Mục lục
Truy Kích Hung Án - Mạc Y Lai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như vậy, việc trả hoa hết cách.

Phương Viên đành buông di động xuống, phiền não nhìn bó hoa kia, sau đó lấy tờ giấy trắng trong ngăn kéo ra viết mấy chữ, ý là hoa và thú bông là vật vô chủ, ai thích lấy thì lấy, sau đó bỏ vào hộp, cầm ra khỏi văn phòng, đặt ở cửa sổ gần trung tâm hành lang. Nhân lúc giờ nghỉ trưa hành lang khá an tĩnh, cô đặt đồ ở đó xong liền vội chạy về, sợ bị người khác nhìn thấy sẽ bị bàn tán hoặc trêu chọc.

"Tôi thấy chàng trai kia không diễn kịch đâu." Đường Hoằng Nghiệp đang định ra ngoài ăn cơm, thấy cô quay lại liền chọc cô, "Nếu người ta để lại ấn tượng tốt, em ít nhất đã giữ một con thú bông lại, con gái mà có ai không thích mấy thứ đáng yêu đó, còn em thì hoa không cần, thú bông cũng không cần, thái độ kiên quyết đấy!"

Phương Viên cười cười, quay về vị trí tiếp tục ăn cơm của mình. Buổi chiều Đường Hoằng Nghiệp còn có việc, thời gian nghỉ trưa cũng hạn hẹp, vì thế không ở lại lâu, cũng vội ra ngoài ăn cơm, lúc này trong văn phòng chỉ còn Đới Húc và Phương Viên. Đới Húc ăn xong rồi, bảo Phương Viên cứ từ từ ăn, anh qua bên pháp y hỏi thăm xem đã có kết quả giám định nguyên nhân tử vong của nạn nhân chưa.

Phương Viên gật đầu, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, chờ Đới Húc rời khỏi văn phòng, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Khi nãy cô thật sự xấu hổ muốn chết, trước đây cô từng than với Đới Húc bản thân không muốn gặp Dương Chí Viễn, có lẽ Dương Chí Viễn cũng không coi trọng mình, hơn nữa gia đình của Dương Chí Viễn có rất nhiều yêu cầu về con dâu tương lai, thế nên cô một mực khẳng định cả hai sẽ không còn liên quan, ngờ đâu hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

Tuy không thể nói được nguyên nhân nhưng Phương Viên không hề muốn nhắc đến Dương Chí Viễn ở trước mặt Đới Húc, có lẽ vì anh từng thổ lộ tình cảm với mình. Dù đến giờ cô vẫn chưa cho anh câu trả lời chính xác, càng chưa từng xác định bất kỳ mối quan hệ nào với anh, nhưng nếu có ai đó đối xử tốt với mình ngay trước mặt Đới Húc, Phương Viên sẽ luôn vô cớ cảm thấy băn khoăn áy náy, cứ như bản thân đã làm chuyện gì đó khiến Đới Húc vô cùng thất vọng. Tương tự, mỗi khi thấy Bạch Tử Duyệt cố tình liên lạc với Đới Húc, ân cần với Đới Húc, cô sẽ luôn cảm thấy không vui. Đây có phải là ghen tị không? Chính cô cũng không biết. Trước giờ cô chưa từng thích hoặc chấp nhận tình cảm của ai, ban đầu là vì không hiểu, sau này là vì gia đình, khó khăn lắm cuộc sống mới tạm ổn định, chuyện đầu tiên cô biết lại là Đới Húc vẫn luôn âm thầm giúp đỡ thế mà lại có tình cảm với cô nhiều năm đến thế.

Chuyện này đủ khiến đầu óc Phương Viên như muốn chết máy.

Thế nên đến hiện tại, Phương Viên cứ nằm trong trạng thái muốn tìm thời điểm phù hợp nói chuyện rõ ràng với Đới Húc, nhưng cô lại nghĩ nếu thật sự ngồi xuống, cô sẽ nói gì đây!

Một lát sau, Đới Húc trở về, nói báo cáo giải phẫu cụ thể vẫn chưa có, có điều đã có kết luận về nguyên nhân tử vong của Triệu Anh Hoa. Triệu Anh Hoa chết quả thật là vì bị đâm mười mấy nhát dao dẫn đến nội tạng tổn thương và mất máu quá nhiều, ngoại trừ việc này, quá trình cô ấy bị hung thủ giết chết không hề đơn giản, dưới vài nhát dao còn che giấu một vài tin tức khác.

"Thật ra trước khi bị hung thủ đâm, thật ra Triệu Anh Hoa đã rơi vào tình trạng hôn mê vì thiếu oxy." Đới Húc nói, "Khi giải phẫu thi thể, pháp y phát hiện những nhát dao ở phần cổ của Triệu Anh Hoa khá phức tạp, nhưng sau khi rửa sạch và kiểm tra thì lại phát hiện có dấu bầm tím, em có biết điều này chứng minh điều gì không?"

"Hung thủ đã từng dùng tay bóp cổ Triệu Anh Hoa là vì muốn bóp chết cô ấy sao?" Sau khi nghe Đới Húc trình bày, Phương Viên đương nhiên không cần nghe thêm cũng biết việc này có ý nghĩa gì, có điều vẫn còn chi tiết cô không hiểu, "Nếu ngay từ đầu đã muốn bóp chết Triệu Anh Hoa, vậy thì tại sao lúc sau lại đổi thành dùng dao đâm chết?"

"Đúng vậy, pháp y Lưu nói từ thi thể có rất nhiều dấu hiệu chứng minh trước khi chết do mất máu, Triệu Anh Hoa đã ngất đi do thiếu oxy, trong thời điểm này nếu tiếp tục bóp cổ cô ta, không lâu nữa cô ta cũng sẽ chết, nhưng hung thủ không làm như vậy, tôi cảm thấy có hai khả năng." Đới Húc giơ hai ngón tay lên, "Khả năng thứ nhất là hung thủ kiêng kỵ khi đó trong nhà còn Tưởng Hoằng Lượng, tuy Tưởng Hoằng Lượng lúc ấy đã uống bia có thành phần an thần, đang ngủ say, nhưng thứ thuốc an thần kia không phải với ai cũng có tác dụng, ví dụ như người mất ngủ cần thuốc an thần để hỗ trợ hoặc tâm lý có vấn đề, bản thân sẽ có khả năng chịu đựng thuốc cao hơn. Nếu Triệu Anh Hoa kêu cứu, rất có khả năng sẽ kinh động Tưởng Hoằng Lượng, hung thủ có thể sẽ bị bại lộ."



Phương Viên gật đầu tán đồng.

Đới Húc nói tiếp: "Khả năng thứ hai chính là hung thủ vốn định bóp cổ Triệu Anh Hoa đến chết, hoặc là hắn nghĩ mình đã bóp chết Triệu Anh Hoa, nhưng vì oán hận, cách dùng tay bóp cổ không đủ để phát tiết tất cả cảm xúc, nên hắn đã thay đổi ý định. Dù gì hung thủ chỉ dùng dao gọt hoa quả bình thường, chúng ta tuy không tìm thấy thứ như vỏ dao hay hung khí gì khác trong phòng của Triệu Anh Hoa nhưng dù ở đâu, muốn mua dao gọt hoa quả cũng không hề khó. Do vậy, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể tùy tiện phỏng đoán, tránh ảnh hưởng đến kết quả."

"Nếu là khả năng đầu tiên, vậy thì hung thủ quá giảo hoạt. Còn nếu là khả năng sau... Nghĩa là hung thủ phải rất hận Triệu Anh Hoa, nếu không đã không đâm nhiều dao trút hận như vậy." Phương Viên cảm khái một câu, sau đó bỗng nghĩ tới một vấn đề, "Tại sao còn phải cắt cổ? Pháp y Lưu nói phần cổ cũng có rất nhiều vết dao, nếu không rửa sạch xung quanh miệng vết thương, e là không có cách nào phát hiện dấu bầm tím cho thấy Triệu Anh Hoa đã từng bị người ta bóp cổ. Hung thủ làm như thế chẳng lẽ vì để che giấu hành vi mình từng bóp cổ Triệu Anh Hoa sao? Liệu có phải thời điểm muốn bóp chết Triệu Anh Hoa, hắn bị Triệu Anh Hoa cào bị thương nên mới đổi phương pháp, đâm chết Triệu Anh Hoa không?"

"Có thể có khả năng này, bên pháp y cũng có nghĩ đến, vì khi bị bóp cổ, nạn nhân thường sẽ theo bản năng giãy giụa, khả năng tấn công lại hung thủ rất lớn, thế nên họ đã kiểm tra móng tay nạn nhân, tiếng là trong móng tay không có da hay dịch tiết chứa DNA của hung thủ, trong dạ dày và máu của Triệu Anh Hoa cũng không có thành phần thuốc mê, chỉ còn lại chút cồn, thế nên pháp y phỏng đoán thời điểm bóp cổ Triệu Anh Hoa, rất có khả năng hung thủ đã dùng cách khác khống chế hai tay Triệu Anh Hoa, khiến cô ta không thể giãy giụa."

"Không có dấu vết bị trói sao?" Phương Viên vội hỏi.

Đới Húc lắc đầu: "Không có, giả sử vị trí Triệu Anh Hoa bị hại cụ thể là giường của cô ta, hơn nữa quần áo trên người cô ta không giống như sau khi chết mới bị cởi, nói cách khác lúc hung thủ tấn công, cô ta đã không mặc gì, hiện tại vào cái mùa này, cộng thêm nhiệt độ trong phòng, tôi đoán có khả năng cô ta nằm trong chăn, đang trong trạng thái bị trùm kín mít, hung thủ trực tiếp ở bên ngoài chăn khống chế cô ta, cho đến khi cô ta muốn giãy giụa thì đã không còn cách nào thoát khỏi chăn bông nữa."


Phương Viên tán động với suy đoán của Đới Húc, bản năng sinh tồn của con người luôn luôn nằm ngoài sức tưởng tượng, khi đối mặt với cái chết, con người luôn sẽ bộc phát những năng lượng và tiềm chất mà ngày thường không có cơ hội thể hiện, nếu không phải không có cơ hội, sau khi bị người ta bóp cổ, Triệu Anh Hoa chắc chắn sẽ tìm cơ hội thoát khỏi đối phương.


"Phương Viên, có phải có chuyện gì cậu chưa báo cáo hay không?"


Phương Viên và Đới Húc đang nghiêm túc thảo luận vụ án, không hề chú ý có người vào văn phòng, mãi cho đến khi nghe thấy có người gọi tên, họ mới chú ý tới Lâm Phi Ca. Từ lúc Phương Viên kết thúc kỳ thực tập đến giờ, Lâm Phi Ca rất ít khi đến đội hình sự.


Hiện tại khách ít tới chẳng những xuất hiện, thậm chí là nhắm vào Phương Viên, Phương Viên cẩn thận quan sát, Lâm Phi Ca không đến tay không mà cầm theo một con thú nhồi bông.


"Miệng của cậu càng ngày càng kín rồi! Chuyện lớn như vậy mà không chịu nói với ai, bây giờ tớ đã tới tận cửa rồi, cậu không định khai hết ra hả?" Lâm Phi Ca quơ quơ con thú nhồi bông, cười nói.


"Cậu nói gì vậy, tớ không có chuyện gì phải nói với cậu cả!" Phương Viên bắt đầu thấy phiền, từ lúc xa lạ với Lâm Phi Ca, cô không hề thấy buồn hay tiếc nuối, thậm chí còn có cảm giác như trút được gánh nặng. Con người cô ấy, nói cô ấy là người xấu nhưng cô ấy chưa từng làm chuyện "xấu", nhưng nếu nói cô ấy tốt, tiếp xúc nhiều mới hiểu được, bình thường cô ấy cứ ríu ra ríu rít nhưng sau lưng thì đầy tính kế, dù tốt hay không tốt với ai thì trong lòng luôn nghĩ đến lợi ích của bản thân.


Không bàn đến nhân phẩm, giữa cô và Lâm Phi Ca trước giờ hình như không có qua lại gì đúng không? Hơn nữa cách cô ấy dùng từ quá là phản cảm, "báo cáo" gì? Cứ như cấp dưới báo cáo cho cấp trên vậy, điều này khiến Phương Viên cực kỳ không thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK