Tôi có nằm mơ cũng không ngờ, một người lạnh lùng như Tô Tuyết lại chủ động hỏi tôi có muốn ngủ với cô ấy không.
Nhất thời miệng lưỡi tôi khô khốc, trong lồng ngực tim không ngừng đập dữ dội, Tô Tuyết phải nói là mỹ nhân của các mỹ nhân, nhan sắc khuynh nước khuynh thành lại càng không cần phải nghi ngờ.
Hơn nữa, trên người cô ấy có những khí chất mà nhiều người phụ nữ khác không có.
Khí chất thanh cao, lạnh lùng của cô ấy, tựa như một đoá sen nở rộ, làm người khác không kìm lòng được mà chìm đắm trong đó.
Sau khi chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Tuyết, mắt tôi bất giác lại nhìn xuống phía dưới, đằng sau lớp quần áo kia, thân thể trắng nõn đầy đặn khiến tôi muốn mơn trớn, muốn đưa tay vào mà cấu véo.
Cổ họng tôi khẽ động, nuốt một ngụm nước bọt xuống, đáp: "Đúng vậy".
Nghe thấy đáp án này của tôi, sắc mặt Tô Tuyết đột nhiên thay đổi, đẩy tôi ra và nói: "Đồ tồi, đàn ông quả nhiên không có ai tử tế.
Trong đầu toàn nghĩ tới mấy thứ bẩn thỉu".
Tôi lập tức cảm thấy gượng gạo, trong lòng thầm nói: "Nếu đàn ông mà không có ham muốn thì sao có thể "tự xử" được chứ?"
Tôi vội vã giải thích: "Không phải, ý của tôi không phải là như vậy?"
Tô Tuyết lạnh lùng hỏi: "Không phải ý đó? Vậy anh có ý gì?"
Tôi ngây ra một hồi mà cũng không nói nổi câu nào, phát hiện ra chỉ cần tôi nói chuyện với Tô Tuyết liền thấy căng thẳng vô cùng.
Tô Tuyết trợn mắt, nói: "Anh ít nhiều cũng là sinh viên đại học, sao mà giờ một câu cũng không nói nổi thế?"
Trong đầu tôi bắt đầu sắp xếp lại ngôn từ, nói: "Tôi chỉ muốn an ủi cô một chút, không muốn cô mỗi ngày đều không vui, mượn rượu giải sầu như vậy".
Tô Tuyết cười khẩy một tiếng, nói: "Anh nghĩ mình là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn đấy à?"
Tôi: "..."
Lời nói của người phụ nữ này thật sắc bén, chiêu này của tôi không có tác dụng rôi.
Tô Tuyết nhìn thấy tôi bị đả kích nặng nề, chậm rãi thở dài một tiếng, nói: "Anh thật sự muốn giúp tôi ?"
Tôi nghiêm túc gật gật đầu.
Tô Tuyết cười lớn, nói: "Được thôi, vậy tôi cho anh một cơ hội, anh giúp tôi đi giết tên khốn Vương Hoài Viễn kia đi".
Nghe vậy toàn thân tôi chấn động, nhìn Tô Tuyết và nói: "Cô đang đùa tôi đấy à?"
Tô Tuyết nói: "Anh nhìn tôi có giống đang đùa không?"
Tôi nhìn biểu cảm của cô ấy, đúng là tuyệt nhiên không hề có chút đùa cợt nào.
Tôi nói: "Anh ta không phải là chồng cũ của cô sao? Vì sao cô lại hận anh ta tới vậy?"
Thầm nghĩ có khi nào vì Vương Hoài Viễn và cô ấy ly hôn, nên cô ấy bắt đầu hận Vương Hoài Viễn không? Từ đó mới có ý muốn giết Vương Hoài Viễn?
Nghĩ tới đây, tôi hít một hơi dài, quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, các cụ xưa nói cấm có sai.
Trên mặt Tô Tuyết lập tức lộ rõ vẻ căm hận, hung hăng nói: "Vương Hoài Viễn là đồ tồi, anh ta bỉ ổi đê tiện, anh ta lừa gạt tôi, tôi muốn giết chết anh ta!"
Tôi dò hỏi: "Anh ta là người thế nào mà bỉ ổi, rồi anh ta bắt nạt cô ư?"
Tô Tuyết nhìn tôi, nói: "Anh cũng không có gan giúp tôi giết người, tại sao tôi phải kể cho anh biết?"
Tôi: ".......!"
Cảm thấy người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, hơn nữa tư duy hoàn toàn không giống với người bình thường gì hết.
Tô Tuyết đột nhiên nói: "Đồ vô dụng, không phải anh thích tôi sao? Chỉ cần anh giúp tôi giết Vương Hoài Viễn, giúp tôi trút được cơn giận này, tôi sẽ trở thành người phụ nữ của anh".
Nghe tới câu này suýt nữa thì tôi đã vì sung sướng mà nhận lời rồi, cũng may phút cuối kịp phanh lại, nói: "Không được không được, giết người là phạm pháp, tôi không làm".
Trong lòng thầm nói, vì một người phụ nữ không hề yêu mình mà đi giết người, đẩy bản thân mình vô vòng tù tội thì đúng là thằng ngu mà.
Tô Tuyết cười lạnh: "Đồ vô dụng, coi cái bộ dạng nhát gan của anh, đúng là lãng phí thời gian của tôi, còn không mau cút qua một bên đi".
Tôi không có đi, mặt dày ngồi xuống bên cạnh Tô Tuyết, nói: "Đổi một cách khác coi, chỉ cần không phải phạm pháp, tôi đều sẽ giúp cô".
Tô Tuyết nghi ngờ, nói: "Thật vậy sao?"
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Tô Tuyết đáp: "Được, để tôi suy nghĩ".
Tô Tuyết trầm tư nhìn ly rượu trong tay.
Cô ấy lúc này thật đẹp, lông my dài, sống mũi cao, khuôn miệng hồng hồng gợi cảm, chỉ tiếc là cô ấy lại không phải vợ của tôi, không thì lúc nãy có khi thật sự sẽ đồng ý giúp cô ấy đi giết Vương Hoài Viễn rồi.
"Có rồi", một phút sau, Tô Tuyết lên tiếng: "Tôi nghĩ ra một cách rồi".
Tôi hỏi: "Cách gì?"
Tô Tuyết nói: "Anh không dám giết Vương Hoài Viễn thì chúng ta sẽ để cách khác, làm hắn ta tinh thần mệt mỏi kiệt quệ".
Tôi nói: "Trước khi tôi giúp cô, cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là giữa cô và anh ta có thù oán gì vậy?"
Bàn tay đang cầm rượu của Tô Tuyết khựng lại, đau lòng nói: "Sau khi ly hôn, Vương Hoài Viễn không bằng lòng với phán quyết của toà án, mưu đồ muốn cướp lại công ty được chia cho tôi.
Đương nhiên là tôi không đồng ý rồi, vì thế anh ta liền tìm người gây khó dễ với tôi.
Công ty của tôi giờ rất nhiều hạng mục kinh doanh không thể tiến hành được, sắp tới bờ vực phá sản rồi".
Nghe vậy, trong lòng tôi thầm mắng tên Vương Chí Viễn kia, đúng là không đáng mặt đàn ông mà.
Tôi cảm thán: "Không phải cô đã có thai rồi sao? Anh ta sao vẫn có thể ly hôn với cô chứ?"
Tôi nhớ rất rõ, Tô Tuyết mang thai chính là để có thể thừa kế những công ty đó của nhà họ Vương.
Tô Tuyết đau khổ nói: "Sau đó, tôi không cẩn thận mà té ngã, không giữ được đứa bé, Vương Hoài Viễn cũng vì thế mà ly hôn với tôi".
Bùm! Trong đầu tôi như sét đánh ngang qua, không ngờ Tô Tuyết cũng từng sảy thai.
Nói gì đi chăng nữa, dù sao thì đứa bé đó cũng là con của tôi, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Nói tới đây, Tô Tuyệt đột nhiên trở nên kích động, nắm chặt tay mà nói: "Vương Hoài Viễn là thằng lưu manh nham hiểm, anh ta từ đầu đã lừa dối tôi rồi! Tôi hận anh ta, hận anh ta vô cùng, tôi nhất định phải làm anh ta sống không bằng chết, khiến cho anh ta phải hối hận vì đã dám lừa dối tôi!"
Tôi tiếp tục ngập ngừng hỏi: "Có thể kể cho tôi về chuyện của hai người không, không chừng nói ra rồi cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn".
Tô Tuyết tức giận nói: "Vương Hoài Viễn căn bản không phải thằng đàn ông bình thường, anh ta là một tên biến thái thích đàn ông!"
Nghe vậy tôi vô cùng sửng sốt, không ngờ Vương Hoài Viễn lại là gay?
Điều này thật sự là làm thay đổi suy nghĩ của tôi mà.
Đúng rồi, giờ nghĩ lại tôi mới hiểu, tại sao anh ta nhất quyết không chịu có con với Tô Tuyết, hoá ra là vì anh ta thích đàn ông.
Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện vui mừng vô cùng, Vương Hoài Viễn thích đàn ông, vậy cũng có nghĩa là anh ta và Tô Tuyết chưa từng phát sinh quan hệ?
Woa! Tô Tuyết có khả năng vẫn còn trinh
Tô Tuyết tiếp tục nói: "Để che đậy hành vi kinh tởm của mình, anh ta cưới tôi, đồng ý là sau khi kết hôn sẽ giao một công ty cho tôi, nhưng anh ta căn bản là người nói lời không giữ lấy lời, tiếp tục đưa ra điều kiện với tôi, bắt tôi phải sinh cho anh ta một đứa con anh ta mới chịu giao công ty cho tôi”.
Nói tới đây, Tô Tuyết mỉm cười thế lương, nói: "Chỉ là, tất cả cuối cùng đều là công cốc, cuối cùng tôi lại rơi vào kết cục thê thảm thế này".
Nghe vậy tôi im lặng, có chút thương cảm Tô Tuyết, hoá ra cô ấy cũng là một người phụ nữ bị bỏ rơi.
Ánh mắt Tô Tuyết lại hiện lên tia dục vọng muốn trả thù đáng sợ kia, tàn nhẫn nói: "Là Vương Hoài Viễn bất nhân trước, thì anh ta đừng trách tôi bất nghĩa.
Hứa Lương, chỉ cần anh giúp tôi phá đám Vương Hoài Viễn, sau này tôi sẽ trở thành người phụ nữ của anh, cả đời này theo anh".
Nói tới đây, đôi chân mảnh mai của cô ấy nhấc lên, đặt vào giữa hai chân tôi mà cọ cọ, làm cho tôi có phản ứng ngay tức thì.
Tôi nuốt nước bọt, khó chịu tới nghẹt thở, kích động nói: "Tôi phải làm như thế nào? Cô nói đi, tôi nghe theo sự sắp xếp của cô.
À đúng rồi, cô có thể dùng tay giúp tôi "giải quyết" luôn được không?”
Nói xong, tôi nhìn Tô Tuyết đầy hy vọng, chờ đợi cô ấy đáp lại.
Lần này nhất định Tô Tuyết sẽ không đồng ý lên giường với tôi, vì vậy tôi lấy lui làm tiến, để cô ấy dùng tay giúp mình "giải quyết".
Cô ấy chắc sẽ không từ chối đâu, bỗng nhiên, trong lòng tôi lại có dũng khí sẵn sàng vì cô ấy mà lên núi đao xuống biến lửa cũng không từ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK