Chiều hôm ấy, Hy Nguyệt đón con gái về, An An có vẻ rất vui. Cô nhóc cứ chạy quanh nhà, hớn hở kể lại một ngày bên nội.
" Thật ra ông nội rất tốt, An An rất thích ông, mai mẹ lại cho con sang ông được không ạ?"
Nghe con gái hỏi, cô phân vân chút rồi lại gật đầu, đáp.
" Con muốn, mẹ kêu ba đưa con sang."
" Nếu An An muốn, chúng ta có thể chuyển về bên này sống một thời gian." - Mộ Sở Dương từ ngoài bước vào, tay anh cầm một đĩa hoa quà lớn.
Nghe anh nói Hy Nguyệt khẽ gắt:" Anh cứ lắm trò, chuyển đi chuyển lại nhỡ con không thích ứng được."
Mộ Sở Dương không vội đáp. anh đi qua cô. Bế phốc con gái lên, hôn lên má nó rồi hỏi.
" Ý kiến conh như nào đây nhỉ?"
[...]
Một tuần sau...
Hôm nay là một ngày đặc biệt với Hy Nguyệt, chồng cũ cô đi bước nữa. Đúng là đáng cười, cô đã đợi ngày này hơn sáu năm qua. Từ khi ly hôn, cô theo đuổi một chân lý thiết thực về việc trả thù chồng cũ. Đơn giản cô chỉ cần sống tốt hơn anh ta. Chỉ cần anh ta còn vương chút tình cảm thì cô càng sống hạnh phúc, amh ta càng chết dần trong sự day dứt ân hận.
Cũng có thể nói kế hoạch của cô hơi thất bại so với dự tính, cô dường như đã coi thường độ mặt dày của Mặc Dịch. Mặt anh ta chính là tổng hợp đủ bê tông cốt thép. ngày nào cũng bám cô riết không chịu đi. Không những thế còn bày đủ các loại trò tặng quà chán ngắt.
Điều đó khiến Hy Nguyệt rất khó chịu, đôi khi cô phải trốn chui chốn lủi, đôi khi lại phải gọi chồng đến giải quyết.
Hôm nay có thể coi là một ngày giải thoát, Cố Hy Nguyệt đặt lòng tin, Tô Dịch Nhi có thể khiến tên đàn ông điên dại này dừng mấy trò lố bịch.
Nhưng không...
Ngày đại hôn của MẶc Dịch và Tô Dich Nhi diễn ra linh đình. Cô lén để ý thấy Mặc phu nhân không quan tâm con dâu mới lắm. Lâu lâu bà cứ nhìn về phía cô một cách bất thường.
Thế rồi nhân lúc vãn người, Mặc Phu Nhân tiến về phía Hy Nguyệt thật, theo sau bà là Mặc Thiến Thiết mặt cúi gằm. Bà Mặc cầm lấy tay cô, khẽ xoa xao vài cái rồi nói.
" Nguyệt nhi, lâu rồi không gặp, dạo này trông con gầy quá."
Hy Nguyệt cũng thân tình trả lời bà.
" Con mà dì Mặc, lâu rồi không gặp, dạo này dì có khỏe không?"
Mặc phu nhân chưa đáp, bà đưa vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Lại nói đến vài mối quan hệ ngoài lề, Hy Nguyệt trước giờ vốn rất được lòng gia đình chồng cũ, có lẽ vì hiểu phận làm dâu khó khăn như nào nên bà Mặc yêu thương cô lắm. Bà hết mực đối đãi. chăm cô đến độ con ruột như Mặc Dịch hay Thiến Thiến phải ghen tị. Khi mối hôn nhân của hai người đi đến đổ vỡ, bà lại không có ở trong nước nên giờ day dứt mãi thôi.
Trước kia vốn một điều mẹ hai điều con, bây giờ xa lạ như này, hỏi bà Mặc làm sao không buồn cho được. Im lặng một lúc, Mặc Thiến Thiến chợt lên tiếng.
" Chị dâ..à không, chị Nguyệt. em thật sự xin lỗi. Năm đó , em không cố ý ngủ lâu đến vậy, để chị..."
Câu nói chưa hết dã bị Hy Nguyệt gạt đi. cô cười, đáp.
" Mọi chuyện qua rồi thì cứ thuận theo tự nhiên đi, em đừng tự trách làm gì,"
" Nói ra chị còn phải cảm ơn em ấy, không nhờ em chị lấy được một người chồng hoàn hảo như bây giờ ư?"
Vừa nói vừa không quên hướng mắt về bóng lưng nười đàn ông đang đứng nói chuyện với mấy nam nhân khác.
Mấy người nói chuyện với nhau một lúc thì đến giờ cử hành hôn lễ. Tất cả các cặp mắt không ngừng dõi về lễ đường, nơi cô dâu từ từ bước lên đầy mãn nguyện.
Khi vị mục sư chứng hôm bắt đầu đọc những điều cần đọc, tuyên bố hai người chính thức thành vợ chồng thì mọi người cười lớn, vỗ tay hoan hỉ chúc mừng, trong đó có thể dễ dàng nhận ra giọng Hy Nguyệt to nhất.
Mặc Dịch cũng chú ý điều này, hắn đưa ánh mắt căm phẫn liếc về phía cô một cách đầy khó chịu.
Tiệc tan, Cố Hy Nguyệt theo chồng và hai đứa nhỏ lên xe ra về. Vừa lên xe thì chợt nhận ra bị rơi đồ.
" Em bị rơi cái vòng cổ. Ôi, nó là quà sinh nhật lần trước anh tặng."
Mộ Sở Dương hơi ngước mắt nhìn cô, anh dịu dàng nói.
" Không sao đâu, chỉ là vòng cổ thôi mà? Nếu em thích, anh đặt làm lại một cái đẹp hơn cho em nhé?"
Nghe anh nói xong cô gạt phắt đi, giọng kiẻn quyết.
" Anh ở lại xe với con đi, em vào tìm xem rơi ở đâu. Thứ đó là quà chồng em tặng, không vho phép rơi mất."
Nói rồi cô đưa túi xách cho anh rồi quay lưng đi về lễ đường vừa rồi.
Cô đi lanh quanh qua các hàng ghế, tìm hết những chỗ cô nhớ là đã từng đi qua.
Không thấy.
Vẫn không thấy.
Cứ thế đi dần đến nhà vệ sinh nữ lúc nào không hay.
" Tìm khắp nơi rồi vẫn không thấy, rốt cuộc rơi ở đâu mới được?...Còn mỗi chỗ này thôi, không thấy coi như mất luôn rồi."
Đang định bước vào nhà vệ sinh, một giọng nói vang lên khiến cô nhanh chóng khựng lại.
" Đang tìm cái này à?"
" Thật ra ông nội rất tốt, An An rất thích ông, mai mẹ lại cho con sang ông được không ạ?"
Nghe con gái hỏi, cô phân vân chút rồi lại gật đầu, đáp.
" Con muốn, mẹ kêu ba đưa con sang."
" Nếu An An muốn, chúng ta có thể chuyển về bên này sống một thời gian." - Mộ Sở Dương từ ngoài bước vào, tay anh cầm một đĩa hoa quà lớn.
Nghe anh nói Hy Nguyệt khẽ gắt:" Anh cứ lắm trò, chuyển đi chuyển lại nhỡ con không thích ứng được."
Mộ Sở Dương không vội đáp. anh đi qua cô. Bế phốc con gái lên, hôn lên má nó rồi hỏi.
" Ý kiến conh như nào đây nhỉ?"
[...]
Một tuần sau...
Hôm nay là một ngày đặc biệt với Hy Nguyệt, chồng cũ cô đi bước nữa. Đúng là đáng cười, cô đã đợi ngày này hơn sáu năm qua. Từ khi ly hôn, cô theo đuổi một chân lý thiết thực về việc trả thù chồng cũ. Đơn giản cô chỉ cần sống tốt hơn anh ta. Chỉ cần anh ta còn vương chút tình cảm thì cô càng sống hạnh phúc, amh ta càng chết dần trong sự day dứt ân hận.
Cũng có thể nói kế hoạch của cô hơi thất bại so với dự tính, cô dường như đã coi thường độ mặt dày của Mặc Dịch. Mặt anh ta chính là tổng hợp đủ bê tông cốt thép. ngày nào cũng bám cô riết không chịu đi. Không những thế còn bày đủ các loại trò tặng quà chán ngắt.
Điều đó khiến Hy Nguyệt rất khó chịu, đôi khi cô phải trốn chui chốn lủi, đôi khi lại phải gọi chồng đến giải quyết.
Hôm nay có thể coi là một ngày giải thoát, Cố Hy Nguyệt đặt lòng tin, Tô Dịch Nhi có thể khiến tên đàn ông điên dại này dừng mấy trò lố bịch.
Nhưng không...
Ngày đại hôn của MẶc Dịch và Tô Dich Nhi diễn ra linh đình. Cô lén để ý thấy Mặc phu nhân không quan tâm con dâu mới lắm. Lâu lâu bà cứ nhìn về phía cô một cách bất thường.
Thế rồi nhân lúc vãn người, Mặc Phu Nhân tiến về phía Hy Nguyệt thật, theo sau bà là Mặc Thiến Thiết mặt cúi gằm. Bà Mặc cầm lấy tay cô, khẽ xoa xao vài cái rồi nói.
" Nguyệt nhi, lâu rồi không gặp, dạo này trông con gầy quá."
Hy Nguyệt cũng thân tình trả lời bà.
" Con mà dì Mặc, lâu rồi không gặp, dạo này dì có khỏe không?"
Mặc phu nhân chưa đáp, bà đưa vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Lại nói đến vài mối quan hệ ngoài lề, Hy Nguyệt trước giờ vốn rất được lòng gia đình chồng cũ, có lẽ vì hiểu phận làm dâu khó khăn như nào nên bà Mặc yêu thương cô lắm. Bà hết mực đối đãi. chăm cô đến độ con ruột như Mặc Dịch hay Thiến Thiến phải ghen tị. Khi mối hôn nhân của hai người đi đến đổ vỡ, bà lại không có ở trong nước nên giờ day dứt mãi thôi.
Trước kia vốn một điều mẹ hai điều con, bây giờ xa lạ như này, hỏi bà Mặc làm sao không buồn cho được. Im lặng một lúc, Mặc Thiến Thiến chợt lên tiếng.
" Chị dâ..à không, chị Nguyệt. em thật sự xin lỗi. Năm đó , em không cố ý ngủ lâu đến vậy, để chị..."
Câu nói chưa hết dã bị Hy Nguyệt gạt đi. cô cười, đáp.
" Mọi chuyện qua rồi thì cứ thuận theo tự nhiên đi, em đừng tự trách làm gì,"
" Nói ra chị còn phải cảm ơn em ấy, không nhờ em chị lấy được một người chồng hoàn hảo như bây giờ ư?"
Vừa nói vừa không quên hướng mắt về bóng lưng nười đàn ông đang đứng nói chuyện với mấy nam nhân khác.
Mấy người nói chuyện với nhau một lúc thì đến giờ cử hành hôn lễ. Tất cả các cặp mắt không ngừng dõi về lễ đường, nơi cô dâu từ từ bước lên đầy mãn nguyện.
Khi vị mục sư chứng hôm bắt đầu đọc những điều cần đọc, tuyên bố hai người chính thức thành vợ chồng thì mọi người cười lớn, vỗ tay hoan hỉ chúc mừng, trong đó có thể dễ dàng nhận ra giọng Hy Nguyệt to nhất.
Mặc Dịch cũng chú ý điều này, hắn đưa ánh mắt căm phẫn liếc về phía cô một cách đầy khó chịu.
Tiệc tan, Cố Hy Nguyệt theo chồng và hai đứa nhỏ lên xe ra về. Vừa lên xe thì chợt nhận ra bị rơi đồ.
" Em bị rơi cái vòng cổ. Ôi, nó là quà sinh nhật lần trước anh tặng."
Mộ Sở Dương hơi ngước mắt nhìn cô, anh dịu dàng nói.
" Không sao đâu, chỉ là vòng cổ thôi mà? Nếu em thích, anh đặt làm lại một cái đẹp hơn cho em nhé?"
Nghe anh nói xong cô gạt phắt đi, giọng kiẻn quyết.
" Anh ở lại xe với con đi, em vào tìm xem rơi ở đâu. Thứ đó là quà chồng em tặng, không vho phép rơi mất."
Nói rồi cô đưa túi xách cho anh rồi quay lưng đi về lễ đường vừa rồi.
Cô đi lanh quanh qua các hàng ghế, tìm hết những chỗ cô nhớ là đã từng đi qua.
Không thấy.
Vẫn không thấy.
Cứ thế đi dần đến nhà vệ sinh nữ lúc nào không hay.
" Tìm khắp nơi rồi vẫn không thấy, rốt cuộc rơi ở đâu mới được?...Còn mỗi chỗ này thôi, không thấy coi như mất luôn rồi."
Đang định bước vào nhà vệ sinh, một giọng nói vang lên khiến cô nhanh chóng khựng lại.
" Đang tìm cái này à?"