Về sau chỉ còn cặp chị em và Vu Miểu tiếp tục trò chơi, Hạ Đông mang Diệp Dạng ra sofa bên ngoài nghỉ ngơi.
Qua thời gian dài như vậy, Diệp Dạng cũng bình tĩnh lại nhìn thấy Trần Thị kiển trách cô gái nhỏ bên kia, cậu nhỏ giọng nói:
"Anh Trần đừng trách cô ấy nữa, vấn đề là ở chỗ tôi ạ..."
Thái độ Hạ Đông đã hòa hoãn hơn nhưng vẫn lãnh đạm đáp:
"Đừng khuyên nữa, làm sai không thể bị kỷ luật sao?"
Diệp Dạng có hơi bất đắc dĩ, cậu cảm thấy chuyện này không cần thiết phải như vậy, cô gái đó bị cậu làm liên lụy. Nhưng cậu không thể từ chối được sự bảo vệ độc đoán này của Hạ Đông, đây là lần đầu cậu thấy anh lạnh mặt với người khác như vậy.
Một mặt cậu không đành lòng nhìn cô gái đó bị trách mắng, một mặt cậu lại thấy ngứa ngáy trong lòng vì sự bảo vệ của Hạ Đông.
Trần Thị có hơi tức giận thật, lần đầu xuất hiện tình huống người điều khiển hiện trường tự ý rời khỏi vị trí.
"Hy vọng không có lần sau. Hôm nay may mắn đấy nếu đổi thành tình huống khác thì phải làm sao hả? Nếu có hỏa hoạn hoặc người chơi bị thương thì sao? Bản thân làm một người điều khiển hiện trường làm như vậy có khác gì xem thường sự an toàn hay tính mạng của người khác không hả!"
Trần Thị vừa mắng người khác vừa nhìn về phía Hạ Đông trên sofa, cảm thấy hơi mới lạ.
Lần đầu Trần Thị thấy Hạ Đông tức giận, vì một người khác mà tức giận.
Hạ Đông ngồi trên sofa một tay nắm lấy tay bạn nhỏ một tay khác khoác vai cậu ôm vào trong lòng mình, nhẹ giọng dỗ dành.
Hạ Đông không phải một người quá kiên nhẫn nhưng trong vài tháng vừa rồi anh dường như dành toàn bộ sự kiên nhẫn ít ỏi của mình cho bạn nhỏ bên cạnh.
Không nỡ nhìn cậu bị thương, không nhìn được cảnh cậu chịu khổ, chỉ muốn cậu luôn khỏe mạnh, mỗi ngày có thể sống vui vẻ thoải mái.
Lúc trở về căn hộ cũng đã khuya, Diệp Dạng cảm thấy hơi mệt mỏi sau khi tắm rửa đã đi ngủ không để ý đến tình trạng khác thường của Hạ Đông.
Hạ Đông ở phòng làm việc đến nửa đêm mới trở về phòng ngủ, nhìn bạn nhỏ ngủ say trên giường mà trong lòng vô cùng rối loạn.
Anh biết có một số thứ đang lặng lẽ thay đổi, một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Anh hy vọng mọi thứ sẽ giống như trước đây nhưng cũng hy vọng nó sẽ khác.
Bạn nhỏ không biết mơ thấy gì, thấp giọng nói mớ, Hạ Đông cúi người xuống lắng nghe bèn nghe thấy âm thanh cậu thiếu niên nhẹ nhàng gọi:
"Anh Đông ơi..."
Hạ Đông lẩm bẩm:
"Tôi nên làm gì với nhóc đây..."
Một đêm này, có người say giấc nồng lại có người thức trắng một đêm.
Lúc Diệp Dạng tỉnh lại, mặt trời bên ngoài cửa sổ rọi lên mặt, cậu theo bản năng sờ sờ chăn nệm bên cạnh nhưng không có gì cả.
Cậu lập tức mở mắt ra chỉ thấy nửa giường còn lại chăn gối ngay ngắn, thậm chí còn không có một nếp nhăn.
Diệp Dạng tìm một lát mới thấy Hạ Đông trong phòng làm việc, Hạ Đông đang ngồi bên cửa sổ đọc sách biết cậu đi vào thì nở một nụ cười ấm áp.
"Buổi sáng tốt lành."
"Chào buổi sáng, anh Đông."
Diệp Dạng đi đến gần người trước mặt mới phát hiện quần áo anh Đông vẫn y như ngày hôm qua nên thử hỏi:
"Đêm qua anh Đông không ngủ sao ạ?"
"Ờ... Ừm..."
Hạ Đông đang vất vả tìm một lý do giải thích tại sao hôm qua anh lại mất ngủ, thì bạn nhỏ đã cho anh một lý do:
"Anh Đông mua hoa hồng làm gì vậy?"
Một đóa hoa hồng trắng tinh khiết như ngọc được đặt trên bàn làm việc, đóa hoa được bao bởi một chiếc khăn đen trông vừa bí ẩn vừa cao quý.
Thanh âm Hạ Đông có hơi thay đổi, trả lời:
"Tặng, nhóc có muốn đi chung không?"
Diệp Dạng hỏi một cách khô khan:
"Tôi đi chung được không? Không phiền chứ ạ?"
Lần này Hạ Đông đến thành phố X cũng vì chuyện này, vốn không định dẫn bạn nhỏ đi chung nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, anh chợt có tư tâm, dẫn đi chung cũng tốt...
"Không phiền."
Hai người cùng nhau ăn sáng, Hạ Đông gắp một miếng sủi cảo gạch cua cho bạn nhỏ.
"Ăn thử đi, cái này ngon lắm."
Diệp Dạng không nhúc nhích gì, lơ đãng đáp lời, suy nghĩ của cậu không hề đặt trên bàn cơm.
Anh Đông muốn đến gặp ai?
Đóa hoa đó có phải để tặng người mình thích hay không? Người mà anh Đông thích trông như thế nào nhỉ? Chắc là một người đàn ông?
Anh Đông sẽ dỗ dành người nọ như đã đã làm cậu sao...
Suy nghĩ Diệp Dạng không biết đã trôi đến đâu, trong lòng bỗng chua xót khó tả.
Hạ Đông đành phải chọc thủng lớp vỏ cho cậu, chờ nhân bên trong nguội đi mới gắp đến miệng Diệp Dạng.
"Ăn một ít đã nếu không lát nữa đói đấy."
Diệp Dạng há miệng ngậm lấy, sau khi nuốt xuống vị ngon ngọt của sủi cảo mới tản ra khắp khoang miệng nhưng cậu không có tâm trạng để ý đến mỹ thực.
"Hôm nay anh Đông gặp bạn gái... Bạn trai sao ạ?"
Hạ Đông sửng sốt, nhướng mày nhìn gương mặt bất an của bạn nhỏ.
"Đúng vậy."
Sắc mặt Diệp Dạng cứng đờ, cúi đầu chầm chậm húp cháo, che giấu nét không vui của bản thân.
Một bát cháo mà Diệp Dạng ăn mất nửa tiếng đồng hồ, cậu cảm thấy mình thật trẻ con nghĩ, nếu kéo dài thời gian có lẽ Hạ Đông sẽ đổi ý.
Ba mươi phút sau, Hạ Đông dẫn Diệp Dạng đến một nghĩa trang.
Diệp Dạng đi phía sau Hạ Đông nhìn một hàng dài bia mộ, có hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ bạn trai của anh Đông đã qua đời? Giống chị Tri Vi, trong lòng mãi vấn vương cho nên đến viếng thăm?
Hạ Đông dừng trước chiếc bia mộ cuối cùng trong hàng, đặt hoa trước bia mộ.
"Đây là mẹ tôi."
Diệp Dạng nhìn theo ánh mắt Hạ Đông, tấm ảnh trên bia mộ là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn dài, nụ cười trên khóe môi mềm mại ấm áp như Hạ Đông vậy.
"Nhưng anh nói gặp bạn trai..."
"Lừa nhóc đó... Vậy mà cũng tin à?"
Hạ Đông bật cười, xoa xoa tóc bạn nhỏ.
"Tôi có bạn trai hay không, chẳng lẽ nhóc không biết sao?"
Diệp Dạng đỏ mặt muốn phản bác lời của Hạ Đông. Nhưng cậu nhớ rõ mấy hôm nay đa phần thời gian Hạ Đông đều ở cùng cậu, buổi tối ít khi ra ngoài cũng ít tiếp xúc với người khác, vậy đào đâu ra bạn trai?
Diệp Dạng rầu rĩ mà mà giữ chặt ống tay áo của Hạ Đông, sao cậu lại tin lời nói đó chứ?
Hạ Đông không để ý hành động này của bạn nhỏ, mà giới thiệu chủ nhân ngôi mộ cho cậu:
"Lúc tôi tám tuổi bà đã mất, mẹ tôi rất thích hoa hồng trắng."
Tám tuổi? Bây giờ Hạ Đông đã hai mươi bảy, vậy mẹ của anh Đông đã qua đời mười chín năm...
Diệp Dạng chủ động nắm tay Hạ Đông muốn an ủi anh đôi chút.
Hạ Đông nắm lại tay bạn nhỏ.
"Đã qua lâu như vậy rồi tôi đã không quá đau buồn nữa, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương. Hiện tại thỉnh thoảng mới thấy buồn bã đôi chút."
Năm Hạ Đông tám tuổi, vừa mới đi học về đã biết tin mẹ anh chết trên bàn mổ vì một căn bệnh nan y hiếm gặp.
Hạ Đông không còn nhớ rõ tên của căn bệnh đó chỉ nhớ rằng có liên quan đến trí óc.
Hai năm tiếp theo, Hạ Đông vừa mới mất mẹ chỉ cảm thấy bầu trời của mình như sụp đổ.
Khi ấy anh còn chẳng rõ chết là như thế nào.
Anh thấy bạn học bị cô chủ nhiệm gọi cho về cho mẹ vì tội đánh nhau nên anh học theo, lần đầu tiên đánh nhau còn ra đòn rất tàn nhẫn.
Nhưng trong văn phòng ấy không có người mẹ dịu dàng của anh mà là người cha đã hốc hác tiều tụy - Hạ Thành Nghiệp.
Giây phút đó, anh nhận ra sẽ chẳng bao giờ gặp được người phụ nữ sẽ ôm anh vào lòng mà chăm sóc che chở nữa.
Anh cũng hoàn toàn không biết người đau khổ nhất không phải là anh mà là cha anh, người đã mất đi người bạn đời mà ông yêu như sinh mệnh.
Những năm đầu tiên sau khi vợ qua đời, Hạ Thành Nghiệp mãi đắm chìm trong nỗi đau của bản thân mà lơ là việc chăm sóc con cái, Hạ Đông trở nên ngỗ nghịch không nghe lời ai càng không chịu kỷ luật.
Đến khi Hạ Thành Nghiệp nhận ra đã không còn kịp nữa, con trai đã không còn thân thiết với ông mà trở thành một tay "ăn chơi trác táng", lúc nào cũng cãi lời ông.
Hạ Đông mỉm cười nhớ lại.
"Sau khi tôi mười ba tuổi, cha tôi đã tìm một người mẹ mới cho tôi."
Diệp Dạng ngây ra, bàn tay nắm tay Hạ Đông chợt dùng sức, tìm một người mẹ mới không phải là mẹ kế hay sao? Vậy người đó có ngược đãi anh Đông không, có từng đánh anh Đông không...
Hạ Đông nhận thấy vẻ mặt lo lắng của bạn nhỏ, an ủi nói:
"Mẹ tôi... Là người mẹ đó... Bà ấy là một người phụ nữ rất tốt."
"Nhóc cũng gặp rồi, trước khi chúng ta đến công viên giải trí có ghé qua bệnh viên, là người ở đó đấy."
Hạ Đông nở một nụ cười, tiếp tục nói:
"Khăn quàng cổ lần trước cho nhóc là do bà ấy đan."
Diệp Dạng không nhớ rõ lắm gương mặt của người đó chỉ nhớ bà ấy rất xinh đẹp, rất tri thức, bầu không khí giữa Hạ Đông và bà ấy cũng rất hòa thuận.
"Bà ấy chưa từng kết hôn trước đó, còn kém cha tôi mười tuổi, gia cảnh... Rất tốt, bà ấy đến với cha tôi chỉ vì tình yêu."
Hạ Đông nhớ về "ông bà ngoại" của mình.
"Lúc đó ông bà ngoại cực kỳ phản đối việc bà ấy muốn kết hôn với bố tôi, nói rằng bà ấy là một cô gái tốt tuổi trẻ cần gì phải làm mẹ của một đứa trẻ vị thành niên."
Hạ Đông ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp mẹ ruột của anh.
"Nhưng việc bà ấy kết hôn với cha tôi đã cứu vớt cả một gia đình. Bà ấy cứu tôi, cũng cứu cả cha tôi."
"Bà ấy kéo cha tôi khỏi nỗi đau mất mẹ tôi, cũng kéo tôi về con đường đúng đắn. Bà ấy cho tôi cảm nhận lại, tình mẫu tử là như thế nào."
Khi đó anh nổi loạn, không chịu nghe lời, học tập kém, ngày nào cũng đánh nhau, danh tiếng cực kỳ xấu.
Chính Chúc phu nhân đã biến anh trở thành một đứa trẻ bình thường, cho anh quyền theo đuổi ước mơ.
"Điều tiếc nuối duy nhất của tôi là bà ấy vì tôi mà không sinh con nữa."
Đối với một người phụ nữ, trong hôn nhân thì đứa trẻ là kết tinh của tình yêu hai người. Khả năng sinh sản là thứ độc quyền của nữ giới và cũng là một trải nghiệm khó quên trong đời.
Nhưng Chúc phu nhân vì đứa con riêng này mà từ bỏ quyền có con ruột.
Nếu nói không cảm động thì là giả, nhiều năm qua như vậy Hạ Đông cảm thấy áy náy và tiếc nuối vô cùng.
Anh từng nói với Diệp Dạng:
"Giá như tôi có một đứa em thì tốt quá, nhất định tôi sẽ yêu thương nó hết mực."
Diệp Dạng ngẩng đầu nhìn Hạ Đông, những lời nói đó của anh đều rất thật lòng.
Cho nên bản thân cậu đã cướp hết dự yêu thương của anh Đông dành cho em của anh sao?
Diệp Dạng nhớ lúc trước ở khách sạn anh Đông từng nói:
"Tôi rất muốn có người em trai như Dạng Dạng."
Anh còn hay nói:
"Gọi một tiếng "anh" nghe chơi đi."
Có lẽ trong lòng anh có chút gì đó đau buồn.
Diệp Dạng cảm giác như mình đang gây sự vô cớ, anh Đông đối xử với cậu tốt như vậy, cậu có gì không hài lòng sao?
Nhưng Diệp Dạng dần dần ý thức được một điều, cậu không muốn mọi thứ cứ tiếp diễn như hiện tại.
Qua thời gian dài như vậy, Diệp Dạng cũng bình tĩnh lại nhìn thấy Trần Thị kiển trách cô gái nhỏ bên kia, cậu nhỏ giọng nói:
"Anh Trần đừng trách cô ấy nữa, vấn đề là ở chỗ tôi ạ..."
Thái độ Hạ Đông đã hòa hoãn hơn nhưng vẫn lãnh đạm đáp:
"Đừng khuyên nữa, làm sai không thể bị kỷ luật sao?"
Diệp Dạng có hơi bất đắc dĩ, cậu cảm thấy chuyện này không cần thiết phải như vậy, cô gái đó bị cậu làm liên lụy. Nhưng cậu không thể từ chối được sự bảo vệ độc đoán này của Hạ Đông, đây là lần đầu cậu thấy anh lạnh mặt với người khác như vậy.
Một mặt cậu không đành lòng nhìn cô gái đó bị trách mắng, một mặt cậu lại thấy ngứa ngáy trong lòng vì sự bảo vệ của Hạ Đông.
Trần Thị có hơi tức giận thật, lần đầu xuất hiện tình huống người điều khiển hiện trường tự ý rời khỏi vị trí.
"Hy vọng không có lần sau. Hôm nay may mắn đấy nếu đổi thành tình huống khác thì phải làm sao hả? Nếu có hỏa hoạn hoặc người chơi bị thương thì sao? Bản thân làm một người điều khiển hiện trường làm như vậy có khác gì xem thường sự an toàn hay tính mạng của người khác không hả!"
Trần Thị vừa mắng người khác vừa nhìn về phía Hạ Đông trên sofa, cảm thấy hơi mới lạ.
Lần đầu Trần Thị thấy Hạ Đông tức giận, vì một người khác mà tức giận.
Hạ Đông ngồi trên sofa một tay nắm lấy tay bạn nhỏ một tay khác khoác vai cậu ôm vào trong lòng mình, nhẹ giọng dỗ dành.
Hạ Đông không phải một người quá kiên nhẫn nhưng trong vài tháng vừa rồi anh dường như dành toàn bộ sự kiên nhẫn ít ỏi của mình cho bạn nhỏ bên cạnh.
Không nỡ nhìn cậu bị thương, không nhìn được cảnh cậu chịu khổ, chỉ muốn cậu luôn khỏe mạnh, mỗi ngày có thể sống vui vẻ thoải mái.
Lúc trở về căn hộ cũng đã khuya, Diệp Dạng cảm thấy hơi mệt mỏi sau khi tắm rửa đã đi ngủ không để ý đến tình trạng khác thường của Hạ Đông.
Hạ Đông ở phòng làm việc đến nửa đêm mới trở về phòng ngủ, nhìn bạn nhỏ ngủ say trên giường mà trong lòng vô cùng rối loạn.
Anh biết có một số thứ đang lặng lẽ thay đổi, một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Anh hy vọng mọi thứ sẽ giống như trước đây nhưng cũng hy vọng nó sẽ khác.
Bạn nhỏ không biết mơ thấy gì, thấp giọng nói mớ, Hạ Đông cúi người xuống lắng nghe bèn nghe thấy âm thanh cậu thiếu niên nhẹ nhàng gọi:
"Anh Đông ơi..."
Hạ Đông lẩm bẩm:
"Tôi nên làm gì với nhóc đây..."
Một đêm này, có người say giấc nồng lại có người thức trắng một đêm.
Lúc Diệp Dạng tỉnh lại, mặt trời bên ngoài cửa sổ rọi lên mặt, cậu theo bản năng sờ sờ chăn nệm bên cạnh nhưng không có gì cả.
Cậu lập tức mở mắt ra chỉ thấy nửa giường còn lại chăn gối ngay ngắn, thậm chí còn không có một nếp nhăn.
Diệp Dạng tìm một lát mới thấy Hạ Đông trong phòng làm việc, Hạ Đông đang ngồi bên cửa sổ đọc sách biết cậu đi vào thì nở một nụ cười ấm áp.
"Buổi sáng tốt lành."
"Chào buổi sáng, anh Đông."
Diệp Dạng đi đến gần người trước mặt mới phát hiện quần áo anh Đông vẫn y như ngày hôm qua nên thử hỏi:
"Đêm qua anh Đông không ngủ sao ạ?"
"Ờ... Ừm..."
Hạ Đông đang vất vả tìm một lý do giải thích tại sao hôm qua anh lại mất ngủ, thì bạn nhỏ đã cho anh một lý do:
"Anh Đông mua hoa hồng làm gì vậy?"
Một đóa hoa hồng trắng tinh khiết như ngọc được đặt trên bàn làm việc, đóa hoa được bao bởi một chiếc khăn đen trông vừa bí ẩn vừa cao quý.
Thanh âm Hạ Đông có hơi thay đổi, trả lời:
"Tặng, nhóc có muốn đi chung không?"
Diệp Dạng hỏi một cách khô khan:
"Tôi đi chung được không? Không phiền chứ ạ?"
Lần này Hạ Đông đến thành phố X cũng vì chuyện này, vốn không định dẫn bạn nhỏ đi chung nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, anh chợt có tư tâm, dẫn đi chung cũng tốt...
"Không phiền."
Hai người cùng nhau ăn sáng, Hạ Đông gắp một miếng sủi cảo gạch cua cho bạn nhỏ.
"Ăn thử đi, cái này ngon lắm."
Diệp Dạng không nhúc nhích gì, lơ đãng đáp lời, suy nghĩ của cậu không hề đặt trên bàn cơm.
Anh Đông muốn đến gặp ai?
Đóa hoa đó có phải để tặng người mình thích hay không? Người mà anh Đông thích trông như thế nào nhỉ? Chắc là một người đàn ông?
Anh Đông sẽ dỗ dành người nọ như đã đã làm cậu sao...
Suy nghĩ Diệp Dạng không biết đã trôi đến đâu, trong lòng bỗng chua xót khó tả.
Hạ Đông đành phải chọc thủng lớp vỏ cho cậu, chờ nhân bên trong nguội đi mới gắp đến miệng Diệp Dạng.
"Ăn một ít đã nếu không lát nữa đói đấy."
Diệp Dạng há miệng ngậm lấy, sau khi nuốt xuống vị ngon ngọt của sủi cảo mới tản ra khắp khoang miệng nhưng cậu không có tâm trạng để ý đến mỹ thực.
"Hôm nay anh Đông gặp bạn gái... Bạn trai sao ạ?"
Hạ Đông sửng sốt, nhướng mày nhìn gương mặt bất an của bạn nhỏ.
"Đúng vậy."
Sắc mặt Diệp Dạng cứng đờ, cúi đầu chầm chậm húp cháo, che giấu nét không vui của bản thân.
Một bát cháo mà Diệp Dạng ăn mất nửa tiếng đồng hồ, cậu cảm thấy mình thật trẻ con nghĩ, nếu kéo dài thời gian có lẽ Hạ Đông sẽ đổi ý.
Ba mươi phút sau, Hạ Đông dẫn Diệp Dạng đến một nghĩa trang.
Diệp Dạng đi phía sau Hạ Đông nhìn một hàng dài bia mộ, có hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ bạn trai của anh Đông đã qua đời? Giống chị Tri Vi, trong lòng mãi vấn vương cho nên đến viếng thăm?
Hạ Đông dừng trước chiếc bia mộ cuối cùng trong hàng, đặt hoa trước bia mộ.
"Đây là mẹ tôi."
Diệp Dạng nhìn theo ánh mắt Hạ Đông, tấm ảnh trên bia mộ là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn dài, nụ cười trên khóe môi mềm mại ấm áp như Hạ Đông vậy.
"Nhưng anh nói gặp bạn trai..."
"Lừa nhóc đó... Vậy mà cũng tin à?"
Hạ Đông bật cười, xoa xoa tóc bạn nhỏ.
"Tôi có bạn trai hay không, chẳng lẽ nhóc không biết sao?"
Diệp Dạng đỏ mặt muốn phản bác lời của Hạ Đông. Nhưng cậu nhớ rõ mấy hôm nay đa phần thời gian Hạ Đông đều ở cùng cậu, buổi tối ít khi ra ngoài cũng ít tiếp xúc với người khác, vậy đào đâu ra bạn trai?
Diệp Dạng rầu rĩ mà mà giữ chặt ống tay áo của Hạ Đông, sao cậu lại tin lời nói đó chứ?
Hạ Đông không để ý hành động này của bạn nhỏ, mà giới thiệu chủ nhân ngôi mộ cho cậu:
"Lúc tôi tám tuổi bà đã mất, mẹ tôi rất thích hoa hồng trắng."
Tám tuổi? Bây giờ Hạ Đông đã hai mươi bảy, vậy mẹ của anh Đông đã qua đời mười chín năm...
Diệp Dạng chủ động nắm tay Hạ Đông muốn an ủi anh đôi chút.
Hạ Đông nắm lại tay bạn nhỏ.
"Đã qua lâu như vậy rồi tôi đã không quá đau buồn nữa, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương. Hiện tại thỉnh thoảng mới thấy buồn bã đôi chút."
Năm Hạ Đông tám tuổi, vừa mới đi học về đã biết tin mẹ anh chết trên bàn mổ vì một căn bệnh nan y hiếm gặp.
Hạ Đông không còn nhớ rõ tên của căn bệnh đó chỉ nhớ rằng có liên quan đến trí óc.
Hai năm tiếp theo, Hạ Đông vừa mới mất mẹ chỉ cảm thấy bầu trời của mình như sụp đổ.
Khi ấy anh còn chẳng rõ chết là như thế nào.
Anh thấy bạn học bị cô chủ nhiệm gọi cho về cho mẹ vì tội đánh nhau nên anh học theo, lần đầu tiên đánh nhau còn ra đòn rất tàn nhẫn.
Nhưng trong văn phòng ấy không có người mẹ dịu dàng của anh mà là người cha đã hốc hác tiều tụy - Hạ Thành Nghiệp.
Giây phút đó, anh nhận ra sẽ chẳng bao giờ gặp được người phụ nữ sẽ ôm anh vào lòng mà chăm sóc che chở nữa.
Anh cũng hoàn toàn không biết người đau khổ nhất không phải là anh mà là cha anh, người đã mất đi người bạn đời mà ông yêu như sinh mệnh.
Những năm đầu tiên sau khi vợ qua đời, Hạ Thành Nghiệp mãi đắm chìm trong nỗi đau của bản thân mà lơ là việc chăm sóc con cái, Hạ Đông trở nên ngỗ nghịch không nghe lời ai càng không chịu kỷ luật.
Đến khi Hạ Thành Nghiệp nhận ra đã không còn kịp nữa, con trai đã không còn thân thiết với ông mà trở thành một tay "ăn chơi trác táng", lúc nào cũng cãi lời ông.
Hạ Đông mỉm cười nhớ lại.
"Sau khi tôi mười ba tuổi, cha tôi đã tìm một người mẹ mới cho tôi."
Diệp Dạng ngây ra, bàn tay nắm tay Hạ Đông chợt dùng sức, tìm một người mẹ mới không phải là mẹ kế hay sao? Vậy người đó có ngược đãi anh Đông không, có từng đánh anh Đông không...
Hạ Đông nhận thấy vẻ mặt lo lắng của bạn nhỏ, an ủi nói:
"Mẹ tôi... Là người mẹ đó... Bà ấy là một người phụ nữ rất tốt."
"Nhóc cũng gặp rồi, trước khi chúng ta đến công viên giải trí có ghé qua bệnh viên, là người ở đó đấy."
Hạ Đông nở một nụ cười, tiếp tục nói:
"Khăn quàng cổ lần trước cho nhóc là do bà ấy đan."
Diệp Dạng không nhớ rõ lắm gương mặt của người đó chỉ nhớ bà ấy rất xinh đẹp, rất tri thức, bầu không khí giữa Hạ Đông và bà ấy cũng rất hòa thuận.
"Bà ấy chưa từng kết hôn trước đó, còn kém cha tôi mười tuổi, gia cảnh... Rất tốt, bà ấy đến với cha tôi chỉ vì tình yêu."
Hạ Đông nhớ về "ông bà ngoại" của mình.
"Lúc đó ông bà ngoại cực kỳ phản đối việc bà ấy muốn kết hôn với bố tôi, nói rằng bà ấy là một cô gái tốt tuổi trẻ cần gì phải làm mẹ của một đứa trẻ vị thành niên."
Hạ Đông ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp mẹ ruột của anh.
"Nhưng việc bà ấy kết hôn với cha tôi đã cứu vớt cả một gia đình. Bà ấy cứu tôi, cũng cứu cả cha tôi."
"Bà ấy kéo cha tôi khỏi nỗi đau mất mẹ tôi, cũng kéo tôi về con đường đúng đắn. Bà ấy cho tôi cảm nhận lại, tình mẫu tử là như thế nào."
Khi đó anh nổi loạn, không chịu nghe lời, học tập kém, ngày nào cũng đánh nhau, danh tiếng cực kỳ xấu.
Chính Chúc phu nhân đã biến anh trở thành một đứa trẻ bình thường, cho anh quyền theo đuổi ước mơ.
"Điều tiếc nuối duy nhất của tôi là bà ấy vì tôi mà không sinh con nữa."
Đối với một người phụ nữ, trong hôn nhân thì đứa trẻ là kết tinh của tình yêu hai người. Khả năng sinh sản là thứ độc quyền của nữ giới và cũng là một trải nghiệm khó quên trong đời.
Nhưng Chúc phu nhân vì đứa con riêng này mà từ bỏ quyền có con ruột.
Nếu nói không cảm động thì là giả, nhiều năm qua như vậy Hạ Đông cảm thấy áy náy và tiếc nuối vô cùng.
Anh từng nói với Diệp Dạng:
"Giá như tôi có một đứa em thì tốt quá, nhất định tôi sẽ yêu thương nó hết mực."
Diệp Dạng ngẩng đầu nhìn Hạ Đông, những lời nói đó của anh đều rất thật lòng.
Cho nên bản thân cậu đã cướp hết dự yêu thương của anh Đông dành cho em của anh sao?
Diệp Dạng nhớ lúc trước ở khách sạn anh Đông từng nói:
"Tôi rất muốn có người em trai như Dạng Dạng."
Anh còn hay nói:
"Gọi một tiếng "anh" nghe chơi đi."
Có lẽ trong lòng anh có chút gì đó đau buồn.
Diệp Dạng cảm giác như mình đang gây sự vô cớ, anh Đông đối xử với cậu tốt như vậy, cậu có gì không hài lòng sao?
Nhưng Diệp Dạng dần dần ý thức được một điều, cậu không muốn mọi thứ cứ tiếp diễn như hiện tại.