• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta ngã ở trên một bậc thang phía dưới vách đá, đầu thật là đau. Miễn cưỡng đứng lên, nhìn phía trên, ta bất đắc dĩ mà lắc đầu, xem ra lần này thật chết chắc, nhưng chính lúc ta đang tuyệt vọng, thấy bên cạnh có một sơn động.

Ta tò mò, nhưng lại vừa có chút sợ, "Nơi này tại sao có thể có một cái sơn động?"

Nhưng suy nghĩ một chút, mình dù sao đều sắp phải chết, còn không bằng vào xem một chút, nói không chừng có thể tìm được đường ra.

Vì vậy, ta cố lấy dũng khí, hướng trong sơn động đi tới.

Nhưng sơn động rất nhỏ, cũng không có cái đường ra gì, ta ngồi ở một bên trên thềm đá, tay phải chống cằm.

"Ai, thiệt là, đã làm cho ta sống lại, cũng cho ta hy vọng, làm gì còn muốn cho ta tuyệt vọng a!" Gương mặt cực kì không cam lòng.

Bụng của ta cũng ở thời điểm cũng bắt đầu réo, "Cô cô cô. . . . . ."

Ta nhìn bụng của mình, "Thiệt là, chẳng lẽ muốn ta ở chỗ này đói chết sao?"

Ta xem nhìn bốn phía, thấy bên trên một vách tường có mấy quả màu đỏ rậm rập sinh sống.

Ta chạy đến bên đó hái được một quả nhìn dáng dấp, rất giống tiểu tây hồng thị, nhưng là lại nhìn có chút không giống, nghĩ cái này có thể hay không có độc, ta do dự xem quả màu đỏ trước mắt.

Nhưng mà cái bụng không có tiền đồ của ta lại bắt đầu kêu, "Cô cô cô. . . . . ."

Ta dậm chân, "Ai nha! Mặc kệ, độc chết liền độc chết đi!"

Nói xong ta liền đem quả đó nhét vào trong miệng.

Nếm mùi vị của quả xong, thật ra thì cũng ăn rất ngon, "Oa, ăn thật ngon nga, mặc kệ, coi như mình độc chết cũng không quan hệ, trước khi chết ít nhất cũng phải làm một con quỷ no bụng!"

Ta không nói hai lời, liền đem mấy quả đỏ đỏ trên vách tường hái xuống hết, sau đó đem từng quả một hướng trong miệng của mình đút lấy.

Sau đó, ta còn dư lại năm quả, dù sao ta đã ăn no, vì vậy ta liền đem chúng cất.

Ta đi ra đến bên ngoài, nhìn phía dưới, lại nhìn phía trên, "Thiệt là, đi bên trên cũng không phải, đi bên dưới cũng không được! Ta rốt cuộc nên làm như thế nào đây?"

Ta nhìn phía trên, lo lắng cho Jiên, "Hiên ca ca, huynh bây giờ như thế nào? Có sao không? Hiên ca ca bây giờ là có phải là rất thương tâm hay không?"

Ta lo lắng cho Hiên, cắn răng, chuẩn bị leo núi đi lên, thật may là kiếp trước đối với cái gì cũng tò mò, học được một chút cách leo núi.

Ta leo được một nửa, không cẩn thận đạp một nơi bị mòn, "A!"

Ta giống như cảm thấy lần này thật sự là chết chắc.

Nhưng chờ đến khi vách núi rơi xuống phía dưới, cảm giác như có một người tiếp lấy ta.

Ta mở mắt, thấy một vị Thần Tiên tỷ tỷ đang cười ôm ta.

"Thần Tiên tỷ tỷ?" Ta nhìn Thần Tiên tỷ tỷ trước mắt, nghĩ tới chẳng lẽ mình đến thiên đường? Là bởi vì mình làm chuyện tốt, nên ông trời để cho ta được Thần Tiên tỷ tỷ cứu sao? Mình ngay cả chuyện xuyên qua mà ai cũng nghĩ không thể nào cũng xảy ra ở trên người, thấy thần tiên đó có lẽ cũng không kỳ quái.

"Tiểu muội muội, muội không sao chớ!" Thần Tiên tỷ tỷ hỏi ta.

Ta gật đầu một cái, "Ừ, cám ơn Thần Tiên tỷ tỷ ân cứu mạng!"

Thần Tiên tỷ tỷ đặt ta ở trên mặt đất.

Ta xem nhìn bốn phía, thật đẹp, thác nước bên cạnh trồng hoa cỏ, thật là đẹp, thật là nhân gian tiên cảnh.

Ta lôi kéo y phục của Thần Tiên tỷ tỷ, "Thần Tiên tỷ tỷ, nơi này là nơi nào?"

"Nơi này là Tam Tuyệt cốc, tiểu muội muội, làm sao muội lại theo phía trên rơi xuống đây?" Thần Tiên tỷ tỷ hỏi ta.

"Ách. . . . . . Muội cũng không biết, muội không cẩn thận từ phía trên rơi xuống!" Ta cúi đầu nói.

"Vậy sao?" Thần Tiên tỷ tỷ cười, "Đúng rồi, muội tên là gì, mấy tuổi?"

"Muội tên là Nam Cung Nghiên, năm nay 5 tuổi!" Ta ngọt ngào nói.

"Nam Cung Nghiên, ừ, tên thật dễ nghe!" Thần Tiên tỷ tỷ cười.

Cái này gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc a!

Xem ra, ta đi tới nơi này là một việc hạnh phúc dường nào nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK