• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Cổ Căng nghe câu nói cuối cùng của Phương Đông Cảnh trong lòng run lên, lâu như vậy tới nay Phương Đông Cảnh đều ôn nhu, cơ hồ làm cậu đã quên, làm một cái đế vương như Phương Đông Cảnh, đến tột cùng là cái dạng gì.

Bất quá Phó Cổ Căng cũng không có cảm thấy sợ hãy, bài xích, cậu ôm chặt Phương Đông Cảnh, ở trên ngực của hắn cọ cọ, nói: "Muốn hại ta là ai a? Ngươi không nói cho ta, ta như thế nào báo thù cho chính mình?"

Phương Đông Cảnh hiện vẻ kinh ngạc, nói: "Nàng làm hại ngươi nguyên nhân ám vệ cũng không tra được. Bất quá, ngươi cư nhiên nghĩ chính mình tới?"

Phó Cổ Căng kỳ thật đối với việc trả thù người nọ không hứng thú nhiều lắm, cậu chỉ là muốn biết là ai mà thôi. Loại địch nhân ở trong tối chỗ thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm này làm cậu cảm nhận sâu sắc, thật sự làm người thực không thoải mái.

"Ta muốn biết là ai, có thể chứ? Nhìn thấy người xong, ta lại hỏi vì cái gì muốn hại ta."

Phương Đông Cảnh có chút do dự, nhưng tưởng tượng đến người nọ thế lực sau lưng đã đi hơn phân nửa, liền yên tâm.

"Ta sai ám vệ đem nàng mang lại đây."

Lời này ngữ khí có chút tàn nhẫn, Phó Cổ Căng theo bản năng sửng sốt, ngay sau đó từ trong ngực Phương Đông Cảnh ngồi dậy, xốc cái màn giường lên rồi xuống giường liền đi tìm quần áo.

Phương Đông Cảnh không rõ, ngồi ở mép giường, hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?"

Chờ Phó Cổ Căng ôm ra một đống quần áo, mới ngẩng đầu nhìn về phía Phương Đông Cảnh, nói: "Ta ăn mặc như vậy tổng thể không thể cho kẻ đó nhìn thấy, như vậy không phải sẽ cười chết ta sao. Ta liền phải ăn mặc tốt một chút, làm người nọ tâm sinh ghen ghét, kích phát lửa giận của hắn, rồi sau đó nói ra lý do vì sao muốn hại ta!"


Phó Cổ Căng càng nói càng kích động, lấy ra một bộ bạch y thêu hoa chỉ vàng, liền chạy đến gian ngoài cùng cách hơi xa chổ cậu, đem Lục Oanh đánh thức.

Lục Oanh lúc này giống như là không ngủ, Phó Cổ Căng gọi một tiếng liền mở bừng mắt, cậu nhanh chóng mặc tốt xiêm y liền vào phòng trong.

Nhìn bộ dáng Phó Cổ Căng vẻ mặt nhảy nhót, Phương Đông Cảnh bất đắc dĩ, không biết sợ là còn tưởng rằng cậu chuẩn bị như vậy là muốn đi gặp người trong lòng đó.

Từ từ, cái người yếu hại Phó Cổ Căng, chính là một nữ nhân, hơn nữa ám vệ còn nói qua, bọn họ đã từng gặp mặt......

Phương Đông Cảnh đột nhiên cảm thấy trong lòng bất mãn, vội vàng đứng dậy tự mình thay quần áo. Phó Cổ Căng mới vừa rồi nhìn Phương Đônh Cảnh không bận tự nhiên gấp hẳn lên, có chút không rõ nguyên do, chờ đến khi hai người thu thập thoả đáng, liền nghe được có người gõ vang cửa lớn Tương Hàn Cung.

Lục Oanh đi mở cửa, người đến là Lý Việt.

Phương Đông Cảnh lại phân phó vài câu, liền có vài vị hắc y nhân xuất hiện, hướng hắn cùng với Phó Cổ Căng hành lễ, lại vội vàng biến mất ở trong bóng đêm.

Phó Cổ Căng đối với việc vừa xảy ra kinh ngạc cảm thán vài câu, ngay sau đó lại đi pha một hồ "Băng bạc" nóng, đặt ở phòng khách, cùng với Phương Đông Cảnh chờ ám vệ trở về.

Hài tử Ngọc Kinh kia là dính giường liền ngủ, lúc này hẳn là đã ngủ say, bằng không bọn họ có động tĩnh lớn như vậy, Ngọc Kinh sớm nên chạy ra xem náo nhiệt.

Trong lúc ấm trà "Băng bạc" dần dần làm lạnh xuống, Phó Cổ Căng vừa mới đổ một ly ra, liền nghe được bên ngoài có một ám vệ hồi báo: "Khởi bẩm bệ hạ, người đã đưa tới."

Phương Đông Cảnh trầm giọng: "Mang tiến vào."

"Vâng!"

Ám vệ tiếng nói vừa dứt, liền có hai người mang một nữ tử tiến vào, ôm quyền hành lễ sau đó lại đi xuống.

Phó Cổ Căng buông chén trà, cẩn thận đánh giá nữ tử đang quỳ gối đó. Nàng kia dáng người mạn diệu(?), mặc một bộ tố y, trên mặt có một cái khăn che, thấy không rõ bộ dáng lắm.

Đang lúc Phó Cổ Căng tò mò đây là ai, nàng kia chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt tiều tụy lộ ra một ý cười đơn thuần, "Quý phi ca ca, đã lâu không gặp."

Là nàng! Trong lúc tang nghi của Phương Đông Gia, là một vị phi tử túc trực linh cữu, cũng là nữ tử duy nhất có thiện ý với cậu trong nhóm 5 người kia.

Phó Cổ Căng đối với nữ tử đáng yêu đơn thuần này có ấn tượng thật ra không tồi, lại như thế nào cũng nghĩ không ra, chính mình là nơi nào đắc tội nàng, làm nàng cho cậu mất đi sinh ý của quán, muốn động thủ với cậu như vậy.

Phó Cổ Căng trên mặt cảm xúc không hiện, cậu khẽ cười cười, rất là lễ phép mà trả lời: "Thật là đã lâu không gặp."

Nữ tử trên mặt tràn ngập mất mát, ánh mắt lại mang theo vài phần ái mộ, "Đúng vậy, chính là...... Quý phi ca ca có lẽ còn không biết ta là ai đi?"

Phó Cổ Căng thấy rõ ánh mắt của nàng, cũng không vội mà trả lời, mà là bưng chén trà lên, nương theo động tác uống trà rũ xuống ánh mắt nghi hoặc. Này nữ tử ngữ khí đau thương, còn kèm theo cái loại tình cảm ái mộ này, chẳng lẽ nàng cùng đời trước có cái gì đó?

Thấy phiên động tác này của Phó Cổ Căng lại chậm chạp không đáp, nữ tử tức khắc cũng minh bạch cậu nhất định là không biết. Trong lòng tiếc nuối càng sâu, nàng không khỏi rũ xuống mí mắt, ngữ khí thập phần hạ xuống: "Ta kêu là Tả Phinh Phinh. Cập kê năm ấy...... Là việc năm trước, lại như là qua đã qua nhiều năm. Quý phi ca ca cùng Phó tướng đã tới Thượng thư phủ, khi đó là ở trước viện Phinh Phinh trộm đi xem qua, cùng ngươi nói chút lời, cũng chưa kịp cùng ngươi giới thiệu chính mình, lại vội vàng tách ra. Chuyện này, ngươi còn nhớ rõ không?"

Phó Cổ Căng đương nhiên không nhớ rõ, năm trước cậu còn chưa có xuyên qua đây đâu, ký ức của đời trước một phần cũng chưa lưu lại, sao có thể nhớ rõ.

Nhưng một chuyện nhỏ như vậy, Tả Phinh Phinh có thể nhớ rõ ràng như vậy, nói vậy nàng đối với đời trước có cảm tình không bình thường. Mà lần đó ở tang nghi, Tả Phinh Phinh lại biểu hiện làm như không quen biết.

Phó Cổ Căng rất là nghi hoặc, có chút không hiểu được Tả Phinh Phinh rốt cuộc là suy nghĩ cái gì trong đầu.

Phương Đông Cảnh nghe vậy lại nhíu mày, Phó Cổ Căng cùng Tả Phinh Phinh gặp qua thì hắn biết, nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ gặp mặt một lần mà Tả Phinh Phinh cũng sẽ đối với Phó Cổ Căng sinh ra tình cảm ái mộ.

Không khí nhất thời đông lại, Phó Cổ Căng uống xong ly trà kia, trong đầu tức khắc hiện lên lời nói của Tả Phinh Phinh lần đó ở tang nghi của Phương Đông Gia. Ấn theo tâm tư của Tả Phinh Phinh đối với đời trước, một lần đó sợ là ở thử cậu đi? Thử cậu có hay không nhớ rõ nàng.

Nghĩ đến điều này, Phó Cổ Căng liền có một cái ý tưởng, cậu chậm rãi nói: "Lần đầu gặp mặt, ngươi khen ta một câu tuấn tú."

Tả Phinh Phinh trừng lớn mắt, thoáng chốc nước mắt liền chảy xuống dưới. Cập kê ngày ấy, nàng giả làm tiểu đồng đi đến trong viện, gặp được Phó Yển cùng Phó Cổ Căng, tức khắc kinh ngạc, ngơ ngác nói: "Vị này ca ca này thật tuấn tú a."

Nguyên lai, Phó Cổ Căng cũng nhớ rõ sao?

Tả Phinh Phinh ánh mắt mong đợi rơi xuống trên người Phó Cổ Căng, làm cho Phó Cổ Căng càng thêm kiên định với suy đoán của chính mình.

Lần đó ở tang nghi, Tả Phinh Phinh chính là dùng câu nói kia thử cậu.

"Quý phi ca ca......" Tả Phinh Phinh thất thần nỉ non, ngay sau đó lại thấy Phó Cổ Căng lắc lắc đầu, nói: "Vào cung lúc trước ta thân thể không tốt, suốt ngày cùng dược làm bạn. Khi đó cảm thấy cuộc sống thật đau khổ, gặp qua người đều chưa từng nhớ kỹ. Chỉ là có chút ấn tượng."

Tả Phinh Phinh tức khắc kích động lên: "Quý phi ca ca nhớ rõ Phinh Phinh, kia liền thuyết minh...... Ở trong lòng Quý phi ca ca, Phinh Phinh là đặc biệt, phải không? Quý phi ca ca cũng có tình ý đối với Phinh Phinh có phải hay không?"

Phó Cổ Căng thấy nàng lộ vẻ mặt điên cuồng, khẽ nhíu mày.

Cậu không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể hướng nhìn Phương Đông Cảnh bên cạnh.

Phương Đông Cảnh cố đè xuống tức giận cùng với ghen tuông, cười lạnh một tiếng, nói: " ' cũng ' đối với ngươi có tình ý? Kia tức là nói, ngươi đối với quý phi là có tình ý? Có tình ý lại đi hại hắn?"

Tả Phinh Phinh nghe vậy liền nhìn về phía Phương Đông Cảnh, một lát sau cười cười, chỉ vào hắn tức giận mà nói: "Ngươi cũng xứng có được người như Quý phi ca ca như vậy? Ta là vì tốt cho hắn, ta là vì cứu hắn!"

Phương Đông Cảnh hỏa khí cũng lên: "Vì cứu hắn, vì cứu hắn, đúng là nói thật dễ nghe! Ngươi nhìn xem ngươi đang làm cái gì, muốn phá hủy thanh danh cửa hàng của hắn, muốn hại chết hắn!"

Tả Phinh Phinh lắc đầu, khàn cả giọng nói: "Ta không có! Ta không có! Ta là yêu hắn là vì muốn tốt cho hắn!"

Thấy nàng lúc này cảm xúc mất khống chế, Phó Cổ Căng vội vàng đè lại tay Phương Đông Cảnh, ý bảo hắn đừng nói cái gì chọc giận Tả Phinh Phinh, bằng không ngay sau đó nàng sẽ làm ra sự tình gì ai cũng không biết.

Có lẽ là nhận thấy được chính mình thất thố, Tả Phinh Phinh thực mau bình tĩnh lại, rơi lệ càng nhiều, "Hắn vốn không phải người ở nhân gian, tội gì phải kéo hắn vào vũng bùn của nhân gian đâu? Hoàng Thượng, ngài vì một câu của chùa Thịnh An liền muốn cưới hắn, làm hắn trở thành trò cười của toàn bộ Phong An Thành thậm chí toàn bộ Duẫn Triều...... Ngài nhẫn tâm, Phó tướng nhẫn tâm, nhưng ta lại không đành lòng, ngài biết một cái nam tử gả cho một cái nam tử khác, là vũ nhục cỡ nào, không cảm thấy hổ thẹn sao! Huống hồ hắn tiến cung ngày đó liền bị ngài tống cổ đến Tương Hàn Cung này, các quán trà trong nhân gian, không một quán nào không chửi bới hắn, cười nhạo hắn. Ta sợ hắn nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cầu phụ thân cho ta tiến cung làm phi tử của ngài...... Chính là sau khi tiến cung, lại phát hiện ta không có cơ hội...... Mà ngài, thế nhưng cũng chậm rãi tiếp cận hắn, không chịu cho hắn một con ngựa......"

Tả Phinh Phinh lau một phen nước mắt trên mặt, tiếp tục nói: "Ta chỉ là sai người đánh ngất hắn, muốn mượn thương thuyền lui tới đem hắn đưa đi, ai biết những người đó làm việc một chút đều không cẩn thận. Ta thật sự chỉ là...... Muốn cứu hắn, hắn là một người như vậy, ta không nghĩ muốn hắn bị thế nhân phỉ nhổ......"

Phó Cổ Căng đánh gãy nàng lời nói: "Ta Phó Cổ Căng bất quá chỉ là một phàm nhân, dù diện mạo có chút tốt thì cũng vẫn là phàm nhân. Ta không phải theo lời ngươi nói như vậy, mà huống hồ, ngươi chỉ là tự nhận là ta bị kéo vào vũng bùn, lại không biết vũng bùn kia là chỗ mà ta an ổn hạnh phúc nhất. "

Lời này rơi xuống, người trong phòng khách tức khắc đồng thời nhìn về phía Phó Cổ Căng, Phương Đông Cảnh càng là trực tiếp cầm lấy tay cậu, ánh mắt thâm thúy mà nhìn chằm chằm cậu.

Phó Cổ Căng nghiêng đầu nhìn về phía Phương Đông cảnh, thấy trong mắt hắn là cảm động cùng với tình yêu đậm, mũi không khỏi đau xót, cười nói: "Ta không thèm để ý dân gian mọi người cái nhìn bằng cái ánh mắt gì, bởi vì ta biết, bệ hạ là thật sự yêu ta. Vì cái phần tình ái này, liền đủ cho ta cũng đồng dạng kiên định quyết tâm yêu hắn. Ta đều không phải là như ngươi tưởng tượng như vậy, đối với việc gả cho một người nam nhân, cảm thấy thẹn và không cam lòng thì đó là người khác cho rằng như thế, cùng ta có quan hệ gì đâu. Trong lòng ta rõ ràng, ta yêu người này, liền đủ rồi."

Phòng khách tức thì yên tĩnh xuống, Tả Phinh Phinh không dám tin tưởng mà nhìn Phó Cổ Căng, cắn môi dưới, lẩm bẩm nói: "Sao có thể chứ? Không có khả năng, ngươi sao có thể yêu hắn......"

Nàng thanh âm cực nhẹ, Phương Đông Cảnh lại nghe rõ ràng, trong lòng không khỏi sảng khoái, trên mặt lại không hiện ra nói, "Quý phi như thế nào chung quy là ngươi đơn phương tưởng tượng. Hắn sống tốt, ngươi lại phải cho hắn ngột ngạt, là thật sự ái mộ hắn sao?"

Nhất ý cô hành*, cảm thấy việc chính mình làm là vì muốn tốt cho Phó Cổ Căng, cũng không để ý Phó Cổ Căng trong lòng suy nghĩ đến tột cùng là như thế nào.

(* là một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.)

Rốt cuộc là nàng chính mình quá mức cố chấp, mới rơi vào cục diện hiện giờ.

Chỉ chốc lát sau Tả Phinh Phinh liền bị đám ám vệ mang ra đi xuống, Phó Cổ Căng mới nhớ tới bộ dáng chật vật của nàng vừa rồi, hỏi: "Sao ta lại cảm thấy nàng chịu khổ?"

Phương Đông Cảnh vuốt ve tay cậu, nói: "Phụ thân, Cữu Cữu nàng tham ô bạc cứu tế gần một ngàn vạn lượng bạc, còn thu hối lộ chức quan cho người ta, làm những việc này ngươi cảm thấy ta nên xử trí như thế nào?"

Phó Cổ Căng lập tức minh bạch, sợ là Tả gia đều bị bắt giữ, khó trách Tả Phinh Phinh tiều tụy như vậy, như là bộ dáng quá chịu khổ.

"Ngươi đau lòng cho nàng?" Phương Đông Cảnh ngữ khí thập phần bất mãn, dấm tràn ra mà hỏi.

Phó Cổ Căng bật cười, "Ai nha, mùi dấm sao lại nồng như vậy, sợ là ăn được sủi cảo luôn a."

Phương Đông Cảnh nghe vậy xoa nhẹ tóc của cậu, sủng nịch mà nhìn cậu.

Phó Cổ Căng thở dài, thanh âm mềm nhẹ mà giải thích: "Đau lòng thì không đến mức, chỉ là hỏi một câu."


Tả Phinh Phinh hại qua cậu, tuy nói là lý do buồn cười, hơn nữa cũng không có tạo thành tổn thương gì nặng cho cậu. Nhưng là, Phó Cổ Căng chính là vô pháp lý giải phần tình cảm này, vô pháp lý giải ý nghĩ nội tâm của Tả Phinh Phinh.


- --------------------------------------------


Vì yêu cứ đâm đầu:)))Chương này t đánh chữ nhanh vl=))hêhêhê


Phần đối thoại của Tả Phinh Phinh với ank Thượng t để anh bé xưng là hắn cho dễ hiểu, để cậu cứ thấy ngang ngang kiểu gì=))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK