*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A? A? A!” Thiệu Giang Khâu *ủ rũ, hệt như trái cà tím héo, ủy khuất ngồi phịch trên sô pha, “Ông trời ơi, số phận trêu người, con vẫn còn muốn thừa dịp nghỉ đông này tận lực theo đuổi chị ấy mà!”
(蔫巴:bính âm là niān bā: là khô héo và mất độ ẩm; thiếu năng lượng.)
“Hay là…… Em thử theo đuổi anh trai cô ấy đi?” Lâm Nhĩ Gia bắt đầu chào hàng ông chủ Đoàn Lương Tài nhà mình, “Là sếp của anh, tuổi tác hơi lớn, ba mươi hai tuổi, nhưng mà tướng mạo xuất chúng, sự nghiệp thành công, tao nhã lịch sự, tin tức tố là vị trái bắp luộc.”
Thiệu Giang Tự nhéo nhéo thắt lưng y, “Khen nhiều quá rồi đó.”
Lâm Nhĩ Gia hắc hắc một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, “Biết mà, em im miệng đây.”
Thiệu Giang Khâu như cũ, uể oải cực độ, từ trong cảm xúc âu sầu vì thất tình chậm chạp cả buổi trời, mới hấp hối giãy dụa hỏi một câu: “Có ảnh chụp không.”
Lâm Nhĩ Gia lục lọi hồi lâu, cuối cùng đã tìm thấy tấm hình chụp làm việc Đoàn Lương Tài trên tài khoản chính thức của tòa soạn báo, phóng to đưa cho Thiệu Giang Khâu xem, anh bạn nhỏ này kết quả vừa thấy ảnh chụp một giây trước vẫn trong trạng thái không màn sự đời bỗng chốc đôi mắt liền sáng lên, “Ồ, anh Lương Tài này còn đẹp hơn đàn chị xinh đẹp khóa trên nữa! Bọn họ trông giống nhau quá…… Chị dâu, mau giúp em hỏi một chút, mau giúp em hỏi một chút đi, hỏi sếp của anh suy nghĩ thế nào về anh chàng đẹp trai ngây thơ Alpha.”
Tình yêu của giới trẻ nói đến là đến à?
Lâm Nhĩ Gia tối nay lại một lần thầm nghĩ wow. Nếu năm đó y có được một nửa năng lực phục hồi như Thiệu giang Khâu, khẳng định đã sớm đem Thiệu Giang Tự ném ra sau đầu, chọn ra kẻ ưu tú nhất trong đám người theo đuổi y, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc mới.
Đêm đó, Lâm Nhĩ Gia trên Wechat tiên phong nhiều chuyện nói bóng nói gió một lát cùng Thôi Tiểu Hạo: “Anh nói xem, Đoàn ca độc thân nhiều năm sẽ không thực sự là vì thích Alpha chứ?”
Thôi Tiểu Hạo rất nhanh trả lời: “Rất có thể! Anh đã sớm có suy nghĩ này, bằng không với điều kiện của Rau Trộn đại ca, làm sao có thể tung hoành chốn thương trường nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có khóm hoa Omega nào dính vào người!”
Cuối cùng, trong ánh mắt vô cùng khát cầu của Thiệu Giang Khâu, Lâm Nhĩ Gia mắt nhắm mắt mở, dũng cảm gan dạ trực tiếp gửi cho Đoàn Boss một tin nhắn, nói thẳng: “Làm phiền ông chủ! Anh có thích Alpha không?”
Qua hai phút, đối phương thật sự không thể tin được trả lời y.
“……”
“Sao cậu biết?”
“Rõ ràng như thế cơ mà?”
Lâm Nhĩ Gia đêm nay lần thứ N wow thầm trong bụng, trong tiếng hò reo tung tăng đầy sôi nổi của con khỉ Thiệu Giang Khâu, y bình tĩnh gửi đi tin nhắn: “Ngày mai sẽ sắp xếp đối tượng cho anh.”
Vì thế, hôm sau trời sập tối, khi Thiệu Giang Tự đến công ty Lâm Nhĩ Gia đứng dưới lầu đón Omega nhà mình và tên em họ bám theo Lâm Nhĩ Gia đi làm cả một ngày, nhìn một cái đã thấy được bộ dạng hưng phấn giống như vừa sống lại của Thiệu Giang Khâu.
Thiệu Giang Tự cúi người thắt dây an toàn cho Lâm Nhĩ Gia bên ghế phó lái, nhìn thoáng qua Thiệu Giang Khâu vẻ mặt xuân tình ngồi ghế sau đang cười hì hì cầm điện thoại nói chuyện phiếm, hỏi: “Nó sao vậy?”
“Không có gì.” Lâm Nhĩ Gia thản nhiên nói, “Yêu đương thôi.”
“Năng suất cao ghê.” Thiệu Giang Tự vừa lòng cười, “Vậy anh không cần lo lắng hai tên này nhớ nhung đến em nữa.”
Hóa ra, trên thế giới phương pháp có hiệu quả cao nhất để giải quyết cả hai tình địch chính là, tác hợp cả hai tình địch đến bên nhau.
Thiệu Giang Khâu hai ngày nghỉ đông không có chuyện gì làm mỗi ngày đều chạy đến tòa soạn bọn người Lâm Nhĩ Gia, một đi hai đến, vậy mà Đoàn Lương Tài ngoài lạnh trong nóng kia tuy vậy nhưng lại đặt một cái bàn nhỏ cho anh chàng ngây thơ đẹp trai Alpha ở trong phòng làm việc của chính mìh.
Lúc Lâm Nhĩ Gia đi ngang qua nhìn thấy được, cảm thấy sự sắp xếp này cũng quá đáng yêu đi.
Thôi Tiểu Hạo kiềm chế không được cùng y bà tám, “Tiểu Lâm bảo bối, tiểu thúc thúc này đến cùng mới trôi qua mấy ngày đã hạ gục người đàn ông độc thân hoàng kim như Rau Trộn đại ca rồi?”
“Thằng nhóc cũng không nỗ lực nhiều đâu.” Lâm Nhĩ Gia một bên gõ bàn phím một bên trả lời gã, “Cậu ấy vừa đứng trong phòng, Đoàn ca đã muốn cùng thằng nhóc… yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi”
“Cũng có lý, *nếu sống đủ lâu chuyện gì cũng thấy hết.” Thôi Tiểu Hạo tấm tắc lấy làm kỳ, “Anh thấy Rau Trộn đại ca chuyến này thật sự để cho Alpha nhỏ nhà em gắt gao nắm chặt…… À quên, em cũng là người có gia đình, em và chồng em cũng là yêu từ cái nhìn đầu tiên hả?”
Lâm Nhĩ Gia dừng động tác, “Em có, còn anh ấy em chịu.”
Buổi tối Thiệu Giang Tự có việc, không thể tới đón y cùng Thiệu Giang Khâu, bèn phái Tiểu Trương đến đón người. Trên đường về nhà, Thiệu Giang Khâu vùi đầu ôm di động cùng Đoàn Lương Tài dính nhau như sam nhắn tin qua lại, lúc sau mới chịu buông di dộng gắn kết tình cảm với chị dâu nhà cậu.
“Chị dâu, có phải anh học đại học ở Giang thị không?” Thiệu Giang Khâu hỏi.
Lâm Nhĩ Gia gật gật đầu, “Ừ.”
“Vậy anh em yêu chị dâu lắm đó, các người chia xa hai ngã nhiều năm như vậy thật không dễ dàng gì.” Thiệu Giang Khâu cảm khái nói.
“Hửm?” Lâm Nhĩ Gia nghe không hiểu cậu đang nói gì, “Chia xa gì…… Bọn anh quen biết hồi cấp ba, nhưng không yêu nhau, anh ấy lên đại học tụi anh cũng không liên lạc nữa.”
“Ủa? Không đúng hay sao?” Thiệu Giang Khâu nhức đầu, “Em nhớ hình như mỗi năm ảnh đều đi Giang Thị thăm anh mà?”
“Gì?” Lâm Nhĩ Gia càng mê man hơn.
Thiệu Giang Khâu nhớ lại, nói: “Thời điểm em học cấp ba được nghỉ hè, gia đình của em ăn cơm chung với nhà chị Mộc Vãn. Chị Mộc Vãn nói cho em biết, anh em ở Giang Thị quen được một Omega, cứ chạy đến Giang Thị thăm người đó. Chị Mộc Vãn thường đi đến trường của anh họ để tìm ảnh, chỉ là tìm mà không gặp, hỏi thăm bạn cùng phòng của ảnh lâu dữ lắm mới biết được tin này. Có điều chị Mộc Vãn không dám nói bác cả nghe, tại năm cấp ba chỉ đi méc nhiều lần rồi, anh của em giận lắm.”
Lâm Nhĩ Gia trong lòng lộp bộp, khó tiêu hóa hết, “Sẽ không là….. Omega khác đâu ha?”
“Sẽ không, chính là anh đó.” Thiệu Giang Khâu như đinh đóng cột lắc đầu, phủ định hoàn toàn, “Ngày đó ảnh không chỉ đưa cho em xem ảnh chụp kết hôn của hai người, còn có hình lúc anh học đại học với một số ảnh đời thường. Anh họ còn đi dự lễ tốt nghiệp của anh nữa, em thấy có tấm hình anh mặc áo tốt nghiệp, đáng tiếc khoảng cách khá xa, anh cũng không nhìn vô ống kính luôn.”
Lâm Nhĩ Gia khiếp sợ, nghe được Thiệu Giang Khâu nói tiếp: “Còn có hình anh ở thư viện tự học, ở phòng vẽ tranh ngồi vẽ, ở sân bóng chơi bóng, có tấm anh bên đường nhỏ cho mèo hoang ăn, còn có hình anh đi chạy bộ ban đêm. Ủa, nếu không phải là anh đang tạo dáng cho anh họ chụp…… Vậy anh của em là tên biến thái chụp trộm sao?” ( sao em nói dị =))))
———
Giang Giang khi giải thích mấy tấm hình mình chụp cho Gia Gia nghe kiễu: 😏