• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại Kiều Xảo ở trong túi rung lên một chút.

Nàng cũng không có chú ý, vì đối với nàng mà nói thì tin nhắn hữu ích gửi đến trong điện thoại thì hoặc là của Tạ Nguyên Nghi hoặc là Lục Đào. Nếu như Lục Đào có chuyện gấp sẽ trực tiếp gọi điện thoại, mà Tạ Nguyên Nghi thì ở ngay bên cạnh nàng, cho nên Kiều Xảo vẫn hăng hái mà nghe hai lão tiền bối cãi nhau.

Cho nên nàng đã thành công bỏ lỡ một trận cuồng hoan trên weibo, ngay cả đại danh của mình đều đọng trên hotsearch đầu tiên cũng không biết. Không chỉ có không biết mà còn cười ngây ngốc trước bàn ăn chờ đồ ăn đem lên.

Tạ Nguyên Nghi thấy dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra của Kiều Xảo thì trái tim vốn đang thấp thỏm cũng đã bình tĩnh lại, sắc mặt không đổi mà cùng mọi người trêu ghẹo nói chuyện phiếm.

Hai đương sự không lo, nhưng hai người đại diện đã không thể bình tĩnh được nữa rồi.

Trương Hải Phong bị Tạ Nguyên Nghi chọc cho tức giận đến té ngửa, người này đều chạy đến Tuyết Sơn rồi còn có bản lĩnh đổi chuyện từ không tới có, rất sợ hắn việc ít quá đến hoảng hay gì?

Nhưng hắn cũng không biết cô đang ghi hình có tiện nghe điện thoại hay không, hai hàm răng của Trương Hải Phong kêu lên ken két, miễn cưỡng nhấn loạn xạ trên màn hình điện thoại, gửi một tin nhắn wechat qua.

Điện thoại Tạ Nguyên Nghi vang lên hai tiếng.

Trương Hải Phong: [Em có thể yên tĩnh một chút không? Công ty đang chuẩn bị xào chuyện xấu của Kiều Xảo với nam chính trong bộ phim mới đây, bây giờ em đăng cái này lên, quyết tâm muốn đạp anh vào trong bễ gió à?]

Tạ Nguyên Nghi mặt không đổi sắc: [Đăng mấy bức ảnh thôi mà.] Nhưng khi cô chuẩn bị gửi đi thì thêm vào một câu: [Xào CP của hai đứa em không phải càng có nhiệt độ hơn sao?]

Trương Hải Phong phun một miệng nước trà ra ngoài: [Có ý gì, xem trọng rồi hả?]


Ánh mắt Tạ Nguyên Nghi phút chốc sâu sắc hơn, ngón tay chần chờ nửa ngày, nhẹ nhàng gõ lên màn hình, nhanh chóng gõ ra một dòng nói: [Không thể nào, em xem em ấy là em gái]

Khóe miệng Trương Hải Phong co rút lại, có quỷ mới biết tình nghĩa chị em cùng ăn cùng ngủ của em và Kiều Xảo thuần khiết cỡ nào.

"Em cứ lừa mình dối người đi" Trương Hải Phong xét thấy cô đang ghi hình nên cũng lười phản bác lại cô, hắn chuyển ánh mắt, thở dài nhận mệnh chạy đi quan hệ xã hội.

Tạ Nguyên Nghi mở weibo lên, toàn bộ nổ tung như trong dự kiến. Vì cô chủ động phát đường nên siêu thoại CP #Tạ Kiều# vốn đang đứng thứ năm bỗng nhảy lên đứng thứ hai, nhóm fan CP đều hạnh phúc đến chết đi sống lại, trong màn hình vô số fan bấm like, đăng bình luận, thoáng chốc đã đem hashtag #Tạ Nguyên Nghi Kiều Xảo ảnh chụp chung# đưa lên hạng nhất hotsearch.

Lúc này Kiều Xảo hai tai không nghe thấy chuyện trên mạng đang vô cùng chăm chú thảo luận thực đơn với hai vị tiền bối.

"Quạ trong thiên hạ đều màu đen (*) cũng chỉ bay lên trời, đến cả nhà hàng của khu du lịch cũng "đen" như thế" Bành Trình cau mày, thực đơn tổng cộng không có bao nhiêu trang, mà món nào cũng đắt đến kinh ngạc.

(*) Quạ trong thiên hạ đều màu đen, bất kể ở nơi nào thì người xấu vẫn là người xấu, người xấu đều xấu giống nhau. Ý nghĩa là nói nhà hàng lợi dụng là địa điểm du lịch để hét giá.

"Ôi, một dĩa cải xanh cũng đắt như thế à" Từ Thao lại gần vừa nhìn qua cũng không đành lòng mà líu lưỡi.

Thật ra rất nhiều người đều tự đem theo đồ ăn vặt hay lương khô nên chỉ gọi cơm tẻ, một thố canh và một dĩa đồ xào lớn. Mọi người lấy đồ ăn ra, ăn trước một chút cơm tẻ rồi lại ăn đồ vặt mình đem theo.

Thắng cảnh điều kiện có hạn, cơm nước không tính là phong phú. Bất quá có nhiều người nên náo nhiệt, cộng thêm Tuyết Sơn vây quanh ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh đến mức như dùng vệt sáng bôi lên, cảnh sắc hết sức mê người, mọi người vì cảnh đẹp này mà trong phòng ăn khí thế ngất trời, đến cả cơm trắng rau dưa cũng ăn ra được đầy mùi vị. Truyện Teen Hay

"Đây, mọi người nếm thử xem" Tạ Nguyên Nghi đã sớm chuẩn bị đem theo một túi bánh quy, sau khi ăn cơm xong thì chia cho mọi người.

Kiều Xảo nhận lấy bánh quy để vào trong miệng khẽ cắn. Hương vị không tệ, chỉ là có hơi khét, ngược lại chèn ép vị sữa không lan ra được.

"Nhiều dầu quá, lần sau không mua bánh quy này nữa" Tạ Nguyên Nghi cắn một ngụm cũng nhíu mày, vẫn là bánh quy mèo con Kiều Xảo làm ăn ngon hơn.

Tìm hiểu được sự hùng vĩ của Tuyết Sơn xong thì mọi người xuống núi, đến nơi đã là buổi chiều. Ánh nắng dịu dàng trải trên mặt đất một tấm chăn màu vàng, ấm áp bao lấy cơ thể.

Đúng là thời điểm thích hợp để chèo thuyền ở hồ Nhĩ Hải.

Hồ Nhĩ Hải nằm ở phía Đông của cổ thành, là hồ nước ngọt lớn thứ hai ở Vân Nam, vì hình dạng giống với tai người nên được gọi là Nhĩ Hải. Ánh nắng hoàng hôn, chèo thuyền trên biển, ảnh ngược núi Thương Sơn rọi xuống nước, tạo nên một bức tranh thủy mặc màu vàng, khi có thuyền nhỏ bơi qua để lại từng đợt sóng gợn, làm cho bức tranh sinh động như thật.

"Đẹp quá, nếu có thể ở đây luôn thì tốt rồi" Tạ Nguyên Nghi phát ra cảm thán tự tận đáy lòng. Nơi sơn thủy này thật đẹp, cứ như không giống ở nhân gian, trên đầu là bầu trời xanh, như nóc nhà thiên đường.

Kiều Xảo lẳng lặng chèo thuyền. Đúng vậy, nếu có thể vẫn luôn ở cùng nữ thần thì tốt rồi.

Bốn người một chiếc thuyền nhỏ, hai lão tiền bối mới vừa xuống chân núi nên có hơi mệt, chỉ ngồi tựa vào thành thuyền nói chuyện, câu được câu không vung mái chéo. Dù sao đây cũng là chơi thuyền chứ không phải thi đấu đua thuyền, chậm một chút thì cứ chậm thôi. Phong cảnh tốt như vậy, không gấp.

"Khi cháu còn bé, ông bà nội cũng thường dẫn cháu ra sông chèo thuyền. Ở đầu ngõ quê cháu có một con sông, một bên là ruộng rau, một bên là núi cao, trên sông còn thường có gà con và vịt con bơi tới bơi lui" Thấy hai lão tiền bối nhắc tới hồi còn trẻ, Kiều Xảo cũng nhịn không được nhớ lại chuyện khi bé.

Gương mặt mang theo vẻ trầm tĩnh của Tạ Nguyên Nghi mỉm cười: "Lúc nhỏ em rất vui vẻ" Chỉ là cô chưa bao giờ nghe Kiều Xảo nói đến ba mẹ của mình, Tạ Nguyên Nghi có chút tò mò nhưng cũng không tiện hỏi đến.

"Đúng vậy, mỗi ngày đều leo cây mò cá, giống như đứa nhỏ hoang dã vậy" Kiều Xảo nhớ lại "sự tích quanh vinh" khi còn bé của mình, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Ngược lại là khán giả giống như phát hiện một đại lục mới.

"Không ngờ người thoạt nhìn tao nhã lẳng lặng như Kiều Xảo mà hồi nhỏ cũng sẽ leo cây xuống sông, hình tượng này đúng là dễ thương chết đi được"

"Lúc Kiều Xảo nói những lời này sao không chèn ảnh nữ hán tử hồi nhỏ của cô ấy ở bên cạnh chứ? Hậu kỳ kém quá!"

"A a a tôi cũng muốn cùng tiểu Kiều mò cá nha QAQ"

Từ Thao vơ mái chéo: "Này thì có là gì, hai bác khi còn bé không biết leo cây mò cá mới là khác loài nè"

Bành Trình "à" một tiếng: "Mấy đứa bé thôn của cháu không lo đọc sách mà cũng học theo leo cây à?"

"Sách thì phải đọc, cơm thì phải ăn, cây cũng phải leo mà" Đây là thanh xuân đó.

Mọi người đều cười rộ lên, tiểu ca camera theo hai lão tiền bối huấn luyện mấy ngày nay, điểm gây cười cũng tăng lên không ít, bất luận bọn họ vui đùa ồn ào thế nào cũng có thể không đổi sắc mặt đối diện với camera.

Tiếng hoan hô cười đùa theo gió lay động trong trời đất mênh mông, hòa cùng từng tiếng chim hót, làm cho mặt hồ tĩnh lặng tăng thêm vài phần náo nhiệt. Sau khi mặt trời lặn xuống núi, bóng người tản ra, trời xanh càng ngày càng nhạt đi, mọi người cũng đứng dậy lên bờ.

Vì hồi trưa ở trong khu thắng cảnh không có ăn quá nhiều nên khi trở về cổ thành ai nấy đều la hét muốn ăn thịt. Tạ Nguyên Nghi bị đàn sói đói meo vây quanh, vung tay lên: "Đến tiệm cơm!"

Món ăn ngon ở Vân Nam không chỉ có đồ nướng, nếu thật sự kể ra thì ba ngày ba đêm cũng kể không hết. Các món hấp, chiên, xào, luộc, rang đều được chế biến theo phương pháp khác nhau, hương vị phong phú và đa dạng làm thỏa mãn du khách từ khắp nơi trên thế giới.

Đồ ăn lên rất nhanh, bốn người gọi món xong không lâu đã có món đầu tiên. Bành Trình từ xa đã nghe thấy mùi thịt, tức khắc lên tinh thần: "Mùi thịt gà!"

Người phục vụ mỉm cười dịu dàng mở nắp ra, từng đợt hương mỏng manh ban đầu nay đã ùa ra tứ phía, tràn đầy khắp phòng.

Từng miếng thịt vàng mềm óng ánh, đúng là nồi gà thượng hạng.

"Gà hấp, xin mời dùng"

Gà hấp là món ăn nổi tiếng của miền Nam tỉnh Vân Nam, lịch sử của nó có thể bắt nguồn từ thời Càn Long. Loại gốm được dùng làm nồi trông như sắt đá, âm thanh nghe cũng như đá, hình dáng của nó rất độc đáo với hình tròn dẹt. Ở giữa nồi có một ống trụ rỗng, dùng để dẫn hơi nước ngưng tụ trên nắp nhĩu xuống. Sau khi chắt lọc một phen thì biến thành canh gà thơm ngon, quả nhiên là ngon đến tận trời xanh.

Nguyên liệu nấu ăn cũng rất thú vị. Nhất định phải là gà của địa phương, lớn quá hay nhỏ quá cũng không được, mập quá hay gầy quá cũng không được, bằng không khi nấu ra sẽ quá ngọt hoặc là quá lạt, tốt nhất là dùng gà mái vừa đẻ trứng hoặc gà trống vừa mở giọng.

Khi làm thịt gà, chỉ cần xuống dao là sẽ cảm nhận được da thịt mềm mại, xương cốt giòn dai. Cắt thịt gà ra thành từng miếng, không cần thêm nhiều gia vị, chỉ vài lát gừng, một chút hành lá, một chút tiêu là được. Bản thân nguyên liệu nấu ăn cũng đã đủ thấy mỹ vị rồi, chỉ cần loại bỏ mùi tanh thì vị thơm ngon bên trong sẽ tràn ra.

Thịt gà tính ôn (*), một trăm mùi vị, thêm vào đó một chút đông trùng hạ thảo là có ngay tác dụng bổ dưỡng, mà hương vị càng thêm mới lạ.

(*) Tính ôn: cách phân chia các loại thực vật bổ dưỡng của Trung Quốc.

"Cái nồi này rất hay nha, quay về tôi cũng đi mua một cái" Từ Thao ăn được món ngon, không chớp mắt nhìn cái nồi tỏa hơi khắp nơi kia.

Bành Trình ăn đến không thèm ngẩng đầu lên, nghe được lời này, ông nuốt một ngụm thịt gà vào: "Cái này phải làm bằng gốm Kiến Thủy thì mới chính tông, mới hầm ra được mùi vị"

Từ Thao nghe như vậy, đăm chiêu quan sát. Bây giờ dù sao cũng đang ghi hình chương trình chứ không phải du lịch tư nhân, ông quyết định nhờ bạn bè lần sau có tới Vân Nam thì đem về cho mình một cái.

Kiều Xảo cũng gắp một miếng cho vào miệng: "Ừm, ăn ngon thật" Nàng nghiêng đầu qua nhìn Tạ Nguyên Nghi, Ảnh hậu đại nhân không thích ăn thịt cũng bị mỹ vị này lấy lòng, cô hơi híp mắt lại, ăn thêm vài miếng.

Kiều Xảo lặng lẽ rút lại ánh mắt, khóe miệng hơi cong lên. Cổ lâu kiều mỹ cảnh, hoa điêu (*) thịt cá, thời khắc tốt như vậy, không có gì hạnh phúc bằng cùng nữ thần hưởng thụ món ngon hết.

(*) Hoa điêu: rượu hoa điêu (đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)

Gà hấp chưa được bao lâu đã thấy đáy, phục vụ đã sớm đoán được nên đem lên hai món khác. "Đại cứu giá, cá nướng sả. Xin mời dùng"

"Đại cứu giá?" Kiều Xảo nhìn món ăn xanh đỏ ở giữa bàn ăn, thơm quá, nhưng vì sao lại đặt cái tên này?

"Chính là mảnh tai xào (*) của Đằng Xung. Tương truyền hoàng đế Vĩnh Lịch khi trốn tới Vân Nam có đi qua Đằng Xung, lúc này ông cũng mệt và bụng thì đói kêu vang, ông tìm được hộ nông gia, chủ nhà dùng mảnh tai, chân giò hun khói, trứng gà và cải xanh để xào thành một món ăn, cứu lấy tính mạng của Hoàng thượng, cho nên được gọi là Đại cứu giá" Phục vụ vô cùng tỉ mỉ giới thiệu với bốn người.

(*) Mảnh tai xào: nguyên liệu gốc là một loại bánh gạo của tỉnh Vân Nam, tên nghĩa đen là mảnh tai vì đặt theo hình dạng.

So với lời thuật lại thì nội dung của món "Đại cứu giá" trên bàn này càng phong phú hơn. Từng miếng cà rốt mềm mại tươi rói, cà chua chua ngọt mọng nước, đạu Hà Lan trong trẻo ngon miệng, năm sáu loại nguyên liệu cùng hợp lại với nhau tạo nên một loại mỹ vị khác.

Sức ăn của bốn người đều không lớn, ba món ăn một món canh đã đủ chắc bụng rồi. Bành Trình còn gọi thêm hai bầu rượu, nhưng Kiều Xảo với bài học lần trước, có nói thế nào cũng sẽ không uống nữa, vì vậy ông chỉ gọi một bình.

Kiều Xảo: "..." Hóa ra trong mắt thầy Bành, nàng có thể uống hết cả một bầu sao?

Cơm rượu no say, bốn người vẫn như trước đi bộ về nhà nghỉ, coi như là tản bộ và tiêu thực. Tập ghi hình lần này đã đến phần cuối rồi, sáng sớm ngày mai sẽ ngồi máy bay quay về. Khi về tới khách sạn thì nhân viên công tác cất hết toàn bộ camera, chuyển camera đi liên tục không ngừng, hai lão tiền bối thì dùng điện thoại nói chuyện phiếm với người nhà.

Kiều Xảo cầm quần áo chuẩn bị tắm thì chợt điện thoại liên tục vang lên. Là Lục Đào gọi. Kiều Xảo có chút khó hiểu, giờ này có chuyện gấp gì cần gọi điện thoại sao?

Nàng để quần áo xuống, nói với Tạ Nguyên Nghi: "Tiền bối, chị đi tắm trước đi, em nghe điện thoại"

Tạ Nguyên Nghi đứng dậy đáp: "Ồ được" Cô lấy quần áo, lúc đi ngang qua bên cạnh Kiều Xảo thì lén liếc mắt nhìn tên người gọi.

Bên mép môi Tạ Nguyên Nghi nhẹ nổi lên ý cười mà chính cô cũng không nhận ra, cô nhanh chóng rút đường nhìn lại, cứ như chẳng có gì mà đi vào phòng tắm.

Kiều Xảo ấn xuống nút nghe.


Lục Đào dò hỏi: "Xung quanh em có người khác không? Ừm... Tạ Nguyên Nghi có ở bên cạnh em không?"


"Không có, tiền bối đi tắm rồi"


Tạ Nguyên Nghi ngừng lại động tác đánh răng của mình, cô tới gần cửa phòng tắm, dựng tai lên nghe trộm.


Ở bên đây đầu điện thoại, giọng nói mạnh mẽ mười phần của Lục Đào truyền tới, làm cho huyệt thái dương của Kiều Xảo tê rần, đến cả tóc vừa cột lên cũng tuột xuống một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK