Mục lục
Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Thi Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 315

Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoàng hết sức khó coi, dựa vào bàn làm việc bên cạnh, nhìn cô vợ nhỏ đang trốn ở xa xa.

Anh giật giật cà vạt, tiện thể nới lỏng dây thắt lưng.

Ánh mắt của anh như ngọn đuốc, nhìn vào cô.

Biết rằng bây giờ cô vợ nhỏ đã lấy lại lý trí, muốn thực hiện được cũng không quá dễ dàng.

Ánh mắt của người đàn ông tỏ ra khó chịu: Người gõ cửa, gõ cũng thật đúng lúc mà!

Thật muốn trừ tiền lương.

(Trợ lý Tiêu tận tụy với công việc: Anh ta rất vô tội mà, đầu năm nay công việc cũng quá khó làm rồi.) Tiêu Khôn Hoằng cầm lên nước trà bên cạnh, uống một ngụm.

Thi Nhân sửa sang lại trang phục của mình xong, len lén nhìn anh một cái, người đàn ông dựa bên cạnh bàn làm việc, đôi chân dài lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Mặt cô hơi đỏ lên “khụ khụ” cái dáng vẻ này của anh xem ra không có cách nào đi ra ngoài được.

“Lại nhìn, nhìn nữa liền ăn sạch em.”

Tiêu Khôn Hoằng uống nước xong, vẫn chưa bình tĩnh lại được, nhìn cô với vẻ tức giận: “Đi vào, đừng lại lắc lư trước mặt của anh.”

Giọng điệu của người đàn ông không được tốt cho lắm.

“Trách em à?”

Thi Nhân tự mình đi vào bên trong phòng nghỉ, vật trang trí ở bên trong rất đơn giản, đồ đạc cũng rất ít, bình thường có lẽ chỉ dùng để nghỉ ngơi.

Cô bỗng nghiện nghĩ đến những lời đồn đại kia, thông thường phòng nghỉ riêng của các ông chủ lớn, đều là nơi cất giấu bí mật.

Cũng có thể trước kia còn có phụ nữ từng đến từng ở nơi này.

Thi Nhân vô cùng cẩn thận đưa mắt liếc một vòng, còn nhìn kỹ từng ngăn tủ, nhưng cái gì cũng không thất.

Chậc chậc, thu dọn thật sạch sẽ.

Còn tưởng có thể phát hiện ra cái gì, kết quả cái gì cũng không có.

Cửa này, coi như anh qua được.

_ _ Ở bên ngoài, Tiêu Khôn Hoằng không nhìn thấy người nữa, lúc này mới bóp sống mũi.

Mười phút sau, anh khôi phục lại như thường mở cửa ra, dùng ánh mắt không được tốt mà nhìn vào trợ lý Tiêu: “Rất tận tụy đấy.”

Giọng nói của anh con hơi khàn chất chứa dục vọng.

Trợ lý Tiêu mặt dày trả lời: “Khụ khụ, không còn cách nào khác, thực sự là không thể trì hoãn thời gian thêm được nữa.”

Trợ lý Tiêu biết mình lần này đá trúng tấm cửa sắt rồi. Anh nhìn vẻ mặt ửng đỏ kia, ánh mắt lộ ra vẻ muốn mà không được thỏa mãn, đứa ngốc cũng biết bên trong vừa mới xảy ra chuyện gì.

Ông chủ cũng thật là, trước kia sẽ không bao giờ xảy ra loại tình huống này.

Trước đây ông chủ là một người phân biệt rạch ròi giữa công và tư, tuyệt đối sẽ không đem chuyện quan hệ cá nhân hòa hoãn chung một chỗ với công việc.

Có điều bây giờ, nhìn thấy có bà chủ ở đây, ông chủ đều phơi phới mà biến thành cái dạng gì rồi?

Chẳng qua ai bảo mình là trợ lý đây, ngay lúc này phải kêu ngừng, nếu không thì vở kịch lát nữa làm sao mà diễn tiếp được nữa.

Hiện tại không thể bởi vì vừa mới thắng được, liền chìm đắm trong chiến thắng mà bỏ quên việc chính được.

Sự việc vẫn chưa được giải quyết xong đâu.

Tiêu Khôn Hoằng hừ lạnh một tiếng, có điều vẫn là không nói gì, trực tiếp đi về phía phòng họp.

Anh biết bản thân hiện giờ vẫn còn có việc cần phải làm.

Vừa nãy anh chỉ là muốn trêu chọc cô vợ nhỏ, kết quả không thể khống chế được, anh luôn tự hào về năng lực tự chủ của bản thân, nhưng lúc ở trước mặt cô, anh bỗng nhiên không thể kiềm chế được.

Cô giống như một liều thuốc gây nghiện, khiến anh không ngừng tiến tới gần được.

Người đàn ông mặc vest đen, giống như trước đây.

Có điều lần này, anh gầy đi rất nhiều, nhưng khí thế lại tăng hơn trước đây.

Tình cảm trong đáy mắt vừa rồi đã tiêu tan, sắc mặt anh dần dần trở nên sắc bén, vào khoảnh khắc bước vào trong họp, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người của anh.

Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp ngồi ở chủ vị, bắt chéo đôi chân dài, ngước mắt quét một vòng qua những người ở chỗ này.

Khí thể của anh lộ ra, vô cùng ngang ngược.

Người trong ban giám đốc vốn dĩ nghĩ xong lời kịch, lúc này cũng bị nghẹn họng lại.

Tiêu Khôn Hoằng đã bày một cái bẫy lớn để đuổi Tiêu Vinh đi.

Khoảng thời gian này làm loạn thành cái dạng như vậy, thậm chí vụ kiện của Thi Nhân cũng thất bại, tổng giám đốc cũng đổi thành người khác, Tiêu Khôn Hoằng vẫn bất động như núi y cũ, ngồi vững vàng mà câu cá.

Dạng người như vậy, bình tĩnh thâm trầm như này, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nếu như ai đối nghịch với anh, đoán chừng là kết quả liền sẽ giống hệt như Tiêu Vinh, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.

Người trong ban giám đốc đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt khác biệt, cố gắng giấu đi tính toán nhỏ của mình.

Xem ra khoảng thời gian xảy ra chuyện này, Tiêu Khôn Hoằng đều biết hết, đám người trong ban giám đốc đều cảm thấy lạnh sống lưng.

May mà bọn họ cũng không làm ra chuyện gì phản bội lại tập đoàn.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn hồi lâu: “Không ngờ được là tôi có thể còn sống mà trở về chứ gì.”

Mọi người cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, cùng không dám nói một chữ.

Điều này quả thực là không ngờ được.

Dù sao thì vụ kiện cũng bị xử thua rồi, Tiêu Khôn Hoằng đã trở thành cổ đông lớn nhất, ai có thể ngờ được còn có một ngày xoay chuyển đất trời vậy chứ?

Mẹ kiếp, cái kịch bản này đến cả phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy đâu.

Ai có thể có sự quyết đoán lớn như vậy, dám đánh cược?

Nếu như giữa chừng có một chỗ xuất hiện sai lầm, thì cả ván đều thua hết.

Phòng họp vô cùng yên tĩnh.

Sau khi ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Khôn Hoằng gõ lên mặt bàn, trợ lý Tiêu mang lên một bản tài liệu, anh liếc mấy cái, sau đó ném cho cổ đông gần nhất: “Xem đi, những gì Tiêu Vinh ở tập đoàn động tay động chân, và chuyện anh ta muốn làm.”

Người cổ đông thứ nhất nhìn thoáng qua, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Làm sao có thể được?

Sắc mặt của vị cổ đông nghiêm túc, đưa tài liệu cho người bên cạnh, sau đó nhớ tới khoảng thời gian xảy ra sự việc, sau lưng toát ra một cảm giác ớn lạnh.

May mà Tiêu Vinh đã thất bại.

Bằng không, đoán chừng qua không được bao lâu, tập đoàn Quang Viễn sẽ phải đổi tên rồi, cổ đông như bọn họ cũng bị đuổi ra khỏi cửa.

Phòng họp lặng ngắt như tờ. Vẻ mặt của toàn bộ cổ đông đều không khác nhau mấy, bọn họ cũng không dám tin tưởng nội dung điều tra bên trong tài liệu.

Nếu như Tiêu Khôn Hoằng thật sự thua, bọn họ những cổ đông này cũng cách ngày phá sản không xa. Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng nặng nề: “Có điều các người bị lừa, cũng là chuyện bình thường, dù sao thì trí thông minh của anh tôi, Tiêu Vinh, nếu như đi đúng đường thì ít có ai có thể tính toán giỏi hơn anh ta.”

Đáng tiếc trong những năm này Tiêu Vinh, vẫn luôn mê muội trong hận thù.

Chuyện lúc đó, anh ta vẫn luôn không thoát ra khỏi.

Không phải nói Tiêu Vinh không có tài cán gì, nếu thật sự không đủ năng lực thì làm sao ông cụ Tiêu có thể chỉ chọn Tiêu Vinh giữa rất nhiều nhánh phụ.

Người cổ đông thứ hai trưng ra một khuôn mặt tươi cười: “Tổng giám đốc Hoằng đây chỉ là một việc ngoài ý muốn đi, Tiêu Vinh anh ta có tài giỏi hơn nữa, cũng không đấu lại anh.”

“Đúng vậy, đúng vậy, tổng giám đốc Hoằng quá giỏi rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng nghe được những lời nịnh nọt này, môi mỏng cong lên, có điều trên mặt có có bất gì ý cười nào: “Thắng làm vua thua làm giặc, bên thua thì không có tư cách nói chuyện.”

Hai chữ bên thua, dường như đã gắn lên cho toàn bộ người ngồi ở đây một cái mác.

Khụ khụ, còn không phải sao, bây giờ bên thắng cuộc lớn nhất chính là Tiêu Khôn Hoằng.

Đột nhiên xuất hiện, Tiêu Vinh bị bắt, còn lấy được dự án của nhà họ Mặc Đến giờ cũng có rất nhiều người nghĩ không ra, đến tột cùng là vì cái gì người thắng cuộc cuối cùng lại là Tiêu Khôn Hoằng của tập đoàn Quang Viễn.

Dựa theo đạo lý mà nói, nhà họ Hách cũng là doanh nghiệp của nước Mỹ, còn có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Mặc.

Bất kể là từ phương diện nào, nhà họ Hách đều có lợi thế hơn.

Trong cuộc đấu đá nội bộ của tập đoàn Quang Viễn, cổ phiếu giảm mạnh, nhìn thế nào cũng không giống như sẽ thắng được.

Nhưng hết lần này tới lần khách Tiêu Khôn Hoằng lại thắng.

Đấy mới là chỗ kỳ dị nhất Nhà họ Hách bên kia đều lồn ào mà nói rằng có nội tình, bởi vậy có thể thấy được mọi người bàng hoàng đến mức nào.

Tiêu Khôn Hoàng vẫn bình thản như cũ, không ý tứ muốn giải thích với bất kỳ người nào.

Anh hơi híp mắt: “Sự việc đã xảy ra liền như những gì các người đang thấy được, Tiêu Vinh bây giờ bị bắt, chuyện tự mình bán đi cổ phần tôi cũng không định truy cứu, suy cho cùng thì cổ phần là của các người, có quyền được mua hay bán.”

Mọi người nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.

Không truy cứu thì tốt rồi, không truy cứu thì tốt.

“Nhưng mà.”

Tiêu Khôn Hoằng ngừng một lát, ánh mắt trở nên sắc bén: “Nghe nói có vài người cố tình tung tin đồn thất thiệt, ở trước mặt xúc phạm đến vợ tôi, chuyện này tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.”

Lập tức phòng họp lặng ngắt như tời Đây mới là trọng điểm đi, anh muốn tính sổ với bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK