được.”
“Nếu em từ chối mong muốn của vị học trưởng này thì anh sẽ buồn lắm đấy.”
Bình thường An Chi rất coi trọng Cố Hiên vì anh ta không chỉ là sếp của cô mà còn từng là học trưởng khiến cô rất ngưỡng mộ nữa.
“Vậy… em làm phiền anh rồi.”
Cuối cùng An Chi vẫn đồng ý đi về chung xe với Cố Hiên, hai người họ cùng nhau rời khỏi công ty. Lúc này Cố Hiên phải đi lấy xe dưới hầm vậy nên anh ta đã nói với An Chi chờ mình ở trước cửa, đợi anh ta lấy xe rồi sẽ chở An Chi về.
Cố Hiên vừa rời đi, An Chi bỗng cảm nhận có gì không đúng lắm. Cô lo lắng nhìn xung quanh, dù có đèn soi sáng nhưng An Chi vẫn cảm thấy ớn người khi ngoài cô ra thì chẳng có một bóng người nào ở đây cả. An Chi cố trấn an bản thân bằng cách lướt điện thoại một chút thế nên cô mới không biết rằng mình đang bị theo dõi.
Từ góc tường tăm tối kia có một bóng người mặc đồ đen, che kín từ đầu đến chân chỉ để lộ hai mắt đang đứng nhìn thẳng về phía An Chi. Ánh mắt người đó trông cực kỳ đáng sợ, sau một vài phút quan sát người đó liền nhanh chóng đi đến tiếp cận An Chi. Nhìn dáng người có thể đoán được đó là một tên đàn ông to lớn, hắn tiếp cận An Chi từ phía sau rồi dùng khăn tẩm thuốc mê bịt chặt lấy mũi và miệng An Chi.
“Ưm… ưm…’
Lục An Chi hoảng hốt giãy giụa, cô làm rơi điện thoại xuống đất, hai tay cố gắng cào cấu vào tay người đàn ông kia. Tuy nhiên nếu đã có ý định bắt cóc thì hắn sẽ không dễ dàng buông tha, hắn ta ghìm chặt An Chi, đến khi thuốc mê ngấm vào cơ thể khiến cô bất tỉnh thì hắn liền nhấc bổng cô lên rồi đưa cô lên xe ô tô.
Lúc xe ô tô của hắn rời đi cũng là lúc Cố Hiên lái xe đến, anh ta có nhìn thoáng qua chiếc xe đang đi phía trước nhưng không phát hiện ra điều gì cả. Cho đến khi không nhìn thấy An Chi đứng trước công ty nữa Cố Hiên mới lo lắng đi tìm cô. Anh ta chạy dọc chạy xuôi tìm cô nhưng không thấy, đến khi gọi điện cho cô thì mới biết điện thoại của cô đang nằm lăn lóc trên mặt đất. Cố Hiên cúi xuống nhặt điện thoại của An Chi, nhìn màn hình điện thoại đã bị vỡ anh ta liền có linh cảm chẳng lành.
“Chẳng lẽ… là chiếc xe đó?”
Cố Hiên không muốn nghĩ đến trường hợp xấu đó nhưng chiếc xe ấy đột nhiên lại xuất hiện trong đầu anh ta, giống như một lời nhắc nhở cho sự biến mất đột ngột của An Chi. Tuy nhiên tất cả mọi thứ chỉ là suy đoán nhưng nếu không phải bắt cóc thì rốt cuộc cô đã đi đâu?
Cùng thời điểm ấy ở biệt thự Thẩm gia.
Thẩm Hạo Thần đang làm việc trong phòng thì bất ngờ ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ, giờ đã là chín rưỡi tối nhưng vẫn chưa thấy An Chi trở về. Bình thường cô chưa bao giờ về muộn như thế cả nên khiến anh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Thẩm Hạo Thần định gọi điện cho An Chi nhưng bất chợt có một số lạ gọi cho anh trước.
“Alo?”
[Anh là Thẩm Hạo Thần của tập đoàn SanFia đúng không?]
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạ của một người đàn ông, dường như hắn cố tình bịt mũi lại khi nói chuyện để giọng thật không bị phát hiện.
“Đúng, anh là ai?”
[Tôi sẽ không vòng vo vậy nên sẽ vào thẳng vấn đề. Mười giờ trưa mai hãy đưa số tiền hai trăm triệu đến địa chỉ tôi gửi, nếu không… vợ của anh e là sẽ có chuyện đấy.]
Thẩm Hạo Thần nổi giận đập mạnh tay xuống mặt bàn, anh gằn giọng:
“Anh đã làm gì An Chi rồi tên khốn?”
[Tôi không nói nhiều, khi nào có tiền tôi sẽ thả người, nhưng nếu anh dám báo cảnh sát… tôi không nghĩ là tôi sẽ tha cho cô vợ xinh đẹp của anh đâu.]
“Nếu mày dám động đến một cọng tóc của cô ấy thì mày đừng trách tao.”
Tút.
Vài phút sau, Thẩm Hạo Thần đã nhận được tin nhắn mà gửi đến. Tin nhắn không chỉ riêng địa chỉ nhận tiền mà còn kèm thêm bức ảnh An Chi bị trói nữa. Khi nhìn thấy bức ảnh ấy, Thẩm Hạo Thần vừa tức vừa sợ, anh siết chặt lấy điện thoại rồi lẩm bẩm tên cô trong miệng:
“An Chi…”
Thẩm Hạo Thần nằm tựa vào ghế, anh đau đầu suy nghĩ cách để An Chi bình an vô sự nhưng càng nghĩ càng rối. Bởi vì anh rất lo lắng cho cô nên không thể nào tập trung được.
Rầm!
“Khốn kiếp!”
Thẩm Hạo Thần nổi giận đá văng ghế ra xa, anh không thể cứ ngồi yên thế này được nữa. Dù có phải lục tung mọi ngóc ngách thì anh cũng phải tìm được cô, nhất định phải cứu cô trước khi tên bắt cóc kia giở trò.
Lúc Hạo Thần vừa ra khỏi cửa nhà đột nhiên nhận được điện thoại từ An Chi. Anh hốt hoảng bắt máy ngay nhưng đầu dây bên kia lại không phải là cô mà là Cố Hiên.
[Thẩm Hạo Thần, tôi là Cố Hiên đây. Hình như… An Chi đã bị bắt cóc. Tôi không biết suy nghĩ đó là đúng hay không nhưng…]
Thẩm Hạo Thần bình tĩnh đáp:
“Chúng ta gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn bàn với anh.”