Ước chừng nửa giờ sau, xe ngựa theo chỉ dẫn của Nguyệt Ly dừng lại trước một đại môn cao lớn. Khí tức cũ kĩ nhưng uy nghiêm, hai bên cửa sừng sững hai bức tượng mãnh thú giương nanh múa vuốt. Hai cặp mắt sống động như thể đang quan sát bất cứ kẻ nào đi qua trước mặt chúng.
Trước cửa đứng bốn tên thủ vệ đều là Kim Đan tu sĩ, trường đao trong tay luôn trong tình trạng sẵn sàng rút ra. Thấy xe ngựa dừng lại trước cửa, một trong số đó liền tiến đến. Còn chưa kịp nói gì, Nguyệt Ly đã từ trong xe đi ra. Thấy thế, Nam Cung Gia thủ vệ vội vã cung kính hành lễ.
- Tham kiến nhị tiểu thư.!
- Được rồi, mau trở vào thông báo ta đã về. Còn có mấy vị khách quý đến.
Tên này vâng dạ một tiếng, lập tức chạy trở vào. Quả đúng là làm tròn bổn phận, người không thấy nhưng tiếng đã vang vọng khắp cả Nam Cung Gia cửa lớn.
- Nhị tiểu thử trở về, Đại thiếu gia .! Nhị tiểu thư trở về.!
Nam Cung Hoài Ngọc bấy giờ đang sầu não trong thư phòng, nghe thấy thế bật người dậy lao ra ngoài cửa. Về rồi, ông trời ơi muội muội ta về rồi. Đoạn không để ý đến hình tượng chạy một mạch ra cửa.
Bên ngoài sau khi xuống khỏi xe, chúng nữ theo chân Nguyệt Ly đi vào. Đại môn bấy giờ đã được mấy tên hộ vệ còn lại mở rộng, cung kính đứng sang một bên. Bước qua cánh cửa cao lớn, trước mắt Tử Lăng đám người Nam Cung Gia hiện ra cũng không có nguy nga tráng lệ như trong tưởng tượng. Hoàn toàn không khác gì so với một phủ đệ gia tộc lớn bình thường, có chăng kiến trúc mọi thứ lớn hơn một chút.
Lúc này từ xa vang lên tiếng gọi, một tên nam tử khoảng ba mươi tuổi chạy đến. Hai mắt thâm quầng, quần áo có chút nhăn nheo.
- Muội muội, muội muội ngươi ở đâu. !
Người tới chính là Nam Cung Hoài Ngọc, hắn là từ trong thư phòng chạy ra. Nhác thấy muội muội mình ở đó, vốn định chạy tới mà ôm chầm lấy nàng thì sững lại. Đứng bên cạnh Nguyệt Ly có bốn nữ nhân, lại thêm một con chó đen, tuổi tác bốn người này không giống nhau mỗi người một vẻ. Một vị nhìn qua giống như đứng đầu trong tứ nữ thân mặc lục y váy dài, khoáng áo lông trắng. Dung mạo không hẳn là tuyệt sắc, nhưng lại đem đến cảm giác không muốn rời mắt. Một tiểu cô nương độ mười lăm mười sáu hai mắt to tròn, một vị cầm kiếm nữ nhân khuân mặt lạnh lùng, một người khác thì thanh tú đoan trang.
Bốn người đứng đó làm cho Nam Cung Hoài Ngọc có chút đơ người ra, vội vã chỉnh đốn lại tóc tai y phục. Đem khí chất Đại thiếu gia Nam Cung đem trở về, tuy là có chút hơi kém một điểm.
Nguyệt Ly thấy như thế lắc đầu, ông anh này của nàng tu vi cũng tốt, đầu óc cũng không quá tệ duy chỉ có điều rất ít chú ý tới hình tượng. Tùy tiện như vậy, không biết năm xưa là làm thế nào đánh cắp được trái tim chị dâu nàng.
- Ngươi xem, đã là cha hai đứa con rồi. Bộ dáng vẫn như thế tùy tiện, không phải vợ ngươi đánh chết ta cũng không tin ngươi là Nam Cung Gia đại thiếu gia đâu.
Lúc này một giọng nói khác truyền đến,.
- Phu nhân ( chị dâu).! - Nguyệt Ly, Hoài Ngọc đồng thanh nói. Người vừa lên tiếng chính là Nam Cung Gia thiếu phu nhân, vợ của Nam Cung Hoài Ngọc. Cũng là Vũ Gia đại tiểu thư Vũ Như Thuần, thế gia thứ hai thứ ba tại Nam Châu.
Người cũng như tên, Như Thuần từ nhỏ đã được giáo dục tỉ mỉ. Cầm kì thi hoạ, tam tòng tứ đức không thiếu một thứ gì. Được giáo dục tốt bản tính lại thiện lương xinh đẹp hiền lành, vì vậy mà không ít thế gia gia tộc muốn đem nàng về làm dâu. Bất quá tám phần là vì muốn trèo lên mối quan hệ với Vũ Gia.
Nhưng không ai nghĩ đến, Hoài Ngọc đại thiếu gia khi ấy lôi thôi lếch thếch lại lọt trúng mắt xanh của nàng. Một người là Nam Cung Gia gia chủ tương lai, một người là Vũ Gia đại tiểu thư. Mối lương duyên này, nửa đêm hai lão gia chủ nằm mơ cũng cười ha hả.
Như Thuần mỉm cười tiến đến chào hỏi Tử Lăng bốn người, khi đi qua chỗ Hoài Ngọc còn liếc xéo hắn một cái. Bị phu nhân lườm, hắn gãi đầu cười cười cũng không mấy để ý.
- Phu quân ta thường ngày vẫn hay như vậy, mong các vị bỏ quá cho hắn.
Tử Lăng gật đầu, nàng cũng chẳng quen với lễ nghi hình thức, cứ tùy tiện như Hoài Ngọc cũng không tệ.
- Ngươi còn đứng đó, không thấy nhà chúng ta có khách hay sao.? - Thấy trượng phu mình vẫn đứng đó cườI ngờ nghệch, Như Thuần có chút hối hận vì sao ngày xưa lại gả cho hắn.
Bị phu nhân quát, Hoài Ngọc vội vã mời đám người Tử Lăng vào trong. Không quên dặn người pha trà chuẩn bị.
Trong phòng khách bày biện đơn giản, đặt một chút điểm tâm. Đợi khi trà nước đầy đủ, Nam Cung Hoài Ngọc mới lên tiếng.
- Vừa rồi có chút thất thố, thật khiến mọi người chê cười - Lấy lại chút phong độ đại thiếu gia, hai tay ôm quyền hướng Tử Lăng, Hoài Ngọc bấy giờ mới chào hỏi. - Ta là Nam Cung Hoài Ngọc, cũng là anh ruột của Nguyệt Ly nha đầu. Còn đây là phu nhân ta Vũ Như Thuần.
Như Thuần ngồi bên cạnh hắn gật đầu, có chút hài lòng với phu quân mình.
- Các vị từ xa mà tới, không có tiếp đón chu đáo. Thay mặt phu quân ta hướng các vị bồi tội.
Không hổ là thế gia khuê nữ, cử chỉ lời nói đều vô cùng tao nhã. Tử Lăng cảm thấy may mắn thay cho cái tên Hoài Ngọc kia.
- Không sao, bọn ta cũng là đường đột mà đến. Còn mong hai vị bỏ quá cho. - Tử Lăng mỉm cười lại nói. - Ta họ Tiêu, gọi là Tử Lăng. Đây là đồ đệ ta Tử Hà, bên đó là nha hoàn trong nhà tiểu Thanh, còn có Mạc Trúc là hộ vệ của ta.
Mọi người khi nghe nhắc đến tên đều gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó khách sáo mấy câu. Nguyệt Ly mới đem chuyện mấy ngày nay kể lại một lượt.
Phu phụ Nam Cung Hoài Ngọc nghe xong cũng lấy làm sợ hãi, không ngờ lại có kẻ âm thầm lên kế hoạch hãm hại muội mình như vậy. Cũng vô cùng cảm kích Tử Lăng mấy người đem nàng cứu trở về.
Sư đồ Tử Lăng có ân cứu mạng đối với Nam Cung Gia nhị tiểu thư, Nam Cung Hoài Ngọc suýt nữa thì quỳ xuống. Còn may Tử Lăng vội vàng đỡ hắn mới không có xảy ra. Nàng còn trẻ lắm, chưa muốn người khác quỳ bái dạng này chút nào.
Nam Cung Nguyệt Ly trở về, trên dưới Nam Cung Gia được một phen gà bay chó chạy mấy ngày nay, rốt cuộc ổn định trở lại.
Nam Cung Hoài Ngọc rốt cuộc thở ra một hơi, còn may là cha hắn cùng thái gia gia vì chuyện Băng Vực mà chưa thể rời khỏi Tuyết Băng Cung. Nếu không khi hai người trở về, chắc chắn hắn sẽ bị treo lên đánh cho thừa sống thiếu chết.
Biết vị trưởng lão kia đã chết, Nam Cung Nguyệt Ly tự trách mình đã quá chủ quan bất cẩn. Nếu không đã không xảy ra chuyện thương tâm, chuyện nàng bị tập kích Nam Cung Hoài Ngọc thương lượng cùng cao tầng Nam Cung Gia tạm thời giữ kín. Dù sao nàng đã bình an trở về, không nhất thiết phải kinh động đến hai người đang ở Tuyết Băng Cung.
Về việc những kẻ ra tay lại không có chút manh mối, rất khó để điều tra rõ ràng. Thậm chí công pháp họ sử dụng tại Bắc Vực, Nguyệt Ly cũng chưa hề gặp qua hay nghe nói đến. Cứ như thế chuyện này được gác lại.
... ....
Tối hôm đó, Nam Cung Gia mở yến tiệc chiêu đãi với mấy người Tử Lăng. Đủ các loại sơn hào hải vị được mang lên, yến tiệc linh đình tới nửa đêm thì kết thúc. Bốn người một chó được bố trí an bài phòng khách xa hoa nhất.
Mặc dù có hệ thống cung cấp tiện nghi đầy đủ, thế nhưng phong vị nhà giàu vẫn là lần đầu tiên Tử Lăng được trải nghiệm. Đúng là bất cứ ở đâu, nhà giàu cũng thật là tốt.
.... ....
Nam Cung Nguyệt Ly gian phòng, huynh muội hai người ngồi đối diện nhau. Trên bàn là mấy cái hộp gỗ lớn nhỏ đủ kích cỡ, bên trong đầy đủ dược liệu cần thiết mà Tử Hà đã chuẩn bị cho Nguyệt Ly. Nhìn thấy những thứ này, Hoài Ngọc cũng cảm thấy bất khả tư nghị. Mỗi một thứ trong đó đều có giá trị liên thành, còn chưa kể chúng tại Bắc Vực cơ hồ không có cách nào tìm thấy. Thậm chí là không hề có, ngoại trừ Phệ Băng Xà là yêu thú Bắc Vực bản địa.
- Ngươi nói vị tên Tử Lăng này tới từ Tây Vực.?
Nhìn đống dược liệu, lại nhìn muội muội mình. Hoài Ngọc hồ nghi hỏi.
- Chính nàng nói với ta như vậy. - Nguyệt Ly gật đầu. - Nàng nói là đi du lịch, một đường từ Tây Vực mà tới.
- Du lịch sao.?
- Nếu như ta nghe không lầm, thì chính là như vậy.
- Y thuật cao siêu, hộ vệ cường đại. Chắc không phải tới từ nơi đó.?
- Huynh nghĩ đám người nơi đó sẽ cho không chúng ta những thứ này hay sao ?
- Cũng phải, tuy vậy nàng hoặc thế lực sau lưng nàng chắc chắn không hề đơn giản.
- Ít nhất là về mặt tài phú .
- Nàng khẳng định muội không trả nổi tiền thuốc, quả thật cũng không sai biệt mấy.
Nam Cung Hoài Ngọc cười khổ nói, mặc dù những thứ trên mặc dù có chút khó khăn. Nhưng vẫn có khả năng cầm đến, vấn đề là tất cả lại lấy ba lần số lượng. Đến như thế, vét sạch Nam Cung Gia cũng khó mà thanh toán hết.
- Ban đầu muội cũng không tin, thế nhưng sau khi nhìn thấy những thứ này quả thật không biết phải nói gì nữa. - Nguyệt Ly thở dài.
- Được rồi chuyện này ta sẽ thông báo cho thái gia gia cùng lão cha. Dù sao bọn họ cũng là ân nhân cứu mạng muội.
- Hai người bọn họ đi đâu.? - Nguyệt Ly gật đầu đoạn lại hỏi.
- Là Băng Cung, hình như có dị động xảy ra phía dưới Băng Vực. Cha của Vũ nhi cùng Đỗ bá bá cũng đều ở đó. - Nam Cung Hoài Ngọc không có dấu diếm, dù sao đây là chuyện mà trên dưới Nam Cung Gia ai cũng biết.
- Hi vọng là không có chuyện gì.
- Ta cũng mong rằng như vậy, dù sao thứ ở dưới đó chắc chắn không phải thứ tốt lành gì cả.
... ... ..
Trò truyện thêm một lát nữa Hoài Ngọc rời đi, tuy nói người tu luyện không nhất định phải ngủ. Thế nhưng mấy ngày nay lo lắng cho muội muội cũng có phần mệt mỏi, tốt nhất nên đi đánh một giấc. Chuyện sau có gì lại nói, hắn cũng mặc kệ. Nguyệt Ly trở về an toàn, hắn cũng không sợ bị thái gia gia treo lên đánh nữa.
Trước cửa đứng bốn tên thủ vệ đều là Kim Đan tu sĩ, trường đao trong tay luôn trong tình trạng sẵn sàng rút ra. Thấy xe ngựa dừng lại trước cửa, một trong số đó liền tiến đến. Còn chưa kịp nói gì, Nguyệt Ly đã từ trong xe đi ra. Thấy thế, Nam Cung Gia thủ vệ vội vã cung kính hành lễ.
- Tham kiến nhị tiểu thư.!
- Được rồi, mau trở vào thông báo ta đã về. Còn có mấy vị khách quý đến.
Tên này vâng dạ một tiếng, lập tức chạy trở vào. Quả đúng là làm tròn bổn phận, người không thấy nhưng tiếng đã vang vọng khắp cả Nam Cung Gia cửa lớn.
- Nhị tiểu thử trở về, Đại thiếu gia .! Nhị tiểu thư trở về.!
Nam Cung Hoài Ngọc bấy giờ đang sầu não trong thư phòng, nghe thấy thế bật người dậy lao ra ngoài cửa. Về rồi, ông trời ơi muội muội ta về rồi. Đoạn không để ý đến hình tượng chạy một mạch ra cửa.
Bên ngoài sau khi xuống khỏi xe, chúng nữ theo chân Nguyệt Ly đi vào. Đại môn bấy giờ đã được mấy tên hộ vệ còn lại mở rộng, cung kính đứng sang một bên. Bước qua cánh cửa cao lớn, trước mắt Tử Lăng đám người Nam Cung Gia hiện ra cũng không có nguy nga tráng lệ như trong tưởng tượng. Hoàn toàn không khác gì so với một phủ đệ gia tộc lớn bình thường, có chăng kiến trúc mọi thứ lớn hơn một chút.
Lúc này từ xa vang lên tiếng gọi, một tên nam tử khoảng ba mươi tuổi chạy đến. Hai mắt thâm quầng, quần áo có chút nhăn nheo.
- Muội muội, muội muội ngươi ở đâu. !
Người tới chính là Nam Cung Hoài Ngọc, hắn là từ trong thư phòng chạy ra. Nhác thấy muội muội mình ở đó, vốn định chạy tới mà ôm chầm lấy nàng thì sững lại. Đứng bên cạnh Nguyệt Ly có bốn nữ nhân, lại thêm một con chó đen, tuổi tác bốn người này không giống nhau mỗi người một vẻ. Một vị nhìn qua giống như đứng đầu trong tứ nữ thân mặc lục y váy dài, khoáng áo lông trắng. Dung mạo không hẳn là tuyệt sắc, nhưng lại đem đến cảm giác không muốn rời mắt. Một tiểu cô nương độ mười lăm mười sáu hai mắt to tròn, một vị cầm kiếm nữ nhân khuân mặt lạnh lùng, một người khác thì thanh tú đoan trang.
Bốn người đứng đó làm cho Nam Cung Hoài Ngọc có chút đơ người ra, vội vã chỉnh đốn lại tóc tai y phục. Đem khí chất Đại thiếu gia Nam Cung đem trở về, tuy là có chút hơi kém một điểm.
Nguyệt Ly thấy như thế lắc đầu, ông anh này của nàng tu vi cũng tốt, đầu óc cũng không quá tệ duy chỉ có điều rất ít chú ý tới hình tượng. Tùy tiện như vậy, không biết năm xưa là làm thế nào đánh cắp được trái tim chị dâu nàng.
- Ngươi xem, đã là cha hai đứa con rồi. Bộ dáng vẫn như thế tùy tiện, không phải vợ ngươi đánh chết ta cũng không tin ngươi là Nam Cung Gia đại thiếu gia đâu.
Lúc này một giọng nói khác truyền đến,.
- Phu nhân ( chị dâu).! - Nguyệt Ly, Hoài Ngọc đồng thanh nói. Người vừa lên tiếng chính là Nam Cung Gia thiếu phu nhân, vợ của Nam Cung Hoài Ngọc. Cũng là Vũ Gia đại tiểu thư Vũ Như Thuần, thế gia thứ hai thứ ba tại Nam Châu.
Người cũng như tên, Như Thuần từ nhỏ đã được giáo dục tỉ mỉ. Cầm kì thi hoạ, tam tòng tứ đức không thiếu một thứ gì. Được giáo dục tốt bản tính lại thiện lương xinh đẹp hiền lành, vì vậy mà không ít thế gia gia tộc muốn đem nàng về làm dâu. Bất quá tám phần là vì muốn trèo lên mối quan hệ với Vũ Gia.
Nhưng không ai nghĩ đến, Hoài Ngọc đại thiếu gia khi ấy lôi thôi lếch thếch lại lọt trúng mắt xanh của nàng. Một người là Nam Cung Gia gia chủ tương lai, một người là Vũ Gia đại tiểu thư. Mối lương duyên này, nửa đêm hai lão gia chủ nằm mơ cũng cười ha hả.
Như Thuần mỉm cười tiến đến chào hỏi Tử Lăng bốn người, khi đi qua chỗ Hoài Ngọc còn liếc xéo hắn một cái. Bị phu nhân lườm, hắn gãi đầu cười cười cũng không mấy để ý.
- Phu quân ta thường ngày vẫn hay như vậy, mong các vị bỏ quá cho hắn.
Tử Lăng gật đầu, nàng cũng chẳng quen với lễ nghi hình thức, cứ tùy tiện như Hoài Ngọc cũng không tệ.
- Ngươi còn đứng đó, không thấy nhà chúng ta có khách hay sao.? - Thấy trượng phu mình vẫn đứng đó cườI ngờ nghệch, Như Thuần có chút hối hận vì sao ngày xưa lại gả cho hắn.
Bị phu nhân quát, Hoài Ngọc vội vã mời đám người Tử Lăng vào trong. Không quên dặn người pha trà chuẩn bị.
Trong phòng khách bày biện đơn giản, đặt một chút điểm tâm. Đợi khi trà nước đầy đủ, Nam Cung Hoài Ngọc mới lên tiếng.
- Vừa rồi có chút thất thố, thật khiến mọi người chê cười - Lấy lại chút phong độ đại thiếu gia, hai tay ôm quyền hướng Tử Lăng, Hoài Ngọc bấy giờ mới chào hỏi. - Ta là Nam Cung Hoài Ngọc, cũng là anh ruột của Nguyệt Ly nha đầu. Còn đây là phu nhân ta Vũ Như Thuần.
Như Thuần ngồi bên cạnh hắn gật đầu, có chút hài lòng với phu quân mình.
- Các vị từ xa mà tới, không có tiếp đón chu đáo. Thay mặt phu quân ta hướng các vị bồi tội.
Không hổ là thế gia khuê nữ, cử chỉ lời nói đều vô cùng tao nhã. Tử Lăng cảm thấy may mắn thay cho cái tên Hoài Ngọc kia.
- Không sao, bọn ta cũng là đường đột mà đến. Còn mong hai vị bỏ quá cho. - Tử Lăng mỉm cười lại nói. - Ta họ Tiêu, gọi là Tử Lăng. Đây là đồ đệ ta Tử Hà, bên đó là nha hoàn trong nhà tiểu Thanh, còn có Mạc Trúc là hộ vệ của ta.
Mọi người khi nghe nhắc đến tên đều gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó khách sáo mấy câu. Nguyệt Ly mới đem chuyện mấy ngày nay kể lại một lượt.
Phu phụ Nam Cung Hoài Ngọc nghe xong cũng lấy làm sợ hãi, không ngờ lại có kẻ âm thầm lên kế hoạch hãm hại muội mình như vậy. Cũng vô cùng cảm kích Tử Lăng mấy người đem nàng cứu trở về.
Sư đồ Tử Lăng có ân cứu mạng đối với Nam Cung Gia nhị tiểu thư, Nam Cung Hoài Ngọc suýt nữa thì quỳ xuống. Còn may Tử Lăng vội vàng đỡ hắn mới không có xảy ra. Nàng còn trẻ lắm, chưa muốn người khác quỳ bái dạng này chút nào.
Nam Cung Nguyệt Ly trở về, trên dưới Nam Cung Gia được một phen gà bay chó chạy mấy ngày nay, rốt cuộc ổn định trở lại.
Nam Cung Hoài Ngọc rốt cuộc thở ra một hơi, còn may là cha hắn cùng thái gia gia vì chuyện Băng Vực mà chưa thể rời khỏi Tuyết Băng Cung. Nếu không khi hai người trở về, chắc chắn hắn sẽ bị treo lên đánh cho thừa sống thiếu chết.
Biết vị trưởng lão kia đã chết, Nam Cung Nguyệt Ly tự trách mình đã quá chủ quan bất cẩn. Nếu không đã không xảy ra chuyện thương tâm, chuyện nàng bị tập kích Nam Cung Hoài Ngọc thương lượng cùng cao tầng Nam Cung Gia tạm thời giữ kín. Dù sao nàng đã bình an trở về, không nhất thiết phải kinh động đến hai người đang ở Tuyết Băng Cung.
Về việc những kẻ ra tay lại không có chút manh mối, rất khó để điều tra rõ ràng. Thậm chí công pháp họ sử dụng tại Bắc Vực, Nguyệt Ly cũng chưa hề gặp qua hay nghe nói đến. Cứ như thế chuyện này được gác lại.
... ....
Tối hôm đó, Nam Cung Gia mở yến tiệc chiêu đãi với mấy người Tử Lăng. Đủ các loại sơn hào hải vị được mang lên, yến tiệc linh đình tới nửa đêm thì kết thúc. Bốn người một chó được bố trí an bài phòng khách xa hoa nhất.
Mặc dù có hệ thống cung cấp tiện nghi đầy đủ, thế nhưng phong vị nhà giàu vẫn là lần đầu tiên Tử Lăng được trải nghiệm. Đúng là bất cứ ở đâu, nhà giàu cũng thật là tốt.
.... ....
Nam Cung Nguyệt Ly gian phòng, huynh muội hai người ngồi đối diện nhau. Trên bàn là mấy cái hộp gỗ lớn nhỏ đủ kích cỡ, bên trong đầy đủ dược liệu cần thiết mà Tử Hà đã chuẩn bị cho Nguyệt Ly. Nhìn thấy những thứ này, Hoài Ngọc cũng cảm thấy bất khả tư nghị. Mỗi một thứ trong đó đều có giá trị liên thành, còn chưa kể chúng tại Bắc Vực cơ hồ không có cách nào tìm thấy. Thậm chí là không hề có, ngoại trừ Phệ Băng Xà là yêu thú Bắc Vực bản địa.
- Ngươi nói vị tên Tử Lăng này tới từ Tây Vực.?
Nhìn đống dược liệu, lại nhìn muội muội mình. Hoài Ngọc hồ nghi hỏi.
- Chính nàng nói với ta như vậy. - Nguyệt Ly gật đầu. - Nàng nói là đi du lịch, một đường từ Tây Vực mà tới.
- Du lịch sao.?
- Nếu như ta nghe không lầm, thì chính là như vậy.
- Y thuật cao siêu, hộ vệ cường đại. Chắc không phải tới từ nơi đó.?
- Huynh nghĩ đám người nơi đó sẽ cho không chúng ta những thứ này hay sao ?
- Cũng phải, tuy vậy nàng hoặc thế lực sau lưng nàng chắc chắn không hề đơn giản.
- Ít nhất là về mặt tài phú .
- Nàng khẳng định muội không trả nổi tiền thuốc, quả thật cũng không sai biệt mấy.
Nam Cung Hoài Ngọc cười khổ nói, mặc dù những thứ trên mặc dù có chút khó khăn. Nhưng vẫn có khả năng cầm đến, vấn đề là tất cả lại lấy ba lần số lượng. Đến như thế, vét sạch Nam Cung Gia cũng khó mà thanh toán hết.
- Ban đầu muội cũng không tin, thế nhưng sau khi nhìn thấy những thứ này quả thật không biết phải nói gì nữa. - Nguyệt Ly thở dài.
- Được rồi chuyện này ta sẽ thông báo cho thái gia gia cùng lão cha. Dù sao bọn họ cũng là ân nhân cứu mạng muội.
- Hai người bọn họ đi đâu.? - Nguyệt Ly gật đầu đoạn lại hỏi.
- Là Băng Cung, hình như có dị động xảy ra phía dưới Băng Vực. Cha của Vũ nhi cùng Đỗ bá bá cũng đều ở đó. - Nam Cung Hoài Ngọc không có dấu diếm, dù sao đây là chuyện mà trên dưới Nam Cung Gia ai cũng biết.
- Hi vọng là không có chuyện gì.
- Ta cũng mong rằng như vậy, dù sao thứ ở dưới đó chắc chắn không phải thứ tốt lành gì cả.
... ... ..
Trò truyện thêm một lát nữa Hoài Ngọc rời đi, tuy nói người tu luyện không nhất định phải ngủ. Thế nhưng mấy ngày nay lo lắng cho muội muội cũng có phần mệt mỏi, tốt nhất nên đi đánh một giấc. Chuyện sau có gì lại nói, hắn cũng mặc kệ. Nguyệt Ly trở về an toàn, hắn cũng không sợ bị thái gia gia treo lên đánh nữa.